Edit: ..Lam Thiên..
Mới vừa đi ra khỏi phòng, phụ nhân liền đấy mạnh Tần Phỉ Phỉ một cái, khiến Tần Phỉ Phỉ không chút nào phòng bị bị lảo đảo, liên tục lui về phía sau vài bước.
Sau đó phụ nhân kia lại chỉ tay vào mặt nàng ta tức giận quát: Ngươi là đồ nữ nhi bất hiếu, mẫu thân đã giao phó cho ngươi, nhất định phải bảo vệ đệ đệ của ngươi thật tốt! Khi đó ngươi không phải đã sảng khoái đồng ý sao? Nhưng ngươi xem một chút, ngươi đồng ý bảo vệ tốt đệ đệ nhưng lại để đệ đệ bị người ta đánh thành cái dạng gì? Còn nói chính mình là cường giả huyền vương, có thể bảo vệ mẫu thân, bảo vệ đệ đệ, đây chính là bảo vệ mà ngươi nói?
Phụ nhân quở trách một chút , sau đó cư nhiên lại rơi xuống một chút nước mắt, âm thanh cũng có chút nức nở.
Phỉ Phỉ, không phải mẫu thân thiên vị, nhưng con cũng biết tiện chủng do những tiện nhân kia sinh đều mong nhớ cái vị trí gia chủ này, cho nên đệ đệ của con không thể có bất kỳ sơ xuất nào. Hơn nữa phụ thân của con cũng đã hai năm không vào phòng mẫu thân, nếu không phải con nắm giữ chức trưởng lão, chỉ sợ phụ thân con đến chết cũng sẽ không tới nhìn mẫu thân một cái, tất cả hi vọng của mẫu thân đều ở trên người tỷ đệ hai đứa a!
Nói xong, hình như nhớ lại những uất ức ngày xưa, vốn là đè nén khẽ khóc dần dần biến thành gào khóc.
Tần Phỉ Phỉ nhìn mẫu thân đau lòng ủy khuất, nhất thời cũng không biết an ủi ra sao, chỉ có thể đem phụ nhân kia ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai của phụ nhân.
Mẫu thân, người yên tâm, về sau ta nhất định sẽ không để cho đệ đệ bị chút xíu thương tổn. Nhất định!
Nghe thấy Tần Phỉ Phỉ bảo đảm, tiếng khóc của phụ nhân mới dần dần chậm xuống, cuối cùng biến thành cúi đầu khóc thút thít.
Phỉ Phỉ, đồng ý với mẫu thân, nhất định phải đem nam nhân và nữ nhân đã đả thương đệ đệ con bắt về đây. Trên mặt phụ nhân vương đầy nước mắt hiện lên vẻ tàn khốc, dám đả thương nhi tử của nàng, chính là thiên vương lão tử, nàng cũng muốn rút ra một lớp da.
Tần Phỉ Phỉ thật sâu thở dài, mới chậm rãi gật đầu một cái, Được, mẫu thân, ta đưa người đi về nghỉ ngơi trước!
Trở lại Phương Phỉ Uyển, Tần Phỉ Phỉ quan sát từng cọng cây ngọn cỏ, đình đài thủy tạ trong viện, trong viện một viên ngói một viên gạch đều được tỉ mỉ bố trí. Nàng không khỏi nghĩ tới nữ nhân ôn nhu dịu dàng - Sở Yên Nhiên, thê tử của bá phụ, còn có đường muội lúc đó mới ba tuổi kia.
Khi đó, nàng rất ghen tỵ với đường muội kia, ghen tỵ nàng có thể có được tất cả sủng ái yêu thương của phụ mẫu, ghen tỵ nàng chưa ra đời, bá phụ cùng gia gia đã bắt đầu bắt tay vào xây tòa Phương Phỉ Uyển này, hoa cỏ cây cối, núi giả quái thạch ở trong này, không có chỗ nào mà không phải là được tỉ mỉ lựa chọn.
Cho nên, sau khi phụ thân lên làm gia chủ, nàng liền muốn cầu xin vào Phương Phỉ Uyển ở, lúc ấy Phương di nương người được phụ thân sủng ái nhất cũng muốn vào Phương Phỉ Uyển. Đáng tiếc, tình cảm cha con không đánh lại ôn nhu hương, cho nên bất luận nàng khóc nháo cầu xin phụ thân như thế nào, cuối cùng phụ thân vẫn đem Phương Phỉ Uyển đưa cho Phương di nương.
Cho đến mấy tháng trước, nàng lấy thân phận cường giả huyền vương cường thế trở về, phụ thân mới coi trọng nàng. Mới đem Phương di nương hoa tàn ít bướm đuổi ra khỏi Phương Phỉ Uyển, lại dùng nghi thức long trọng trước nay chưa từng có hoan nghênh nàng tới uyển các tinh xảo nhất Tần gia.
Đây chính là phụ mẫu của nàng, phụ mẫu lấy ích lợi làm đầu!
Nghĩ như vậy, vẻ bi thương dần dần tràn đầy trái tim.
Đúng lúc này, cổ vương ký túc ở trong cơ thể nàng ta đột nhiên xao động, Tần Phỉ Phỉ lướt qua trái tim bi thương, một cỗ khí tức âm ngoan trong nháy mắt bao phủ toàn thân.
Ngươi muốn làm gì? Theo thực lực đề cao trong mấy năm nay, nàng cũng đã sớm không còn là người yếu chỉ biết nhận mệnh, nàng dần dần tìm được nhược điểm của cổ vương , cũng thử khống chế nó.
Ta muốn làm gì? Ta lại muốn hỏi ngươi muốn làm gì? Ngươi biết rõ ta chưa đột phá cổ thần, nhưng ngươi lại dám đi trêu chọc tới nha đầu mà ta phải kiêng kỵ kia. Thanh âm vang vọng ở trong đầu Tần Phỉ Phỉ, thật lâu không dứt.
Lông mày Tần Phỉ Phỉ nhíu lại, âm thầm suy nghĩ, trên người Sở Ngưng Sương rốt cuộc có đồ vật gì khiến cổ vương tàn nhẫn khát máu này phải kiêng kỵ như vậy? Xem ra chính mình đi nước cờ hiểm này phần thắng không nhỏ.
Ngươi không phải đã nói là hút nguyên âm của 99 xử nữ nữa liền có thể tiến giai lên cửu tinh huyền vương đỉnh cấp hay sao? Chỉ cần ngươi ở đây ba ngày, trong khi quyết đấu, toàn lực đánh lén mấy bằng hữu của tiện nhân kia, sau khi cuộc chiến kết thúc, ta lập tức bắt 99 xử nữ tới cho ngươi.
Lời nói của Tần Phỉ Phỉ rơi vào trong tai, nó ở trong lòng căn nhắc một lần, cuối cùng vui vẻ đồng ý. Được, ta đồng ý giúp ngươi đối phó mấy tiểu tử kia, nhưng ngươi cũng đừng có quên lời hứa của mình.
Nhận được hồi đáp của cổ vương, trên gương mặt diễm lệ của Tần Phỉ Phỉ dần dần hiện lên một nụ cười quỷ dị, a! Thối quái vật, tốt nhất ba ngày sau tiện nhân kia đem ngươi đánh trở về nguyên hình, chỉ có làm suy yếu thực lực của ngươi, ta mới có thể có cơ hội cắn nuốt ngươi.
Ngươi sợ rằng còn chưa biết đi! Thời điểm ở trong rừng rậm Đoạn Hồn rèn luyện, ta lấy được một môn công pháp thần kỳ có tên. . . ‘ Thôn Phệ ( cắn nuốt) ’! Mặc dù không phải là công pháp hoàn chỉnh, nhưng để cắn nuốt ngươi vẫn là dư sức. Chỉ cần thành công cắn nuốt ngươi, ta liền không cần phải chịu ngươi bày bố nữa.
Nghĩ tới đây, đáy mắt Tần Phỉ Phỉ nhất thời phát ra một chút ánh sáng điên cuồng, cổ vương, Sở Ngưng Sương, các ngươi đều chuẩn bị làm đá kê chân cho ta đi!
***************************
Ngưng Sương dựa vào bản đồ trong đầu, trong đêm tối, lặng yên không tiếng động xuyên qua từng lâu vũ, đình các, cuối cùng đi tới một chỗ Loạn Thạch Lâm (
Mới vừa đi ra khỏi phòng, phụ nhân liền đấy mạnh Tần Phỉ Phỉ một cái, khiến Tần Phỉ Phỉ không chút nào phòng bị bị lảo đảo, liên tục lui về phía sau vài bước.
Sau đó phụ nhân kia lại chỉ tay vào mặt nàng ta tức giận quát: Ngươi là đồ nữ nhi bất hiếu, mẫu thân đã giao phó cho ngươi, nhất định phải bảo vệ đệ đệ của ngươi thật tốt! Khi đó ngươi không phải đã sảng khoái đồng ý sao? Nhưng ngươi xem một chút, ngươi đồng ý bảo vệ tốt đệ đệ nhưng lại để đệ đệ bị người ta đánh thành cái dạng gì? Còn nói chính mình là cường giả huyền vương, có thể bảo vệ mẫu thân, bảo vệ đệ đệ, đây chính là bảo vệ mà ngươi nói?
Phụ nhân quở trách một chút , sau đó cư nhiên lại rơi xuống một chút nước mắt, âm thanh cũng có chút nức nở.
Phỉ Phỉ, không phải mẫu thân thiên vị, nhưng con cũng biết tiện chủng do những tiện nhân kia sinh đều mong nhớ cái vị trí gia chủ này, cho nên đệ đệ của con không thể có bất kỳ sơ xuất nào. Hơn nữa phụ thân của con cũng đã hai năm không vào phòng mẫu thân, nếu không phải con nắm giữ chức trưởng lão, chỉ sợ phụ thân con đến chết cũng sẽ không tới nhìn mẫu thân một cái, tất cả hi vọng của mẫu thân đều ở trên người tỷ đệ hai đứa a!
Nói xong, hình như nhớ lại những uất ức ngày xưa, vốn là đè nén khẽ khóc dần dần biến thành gào khóc.
Tần Phỉ Phỉ nhìn mẫu thân đau lòng ủy khuất, nhất thời cũng không biết an ủi ra sao, chỉ có thể đem phụ nhân kia ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai của phụ nhân.
Mẫu thân, người yên tâm, về sau ta nhất định sẽ không để cho đệ đệ bị chút xíu thương tổn. Nhất định!
Nghe thấy Tần Phỉ Phỉ bảo đảm, tiếng khóc của phụ nhân mới dần dần chậm xuống, cuối cùng biến thành cúi đầu khóc thút thít.
Phỉ Phỉ, đồng ý với mẫu thân, nhất định phải đem nam nhân và nữ nhân đã đả thương đệ đệ con bắt về đây. Trên mặt phụ nhân vương đầy nước mắt hiện lên vẻ tàn khốc, dám đả thương nhi tử của nàng, chính là thiên vương lão tử, nàng cũng muốn rút ra một lớp da.
Tần Phỉ Phỉ thật sâu thở dài, mới chậm rãi gật đầu một cái, Được, mẫu thân, ta đưa người đi về nghỉ ngơi trước!
Trở lại Phương Phỉ Uyển, Tần Phỉ Phỉ quan sát từng cọng cây ngọn cỏ, đình đài thủy tạ trong viện, trong viện một viên ngói một viên gạch đều được tỉ mỉ bố trí. Nàng không khỏi nghĩ tới nữ nhân ôn nhu dịu dàng - Sở Yên Nhiên, thê tử của bá phụ, còn có đường muội lúc đó mới ba tuổi kia.
Khi đó, nàng rất ghen tỵ với đường muội kia, ghen tỵ nàng có thể có được tất cả sủng ái yêu thương của phụ mẫu, ghen tỵ nàng chưa ra đời, bá phụ cùng gia gia đã bắt đầu bắt tay vào xây tòa Phương Phỉ Uyển này, hoa cỏ cây cối, núi giả quái thạch ở trong này, không có chỗ nào mà không phải là được tỉ mỉ lựa chọn.
Cho nên, sau khi phụ thân lên làm gia chủ, nàng liền muốn cầu xin vào Phương Phỉ Uyển ở, lúc ấy Phương di nương người được phụ thân sủng ái nhất cũng muốn vào Phương Phỉ Uyển. Đáng tiếc, tình cảm cha con không đánh lại ôn nhu hương, cho nên bất luận nàng khóc nháo cầu xin phụ thân như thế nào, cuối cùng phụ thân vẫn đem Phương Phỉ Uyển đưa cho Phương di nương.
Cho đến mấy tháng trước, nàng lấy thân phận cường giả huyền vương cường thế trở về, phụ thân mới coi trọng nàng. Mới đem Phương di nương hoa tàn ít bướm đuổi ra khỏi Phương Phỉ Uyển, lại dùng nghi thức long trọng trước nay chưa từng có hoan nghênh nàng tới uyển các tinh xảo nhất Tần gia.
Đây chính là phụ mẫu của nàng, phụ mẫu lấy ích lợi làm đầu!
Nghĩ như vậy, vẻ bi thương dần dần tràn đầy trái tim.
Đúng lúc này, cổ vương ký túc ở trong cơ thể nàng ta đột nhiên xao động, Tần Phỉ Phỉ lướt qua trái tim bi thương, một cỗ khí tức âm ngoan trong nháy mắt bao phủ toàn thân.
Ngươi muốn làm gì? Theo thực lực đề cao trong mấy năm nay, nàng cũng đã sớm không còn là người yếu chỉ biết nhận mệnh, nàng dần dần tìm được nhược điểm của cổ vương , cũng thử khống chế nó.
Ta muốn làm gì? Ta lại muốn hỏi ngươi muốn làm gì? Ngươi biết rõ ta chưa đột phá cổ thần, nhưng ngươi lại dám đi trêu chọc tới nha đầu mà ta phải kiêng kỵ kia. Thanh âm vang vọng ở trong đầu Tần Phỉ Phỉ, thật lâu không dứt.
Lông mày Tần Phỉ Phỉ nhíu lại, âm thầm suy nghĩ, trên người Sở Ngưng Sương rốt cuộc có đồ vật gì khiến cổ vương tàn nhẫn khát máu này phải kiêng kỵ như vậy? Xem ra chính mình đi nước cờ hiểm này phần thắng không nhỏ.
Ngươi không phải đã nói là hút nguyên âm của 99 xử nữ nữa liền có thể tiến giai lên cửu tinh huyền vương đỉnh cấp hay sao? Chỉ cần ngươi ở đây ba ngày, trong khi quyết đấu, toàn lực đánh lén mấy bằng hữu của tiện nhân kia, sau khi cuộc chiến kết thúc, ta lập tức bắt 99 xử nữ tới cho ngươi.
Lời nói của Tần Phỉ Phỉ rơi vào trong tai, nó ở trong lòng căn nhắc một lần, cuối cùng vui vẻ đồng ý. Được, ta đồng ý giúp ngươi đối phó mấy tiểu tử kia, nhưng ngươi cũng đừng có quên lời hứa của mình.
Nhận được hồi đáp của cổ vương, trên gương mặt diễm lệ của Tần Phỉ Phỉ dần dần hiện lên một nụ cười quỷ dị, a! Thối quái vật, tốt nhất ba ngày sau tiện nhân kia đem ngươi đánh trở về nguyên hình, chỉ có làm suy yếu thực lực của ngươi, ta mới có thể có cơ hội cắn nuốt ngươi.
Ngươi sợ rằng còn chưa biết đi! Thời điểm ở trong rừng rậm Đoạn Hồn rèn luyện, ta lấy được một môn công pháp thần kỳ có tên. . . ‘ Thôn Phệ ( cắn nuốt) ’! Mặc dù không phải là công pháp hoàn chỉnh, nhưng để cắn nuốt ngươi vẫn là dư sức. Chỉ cần thành công cắn nuốt ngươi, ta liền không cần phải chịu ngươi bày bố nữa.
Nghĩ tới đây, đáy mắt Tần Phỉ Phỉ nhất thời phát ra một chút ánh sáng điên cuồng, cổ vương, Sở Ngưng Sương, các ngươi đều chuẩn bị làm đá kê chân cho ta đi!
***************************
Ngưng Sương dựa vào bản đồ trong đầu, trong đêm tối, lặng yên không tiếng động xuyên qua từng lâu vũ, đình các, cuối cùng đi tới một chỗ Loạn Thạch Lâm (
/117
|