Sở Nhạc Nhi hừ một tiếng, tức giận không nói lời nào.
Vũ Tuyệt Thành nói: Kỳ thật, luyện tập võ đạo, trở nên mạnh mẽ, mục đích thật sự là để giết người. Ngươi vì thủ hộ cũng được, vì cướp đoạt cũng thế, hay là vì trường sinh... Nhưng có một điều kiện tiên quyết đó là: Mặc kệ ngươi làm gì, cũng phải giết người!
Ngươi không giết người thì sẽ bị người giết!
Ngươi nói ngươi thủ hộ, vậy nếu có người muốn thương tổn thứ ngươi muốn thủ hộ, người ngươi muốn thủ hộ, ngươi có giết kẻ đó hay không? ngươi không giết, hắn sẽ làm lần nữa, nói không chừng sẽ phá sạch những thứ ngươi muốn thủ hộ! Cho nên ngươi phải giết!
Có ngươi cản trở ngươi trường sinh, ngươi giết không?
Ngươi muốn cướp đồ của người ta, người ta có chịu dễ dàng đưa cho ngươi hay không?
Cho nên luyện võ, mục tiêu quan trọng nhất chính là giết người!
Luyện đao, luyện kiếm, luyện quyền cước, đều là để giết người! Mà chúng ta dùng độc, cũng là vì giết người! Vũ Tuyệt Thành nói: Vì sao bọn họ có thể đường đường chính chính, chúng ta lại không thể?
Chúng ta đầu độc người khác, thật ra so với người ta luyện đao luyện kiếm luyện quyền cước còn đúng lý hợp tình hơn! Còn quang minh chính đại hơn!
Bởi vì so sánh với chúng ta, bọn họ mới là kẻ một lòng một dạ muốn giết người. Còn chúng ta dùng độc giỏi, không những giết được người mà còn có thể cứu người! Nhưng bọn hắn dùng đao dùng kiếm có thể cứu người sao?
Vũ Tuyệt Thành ung dung nói: Cho nên, chúng ta mới là người tốt! Nhạc Nhi, ngươi phải nhớ kỹ điểm này.
Sở Nhạc Nhi không phục nói: Bọn họ dùng đao kiếm quyền cước hành hiệp trượng nghĩa, đương nhiên có thể cứu người!
Hành hiệp trượng nghĩa cái gì? Vũ Tuyệt Thành bĩu môi: Bọn họ muốn cứu một người bị vây công, không giết những kẻ vây công, bọn họ có thể cứu sao? Có thể hành hiệp trượng nghĩa sao? Hành hiệp trượng nghĩa cũng phải giết người!
Sở Nhạc Nhi lập tức có chút mơ hồ... Nàng cảm thấy tất cả lời sư phụ nói đều là ngụy biện. nhưng muốn phản bác thì căn bản không làm được.
Cùng một loại độc, chúng ta dùng, có người sẽ chết. Nhưng nếu cố ý dùng độc tính tương khắc, người ta sẽ sống lại... Ngươi thấy qua chuyện bổ một đao, lại bổ cho người ta sống lại chưa? Vũ Tuyệt Thành cười nhạo nói.
Sở Nhạc Nhi trừng mắt nhìn.
Mấy lời này thật sự càng không thể phản bác.
Cho nên chúng ta mới là chính nhân quân tử chân chính! Vũ Tuyệt Thành lý lẽ hùng hồn giáo dục: Cho nên tâm pháp của Thiên Độc môn chúng ta, mới là quang minh lỗi lạc!
Sở Nhạc Nhi bán tín bán nghi: Thì ra là thế.
Vũ Tuyệt Thành lòng đầy an ủi.
Vùng Tây Bắc này, hiện tại chính là nơi giang hồ hiểm ác nhất. Chờ ngươi đột phá chí tôn là có thể ra ngoài rèn luyện rồi. Vũ Tuyệt Thành nói: Cao thủ nhiều như mây, hoàn toàn có thể để ngươi phóng tay phóng chân, rèn luyện tứ phía một phen.
Được! Sở Nhạc Nhi nóng lòng muốn thử, hai mắt sáng lên.
Trong hai ngày này, ngươi ở lại nơi này, không nên đi đâu cả, toàn lực đột phá, ta phải ra ngoài một chút. Vũ Tuyệt Thành chậm rãi nói: Có ba người Vạn Nhân Kiệt hộ pháp cho ngươi, chắc chắn không có vấn đề gì.
Sư phụ, ngươi muốn đi đâu? Sở Nhạc Nhi nghiêng đầu hỏi.
Trên khuôn mặt gày gò của Vũ Tuyệt Thành lộ ra một tia cười lạnh: Ta cảm giác được, tựa hồ có một vị lão bằng hữu cũng tới nơi này. Hơn nữa còn đang muốn tạo mây làm mưa. Bằng hữu một hồi, thế nào ta cũng phải tới chào hỏi một tiếng.
Sở Nhạc Nhi cái heiuẻ cái không, gật đầu: Vậy sư phụ đi sớm về sớm.
Vũ Tuyệt Thành chậm rãi gật đầu: Đó là đương nhiên.
Bên kia, ba người Vạn Nhân Kiệt cũng đang luyện công suốt ngày suốt đêm.
Từ khi Ngụy Vô Nhan qua đời, ba người tựa hồ đều trở nên trầm mặc.Luyện công đã trở thành việc quan trọng nhất đối với bọn họ.
Tu vi không cao, làm sao có thể san bằng Trần gia, báo thù cho Ngụy Vô Nhan?
Đây là ýnghĩ chung trong lòng ba người.
Hơn nữa, lần này đi theo Độc Y Vũ Tuyệt Thành, người này bất kể là độc thuật hay là võ công, đều có thể gọi là đại tông sư!
Cơ hội trời ban như thế, không sử dụng thật tốt há chẳng phải lãng phí cơ duyên?
Mà Vũ Tuyệt Thành cũng chẳng tàng tư, mặc dù có chút không kiên nhẫn nghe ba người này thỉnh giáo, nhưng khi đã chỉ giáo thì hỏi gì nói nấy, khiến ba người trong khoảng thời gian này thu được lợi ích không nhỏ.
Đến hiện tại không ngờ đã ẩn ước có dấu hiệu đột phá.
Mặ dù có một phần là nhờ tài nguyên Sở Dương lưu lại, nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tiên ba người tu luyện với tốc độ nhanh như vậy.
Cho nên ba người kinh hỉ không thôi. Luyện công càng thêm cố gắng, chỉ hận không thể không ăn không uống không ngủ, dùng tất cả thời gian để luyện công, chỉ sợ kết thúc khoảng thời gian này lại bị đánh về nguyên hình.
Vũ Tuyệt Thành dặn dò một chút, tiếp đó hắc y tung bay, biến mất.
Không biết là đi nơi nào.
Đám người Sở Dương một đường phóng ngựa như bay, ít khi gặp phải cản trở trên đường. Chỉ có vài ba chục người là nhận ra hắn chính là vực ngoại thiên ma Sở Dương trong truyền thuyết.
Nhưng bọn hắn hiện giờ đều là chí tôn lục phẩm cả rồi, chẳng ai có thể ngăn cản bọn hắn một lát.
Cứ như vậy một đường thuần buồm xuôi gió vượt qua lãnh địa Dạ gia.
Khiến Sở Dương cảm thấy lo lắng chính là, từ khi đột phá chí tôn lục phẩm xong, Mạc Khinh Vũ đột nhiên trở nên phi thường thích ngủ. Thường xuyên cuộn mình trong lòng Sở Dương, ngủ một giác là một ngày một đêm.
Điều này khiến tâm thần Sở Dương có chút bất an. Còn Mạc Thiên Cơ trong lòng lại sốt ruột như có lửa đốt.
Chớ nói là chí tôn lục phẩm, cho dù là vương tọa cũng không thể thèm ngủ như vậy chứ.
Trong lòng hai người đều không yên, dọc đường không biết bắt mạch cho Mạc Khinh Vũ bao nhiêu lần, kiểm tra bao nhiêu lần, hỏi bao nhiêu lần, thậm chí còn Mạc Thiên Cơ còn đặc biệt dò xét thiên cơ cho muội muội...
Nhưng đương nhiên chẳng thu hoạch được gì.
Duy nhất khiến hai người an tâm chính là, chỉ cần Mạc Khinh Vũ tỉnh lại là lập tức khôi phục bình thường. Tình trạng ngủ mê man kia hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào tới thần trí và tu vi của nàng.
Cho tới hiện giờ, Mạc Khinh Vũ đã nửa ngủ nửa tỉnh bảy tám ngày rồi.
Mạc Thiên Cơ thậm chí còn có chút hoài nghi, liệu lồng ngực Sở Dương có phải có vấn đề gì không? Chẳng lẽ thịt tên gia hỏa này có thuốc mê, khiến cho muội muội ta vừa chui vào lòng hắn đã không kìm được cơn buồn ngủ?
Đối với vấn đề này, Sở Dương giận tím mặt hồi lâu.
Mạc Thiên Cơ từng muốn ôm lấy muội muội mình chạy đi, rốt cuộc bị Sở Dương hung hăng cự tuyệt. Nói một câu khiến Mạc Thiên Cơ tức đến ba ngày thở không thông: Cút ngay! Ngươi là đồ lưu manh!
Trời mới biết lúc nghe được câu này, Mạc Thiên Cơ có tâm tình thế nào. Nhưng nhìn bộ dáng hắn nghiến răng nghiến lợi, có lẽ đã điên tới mức muốn băm Sở Dương thành thịt vụn làm mì vằn thắn rồi.
Sáng sớm hôm nay.
Càng đi về phía bắc trời càng lạnh. Sở Dương đã khoác lên người Mạc Thiên Vân một tấm áo da chồn thật dày, bao bọc kín mít.
Theo tuyết trắng lất phất rơi, Sở Dương đột nhiên cảm thấy trong lòng có động tĩnh, tiểu nha đầu ngủ trong lòng mình cựa quậy, tựa hồ đã tỉnh...
Vội vàng vén áo ra thì nhìn thấy tinh mâu tiểu la lỵ như mê như say.
Má đào hồng hồng, sóng mắt như nước, đúng là bộ dáng vũ mị như hải đường ngủ xuân....
Trong phút chốc Sở ngự tọa đã trợn trừng mắt lên, mê đắm nhìn.
Sở Dương, có chuyện rất kỳ quái, rất kỳ quái. Mạc Khinh Vũ dụi dụi hai mắt, nói: Thật sự kỳ quái....
Làm sao vậy? Khi hỏi những lời này, trong lòng Sở ngự tọa có chút run run, không phải giấc mơ chết tiệt kia lại đến chứ?
Trời ạ, muốn dày vò ta đến chết sao...
Ta mê man mấy ngày nay, đột nhiên cảm thấy mình lĩnh ngộ được cái gì đó.... Mạc Khinh Vũ nhíu hàng mi xinh đẹp, nói: Không ngờ trong đầu ta tự động xuất hiện một công pháp tu luyện đầy đủ... hơn nữa, mỗi khi công pháp này xuất hiện, nó lại tự động thay thế lộ tuyến hành công ban đầu của ta, cho nên mới khiến ta mê man mấy ngày nay....
Cái gì? Sở Dương trợn mắt há hốc miệng: Thiên hạ còn có chuyện như vậy?
thiên chân vạn xác! Mạc Khinh Vũ cũng có chút ngạc nhiên: Sở Dương, ta không phải cũng có huyết mạch của chủng tộc cổ quái nào chứ? Trong huyết mạch cũng có truyền thừa?
Nói vớ vẩn! Mạc Thiên Vân bên cạnh nổi xung lên: Tiểu nha đầu ngươi còn nói linh tinh nữa, ta đánh mông ngươi nở tám cánh hoa!
Mạc Thiên Cơ không thể không giận.
Nếu Mạc Khinh Vũ có huyết mạch cổ quái nào đó, vậy mình... vậy cả nhà mình thành cái gì chứ?
Sở Dương giận dữ, quay đầu quát: Ngươi hung hăng cái gì? Sao khi Khinh Vũ bị bắt nạt, không thấy ngươi hùng hổ như thế? Bây giờ bắt nạt muội muội mình, ngươi ngược lại lại có tài nhỉ! Câm!
Trừ nói ngon ngọt ra, ngươi còn bản sự gì khác? Mạc Thiên Cơ bất mãn nói thầm, nhưng cũng thành thật ngậm miệng, mặt nổi đầy gân xanh.
Sở Dương vừa nói tới khuyết điểm của hắn, giống như bím tóc bị người ta túm được. cho dù Mạc Thiên Cơ có trí tuệ thông thiên, Sở Dương vừa nói ra câu này là lập tức khiến Mạc Thiên Cơ phải treo miễn chiến bài.
Đây là lợi khí vô thượng đối phó Mạc Thiên Cơ! Sở Dương đương nhiên không thể quên được. Chỉ cần Mạc Thiên Cơ khiến Sở Dương mất hứng là mấy câu này lại được phun ra cực kỳ lưu loát.
Sau khi nói xong, trên khuôn mặt vênh vênh cứng đờ của Mạc Thiên Cơ lại xuất hiện biểu tình giống như ăn phải ruồi vậy.
Mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt này, Sở Dương lại sáng khoái trong lòng vô cùng, giống như nhìn thấy chuyện vui nhất quả đất vậy...
Mạc Thiên Vân rụt cổ lại: Vẫn là Sở Dương ca ca tốt. Nhị ca thật đáng ghét.
Đúng đúng! hắn rát đáng ghét, chúng ta mặc kệ hắn! Sở Dương vội vàng tận dụng cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Mạc Khinh Vũ cười khanh khách vui vẻ.
Khinh Vũ, công pháp hiện của ngươi, so với công pháp ban đầu, cái nào cường đại hơn? Sở Dương thân thiết hỏi.
Bên cạnh, Mạc Thiên Vân mặt đen dỏng lỗ tai lên nghe.
Công pháp hiện tại uy lực lớn ! hơn nữa so với công pháp công pháp mà sư phụ Ngạo Thiên Hành dạy ta còn lớn hơn! Mạc Khinh Vũ kỳ quái nói: Nhưng nó từ đâu ra?
Mạc Thiên Cơ bên cạnh thở phào một hơi, nói: Không có nguy hại gì chứ? Tỷ như sau khi tu luyện có hậu quả nghiêm trọng gì không?
nhị ca...Ngươi thật quá lo lắng rồi! Mạc Khinh Vũ sẵng giọng: Công pháp thần kỳ như vậy làm sao có khuyết điểm như lời ngươi nói được?
Mạc Thiên Cơ yên tâm cười: Ta chỉ theo thói quen, hỏi một chút thôi, không việc gì là tốt rồi.
Sở Dương cũng nhíu chặt mày, hỏi: Môn công pháp này tên gì?
Cửu Thiên Vũ! Mạc Khinh Vũ nói: Đoạn giới thiệu nói, một khi đại thành, nhất vũ động Cửu Thiên! (Khẽ múa chấn động Cửu Thiên)
Cửu Thiên Vũ? Nhất vũ động cửu thiên? Thân hình Sở Dương chấn động
Vũ Tuyệt Thành nói: Kỳ thật, luyện tập võ đạo, trở nên mạnh mẽ, mục đích thật sự là để giết người. Ngươi vì thủ hộ cũng được, vì cướp đoạt cũng thế, hay là vì trường sinh... Nhưng có một điều kiện tiên quyết đó là: Mặc kệ ngươi làm gì, cũng phải giết người!
Ngươi không giết người thì sẽ bị người giết!
Ngươi nói ngươi thủ hộ, vậy nếu có người muốn thương tổn thứ ngươi muốn thủ hộ, người ngươi muốn thủ hộ, ngươi có giết kẻ đó hay không? ngươi không giết, hắn sẽ làm lần nữa, nói không chừng sẽ phá sạch những thứ ngươi muốn thủ hộ! Cho nên ngươi phải giết!
Có ngươi cản trở ngươi trường sinh, ngươi giết không?
Ngươi muốn cướp đồ của người ta, người ta có chịu dễ dàng đưa cho ngươi hay không?
Cho nên luyện võ, mục tiêu quan trọng nhất chính là giết người!
Luyện đao, luyện kiếm, luyện quyền cước, đều là để giết người! Mà chúng ta dùng độc, cũng là vì giết người! Vũ Tuyệt Thành nói: Vì sao bọn họ có thể đường đường chính chính, chúng ta lại không thể?
Chúng ta đầu độc người khác, thật ra so với người ta luyện đao luyện kiếm luyện quyền cước còn đúng lý hợp tình hơn! Còn quang minh chính đại hơn!
Bởi vì so sánh với chúng ta, bọn họ mới là kẻ một lòng một dạ muốn giết người. Còn chúng ta dùng độc giỏi, không những giết được người mà còn có thể cứu người! Nhưng bọn hắn dùng đao dùng kiếm có thể cứu người sao?
Vũ Tuyệt Thành ung dung nói: Cho nên, chúng ta mới là người tốt! Nhạc Nhi, ngươi phải nhớ kỹ điểm này.
Sở Nhạc Nhi không phục nói: Bọn họ dùng đao kiếm quyền cước hành hiệp trượng nghĩa, đương nhiên có thể cứu người!
Hành hiệp trượng nghĩa cái gì? Vũ Tuyệt Thành bĩu môi: Bọn họ muốn cứu một người bị vây công, không giết những kẻ vây công, bọn họ có thể cứu sao? Có thể hành hiệp trượng nghĩa sao? Hành hiệp trượng nghĩa cũng phải giết người!
Sở Nhạc Nhi lập tức có chút mơ hồ... Nàng cảm thấy tất cả lời sư phụ nói đều là ngụy biện. nhưng muốn phản bác thì căn bản không làm được.
Cùng một loại độc, chúng ta dùng, có người sẽ chết. Nhưng nếu cố ý dùng độc tính tương khắc, người ta sẽ sống lại... Ngươi thấy qua chuyện bổ một đao, lại bổ cho người ta sống lại chưa? Vũ Tuyệt Thành cười nhạo nói.
Sở Nhạc Nhi trừng mắt nhìn.
Mấy lời này thật sự càng không thể phản bác.
Cho nên chúng ta mới là chính nhân quân tử chân chính! Vũ Tuyệt Thành lý lẽ hùng hồn giáo dục: Cho nên tâm pháp của Thiên Độc môn chúng ta, mới là quang minh lỗi lạc!
Sở Nhạc Nhi bán tín bán nghi: Thì ra là thế.
Vũ Tuyệt Thành lòng đầy an ủi.
Vùng Tây Bắc này, hiện tại chính là nơi giang hồ hiểm ác nhất. Chờ ngươi đột phá chí tôn là có thể ra ngoài rèn luyện rồi. Vũ Tuyệt Thành nói: Cao thủ nhiều như mây, hoàn toàn có thể để ngươi phóng tay phóng chân, rèn luyện tứ phía một phen.
Được! Sở Nhạc Nhi nóng lòng muốn thử, hai mắt sáng lên.
Trong hai ngày này, ngươi ở lại nơi này, không nên đi đâu cả, toàn lực đột phá, ta phải ra ngoài một chút. Vũ Tuyệt Thành chậm rãi nói: Có ba người Vạn Nhân Kiệt hộ pháp cho ngươi, chắc chắn không có vấn đề gì.
Sư phụ, ngươi muốn đi đâu? Sở Nhạc Nhi nghiêng đầu hỏi.
Trên khuôn mặt gày gò của Vũ Tuyệt Thành lộ ra một tia cười lạnh: Ta cảm giác được, tựa hồ có một vị lão bằng hữu cũng tới nơi này. Hơn nữa còn đang muốn tạo mây làm mưa. Bằng hữu một hồi, thế nào ta cũng phải tới chào hỏi một tiếng.
Sở Nhạc Nhi cái heiuẻ cái không, gật đầu: Vậy sư phụ đi sớm về sớm.
Vũ Tuyệt Thành chậm rãi gật đầu: Đó là đương nhiên.
Bên kia, ba người Vạn Nhân Kiệt cũng đang luyện công suốt ngày suốt đêm.
Từ khi Ngụy Vô Nhan qua đời, ba người tựa hồ đều trở nên trầm mặc.Luyện công đã trở thành việc quan trọng nhất đối với bọn họ.
Tu vi không cao, làm sao có thể san bằng Trần gia, báo thù cho Ngụy Vô Nhan?
Đây là ýnghĩ chung trong lòng ba người.
Hơn nữa, lần này đi theo Độc Y Vũ Tuyệt Thành, người này bất kể là độc thuật hay là võ công, đều có thể gọi là đại tông sư!
Cơ hội trời ban như thế, không sử dụng thật tốt há chẳng phải lãng phí cơ duyên?
Mà Vũ Tuyệt Thành cũng chẳng tàng tư, mặc dù có chút không kiên nhẫn nghe ba người này thỉnh giáo, nhưng khi đã chỉ giáo thì hỏi gì nói nấy, khiến ba người trong khoảng thời gian này thu được lợi ích không nhỏ.
Đến hiện tại không ngờ đã ẩn ước có dấu hiệu đột phá.
Mặ dù có một phần là nhờ tài nguyên Sở Dương lưu lại, nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tiên ba người tu luyện với tốc độ nhanh như vậy.
Cho nên ba người kinh hỉ không thôi. Luyện công càng thêm cố gắng, chỉ hận không thể không ăn không uống không ngủ, dùng tất cả thời gian để luyện công, chỉ sợ kết thúc khoảng thời gian này lại bị đánh về nguyên hình.
Vũ Tuyệt Thành dặn dò một chút, tiếp đó hắc y tung bay, biến mất.
Không biết là đi nơi nào.
Đám người Sở Dương một đường phóng ngựa như bay, ít khi gặp phải cản trở trên đường. Chỉ có vài ba chục người là nhận ra hắn chính là vực ngoại thiên ma Sở Dương trong truyền thuyết.
Nhưng bọn hắn hiện giờ đều là chí tôn lục phẩm cả rồi, chẳng ai có thể ngăn cản bọn hắn một lát.
Cứ như vậy một đường thuần buồm xuôi gió vượt qua lãnh địa Dạ gia.
Khiến Sở Dương cảm thấy lo lắng chính là, từ khi đột phá chí tôn lục phẩm xong, Mạc Khinh Vũ đột nhiên trở nên phi thường thích ngủ. Thường xuyên cuộn mình trong lòng Sở Dương, ngủ một giác là một ngày một đêm.
Điều này khiến tâm thần Sở Dương có chút bất an. Còn Mạc Thiên Cơ trong lòng lại sốt ruột như có lửa đốt.
Chớ nói là chí tôn lục phẩm, cho dù là vương tọa cũng không thể thèm ngủ như vậy chứ.
Trong lòng hai người đều không yên, dọc đường không biết bắt mạch cho Mạc Khinh Vũ bao nhiêu lần, kiểm tra bao nhiêu lần, hỏi bao nhiêu lần, thậm chí còn Mạc Thiên Cơ còn đặc biệt dò xét thiên cơ cho muội muội...
Nhưng đương nhiên chẳng thu hoạch được gì.
Duy nhất khiến hai người an tâm chính là, chỉ cần Mạc Khinh Vũ tỉnh lại là lập tức khôi phục bình thường. Tình trạng ngủ mê man kia hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào tới thần trí và tu vi của nàng.
Cho tới hiện giờ, Mạc Khinh Vũ đã nửa ngủ nửa tỉnh bảy tám ngày rồi.
Mạc Thiên Cơ thậm chí còn có chút hoài nghi, liệu lồng ngực Sở Dương có phải có vấn đề gì không? Chẳng lẽ thịt tên gia hỏa này có thuốc mê, khiến cho muội muội ta vừa chui vào lòng hắn đã không kìm được cơn buồn ngủ?
Đối với vấn đề này, Sở Dương giận tím mặt hồi lâu.
Mạc Thiên Cơ từng muốn ôm lấy muội muội mình chạy đi, rốt cuộc bị Sở Dương hung hăng cự tuyệt. Nói một câu khiến Mạc Thiên Cơ tức đến ba ngày thở không thông: Cút ngay! Ngươi là đồ lưu manh!
Trời mới biết lúc nghe được câu này, Mạc Thiên Cơ có tâm tình thế nào. Nhưng nhìn bộ dáng hắn nghiến răng nghiến lợi, có lẽ đã điên tới mức muốn băm Sở Dương thành thịt vụn làm mì vằn thắn rồi.
Sáng sớm hôm nay.
Càng đi về phía bắc trời càng lạnh. Sở Dương đã khoác lên người Mạc Thiên Vân một tấm áo da chồn thật dày, bao bọc kín mít.
Theo tuyết trắng lất phất rơi, Sở Dương đột nhiên cảm thấy trong lòng có động tĩnh, tiểu nha đầu ngủ trong lòng mình cựa quậy, tựa hồ đã tỉnh...
Vội vàng vén áo ra thì nhìn thấy tinh mâu tiểu la lỵ như mê như say.
Má đào hồng hồng, sóng mắt như nước, đúng là bộ dáng vũ mị như hải đường ngủ xuân....
Trong phút chốc Sở ngự tọa đã trợn trừng mắt lên, mê đắm nhìn.
Sở Dương, có chuyện rất kỳ quái, rất kỳ quái. Mạc Khinh Vũ dụi dụi hai mắt, nói: Thật sự kỳ quái....
Làm sao vậy? Khi hỏi những lời này, trong lòng Sở ngự tọa có chút run run, không phải giấc mơ chết tiệt kia lại đến chứ?
Trời ạ, muốn dày vò ta đến chết sao...
Ta mê man mấy ngày nay, đột nhiên cảm thấy mình lĩnh ngộ được cái gì đó.... Mạc Khinh Vũ nhíu hàng mi xinh đẹp, nói: Không ngờ trong đầu ta tự động xuất hiện một công pháp tu luyện đầy đủ... hơn nữa, mỗi khi công pháp này xuất hiện, nó lại tự động thay thế lộ tuyến hành công ban đầu của ta, cho nên mới khiến ta mê man mấy ngày nay....
Cái gì? Sở Dương trợn mắt há hốc miệng: Thiên hạ còn có chuyện như vậy?
thiên chân vạn xác! Mạc Khinh Vũ cũng có chút ngạc nhiên: Sở Dương, ta không phải cũng có huyết mạch của chủng tộc cổ quái nào chứ? Trong huyết mạch cũng có truyền thừa?
Nói vớ vẩn! Mạc Thiên Vân bên cạnh nổi xung lên: Tiểu nha đầu ngươi còn nói linh tinh nữa, ta đánh mông ngươi nở tám cánh hoa!
Mạc Thiên Cơ không thể không giận.
Nếu Mạc Khinh Vũ có huyết mạch cổ quái nào đó, vậy mình... vậy cả nhà mình thành cái gì chứ?
Sở Dương giận dữ, quay đầu quát: Ngươi hung hăng cái gì? Sao khi Khinh Vũ bị bắt nạt, không thấy ngươi hùng hổ như thế? Bây giờ bắt nạt muội muội mình, ngươi ngược lại lại có tài nhỉ! Câm!
Trừ nói ngon ngọt ra, ngươi còn bản sự gì khác? Mạc Thiên Cơ bất mãn nói thầm, nhưng cũng thành thật ngậm miệng, mặt nổi đầy gân xanh.
Sở Dương vừa nói tới khuyết điểm của hắn, giống như bím tóc bị người ta túm được. cho dù Mạc Thiên Cơ có trí tuệ thông thiên, Sở Dương vừa nói ra câu này là lập tức khiến Mạc Thiên Cơ phải treo miễn chiến bài.
Đây là lợi khí vô thượng đối phó Mạc Thiên Cơ! Sở Dương đương nhiên không thể quên được. Chỉ cần Mạc Thiên Cơ khiến Sở Dương mất hứng là mấy câu này lại được phun ra cực kỳ lưu loát.
Sau khi nói xong, trên khuôn mặt vênh vênh cứng đờ của Mạc Thiên Cơ lại xuất hiện biểu tình giống như ăn phải ruồi vậy.
Mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt này, Sở Dương lại sáng khoái trong lòng vô cùng, giống như nhìn thấy chuyện vui nhất quả đất vậy...
Mạc Thiên Vân rụt cổ lại: Vẫn là Sở Dương ca ca tốt. Nhị ca thật đáng ghét.
Đúng đúng! hắn rát đáng ghét, chúng ta mặc kệ hắn! Sở Dương vội vàng tận dụng cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Mạc Khinh Vũ cười khanh khách vui vẻ.
Khinh Vũ, công pháp hiện của ngươi, so với công pháp ban đầu, cái nào cường đại hơn? Sở Dương thân thiết hỏi.
Bên cạnh, Mạc Thiên Vân mặt đen dỏng lỗ tai lên nghe.
Công pháp hiện tại uy lực lớn ! hơn nữa so với công pháp công pháp mà sư phụ Ngạo Thiên Hành dạy ta còn lớn hơn! Mạc Khinh Vũ kỳ quái nói: Nhưng nó từ đâu ra?
Mạc Thiên Cơ bên cạnh thở phào một hơi, nói: Không có nguy hại gì chứ? Tỷ như sau khi tu luyện có hậu quả nghiêm trọng gì không?
nhị ca...Ngươi thật quá lo lắng rồi! Mạc Khinh Vũ sẵng giọng: Công pháp thần kỳ như vậy làm sao có khuyết điểm như lời ngươi nói được?
Mạc Thiên Cơ yên tâm cười: Ta chỉ theo thói quen, hỏi một chút thôi, không việc gì là tốt rồi.
Sở Dương cũng nhíu chặt mày, hỏi: Môn công pháp này tên gì?
Cửu Thiên Vũ! Mạc Khinh Vũ nói: Đoạn giới thiệu nói, một khi đại thành, nhất vũ động Cửu Thiên! (Khẽ múa chấn động Cửu Thiên)
Cửu Thiên Vũ? Nhất vũ động cửu thiên? Thân hình Sở Dương chấn động
/2680
|