Nghe được xong, Sở Dương bỗng nhiên nhớ tới một bài thơ.
Khinh doanh như mộng mộng diệc phiêu, huyết hải cốt sơn vũ yêu nhiêu; trượng kiếm thiên lý quân mạc vấn, sinh tử tương tùy đáo cửu tiêu.
Ý cảnh trong bài thơ này chẳng phải là nhất vũ động cửu tiêu?
Chẳng lẽ...
Chỉ nghe Mạc Khinh Vũ thì thầm: Cửu Thiên Vũ, Vũ Cửu Thiên, nhất vũ thiên địa nhất biên tiên; nhị vũ thiên hôn địa dã ám, tam vũ thiên phong triệt nguyệt hàn; tứ vũ chuyển động càn khôn lực, ngũ vũ thương tang nhất thuấn gian; lục vũ tinh thần tùy ngã chuyển, thất vũ quỷ thần dã kháo biên; bát vũ tạo hóa sinh tử nghịch, cửu vũ vũ động cửu trọng thiên! Cửu thiên vũ, nhất vũ nhất động thiên!
Lợi hại! Trong lòng Sở Dương suy nghĩ, nếu đúng như lời Mạc Khinh Vũ nói, công pháp Cửu Thiên Vũ này quả thực khó lường. Nhưng rốt cuộc nó từ đâu mà ra?
Dù sao cũng không thể nào là truyền thừa huyết msạch gì đó được! Nếu tồn tại, tất có lai lịch.
Đợi một chút! Sở Dương đột nhiên nhớ tới một chuyện, đó là khi mình cùng Mạc Khinh Vũ, Tử Tà Tình ở Thiên Cơ thành. Khi gặp mặt Mạc Khinh Vũ lần đầu tiên, Tử Tà Tình từng nói, công pháp Mạc Khinh Vũ tu luyện hiện tại không tương xứng với thể chất của nàng. Nếu đi tới vị diện cao hơn, nó sẽ trở thành rào cản.
Cho nên lúc đó, Tử Tà Tình đã đặc biệt dùng đại thần thông, trực tiếp truyền vào trong ý thức Mạc Khinh Vũ, truyền thụ cho Mạc Khinh Vũ một bộ công pháp, nói chờ tới khi Mạc Khinh Vũ đạt tới chí tôn lục phẩm, vượt qua ranh giới tiên phàm, bộ công pháp sẽ tự động khai mở!
Hiện tại, bộ công pháp này có thể đã khai mở ra rồi!
Chẳng lẽ, đây chính là bộ công pháp thần diệu mà Tử Tà Tình truyền thụ cho Mạc Khinh Vũ lúc trước?
Trong lòng Sở Dương lại có chút nghi hoặc. Nếu nó thật sự cường đại thần dị như lời Mạc Khinh Vũ vừa kể, vậy vì sao Tử Tà Tình lại không luyện?
Sở Dương nhíu mày hỏi: Khinh Vũ, tu vi ngươi hiện tại, ở trong Cửu Thiên Vũ là vũ thứ mấy?
Mạc Khinh Vũ bĩu môi nói: Còn vũ thứ mấy... Đệ nhất vũ, Nhất Vũ Thiên Địa Nhất Phiên Tiên còn chưa nhập môn đâu. Tu vi không đủ...
Sở Dương cùng Mạc Khinh Vũ đều hoảng sợ!
Hai người suýt chút nữa là ngã lăn ra đất.
Chí tôn lục phẩm đỉnh phong, ở Cửu Trọng Thiên đại lục này tuyệt đối có thể tính là cao thủ đỉnh phong rồi. Tu vi như thế, không ngờ ngay cả... đệ nhất vũ cũng không tính là nhập môn?
Tu vi không đủ? Trong lúc nhất thời, Cửu Kiếp kiếm chủ đại nhân và Thần Bàn Quỷ Tính quân sư đều có một cảm giác choáng váng...
Rốt cuộc là dạng công pháp gì mà có lực lượng khủng bố như thế?
Nhưng ta có thể cảm giác được, uy lực bộ công pháp này rất lớn rất lớn! Mạc Khinh Vũ đắc ý, nghênh cái đầu nhỏ nhắn lên.
Trong lòng Sở Dương càng lúc càng nghi hoặc. Từ phương diện này mà xem, đây là công pháp Tử Tà Tình truyền cho Mạc Khinh Vũ, mà công pháp Tử Tà Tình tu luyện, hình như còn không cường đại bằng bộ công pháp này...
Đây là chuyện gì?
Hắn lại không biết, bộ công pháp Cửu Thiên Vũ cực kỳ cường đại này cũng là Tử Tà Tình có được trong lúc vô tình. Mà bộ công pháp này lại có một điều kiện nghiêm khắc, đó chính là tu vi tu luyện giả phải ở dưới cảnh giới phân hồn mới có thể tu luyện. Một khi vượt qua cảnh giới phân hồn rồi. Tu luyện bộ công pháp này lại là nguy hiểm trí mạng, động một cái là tẩu hỏa nhập ma!
Mà Phân hồn bộ công pháp này quy định, theo như cách phân chia của Cửu Trọng Thiên đại lục, chính là chí tôn lục phẩm!
Dưới phân hồn, chính là dưới chí tôn lục phẩm.
Mà một khi đạt tới giới hạn này. Bộ công pháp này sẽ tự động khai mở.
Khi Tử Tà Tình có được bộ công pháp này, nàng đã sớm vượt xa khỏi cảnh giới phân hồn rồi. Tuy biết rõ bộ công pháp này thích hợp cho nữ tử tu luyện, đối với nữ tu mà nói, có thể nói là công pháp đệ nhất thiên hạ, nhưng đối với nàng lúc đó lại chẳng có nửa điểm tác dụng.
Vừa thấy Mạc Khinh Vũ có thể chất nghịch thiên như thế, Tử Tà Tình lập tức vừa nhìn đã thích, không chút do dự truyền lại cho nàng.
Mạc Khinh Vũ đột nhiên đột phá chí tôn lục phẩm, bộ công pháp này lập tức tự động vận chuyển trong cơ thể nàng, đó cũng là nguyên nhân Mạc Khinh Vũ mê man mấy ngày nay.
Mà ngay từ lúc xuất phát, Mạc Khinh Vũ đã cảm giác được cái gì đó không thích hợp, tuy không biết chính xác là chỗ nào, nhưng nàng vẫn lựa chọn lồng ngực có thể che trở cho nàng. Cho nên mới kiên quyết muốn cưỡi chung một ngựa với Sở Dương.
Mà nàng, quả nhiên đã ngủ trong lồng ngực Sở Dương một mạch tám ngày! (Chả hiểu, chương trước nói 1 ngày 1 đêm, h lại biến thành 8 ngày)
Hoàn thành quá trình lột xác long trời lở đất này!
Việc này, bất kể là Sở Dương hay là Mạc Khinh Vũ, đều không biết.
Nhưng đáng nói tới chính là, kể từ hôm nay trở đi, Mạc Khinh Vũ chính thức có được vốn liếng lớn nhất để sinh tử cả đời cùng Sở Dương!
Khinh doanh như mộng mộng diệc phiêu, huyết hải cốt sơn vũ yêu nhiêu!
Trượng kiếm thiên lý quân mạc vấn, sinh tử tương tùy đáo cửu tiêu!
Cho dù ở trong huyết hải cốt sớm, Mạc Khinh Vũ vẫn múa đẹp tuyệt thế như vậy! Nhất định ở cùng người mình yêu mến, trường kiếm ngàn dặm, sinh tử không rời, trên trời dưới đất, nhất vũ Cửu Trọng Thiên...
Sở Dương yên lòng, nhắc nhở: Khinh vũ, ngươi còn nhớ, Tử Tà Tình tỷ tỷ tặng cho ngươi một lễ vật gặp mặt? Đó chính là bộ công pháp này.
Mạc Khinh Vũ lập tức nhớ ra, hai mắt sáng lên: Nha! Ta nhớ ra rồi, đây là lễ vật Tử Tà Tình tỷ tỷ tặng ta, lúc đó tỷ tỷ còn từng nói qua, chờ ta tu luyện tới chí tôn lục phẩm, bộ công pháp này sẽ tự động vận chuyển....
Trong mắt nàng tràn đầy cảm kích và tưởng niệm: Tử tỷ tỷ thật là người tốt... Ta thật không nghĩ tới, công pháp này lại lợi hại như vậy... Lúc đó chỉ thấy đầu ngón tay nàng điểm vào trán ta một cái, ta đã cảm thấy trong đầu ta tựa hồ có thêm cái gì đó... Thì ra....
Lập tức tràn đầy tưởng niệm nói: Thật không biết Tử tỷ tỷ hiện đang ở nơi nào, sống có tốt không.... Nếu có thể nhìn thấy nàng, ta nhất phải thơm nàng một cái.
Sở Dương ha ha cười, trong mắt lóe lên quang mang khó hiểu, nói: Một ngày nào đó, chúng ta sẽ tìm được nàng. Khinh Vũ, ngươi phải tu luyện cho tốt, chớ cô phụ kỳ vọng của Tử tỷ tỷ.
Ừm, ta rất thích bộ công pháp này. Nhất cái tên Cửu Thiên Vũ này.... Mạc Khinh Vũ nói: Mụ mụ nói, nữ nhi nhất sinh mạc khinh vũ, nhưng ta nguyện múa vì ngươi...
Nhiệt huyết Sở Dương dâng lên, cố gắng kìm nén, nói: Ta cũng thích nhìn ngươi múa....
Mạc Khinh Vũ trầm tư một chút, có chút do dự gật gật đầu, nhẹ giọng nói: Sở Dương, kỳ thật....
Nửa câu sau, nàng đột nhiên muốn nói lại thôi.
Sở Dương có chút kỳ quái, hỏi: Làm sao vậy?
Mạc Khinh Vũ hít sâu một hơi, nói: Ta tu luyện, chủ yếu là vì muốn ở bên cạnh ngươi... Không khiến ngươi vướng tay vướng chân. Ngươi muốn bay lượn cửu tiêu, ta sẽ cùng ngươi múa khắp Cửu Trọng Thiên....
Nếu bây giờ ngươi lựa chọn quy ẩn núi rừng làm một người bình thường... ta cũng tình nguyện tán đi một thân tu vi, cùng ngươi an nhàn núi rừng.
Mạc Khinh Vũ nói rất nghiêm túc.
Sở Dương ngẩn ra.
Mạc Thiên Cơ bên cạnh cũng ngẩn ra.
Sở Dương chỉ cảm thấy nhiệt huyết toàn thân như muốn xông lên tới đỉnh đầu.
Dùng một thanh âm khe khẽ nói: Khinh Vũ... Khinh Vũ.... Ôm chặt nàng vào trong lòng. giờ khắc này, hắn không muốn nói gì cả, cũng không biết nói gì nữa. Bởi vì nói gì cũng là dư thừa.
Mạc Khinh Vũ lẳng lặng dựa vào lòng hắn, cảm thụ nhịp tim thình thịch của hắn, trên mặt lộ ra nụ cười, nhẹ giọng nói: Sở Dương, Tử tỷ tỷ cũng rất thích ngươi phải không?
Thân thể Sở Dương không khỏi cứng lại.
Mạc Khinh Vũ ngẩng đầu: Ngươi cũng rất thích Tử tỷ tỷ?
Ánh mắt Sở Dương lộ ra thần sắc mơ hồ, hai tay ôm Mạc Khinh Vũ lập tức siết chặt lại.
Ánh mắt Mạc Khinh Vũ lộ ra ý cười, tiếp đó rúc đầu vào trong lòng Sở Dương.
Tuấn mã lao đi, gió lạnh như đao, tóc Sở Dương xõa bay, phất phới trên không trung, hắn nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ một vấn đề trọng đại.
Mạc Khinh Vũ lặng lẽ chờ đợi.
Sở Dương suy nghĩ thật lâu, cuối cùng khổ sáp nói: Khinh Vũ, có một chuyện mà ngươi nhất định phải biết. Nhưng ta vẫn chưa nói với ngươi, lúc này không phải thời cơ thích hợp, đợi đến lúc rảnh rỗi, ta cẩn thận kể cho ngươi nghe.
Mạc Khinh Vũ chớp mắt, nghĩ nửa ngày mới nói: Được, ta chờ Sở Dương ca ca... kể cho ta.
Kể?
Trong lòng Sở Dương khẽ run lên.
Mạc Khinh Vũ ngồi trước người hắn, nhìn về con đường phía trước từ xa tới gần, nhanh chóng biến mất sau người, mái tóc không ngừng tung bay, vuốt ve khuôn mặt Sở Dương, ôn nhu, tựa như vô số tia nhu tình.
Một lần nữa bao phủ Sở Dương lại.
Sở Dương... ba tháng nữa, ta đã mười lăm rồi.... Không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Khinh Vũ đột nhiên lại ửng hồng, thanh âm cũng nhỏ đi rất nhiều.
Ặc, mười lăm rồi.... Sở Dương ho khan hai tiếng: Mười lăm rồi sao?
Mạc Khinh Vũ bất mãn uốn éo thân thể, Sở Dương chỉ cảm thấy giống như có một khối lụa mềm mại ấm áp khẽ uốn éo trong mình mấy cái, không khỏi hít sâu một hơi...
Yêu tinh!
Mạc Khinh Vũ mặc dù có chút xấu hổ, thanh âm càng nhỏ, mặt cũng đỏ hơn, nhưng vẫn nói: Nghe nhị ca nói... Nhị Nha bên cạnh nhà ta, chỉ lớn hơn ta nửa tuổi, hiện tại nhi tử đã đầy tháng rồi....
Sở Dương bừng tỉnh đại ngộ.
Chẳng lẽ tiểu nha đầu này tư xuân rồi?
Không khỏi cười một tiếng quái dị, ghé miệng vào cánh tai gần như trong suốt của tiểu nha đầu, nhẹ giọng nói: Ừm, so với ngươi nhỏ hơn nửa tuổi, nhi tử đã đầy tháng rồi... Lợi hại như vậy!
Mạc Khinh Vũ hừ hừ hai tiếng, nhỏ giọng nói: Sở Dương, ta muốn... ta muốn....
Sở Dương trong lòng ngứa ngáy, nói: Ngươi cũng muốn có một tiểu oa nhi?
Sắc mặt Mạc Khinh Vũ lập tức đỏ tới tận cổ, bàn tay nhỏ bé hung hăng nhéo Sở Dương một cái, yêu kiều thở dốc: Bại hoại! Đại phôi đản!
Sở Dương cười ha ha, quay đầu lại, nhìn ánh mắt tức giận sắc như đao của Mạc Thiên Vân.
Ánh mắt này, cứ như là biết trân bảo của mình bị người khác cướp đi, nhưng bản thân chỉ có thể bi phẫn bất lực.
Sở Dương nhe răng, quát: Lúc Tiểu Vũ bị bắt nạt, ngươi đang làm gì? Bây giờ còn ở đấy mà nhe răng trợn mắt nhìn ta?
Sắc mặt Mạc Thiên Cơ cứng đờ, bi phẫn không thôi, nói: Ta nói này đại ca... Ngươi có thể đừng luôn mồm nhắc tới lúc Tiểu Vũ bị bắt nạt không... ta... ta thật sự hết rồi nói rồi....
Sở Dương cười lạnh âm hiểm, dương dương đắc ý nhìn hắn, thầm nghĩ, lão tử mà không lôi chuyện này ra chặn họng ngươi lại, ai biết tên âm hồn nhà ngươi chọc ngoáy làm hỏng chuyện của ta với Tiểu Vũ hay không...
Mạc Thiên Cơ hết đường xoay sở, đành xả hết lửa giận lên tuấn mã dưới mông, vung tay quất roi: Giá....
Khinh doanh như mộng mộng diệc phiêu, huyết hải cốt sơn vũ yêu nhiêu; trượng kiếm thiên lý quân mạc vấn, sinh tử tương tùy đáo cửu tiêu.
Ý cảnh trong bài thơ này chẳng phải là nhất vũ động cửu tiêu?
Chẳng lẽ...
Chỉ nghe Mạc Khinh Vũ thì thầm: Cửu Thiên Vũ, Vũ Cửu Thiên, nhất vũ thiên địa nhất biên tiên; nhị vũ thiên hôn địa dã ám, tam vũ thiên phong triệt nguyệt hàn; tứ vũ chuyển động càn khôn lực, ngũ vũ thương tang nhất thuấn gian; lục vũ tinh thần tùy ngã chuyển, thất vũ quỷ thần dã kháo biên; bát vũ tạo hóa sinh tử nghịch, cửu vũ vũ động cửu trọng thiên! Cửu thiên vũ, nhất vũ nhất động thiên!
Lợi hại! Trong lòng Sở Dương suy nghĩ, nếu đúng như lời Mạc Khinh Vũ nói, công pháp Cửu Thiên Vũ này quả thực khó lường. Nhưng rốt cuộc nó từ đâu mà ra?
Dù sao cũng không thể nào là truyền thừa huyết msạch gì đó được! Nếu tồn tại, tất có lai lịch.
Đợi một chút! Sở Dương đột nhiên nhớ tới một chuyện, đó là khi mình cùng Mạc Khinh Vũ, Tử Tà Tình ở Thiên Cơ thành. Khi gặp mặt Mạc Khinh Vũ lần đầu tiên, Tử Tà Tình từng nói, công pháp Mạc Khinh Vũ tu luyện hiện tại không tương xứng với thể chất của nàng. Nếu đi tới vị diện cao hơn, nó sẽ trở thành rào cản.
Cho nên lúc đó, Tử Tà Tình đã đặc biệt dùng đại thần thông, trực tiếp truyền vào trong ý thức Mạc Khinh Vũ, truyền thụ cho Mạc Khinh Vũ một bộ công pháp, nói chờ tới khi Mạc Khinh Vũ đạt tới chí tôn lục phẩm, vượt qua ranh giới tiên phàm, bộ công pháp sẽ tự động khai mở!
Hiện tại, bộ công pháp này có thể đã khai mở ra rồi!
Chẳng lẽ, đây chính là bộ công pháp thần diệu mà Tử Tà Tình truyền thụ cho Mạc Khinh Vũ lúc trước?
Trong lòng Sở Dương lại có chút nghi hoặc. Nếu nó thật sự cường đại thần dị như lời Mạc Khinh Vũ vừa kể, vậy vì sao Tử Tà Tình lại không luyện?
Sở Dương nhíu mày hỏi: Khinh Vũ, tu vi ngươi hiện tại, ở trong Cửu Thiên Vũ là vũ thứ mấy?
Mạc Khinh Vũ bĩu môi nói: Còn vũ thứ mấy... Đệ nhất vũ, Nhất Vũ Thiên Địa Nhất Phiên Tiên còn chưa nhập môn đâu. Tu vi không đủ...
Sở Dương cùng Mạc Khinh Vũ đều hoảng sợ!
Hai người suýt chút nữa là ngã lăn ra đất.
Chí tôn lục phẩm đỉnh phong, ở Cửu Trọng Thiên đại lục này tuyệt đối có thể tính là cao thủ đỉnh phong rồi. Tu vi như thế, không ngờ ngay cả... đệ nhất vũ cũng không tính là nhập môn?
Tu vi không đủ? Trong lúc nhất thời, Cửu Kiếp kiếm chủ đại nhân và Thần Bàn Quỷ Tính quân sư đều có một cảm giác choáng váng...
Rốt cuộc là dạng công pháp gì mà có lực lượng khủng bố như thế?
Nhưng ta có thể cảm giác được, uy lực bộ công pháp này rất lớn rất lớn! Mạc Khinh Vũ đắc ý, nghênh cái đầu nhỏ nhắn lên.
Trong lòng Sở Dương càng lúc càng nghi hoặc. Từ phương diện này mà xem, đây là công pháp Tử Tà Tình truyền cho Mạc Khinh Vũ, mà công pháp Tử Tà Tình tu luyện, hình như còn không cường đại bằng bộ công pháp này...
Đây là chuyện gì?
Hắn lại không biết, bộ công pháp Cửu Thiên Vũ cực kỳ cường đại này cũng là Tử Tà Tình có được trong lúc vô tình. Mà bộ công pháp này lại có một điều kiện nghiêm khắc, đó chính là tu vi tu luyện giả phải ở dưới cảnh giới phân hồn mới có thể tu luyện. Một khi vượt qua cảnh giới phân hồn rồi. Tu luyện bộ công pháp này lại là nguy hiểm trí mạng, động một cái là tẩu hỏa nhập ma!
Mà Phân hồn bộ công pháp này quy định, theo như cách phân chia của Cửu Trọng Thiên đại lục, chính là chí tôn lục phẩm!
Dưới phân hồn, chính là dưới chí tôn lục phẩm.
Mà một khi đạt tới giới hạn này. Bộ công pháp này sẽ tự động khai mở.
Khi Tử Tà Tình có được bộ công pháp này, nàng đã sớm vượt xa khỏi cảnh giới phân hồn rồi. Tuy biết rõ bộ công pháp này thích hợp cho nữ tử tu luyện, đối với nữ tu mà nói, có thể nói là công pháp đệ nhất thiên hạ, nhưng đối với nàng lúc đó lại chẳng có nửa điểm tác dụng.
Vừa thấy Mạc Khinh Vũ có thể chất nghịch thiên như thế, Tử Tà Tình lập tức vừa nhìn đã thích, không chút do dự truyền lại cho nàng.
Mạc Khinh Vũ đột nhiên đột phá chí tôn lục phẩm, bộ công pháp này lập tức tự động vận chuyển trong cơ thể nàng, đó cũng là nguyên nhân Mạc Khinh Vũ mê man mấy ngày nay.
Mà ngay từ lúc xuất phát, Mạc Khinh Vũ đã cảm giác được cái gì đó không thích hợp, tuy không biết chính xác là chỗ nào, nhưng nàng vẫn lựa chọn lồng ngực có thể che trở cho nàng. Cho nên mới kiên quyết muốn cưỡi chung một ngựa với Sở Dương.
Mà nàng, quả nhiên đã ngủ trong lồng ngực Sở Dương một mạch tám ngày! (Chả hiểu, chương trước nói 1 ngày 1 đêm, h lại biến thành 8 ngày)
Hoàn thành quá trình lột xác long trời lở đất này!
Việc này, bất kể là Sở Dương hay là Mạc Khinh Vũ, đều không biết.
Nhưng đáng nói tới chính là, kể từ hôm nay trở đi, Mạc Khinh Vũ chính thức có được vốn liếng lớn nhất để sinh tử cả đời cùng Sở Dương!
Khinh doanh như mộng mộng diệc phiêu, huyết hải cốt sơn vũ yêu nhiêu!
Trượng kiếm thiên lý quân mạc vấn, sinh tử tương tùy đáo cửu tiêu!
Cho dù ở trong huyết hải cốt sớm, Mạc Khinh Vũ vẫn múa đẹp tuyệt thế như vậy! Nhất định ở cùng người mình yêu mến, trường kiếm ngàn dặm, sinh tử không rời, trên trời dưới đất, nhất vũ Cửu Trọng Thiên...
Sở Dương yên lòng, nhắc nhở: Khinh vũ, ngươi còn nhớ, Tử Tà Tình tỷ tỷ tặng cho ngươi một lễ vật gặp mặt? Đó chính là bộ công pháp này.
Mạc Khinh Vũ lập tức nhớ ra, hai mắt sáng lên: Nha! Ta nhớ ra rồi, đây là lễ vật Tử Tà Tình tỷ tỷ tặng ta, lúc đó tỷ tỷ còn từng nói qua, chờ ta tu luyện tới chí tôn lục phẩm, bộ công pháp này sẽ tự động vận chuyển....
Trong mắt nàng tràn đầy cảm kích và tưởng niệm: Tử tỷ tỷ thật là người tốt... Ta thật không nghĩ tới, công pháp này lại lợi hại như vậy... Lúc đó chỉ thấy đầu ngón tay nàng điểm vào trán ta một cái, ta đã cảm thấy trong đầu ta tựa hồ có thêm cái gì đó... Thì ra....
Lập tức tràn đầy tưởng niệm nói: Thật không biết Tử tỷ tỷ hiện đang ở nơi nào, sống có tốt không.... Nếu có thể nhìn thấy nàng, ta nhất phải thơm nàng một cái.
Sở Dương ha ha cười, trong mắt lóe lên quang mang khó hiểu, nói: Một ngày nào đó, chúng ta sẽ tìm được nàng. Khinh Vũ, ngươi phải tu luyện cho tốt, chớ cô phụ kỳ vọng của Tử tỷ tỷ.
Ừm, ta rất thích bộ công pháp này. Nhất cái tên Cửu Thiên Vũ này.... Mạc Khinh Vũ nói: Mụ mụ nói, nữ nhi nhất sinh mạc khinh vũ, nhưng ta nguyện múa vì ngươi...
Nhiệt huyết Sở Dương dâng lên, cố gắng kìm nén, nói: Ta cũng thích nhìn ngươi múa....
Mạc Khinh Vũ trầm tư một chút, có chút do dự gật gật đầu, nhẹ giọng nói: Sở Dương, kỳ thật....
Nửa câu sau, nàng đột nhiên muốn nói lại thôi.
Sở Dương có chút kỳ quái, hỏi: Làm sao vậy?
Mạc Khinh Vũ hít sâu một hơi, nói: Ta tu luyện, chủ yếu là vì muốn ở bên cạnh ngươi... Không khiến ngươi vướng tay vướng chân. Ngươi muốn bay lượn cửu tiêu, ta sẽ cùng ngươi múa khắp Cửu Trọng Thiên....
Nếu bây giờ ngươi lựa chọn quy ẩn núi rừng làm một người bình thường... ta cũng tình nguyện tán đi một thân tu vi, cùng ngươi an nhàn núi rừng.
Mạc Khinh Vũ nói rất nghiêm túc.
Sở Dương ngẩn ra.
Mạc Thiên Cơ bên cạnh cũng ngẩn ra.
Sở Dương chỉ cảm thấy nhiệt huyết toàn thân như muốn xông lên tới đỉnh đầu.
Dùng một thanh âm khe khẽ nói: Khinh Vũ... Khinh Vũ.... Ôm chặt nàng vào trong lòng. giờ khắc này, hắn không muốn nói gì cả, cũng không biết nói gì nữa. Bởi vì nói gì cũng là dư thừa.
Mạc Khinh Vũ lẳng lặng dựa vào lòng hắn, cảm thụ nhịp tim thình thịch của hắn, trên mặt lộ ra nụ cười, nhẹ giọng nói: Sở Dương, Tử tỷ tỷ cũng rất thích ngươi phải không?
Thân thể Sở Dương không khỏi cứng lại.
Mạc Khinh Vũ ngẩng đầu: Ngươi cũng rất thích Tử tỷ tỷ?
Ánh mắt Sở Dương lộ ra thần sắc mơ hồ, hai tay ôm Mạc Khinh Vũ lập tức siết chặt lại.
Ánh mắt Mạc Khinh Vũ lộ ra ý cười, tiếp đó rúc đầu vào trong lòng Sở Dương.
Tuấn mã lao đi, gió lạnh như đao, tóc Sở Dương xõa bay, phất phới trên không trung, hắn nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ một vấn đề trọng đại.
Mạc Khinh Vũ lặng lẽ chờ đợi.
Sở Dương suy nghĩ thật lâu, cuối cùng khổ sáp nói: Khinh Vũ, có một chuyện mà ngươi nhất định phải biết. Nhưng ta vẫn chưa nói với ngươi, lúc này không phải thời cơ thích hợp, đợi đến lúc rảnh rỗi, ta cẩn thận kể cho ngươi nghe.
Mạc Khinh Vũ chớp mắt, nghĩ nửa ngày mới nói: Được, ta chờ Sở Dương ca ca... kể cho ta.
Kể?
Trong lòng Sở Dương khẽ run lên.
Mạc Khinh Vũ ngồi trước người hắn, nhìn về con đường phía trước từ xa tới gần, nhanh chóng biến mất sau người, mái tóc không ngừng tung bay, vuốt ve khuôn mặt Sở Dương, ôn nhu, tựa như vô số tia nhu tình.
Một lần nữa bao phủ Sở Dương lại.
Sở Dương... ba tháng nữa, ta đã mười lăm rồi.... Không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Khinh Vũ đột nhiên lại ửng hồng, thanh âm cũng nhỏ đi rất nhiều.
Ặc, mười lăm rồi.... Sở Dương ho khan hai tiếng: Mười lăm rồi sao?
Mạc Khinh Vũ bất mãn uốn éo thân thể, Sở Dương chỉ cảm thấy giống như có một khối lụa mềm mại ấm áp khẽ uốn éo trong mình mấy cái, không khỏi hít sâu một hơi...
Yêu tinh!
Mạc Khinh Vũ mặc dù có chút xấu hổ, thanh âm càng nhỏ, mặt cũng đỏ hơn, nhưng vẫn nói: Nghe nhị ca nói... Nhị Nha bên cạnh nhà ta, chỉ lớn hơn ta nửa tuổi, hiện tại nhi tử đã đầy tháng rồi....
Sở Dương bừng tỉnh đại ngộ.
Chẳng lẽ tiểu nha đầu này tư xuân rồi?
Không khỏi cười một tiếng quái dị, ghé miệng vào cánh tai gần như trong suốt của tiểu nha đầu, nhẹ giọng nói: Ừm, so với ngươi nhỏ hơn nửa tuổi, nhi tử đã đầy tháng rồi... Lợi hại như vậy!
Mạc Khinh Vũ hừ hừ hai tiếng, nhỏ giọng nói: Sở Dương, ta muốn... ta muốn....
Sở Dương trong lòng ngứa ngáy, nói: Ngươi cũng muốn có một tiểu oa nhi?
Sắc mặt Mạc Khinh Vũ lập tức đỏ tới tận cổ, bàn tay nhỏ bé hung hăng nhéo Sở Dương một cái, yêu kiều thở dốc: Bại hoại! Đại phôi đản!
Sở Dương cười ha ha, quay đầu lại, nhìn ánh mắt tức giận sắc như đao của Mạc Thiên Vân.
Ánh mắt này, cứ như là biết trân bảo của mình bị người khác cướp đi, nhưng bản thân chỉ có thể bi phẫn bất lực.
Sở Dương nhe răng, quát: Lúc Tiểu Vũ bị bắt nạt, ngươi đang làm gì? Bây giờ còn ở đấy mà nhe răng trợn mắt nhìn ta?
Sắc mặt Mạc Thiên Cơ cứng đờ, bi phẫn không thôi, nói: Ta nói này đại ca... Ngươi có thể đừng luôn mồm nhắc tới lúc Tiểu Vũ bị bắt nạt không... ta... ta thật sự hết rồi nói rồi....
Sở Dương cười lạnh âm hiểm, dương dương đắc ý nhìn hắn, thầm nghĩ, lão tử mà không lôi chuyện này ra chặn họng ngươi lại, ai biết tên âm hồn nhà ngươi chọc ngoáy làm hỏng chuyện của ta với Tiểu Vũ hay không...
Mạc Thiên Cơ hết đường xoay sở, đành xả hết lửa giận lên tuấn mã dưới mông, vung tay quất roi: Giá....
/2680
|