Trên mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu không hề có vẻ đắc ý, ngược lại còn có chút trầm trọng.
Thực lực hiện tại, so sánh với Sở Dương và huynh đệ cửu kiếp vẫn còn kém một mảng lớn. Đệ Ngũ Khinh Nhu chắp tay sau lưng, chậm rãi dạo bước trong trướng bồng, trong lòng thầm suy nghĩ: Còn phải tiếp tục tạo áp lực... Lan Mặc Phong tuy tạm thời đứng qua bên ta, nhưng dù sao cũng là tình thế bức bách, bảo vệ bản thân. Nghiêm khắc mà nói, còn không tính là lực lượng của mình....
Bất quá, người còn lại muốn phân hóa, khuất phục có lẽ rất dễ dàng, nhưng muốn thu phục thì gần như không có khả năng. Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm ngâm, chậm rãi đi lại.
Một cơn gió thổi qua, một đạo hắc ảnh đột nhiên xuất hiện trong trướng bồng, lẳng lặng đứng phía sau Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Thần sắc Đệ Ngũ Khinh Nhu không đổi, tựa hồ không phát giác, vẫn đi lại như cũ, miệng khẽ hỏi: Xin hỏi vì sao cách hạ giúp ta?
Trong khẩu khí của hắn, tựa hồ đã sớm phát hiện hắc ảnh tới, rất bình thản, hơn nữa còn đi thẳng vào chủ đề, tuyệt đối không có mấy câu vô nghĩa như : ngươi đã đến rồi?
Trong mắt hắc ảnh lóe lên kỳ quang, trầm giọng nói: Ngươi có thể phát hiện ta đến?
Đệ Ngũ Khinh Nhu không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu.Chỉ là theo một câu hỏi đó, hắn liền phỏng đoán ra, chỉ số thông minh của ngươi này cũng không cao lắm.
Bởi vì cái hắn nên hỏi chính là: Ngươi làm sao phát hiện ta đến? Chứ không phải là : ngươi có thể phát hiện ta đến?
Đơn thuần một câu nghi vấn, dơn thuần một mục đích.
Hai câu hỏi cũng không khác biệt lắm, nhưng trên thực tế lại như một trời một vực.
Không khí dao động! Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói.
Ngươi vẫn che giấu thực lực sao? Hắc y nhân thản nhiên nói: Với tuổi tác của ngươi, với kinh nghiệm của ngươi, cũng không thể đạt tới tu vi cao như vậy... Làm sao ngươi làm được?
Đệ Ngũ Khinh Nhu lắc đầu hỏi: Xin hỏi là ai cho ngươi tới giúp ta?
Qua hai câu hỏi vừa rồi, Đệ Ngũ Khinh Nhu đã biết hắc y nhân này không phải người chủ đạo.
Nếu như người chỉ đạo chỉ có chỉ số thông minh thế này, Đệ Ngũ Khinh Nhu thà buông bỏ lợi ích cũng không muốn hợp tác với hắn.
Địch nhân như sói còn có thể đối phó, nhưng mà minh hữu như heo thì đúng là chết hẳn rồi.
Mấy ngày trước hắc y nhân tìm Đệ Ngũ Khinh Nhu, nói ra kế hoạch ám sát vừa rồi. Đệ Ngũ Khinh Nhu lúc đó còn nghi hoặc. Nhưng vừa tới hôm sau, kế hoạch ám sát đã có hiệu quả. hắn rốt cuộc cũng nói ra nghi vấn trong lòng.
Giúp ngươi đương nhiên là có nguyên nhân! hắc y nhân thản nhiên nói: Chỉ là một Lan Mặc Phong, cộng thêm tàn dư còn sót lại của Lan gia, thực lực vẫn quá yếu.
Đệ Ngũ Khinh Nhu gật đầu.
Có người muốn ta hỏi ngươi, ngươi đang chờ ai? Hắc y nhân hỏi.
Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: Hắn đã bảo ngươi hỏi ta đang chờ ai, vậy hắn đã biết ta đang chờ ai rồi.
Hắc y nhân có một cảm giác muốn vò đầu bứt tai, nhưng vẫn ép xuống. Hỏi đến một việc rất quan trọng: Ngươi có biết thân phận bọn hắn?
Đệ Ngũ Khinh Nhu cười mỉa mai: Nếu ta biết... còn như thế sao?
Hắc y nhân không tự chủ được gật đầu. Đúng vậy, nếu biết được thân phận bọn hắn thì thiên hạ đã sớm thái bình rồi.
Chúng ta là vì Đệ Ngũ gia tộc ngươi! Ngươi không cần ôm lòng cảnh giác chúng ta. Hắc y nhân dựa theo phân phó, nói ra một câu.
Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: Ta chưa bao giờ hoài nghi minh hữu của ta. Chỉ cần hắn tỏ ra thần bí khó lường thái quá.
Hắc y nhân trầm mặc, có một cảm giác tức giận.
Nhưng chugn quy vẫn không phát tác: Ngày mai chặn đánh hai người của Tiêu gia Thạch gia! Ta tới báo cho ngươi một tiếng.
Đệ Ngũ Khinh Nhu gật đầu, không có chút bất ngờ, nói: Chớ giết chết bọn hắn!
Đương nhiên! Hắc y nhân cười hắc hắc, thân hình xoay tròn, biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa
Đệ Ngũ Khinh Nhu không thay đổi tư thế, im lặng mà đứng.
Thật lâu sau mới lắc đầu.
Trong đầu hắn có vô số nghi vấn, nhưng một điểm cũng không nói ra.
Hắn chỉ bảo trì thái độ không tín nhiệm ở mức thấp nhất.
Bởi vì đối phương quá thần bí, đói với người như Đệ Ngũ Khinh Nhu mà nói, đó đồng nghĩa với nguy hiểm. Đệ Ngũ Khinh Nhu vĩnh viễn không bao giờ nói kế hoạcg chân chính của mình cho người mà hắn không biết rõ.
Không cảnh giác các ngươi? Làm sao có thể!
Người chủ trì là ai?
Hắn có quan hệ gì với Đệ ngũ gia tộc?
Hay là lợi dụng ta?
Nếu không phải lợi dụng ta, vậy hắn giúp ta vì cái gì?
Ta có cái gì để lợi dụng?
Có thể là người của chấp pháp giả hay không?
Có thể là Lệ gia hay không?
Hay là người bên phe Sở Dương muốn lừa gạt ta? Ở bề ngoài, Đệ Ngũ gia tộc ta thu được lợi ích trong chuyện này, nhưng người chân chính thu được lợi ích là ai? Cho dù Đệ Ngũ gia tộc thu được lợi ích, vậy có thể có hậu quả nghiêm trọng gì hay không?
Những cái này, đều là nghi vấn của Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Nhưng hiện tại, hắn chỉ chôn sâu trong lòng, ngay cả thì thào tự nói cũng không có.
Thà làm một người tự do không chút quyền thế chứ không làm con rối quyền thế ngập trời! Ánh mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu lạnh lùng: Mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ ngươi có mục đích gì, ta sớm muộn gì cũng tra ra manh mối! Đến khiến Đệ Ngũ Khinh Nhu ta không hay biết gì... Thiên hạ này có ai làm được?
...
Trong bóng đêm.
Một người mặc hắc bào đứng sừng sững trên đỉnh núi, nhìn băng sơn tuyết địa ngàn vạn dặm trước mặt, không hề nhúc nhích.
Tay áo bay phần phật không ngừng.
Một đạo hắc ảnh nhoáng lên xuất hiện.
Thế nào? Hắc bào nhân hỏi.
Hắn rất cẩn thận, cũng rất dè chừng... Nhưng có chút quá cẩn thận rồi. Hắc y nhân cung kính nói.
Nếu hắn không cẩn thận... Đệ Ngũ gia tộc đã sớm xong rồi! Hắc bào nhân nhíu mày, thở dài một tiếng.
Nghe hắc y nhân kể lại chuyến đi này một lần, thản nhiên nói: Nếu hắn hiểu rõ trong lòng, vậy cứ toàn lực phối hợp với kế hoạch của hắn! Tuy bắt đầu có chút gấp gáp, nhưng... đã không để đợi nữa rồi....
Vâng....
Cho dù trong lòng hắn có chút đề phòng, cũng vì chúng ta bố trí quá mức thần bí. Điểm này không cần băn khoăn.
Vâng!
Ta ở chỗ ước định lúc trước, ngồi xem đại cục. Nếu không có việc trong yếu, chớ đến tìm ta. Hắc bào nhân khoanh tay nói.
Vâng!
Trong thời gian ta không ở đây, tất cả các ngươi đều nghe theo Đệ Ngũ Khinh Nhu chỉ huy! hắc bào nhân dặn dò một câu: Thấy hắn như thấy ta!
Thấy hắn như thấy ta!... Lời này có chút trầm trọng.
Hắn y nhân đương nhiên biết người trước mắt quyền thế ngập trời, vừa nghe xong thì ngơ ngẩn, gần như không dám tin vào lỗ tai của mình.
Cả người hắc y nhân đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cúi đầu xuống sát mặt đất: Vâng! Cẩn tuân mệnh lệnh đại nhân!
Hắc bào nhân cười âm trầm, phiêu diêu bay lên, biến mất trong bầu trời đêm.
Hắc y nhân chậm rãi đứng lên, trong lòng mơ hồ, thì thào lẩm bẩm: Đây là chuyện gì? Tiểu tử Đệ Ngũ gia tộc này có chỗ nào kinh thiên động địa, không ngờ đáng để chủ thượng ưu ái như thế? Ta thế nào không nhìn ra... Chẳng lẽ... Hắn cùng đại nhân có cái gì....
Lời còn chưa dứt, sưu một tiếng, trên mặt hắn đã ăn một cái tát nặng nề, một đạo thanh âm từ nơi xa trực tiếp truyền vào lỗ tai hắn, cực kỳ tức giận: Ngươi lại tìm chết!
Lưng hắc y nhân ướt đẫm mồ hôi lạnh, quỳ phốc xuống, cuống quít dập đầu.
Hừ!
Sau một tiếng hừ lạnh, hắc y nhân như bị một thiết chùy giáng trúng ngực, phun ra một ngụm tiên huyết, uể oải nằm trên mặt đất, nhưng rốt cuộc cũng thả lỏng.
Thêm một lần nữa, tự bạo đi!
Sau một tiếng quát lạnh, trong thiên địa không còn thanh âm nào khác.
Hắc y nhân dập đầu trên mặt đất: Vâng!
Gần như muốn ngất. Tự bạo! Nếu có một một lần nữa, không ngờ lại là kết cục thần hình câu diệt?
...
Trong thiên địa này, ở một nơi khác.
Vẫn là dãy núi hùng vĩ, vẫn là băng phong vạn dặm, tuyết bay ngàn dặm, khắp thiên địa chỉ có một màu trắng xóa.
Nhạc Nhi, thế nào? Vũ Tuyệt Thành mặc một thân hắc y khoanh tay mà đứng, trên mặt tràn đầy vẻ cưng chiều, nhìn đồ nhi mình.
Đối với vị đệ tử này, Vũ Tuyệt Thành cực kỳ hài lòng.
Tiến cảnh luyện công, ngộ tính, đều là thiên hạ có một không hai!
Hơn nữa, tu luyện độc công còn có tiến triển cực nhanh! Cộng thêm tài nguyên nghịch thiên mà Sở Dương lưu lại hỗ trợ, trong thời gian rất ngắn đã sắp đột phá chí tôn!
Sương mù trên người Sở Nhạc Nhi chậm rãi thu về, dung nhập vào trong thân thể nho nhỏ của nàng, trầm mặc một chút rồi nói: Sư phụ... Độc công của sự môn chúng ta, nếu không phải là bí thuật thi độc và thủ pháp bố trí, Thiên Độc thần công của chúng ta cũng giống như là công phu chính thống. Tu luyện lên cao, đệ tử có một cảm giác như quang minh chính đại!
Trong mắt Vũ Tuyệt Thành có ý cười: Ồ?
Trên khuôn mặt nhỏ có chút non nớt của Sở Nhạc Nhi có chút mơ hồ: Độc công ở trong mắt người ta, đều có chút ý vị âm u. Nhưng không ngờ dùng công phu quang minh chính đại như vậy thôi động, đệ tử có chút không hiểu....
Vũ Tuyệt Thành cười ha hả: Nha đầu, nghi vấn này của ngươi cũng rất bình thường. Dưới vùng trời này, từ trước tới nay đều giáo dục như thế. Bất quá đối với võ đạo thiên đạo chân chính mà nói, cách nói này lại là sai lầm!
Sở Nhạc Nhi hỏi: Sai lầm?
Công vô thiên ác, ngươi có chính tà! Vũ Tuyệt Thành thản nhiên nói: Những lời này, ngươi nhất định phải nhớ kỹ trong lòng! Nếu có chỗ không rõ, vạn nhất sau này sư phụ không ở đây thì cứ đi hỏi đại ca ngươi! Đại ca ngươi lý giải rất sâu một câu này đó.
Vâng. Khuôn mặt Sở Nhạc Nhi sáng ngời. Chỉ cần có người khen Sở Dương là Sở Nhạc Nhi lại cao hứng.
Đương nhiên, những lời này cũng chỉ là tương đối. Vũ Tuyệt Thành nói: Nghe nói có một số công pháp dị tộc, rất khác nhân loại chúng ta... bất quá vi sư chưa từng thấy qua....
Nếu sau này nhìn thấy... ngươi cứ giết không tha!
Vâng!
Ánh mắt Vũ Tuyệt Thành nhìn hư không, trầm giọng hỏi: Ta hỏi ngươi. luyện võ là vì cái gì?
Sở Nhạc Nhi không cần nghĩ ngợi, nói: Cái này ta đã từng nghe đại ca nói qua. Luyện võ, cường đại, là bởi vì bảo vệ. Bảo vệ người mình quan tâm, bảo vệ chuyện mình muốn. Bảo vệ điểm mấy chốt làm người, bảo vệ trách nhiệm của mình!
Ngụy quân tử! Vũ Tuyệt Thành bĩu môi, nói không chút lưu tình: Đại ca ngươi thật khiến ta ghê tởm!
Sở Nhạc Nhi lập tức bĩu môi: Sư phụ, ngươi nói thật khó nghe! Ngươi phải xin lỗi ta!
Vũ Tuyệt Thành nói rõ to: Xin lỗi, vi sư nói sai rồi.
Vũ Tuyệt Thành luyện xin lỗi rất lưu loát, há miệng ra một cái đã nói xong. Trừ thiếu chút thành ý thì không có điểm khác thường nào.
Có thể đoán được, dọc đường đây cũng không phải lần đầu tiên Độc Y đại nhân xin lỗi đệ tử mình như thế....
/2680
|