Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ

Chương 82: Chương 76

/221


Lưu Diệp cũng không biết rốt cuộc sự tin tưởng của Khương Nhiên là thật hay giả.

Chẳng qua có thể ở cùng nhau là tốt rồi!

Lưu Diệp cũng nhanh chóng tỏ rõ thái độ, so với Khương Nhiên càng triền miên thì cô càng dùng sức hôn trả lại hơn, cô không ngừng hôn môi Khương Nhiên.

Cũng là lần tình cảm này, chuyện rất kì quái, trước kia Khương Nhiên không phải dính như thế.

Lưu Diệp cũng không biết mình làm sao lại nghĩ tới cái tên dính người này, hơn nữa rõ ràng Khương Nhiên là một người cao to, đừng nói giá trị võ lực những thứ kia, chỉ riêng ở thể trạng hai chữ dính người này còn kém xa vạn dặm, nhưng chính cô cảm thấy anh có chút dính người.

Cảm giác này thật kỳ quái, giống như buổi sáng hôm đó cô vội vàng mặc quần áo chuẩn bị qua thăm Phỉ Nhĩ Đặc, anh đang nằm trên giường kéo người của cô lại. . . . . .

Bất thình lình bọn họ liền thay đổi dính sền sệt, hơn nữa loại dính dính dán dán này không phải là bởi vì tính cách, cũng không phải là muốn làm nũng, mà giống như là một loại bản năng. . . . . .

Lưu Diệp dùng mặt ma sát cằm anh mới mọc râu, ngứa một chút lại có chút đâm đâm, nhưng chơi rất khá.

So với làm, yêu cũng phải làm cho cô động lòng, cô cúi đầu hôn anh, ngón tay cùng ngón tay của anh quấn lấy nhau.

Nhưng mà vẫn là không thể dính chung một chỗ, trong chốc lát hai người liền cảm thấy chán, rất nhanh Khương Nhiên từ trên giường ngồi dậy, vội vàng mặc quần áo.

Sau đó vừa mặc quần áo vừa nói chuyện với cô, anh còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, đang nói chuyện thỉnh thoảng Khương Nhiên còn vỗ mông của cô, thúc giục cô cũng mau dậy.

Lưu Diệp biết vị này rất có khuôn phép, chuyện gì đều tự thân tự lực không có một khắc rỗi rãnh, cô cũng không nói cái gì bắt đầu mặc quần áo.

Mặc kệ bên ngoài hình dung vị trước mắt này là người biến chất hay nhàm chán như thế nào, nhưng người này cũng là thứ thiệt, già trẻ không gạt cần cù với công việc.

Có lẽ phải đình chiến, thời điểm ăn cơm được một lúc, lần này Lưu Diệp phát hiện bữa ăn sáng quá mức phong phú, trước kia chỉ có canh suông dưa muối đơn giản mà thôi, ngược lại bây giờ lại bày tràn đầy một bàn.

Lưu Diệp không biết vì sao , chợt cảm thấy không có khẩu vị, lẽ ra cô không nên không có khẩu vị, quan hệ giữa cô và Khương Nhiên rất hòa hài, mặc kệ rốt cuộc anh nghĩ như thế nào, bây giờ Khương Nhiên đối với cô vô cùng tốt. . . . . .

Tình hình của Tiểu Điền Thất cũng khá một chút, ít nhất bây giờ không cần lo lắng Tiểu Điền Thất sẽ chết.

Nhưng cô cảm thấy dạ dày của mình không thoải mái, nhất là thấy những thứ đồ ăn nhơm nhớp kia, trước hết cô không còn khẩu vị để ăn nữa.

Chỉ là có Khương Nhiên ở đây, Lưu Diệp không muốn làm cho Khương Nhiên lo lắng, cô cũng liền miễn cưỡng ăn một chút.

Khương Nhiên rất bận, đang dùng cơm anh còn chạm vào tường để tìm một chút tài liệu.

Nhìn cô còn chưa có ăn xong, Khương Nhiên không có lập tức rời đi, mà là tiếp tục ngồi tại chỗ đợi cô một lát, cùng với cô ăn, Lưu Diệp không làm trễ nãi thời gian của anh, cũng liền nhanh húp cháo trắng vào, những thứ kia sớm một chút còn có thủy tinh xíu mại gì đó, Lưu Diệp cũng không thế nào động.

Hơn nữa quan hệ giữa hai người rất là lạ, giống như là không có chuyện gì để nói.

Thái độ của Khương Nhiên đối với cô càng thêm thận trọng, ở giữa vì cô gắp thức ăn, cũng vì cô mà cầm đũa, tuy nhiên duy nhất chỉ không hỏi cô chuyện của Phỉ Nhĩ Đặc.

Lúc này Lưu Diệp có lẽ muốn xé rách không khí ngột ngạt, đợi sau khi ăn cơm xong, cô vừa mang giầy, vừa lầm bầm lầu bầu nói chuyện với Khương Nhiên: "Không riêng gì anh phải vội, thật ra thì em cũng có lắm chuyện phải làm đấy. . . . . . Em còn phải đi xem Tiểu Điền Thất một chút đấy. . . . . ."

Cô biết Khương Nhiên đối với người bên cạnh cô đều không phải là quá để ý, nhưng cô vẫn nói liên miên lải nhải: "Anh không biết đứa bé kia rất đáng thương, em ở trong phòng thí nghiệm tìm được nó, cả người nó cắm đầy ống, hơn nữa bây giờ lời nói không thể thốt lên được. . . . . . Đáng thương chết rồi. . . . . . Nghe nói bắp thịt còn khô héo. . . . . ."

Khương Nhiên mặc xong giày lính cũng dừng động tác lại, rất nhanh xoay người lại nhìn cô, hỏi "Em gặp được nó ở đâu?"

Lưu Diệp cũng không nghĩ nhiều: "Là ở trong phòng thí nghiệm, anh không biết chỗ đó kinh khủng cỡ nào, khắp nơi đều là dụng cụ thủy tinh, bên trong chứa rất nhiều tứ chi, bây giờ em nhớ lại còn sợ chứ. . . . . . Hơn nữa cổ tay của Tiểu Điền Thất còn bị phỏng nữa. . . . . . Đúng rồi, có con rắn quấn lấy nhau, cũng không biết là người nào thiết kế, ghê tởm chết đi được, ngày hôm qua em còn cố ý hỏi Mậu Thần, hỏi anh ta có thể xóa hay không, chỉ là Mậu Thần nói treo, vật kia vô cùng rắn chắc. . . . . ."

Thời điểm đợi cô ngẩng đầu, chỉ thấy Khương Nhiên nhíu mày, giống như đang suy nghĩ cái gì.

Lưu Diệp cho là anh suốt rột muốn đi đâu, cô cũng liền ở một bên bấm mật mã để mở cửa, vừa hỏi: "Anh vội như vậy, cũng đừng chờ em, anh biết em phải chuẩn bị rất nhiều, trước khi ra cửa muốn bắt cái này cầm cái kia, còn thích soi gương, thật là, lần sau anh không cần thiết phải chờ em . . . . . ."

Chỉ là Lưu Diệp cũng theo ra cửa, lại phát hiện Khương Nhiên cũng không có theo kịp, trong lòng cô buồn bực, không nhịn được hỏi một câu: "Này, anh làm sao vậy?"

Lúc này Khương Nhiên mới như có điều suy nghĩ nghiêng mắt nhìn cô một cái: "Tôi muốn liên minh với phương Tây vì cái gì không kịp chờ đợi yêu cầu hòa đàm. . . . . . Có lẽ tôi nên đi gặp người ‘ Tiểu Điền Thất ’ này. . . . . ."

Ngược lại Lưu Diệp cũng đang muốn đi thăm Tiểu Điền Thất, chỉ là nhìn bộ dạng thần thần bí bí của Khương Nhiên, vẻ mặt càng thêm bí ẩn, Lưu Diệp liền nghi hoặc nhìn anh.

Khương Nhiên cũng không nói cái gì.

Lưu Diệp cũng liền xui xẻo hồ đồ đi vài bước, chỉ là rất nhanh, Lưu Diệp liền cảm thấy không đúng lắm.

Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, cô cũng là sợ mọi chuyện rối loạn lên, vừa nhìn thấy Tiểu Điền Thất cũng chỉ nghĩ tới muốn giúp cậu ấy, nhưng. . . . . . khi tinh thần của Lưu Diệp ổn định lại, lại lặp lại lời nói của mình một lần nữa. . . . . .

Cô chợt phát hiện có điểm không thích hợp. . . . . .

Thật ra thì cô sớm đã có hoài nghi, cảm thấy Tiểu Điền Thất giống như biến thành người khác vậy.

Trước không nói Tiểu Điền Thất thế nào làm sao trong thời gian ngắn ngủi lại thành như vậy, nhưng đi qua kiểm tra rõ ràng là bị bệnh không phải trong thời gian ngắn thì có thể được . . . . . .

Còn nét mặt của Tiểu Điền Thất cũng không đúng . . . . . .

Chẳng lẽ? !

Lưu Diệp trong nháy mắt bị dọa sợ bởi suy nghĩ của mình, người cô cứu không phải là Tiểu Điền Thất? !

Lưu Diệp vội liếc mắt nhìn Khương Nhiên bên cạnh, ngược lại Khương Nhiên cũng giống như nghĩ tới điều gì, chỉ là Khương Nhiên trầm ổn hơn, không phải chuyện gì cũng lộ ra hết trên mặt.

Chuyện liên quan đến Tiểu Điền Thất, Lưu Diệp cũng không dám nói lung tung.

Cô đii một đường trầm mặc đi theo sau lưng của Khương Nhiên, trong lòng bất ổn, không ngừng nghĩ tới, không thể nào, không thể chứ?

Thế nhưng cái thế giới này vốn chính là tái sinh sống lại. . . . . .

Trên cánh tay của Tiểu Điền Thất xác thực từng có một con số, Tiểu Điền Thất cũng đã nói mấy chữ kia đại biểu có người đã từng phục chế hơn 1600 đồng dạng người giống người. . . . . .

Như vậy thỉnh thoảng gặp phải một người giống nhau cũng không phải là không thể nào. . . . . .

Sự thật này khiến Lưu Diệp quả thật cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cho nên thật ra thì Tiểu Điền Thất còn ở lại địa phương kia? !

Gần đây cô bắt tâm bắt phổi chăm sóc người kia rốt cuộc người kia là cái dạng gì, hơn nữa cái người được cô cứu cũng không nói ra thân phận của mình!

Đợi đến lúc tới chỗ Tiểu Điền Thất, Khương Nhiên cũng không có lập tức vào xem Tiểu Điền Thất, mà là tìm một chút tư liệu để điều trị cho "Tiểu Điền Thất".

Lưu Diệp thật sự là không nhịn nổi, đi tới, lo lắng hỏi anh: "Anh là đang nghi ngờ thân phận của cậu ấy sao?"

Khương Nhiên cũng không có trực tiếp trả lời cô, mà chỉ nhìn số liệu nói: "Người máy có thể là giống nhau, nhưng chiều cao thể trọng không thể nào có thay đổi lớn như vậy?"

Lưu Diệp không lên tiếng, cho nên nói cô được phép ở lại! !

Mới có thể không có nhìn ra người trước mắt căn bản không phải là Tiểu Điền Thất!

Trong lòng cô giống như đánh trống, tay càng thêm không tự chủ lục lọi hạt châu trên cổ tay, trong đầu theo bản năng liền nghĩ đến dã thú, nếu như có dã thú ở đây thì tốt, ít nhất dã thú nhất định có thể một cái là có thể nhìn ra việc không đúng. . . . . .

Lưu Diệp bực chết!

Trong đầu đầy câu nói nếu như người được cô cứu về không phải là Tiểu Điền Thất, vậy Tiểu Điền Thất thật sự ở chỗ nào?

Cô vẫn đi theo Khương Nhiên, chờ anh giúp mình phân tích tình hình của Tiểu Điền Thất.

Cho nên lúc chờ Khương Nhiên tìm phụ tá đến đây, cô cũng liền nghe được một chút về phân tích nhà của Phỉ Nhĩ Đặc, tỷ như cái đó căn cứ xây ở trong núi sâu, tại sao lại cố ý kiến tạo ở địa phương này, tỷ như muốn Tiểu Điền Thất làm chứng, bệnh của người kia rất giống nhau . . . . . . Còn có tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đặc ru rú trong nhà. . . . . .

Sau khi nghe một loạt phân tích, thì có một chút số liệu điều trị, Khương Gia Quân mang máy phát hiện


/221

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status