Khi tiếp nhận ý chỉ của Hoàng hậu Gia Nhi thì Tiểu Ngọc mới nhớ ra lâu rồi nàng chưa vào cung gặp Gia Nhi.
Lần đầu làm cha mẹ đều sẽ có một cảm giác rằng: Thời gian không đủ dùng!
Nhìn Minh Nhi lớn lên từng ngày, hôm nay so với hôm qua lại có chút khác biệt, Tiểu Ngọc liền vui mừng muốn chết, mỗi ngày đều vây quanh Minh Nhi. Thấm thoát, ngày tháng trôi qua thật nhanh ——
Nếu Hoàng hậu đã có lệnh, thì thần tử dĩ nhiên chỉ có thể tuân theo. Tiểu Ngọc sửa sang lại vẻ ngoài của mình một chút, rồi đi theo xe ngựa tiến cung.
Lúc nhìn thấy Gia Nhi, Tiểu Ngọc lại cảm thấy hơi nghi hoặc —— Gia Nhi gặp phải phiền toái gì sao?
Từ lúc Gia Nhi trở thành Hoàng hậu, Tiểu Ngọc phát hiện nàng càng lúc càng trầm tĩnh, không dễ gì lộ ra vẻ mặt bối rối. Nhưng thoạt nhìn lúc này, Gia Nhi lại có vẻ ngổn ngang tâm sự, vẻ mặt này đã rất lâu rồi chưa từng xuất hiện trên gương mặt nàng.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tiểu Ngọc không khỏi bát quái nghĩ đến: Chẳng lẽ Hoàng đế mới có tân sủng, không còn tình cảm với Gia Nhi nữa? Đây là chuyện thường trong hậu cung, song cho dù là loại tranh đấu bí mật trong cung đình này, Gia Nhi cũng không cần gọi mình đến.
Đợi Tiểu Ngọc hành lễ xong, Gia Nhi đặc biệt cho hai bên lui, chỉ để lại hai cung nữ tâm phúc đứng xa xa ở cửa.
Tiểu Ngọc, lần này ta mời muội tới, là vì hôn sự của Trưởng công chúa.
Câu nói đầu tiên của Gia Nhi làm cho Tiểu Ngọc mông lung.
Trưởng công chúa —— chính là Tiền Vân Châu hả? Trong Hoàng cung này ngoại trừ nàng, cũng không có ai có khả năng được xưng là Trưởng công chúa. Hôn sự của nàng thì liên quan gì tới chuyện của mình chứ?
Tiểu Ngọc có liên tưởng không tốt: Chuyện này —— không phải là có liên quan gì tới Thiên Thành nhà muội chứ?
Công chúa coi trọng thần tử có vợ, Hoàng đế sủng ái Công chúa nên đã ép thần tử bỏ vợ để Công chúa được gả cho hắn —— loại kịch tình cẩu huyết này sẽ không xảy ra ở trên người mình chứ?
Ngẫm nghĩ lại, Thiên Thành dường như còn từng cứu tính mạng Tiền Vân Châu đấy! Song chuyện đó cũng đã lâu, hiện giờ mới nhớ tới lấy thân báo đáp có phải hơi muộn hay không?
Không cần nha ——
Gia Nhi khó hiểu liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc một cái: Việc này đương nhiên không liên quan đến Thiên Thành, muội nghĩ gì thế?
Trái tim Tiểu Ngọc một lần nữa trở về vị trí ban đầu, nếu Gia Nhi không phải Hoàng hậu, nàng thật muốn nói một câu: Hoàng hậu làm muội sợ muốn chết ——
Gia Nhi nói: Vân Châu Công chúa đã đủ mười sáu tuổi, đã đến tuổi lập gia đình. Tuy rằng nàng cũng không phải là huyết mạch Hoàng thất, mà là theo Tiền vương gia tuyển vào trong cung, nhưng chính là bởi vì như thế, càng không thể bạc đãi nàng.
Tiền Vân Châu là đích nữ của Tiền vương gia, nàng được Ngô thái hậu nhận làm dưỡng nữ rồi phong Vệ Quốc công chúa, nguyên nhân chủ yếu nhất là sau khi Nam Độ Tống Vương Thất Dược liên kết với thế lực lớn nhất là Tiền Vương Ngô Việt. Hôn sự của Tiền Vân Châu, cũng đại diện cho sự coi trọng của Tống vương thất với Tiền gia, cho nên không thể qua loa được.
Vậy đã chọn được người làm phò mã chưa? Tiểu Ngọc hỏi.
Gia Nhi gật gật đầu.
Rồi. Ngô thái hậu rất thương yêu công chúa, đặc biệt bảo ta phái người đi chọn ra vài vị thanh niên tài tuấn trong mấy nhà quyền quý. Đây là phò mã của Công chúa, chiếu theo quy củ thì không cần quá để ý đến gia thế —— song Thái hậu nói, không thể tìm người quá kém, chuyện này đúng là tốn một chút công phu.
Tiểu Ngọc hiểu được vì sao tìm Phò mã cho Công chúa khó như vậy, câu nói đầu tiên là cao không tới, thấp không xong. Bản thân Tống thái tổ chính là ngoại thích lập nghiệp, cũng sợ hãi ngoại thích giành quyền, cho nên đối với phò mã ngoại thích thông thường đều cho địa vị rất cao, nhưng chính trị lại giới hạn ở mức cao nhất. Tống đại phò mã trên nguyên tắc không giữ chức quan địa phương, không giữ chức quan then chốt. Nếu làm Đô úy phò mã, trên cơ bản là tiền đồ chính trị đời này sẽ coi như đi tong.
Con em đại gia tộc quyền quý, chỉ cần không đi sai bước đều sẽ được làm một chức quan nhỏ, ai ngờ làm phò mã này nói thì dễ nghe nhưng trên thực tế cũng rất uất ức? Những người nghèo hèn có chí khí tài hoa, lại hi vọng thi đậu công danh thay đổi vận mệnh thì lại càng không nguyện làm phò mã một đời không quan vị này. Mỗi lần tuyển phò mã đều là vấn đề khó khăn không nhỏ, gánh nặng lần này lại rơi vào trên người vị Hoàng tẩu Gia Nhi này.
Nhưng Công chúa tuyển Phò mã, ta có thể giúp được chuyện gì? Tiểu Ngọc mờ mịt khó hiểu. Cũng không phải vừa ý Thiên Thành nhà nàng rồi bắt nàng nhường chỗ cho, vậy vì cái gì mà Gia Nhi lại tìm nàng gấp như vậy chứ?
Gia Nhi lấy tay nâng trán, thở dài một tiếng nói: Tính tình công chúa, muội cũng biết đó —— nhưng chúng ta không ai ngờ rằng, nàng vừa nghe nói tìm Phò mã cho nàng, lại ầm ĩ đòi xuất gia!
Hả? Tiểu Ngọc mở to hai mắt, thẫn thờ hồi lâu.
Công chúa muốn xuất gia?
Công chúa nói, hiện tại Thái thượng hoàng lớn tuổi đau ốm liên miên, thân thể Ngô thái hậu cũng không được khỏe, nàng làm con nên muốn san sẻ ưu phiền với phụ mẫu, cho nên quyết định xuất gia tu hành, để cầu phúc cho Thái thượng hoàng và Thái hậu. Lần này nàng rất quyết tâm, ai tới khuyên cũng vô dụng!
Tiểu Ngọc rốt cục hiểu được Gia Nhi vì sao đau đầu, Vân Châu công chúa tuỳ hứng quen rồi, nàng đoán lúc này nàng ấy đang ở trong cung điện của mình khóc lóc om sòm càn quấy đây.
Nói không chừng còn sử dụng thủ đoạn tuyệt thực gì đó vân vân——
Gia Nhi nói: Ôi, đầu của ta đau đến sắp nứt ra rồi —— Thái hậu khốn khổ khuyên bảo nàng đã vài ngày rồi mà vẫn không có cách nào khác xoay chuyển tâm ý của nàng. Còn không biết nàng lôi một bộ xiêm áo ni cô từ chỗ nào ra, tự mặc vào cho mình rồi xưng là người ở cõi tiên, phải đến am ni cô bên ngoài ở!
Ầm ĩ tới mức này cơ à…
Tiểu Ngọc biết Gia Nhi tìm mình tới để làm gì, chính là để kể khổ. Leo lên tới địa vị như nàng, thấy ai cũng phải bày ra dáng vẻ của một mẫu nghi thiên hạ, muốn tìm một người tâm phúc để trò chuyện cũng không có.
Những chuyện như vậy, sao có thể tùy tiện nói với người khác được chứ?
Tại sao bỗng dưng Công chúa lại muốn xuất gia —— có phải không muốn xuất giá hay không? Tiểu Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có lý do này. Có lẽ Tiền Vân Châu cảm thấy ở trong Hoàng cung hoành hành vô cùng vui vẻ quen rồi, nên không muốn xuất giá để chịu sự ràng buộc đi? Nhưng mà nàng làm Công chúa, Phò mã của nàng chỉ có thể tôn kính nàng mà không thể quản thúc nàng một cách qúa đáng được, cho nên sẽ
Lần đầu làm cha mẹ đều sẽ có một cảm giác rằng: Thời gian không đủ dùng!
Nhìn Minh Nhi lớn lên từng ngày, hôm nay so với hôm qua lại có chút khác biệt, Tiểu Ngọc liền vui mừng muốn chết, mỗi ngày đều vây quanh Minh Nhi. Thấm thoát, ngày tháng trôi qua thật nhanh ——
Nếu Hoàng hậu đã có lệnh, thì thần tử dĩ nhiên chỉ có thể tuân theo. Tiểu Ngọc sửa sang lại vẻ ngoài của mình một chút, rồi đi theo xe ngựa tiến cung.
Lúc nhìn thấy Gia Nhi, Tiểu Ngọc lại cảm thấy hơi nghi hoặc —— Gia Nhi gặp phải phiền toái gì sao?
Từ lúc Gia Nhi trở thành Hoàng hậu, Tiểu Ngọc phát hiện nàng càng lúc càng trầm tĩnh, không dễ gì lộ ra vẻ mặt bối rối. Nhưng thoạt nhìn lúc này, Gia Nhi lại có vẻ ngổn ngang tâm sự, vẻ mặt này đã rất lâu rồi chưa từng xuất hiện trên gương mặt nàng.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tiểu Ngọc không khỏi bát quái nghĩ đến: Chẳng lẽ Hoàng đế mới có tân sủng, không còn tình cảm với Gia Nhi nữa? Đây là chuyện thường trong hậu cung, song cho dù là loại tranh đấu bí mật trong cung đình này, Gia Nhi cũng không cần gọi mình đến.
Đợi Tiểu Ngọc hành lễ xong, Gia Nhi đặc biệt cho hai bên lui, chỉ để lại hai cung nữ tâm phúc đứng xa xa ở cửa.
Tiểu Ngọc, lần này ta mời muội tới, là vì hôn sự của Trưởng công chúa.
Câu nói đầu tiên của Gia Nhi làm cho Tiểu Ngọc mông lung.
Trưởng công chúa —— chính là Tiền Vân Châu hả? Trong Hoàng cung này ngoại trừ nàng, cũng không có ai có khả năng được xưng là Trưởng công chúa. Hôn sự của nàng thì liên quan gì tới chuyện của mình chứ?
Tiểu Ngọc có liên tưởng không tốt: Chuyện này —— không phải là có liên quan gì tới Thiên Thành nhà muội chứ?
Công chúa coi trọng thần tử có vợ, Hoàng đế sủng ái Công chúa nên đã ép thần tử bỏ vợ để Công chúa được gả cho hắn —— loại kịch tình cẩu huyết này sẽ không xảy ra ở trên người mình chứ?
Ngẫm nghĩ lại, Thiên Thành dường như còn từng cứu tính mạng Tiền Vân Châu đấy! Song chuyện đó cũng đã lâu, hiện giờ mới nhớ tới lấy thân báo đáp có phải hơi muộn hay không?
Không cần nha ——
Gia Nhi khó hiểu liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc một cái: Việc này đương nhiên không liên quan đến Thiên Thành, muội nghĩ gì thế?
Trái tim Tiểu Ngọc một lần nữa trở về vị trí ban đầu, nếu Gia Nhi không phải Hoàng hậu, nàng thật muốn nói một câu: Hoàng hậu làm muội sợ muốn chết ——
Gia Nhi nói: Vân Châu Công chúa đã đủ mười sáu tuổi, đã đến tuổi lập gia đình. Tuy rằng nàng cũng không phải là huyết mạch Hoàng thất, mà là theo Tiền vương gia tuyển vào trong cung, nhưng chính là bởi vì như thế, càng không thể bạc đãi nàng.
Tiền Vân Châu là đích nữ của Tiền vương gia, nàng được Ngô thái hậu nhận làm dưỡng nữ rồi phong Vệ Quốc công chúa, nguyên nhân chủ yếu nhất là sau khi Nam Độ Tống Vương Thất Dược liên kết với thế lực lớn nhất là Tiền Vương Ngô Việt. Hôn sự của Tiền Vân Châu, cũng đại diện cho sự coi trọng của Tống vương thất với Tiền gia, cho nên không thể qua loa được.
Vậy đã chọn được người làm phò mã chưa? Tiểu Ngọc hỏi.
Gia Nhi gật gật đầu.
Rồi. Ngô thái hậu rất thương yêu công chúa, đặc biệt bảo ta phái người đi chọn ra vài vị thanh niên tài tuấn trong mấy nhà quyền quý. Đây là phò mã của Công chúa, chiếu theo quy củ thì không cần quá để ý đến gia thế —— song Thái hậu nói, không thể tìm người quá kém, chuyện này đúng là tốn một chút công phu.
Tiểu Ngọc hiểu được vì sao tìm Phò mã cho Công chúa khó như vậy, câu nói đầu tiên là cao không tới, thấp không xong. Bản thân Tống thái tổ chính là ngoại thích lập nghiệp, cũng sợ hãi ngoại thích giành quyền, cho nên đối với phò mã ngoại thích thông thường đều cho địa vị rất cao, nhưng chính trị lại giới hạn ở mức cao nhất. Tống đại phò mã trên nguyên tắc không giữ chức quan địa phương, không giữ chức quan then chốt. Nếu làm Đô úy phò mã, trên cơ bản là tiền đồ chính trị đời này sẽ coi như đi tong.
Con em đại gia tộc quyền quý, chỉ cần không đi sai bước đều sẽ được làm một chức quan nhỏ, ai ngờ làm phò mã này nói thì dễ nghe nhưng trên thực tế cũng rất uất ức? Những người nghèo hèn có chí khí tài hoa, lại hi vọng thi đậu công danh thay đổi vận mệnh thì lại càng không nguyện làm phò mã một đời không quan vị này. Mỗi lần tuyển phò mã đều là vấn đề khó khăn không nhỏ, gánh nặng lần này lại rơi vào trên người vị Hoàng tẩu Gia Nhi này.
Nhưng Công chúa tuyển Phò mã, ta có thể giúp được chuyện gì? Tiểu Ngọc mờ mịt khó hiểu. Cũng không phải vừa ý Thiên Thành nhà nàng rồi bắt nàng nhường chỗ cho, vậy vì cái gì mà Gia Nhi lại tìm nàng gấp như vậy chứ?
Gia Nhi lấy tay nâng trán, thở dài một tiếng nói: Tính tình công chúa, muội cũng biết đó —— nhưng chúng ta không ai ngờ rằng, nàng vừa nghe nói tìm Phò mã cho nàng, lại ầm ĩ đòi xuất gia!
Hả? Tiểu Ngọc mở to hai mắt, thẫn thờ hồi lâu.
Công chúa muốn xuất gia?
Công chúa nói, hiện tại Thái thượng hoàng lớn tuổi đau ốm liên miên, thân thể Ngô thái hậu cũng không được khỏe, nàng làm con nên muốn san sẻ ưu phiền với phụ mẫu, cho nên quyết định xuất gia tu hành, để cầu phúc cho Thái thượng hoàng và Thái hậu. Lần này nàng rất quyết tâm, ai tới khuyên cũng vô dụng!
Tiểu Ngọc rốt cục hiểu được Gia Nhi vì sao đau đầu, Vân Châu công chúa tuỳ hứng quen rồi, nàng đoán lúc này nàng ấy đang ở trong cung điện của mình khóc lóc om sòm càn quấy đây.
Nói không chừng còn sử dụng thủ đoạn tuyệt thực gì đó vân vân——
Gia Nhi nói: Ôi, đầu của ta đau đến sắp nứt ra rồi —— Thái hậu khốn khổ khuyên bảo nàng đã vài ngày rồi mà vẫn không có cách nào khác xoay chuyển tâm ý của nàng. Còn không biết nàng lôi một bộ xiêm áo ni cô từ chỗ nào ra, tự mặc vào cho mình rồi xưng là người ở cõi tiên, phải đến am ni cô bên ngoài ở!
Ầm ĩ tới mức này cơ à…
Tiểu Ngọc biết Gia Nhi tìm mình tới để làm gì, chính là để kể khổ. Leo lên tới địa vị như nàng, thấy ai cũng phải bày ra dáng vẻ của một mẫu nghi thiên hạ, muốn tìm một người tâm phúc để trò chuyện cũng không có.
Những chuyện như vậy, sao có thể tùy tiện nói với người khác được chứ?
Tại sao bỗng dưng Công chúa lại muốn xuất gia —— có phải không muốn xuất giá hay không? Tiểu Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có lý do này. Có lẽ Tiền Vân Châu cảm thấy ở trong Hoàng cung hoành hành vô cùng vui vẻ quen rồi, nên không muốn xuất giá để chịu sự ràng buộc đi? Nhưng mà nàng làm Công chúa, Phò mã của nàng chỉ có thể tôn kính nàng mà không thể quản thúc nàng một cách qúa đáng được, cho nên sẽ
/199
|