Khi ánh nắng gay gắt cuối cùng tiêu tan hỏa khí, trong hồ, lá sen màu xanh như cái ô từ từ biến thành lá rách thì Thời Quý Phong sắp bắt đầu hành trình đi Bắc phạt.
Đương Kim Hoàng Đế Triệu Thận không để ý đến Thái Thượng Hoàng Triệu Cấu hết sức khuyên can, mà vẫn toàn lực tụ họp quân đội tuyên bố Bắc phạt.
Triệu Cấu khổ tâm khuyên Triệu Thận đừng xuất binh, còn trải qua một phen suy nghĩ. Ông ta nói với Triệu Thận: Năm đó dưới tay ta có mãnh tướng Như Vân, Nhạc Phi, Hàn Thế Trung, Lưu Kỹ đều là danh tướng một thời, nhưng mà ta Bắc phạt thành công không? Hôm nay trên tay Hoàng thượng có người nào có thể dùng?
Lúc này, đại thần lâu năm, chiến công hiển hách Ngu Duẫn Văn đã qua đời. Triệu Thận lập tướng Trương Tuấn, tuổi cũng tương đối lớn, không hề thích hợp cho việc xuất chinh nữa.
Triệu Thận lại nói: Vô luận như thế nào, trẫm cũng đánh một trận!
Không đánh, hắn không cam lòng!
Nhớ tới Bắc Địa rơi vào tay giặc nhiều năm, nơi đó có vô số dân tộc vùi lấp dưới sự thống trị trở thành dân đen, máu Triệu Thận liền nóng lên.
Hắn nghĩ tới ứng cử thích hợp nhất để xuất chinh, là Thời Quý Phong đã xâm nhập doanh địch giết chết Hải Lăng vương Hoàn Nhan Lượng ở Trấn Giang.
Tin tức Thời Quý Phong phải dẫn binh xuất chinh truyền đến từ trong miệng Tống Tiềm, Tiểu Ngọc không khỏi ngây ngẩn cả người.
Nàng nhớ tới lúc này chủ nhân Kim quốc không còn là tên Bạo Quân Hoàn Nhan Lượng nữa, mà là Kim Thế Tông Hoàn Nhan Ung được đời sau xưng là Tiểu Nghiêu Thuấn . Tiểu Ngọc nhớ có một câu nói như thế này: Kim thay mặt Cửu Quân, Thế Tông nhất hiền.
Ở hậu thế, trong lịch sử có ghi lại, Tống Hiếu Tông Triệu Thận là Hoàng đế Nam Tống kiệt xuất nhất, mà đồng thời Kim Thế Tông của Kim quốc cũng là một quân chủ tài giỏi. Không biết đây có phải là lịch sử đang mở ra một trò đùa đen tối hay không? Hai người đàn ông xuất sắc như nhau, mỗi người đều nắm giữ một phần ranh giới, mà bọn họ lại không thể tránh khỏi tiến tới xung đột —— kết quả này, làm cho Tống Kim giằng co đến cuối cùng, dù ai cũng không cách nào hoàn toàn đánh bại người nào, cuối cùng bị người Mông Cổ ‘hậu sinh khả uý’ tiêu diệt.
Làm một cô gái hiện đại sinh ra trong đất nước khi nhiều dân tộc đã thống nhất, Tiểu Ngọc rất khó đặt mình vào trong Tống và Kim, người Tống và dân tộc Nguyên đấu tranh, bởi vì khi nàng sinh ra và lớn lên, người Hán và dân tộc thiểu số đã không còn là kẻ địch nữa, mà là hoà thuận sinh hoạt như người một nhà. Nhưng ở dưới lịch sử thời không này, nàng nhất định phải lựa chọn vị trí của mình, mà lập trường của Tống Tiềm, lại không thể tránh được thành lập trường của nàng.
Nàng chỉ có thể nghĩ tới làm sao trợ giúp Tống Tiềm, Thời Quý Phong, Triệu Thận đi đánh bại người Kim, nếu không đợi đến ngày người Kim xuôi Nam, nàng và Tống Tiềm tất nhiên sẽ trở thành tôi tớ của người Kim.
Nhưng mà, nàng chỉ là một cô gái nhỏ, tiếng nói có thể vang bao xa chứ?
Thiên Thành, đối với Hoàng đế Kim quốc chàng hiểu được bao nhiêu?
Đối với việc Tiểu Ngọc thích hỏi hắn về vấn đề triều chính, Tống Tiềm đã không còn kinh ngạc nữa. Hắn suy nghĩ một chút rồi trả lời: Hoàn toàn không biết gì cả.
Đáp án thành thật biết bao, cho tới bây giờ Tống Tiềm đều không phải là người ra vẻ hiểu biết. Ở thời đại cực kì thiếu thốn tin tức này, diện mạo của người đàn ông trên vương tọa đế đô Kim quốc xa xôi thật sự mơ hồ.
Tiểu Ngọc nói: Người người đều nói, Hoàn Nhan Lượng là một Bạo Quân, nhưng nếu như không phải nội bộ hắn mâu thuẫn, chúng ta cũng không dễ dàng giết hắn như vậy. Mà Hoàn Nhan Ung. . . . . . Là một người rất được dân chúng và quan viên tín nhiệm, hắn và Hoàn Nhan Lượng hoàn toàn không giống nhau. Một chi đoàn kết thành quân đội. . . . . . Quá khó khăn để tìm được nhược điểm của bọn họ.
Tống Tiềm ngạc nhiên nói: Làm sao nàng biết những thứ này?
Tiểu Ngọc nói qua loa: Là khi ở Minh Châu, nghe các thương nhân buôn bán trên biển nhắc tới. Bọn họ đi nhiều chỗ, biết được cũng nhiều. Thời điểm đó, tuy rằng Hoàn Nhan Ung vẫn chưa lên làm hoàng đế, nhưng mà danh tiếng ngoài nhân gian
Đương Kim Hoàng Đế Triệu Thận không để ý đến Thái Thượng Hoàng Triệu Cấu hết sức khuyên can, mà vẫn toàn lực tụ họp quân đội tuyên bố Bắc phạt.
Triệu Cấu khổ tâm khuyên Triệu Thận đừng xuất binh, còn trải qua một phen suy nghĩ. Ông ta nói với Triệu Thận: Năm đó dưới tay ta có mãnh tướng Như Vân, Nhạc Phi, Hàn Thế Trung, Lưu Kỹ đều là danh tướng một thời, nhưng mà ta Bắc phạt thành công không? Hôm nay trên tay Hoàng thượng có người nào có thể dùng?
Lúc này, đại thần lâu năm, chiến công hiển hách Ngu Duẫn Văn đã qua đời. Triệu Thận lập tướng Trương Tuấn, tuổi cũng tương đối lớn, không hề thích hợp cho việc xuất chinh nữa.
Triệu Thận lại nói: Vô luận như thế nào, trẫm cũng đánh một trận!
Không đánh, hắn không cam lòng!
Nhớ tới Bắc Địa rơi vào tay giặc nhiều năm, nơi đó có vô số dân tộc vùi lấp dưới sự thống trị trở thành dân đen, máu Triệu Thận liền nóng lên.
Hắn nghĩ tới ứng cử thích hợp nhất để xuất chinh, là Thời Quý Phong đã xâm nhập doanh địch giết chết Hải Lăng vương Hoàn Nhan Lượng ở Trấn Giang.
Tin tức Thời Quý Phong phải dẫn binh xuất chinh truyền đến từ trong miệng Tống Tiềm, Tiểu Ngọc không khỏi ngây ngẩn cả người.
Nàng nhớ tới lúc này chủ nhân Kim quốc không còn là tên Bạo Quân Hoàn Nhan Lượng nữa, mà là Kim Thế Tông Hoàn Nhan Ung được đời sau xưng là Tiểu Nghiêu Thuấn . Tiểu Ngọc nhớ có một câu nói như thế này: Kim thay mặt Cửu Quân, Thế Tông nhất hiền.
Ở hậu thế, trong lịch sử có ghi lại, Tống Hiếu Tông Triệu Thận là Hoàng đế Nam Tống kiệt xuất nhất, mà đồng thời Kim Thế Tông của Kim quốc cũng là một quân chủ tài giỏi. Không biết đây có phải là lịch sử đang mở ra một trò đùa đen tối hay không? Hai người đàn ông xuất sắc như nhau, mỗi người đều nắm giữ một phần ranh giới, mà bọn họ lại không thể tránh khỏi tiến tới xung đột —— kết quả này, làm cho Tống Kim giằng co đến cuối cùng, dù ai cũng không cách nào hoàn toàn đánh bại người nào, cuối cùng bị người Mông Cổ ‘hậu sinh khả uý’ tiêu diệt.
Làm một cô gái hiện đại sinh ra trong đất nước khi nhiều dân tộc đã thống nhất, Tiểu Ngọc rất khó đặt mình vào trong Tống và Kim, người Tống và dân tộc Nguyên đấu tranh, bởi vì khi nàng sinh ra và lớn lên, người Hán và dân tộc thiểu số đã không còn là kẻ địch nữa, mà là hoà thuận sinh hoạt như người một nhà. Nhưng ở dưới lịch sử thời không này, nàng nhất định phải lựa chọn vị trí của mình, mà lập trường của Tống Tiềm, lại không thể tránh được thành lập trường của nàng.
Nàng chỉ có thể nghĩ tới làm sao trợ giúp Tống Tiềm, Thời Quý Phong, Triệu Thận đi đánh bại người Kim, nếu không đợi đến ngày người Kim xuôi Nam, nàng và Tống Tiềm tất nhiên sẽ trở thành tôi tớ của người Kim.
Nhưng mà, nàng chỉ là một cô gái nhỏ, tiếng nói có thể vang bao xa chứ?
Thiên Thành, đối với Hoàng đế Kim quốc chàng hiểu được bao nhiêu?
Đối với việc Tiểu Ngọc thích hỏi hắn về vấn đề triều chính, Tống Tiềm đã không còn kinh ngạc nữa. Hắn suy nghĩ một chút rồi trả lời: Hoàn toàn không biết gì cả.
Đáp án thành thật biết bao, cho tới bây giờ Tống Tiềm đều không phải là người ra vẻ hiểu biết. Ở thời đại cực kì thiếu thốn tin tức này, diện mạo của người đàn ông trên vương tọa đế đô Kim quốc xa xôi thật sự mơ hồ.
Tiểu Ngọc nói: Người người đều nói, Hoàn Nhan Lượng là một Bạo Quân, nhưng nếu như không phải nội bộ hắn mâu thuẫn, chúng ta cũng không dễ dàng giết hắn như vậy. Mà Hoàn Nhan Ung. . . . . . Là một người rất được dân chúng và quan viên tín nhiệm, hắn và Hoàn Nhan Lượng hoàn toàn không giống nhau. Một chi đoàn kết thành quân đội. . . . . . Quá khó khăn để tìm được nhược điểm của bọn họ.
Tống Tiềm ngạc nhiên nói: Làm sao nàng biết những thứ này?
Tiểu Ngọc nói qua loa: Là khi ở Minh Châu, nghe các thương nhân buôn bán trên biển nhắc tới. Bọn họ đi nhiều chỗ, biết được cũng nhiều. Thời điểm đó, tuy rằng Hoàn Nhan Ung vẫn chưa lên làm hoàng đế, nhưng mà danh tiếng ngoài nhân gian
/199
|