Sau khi Hoắc Phi Đoạt cúp điện thoại, trái tim từng hồi quặn đau.
Cái góc kia chính là nội tâm mềm mại nhất, giống như bị người ta dùng dao găm đâm vào, rất sâu rất sâu.
Đều tại do anh chăm sóc cô không tốt, nếu như không để cô đi, cô sẽ không dầm mưa vào đêm khuya.
Nghĩ đến hình ảnh Hàn Giang Đình miêu tả lại cho anh, Hoắc Phi Đoạt liền đau lòng không dứt.
Cho dù anh có kiên cường, đôi mắt cũng ửng hồng.
Một người đàn ông, ngay cả người phụ nữ mình yêu cũng không bảo vệ được, anh có tư cách gì để nói.
Điều duy nhất khiến anh cảm thấy an tâm, chính là Y Y vẫn an toàn.
Anh quyết định, ngày mai sẽ đón cô trở về.
Chỉ có để cô bên người mình, anh mới yên tâm.
Sau khi ngâm nước tắm ra ngoài Y Y phát hiện Hàn Giang Đình đem đến quần áo nữ, hơn nữa rất vừa người.
“Trong nhà của anh tại sao lại có quần áo của nữ?”
“Con gái? Con gái cái gì! Đây là quần áo của cậu. Lần trước cậu tới đây ném ở nhà tớ không mang đi. Tớ đã cho người đem đi giặt, ai biết cậu chừng nào sẽ đến gây phiền toái cho tớ. Cậu xem đi, cậu quả nhiên đến gây phiền toái cho tớ.
Nói đến đây, Hàn Giang Đình vỗ trán một cái.
Bà nội ơi, vừa rồi sư phụ gọi điện đến đã chứng thực cô nhóc này có phải thật bị mất trí nhớ hay “không
“Ngũ Y Y cậu tới đây ngồi xuống!”
Hàn Giang chỉ vào ghế sa lon giọng điệu mệnh lệnh nói.
Ngũ Y Y hiện tại một chút sức lực cũng không có, lười cùng anh cãi cọ.
Mặc dù mỗi lần nhìn thấy anh, thì có một loại cảm giác muốn cùng anh tranh cao thấp.
Hàn Giang Đình chống nạnh, đứng trước mặt Ngũ Y Y.
“Nói, cậu thật bị mất trí nhớ hay là giả mất trí nhớ!”
Ngũ Y Y khinh thường liếc anh một cái.
“Tôi có thể nằm xuống không?”
Hàn Giang Đình xù lông, con nhóc này cho tới bây giờ cũng không có nể mặt mình.
Vốn định hung hăng cự tuyệt cô, nhưng nhìn dáng vẻ nhu nhược đáng thương, Hàn Ginag Đình không đành lòng.
“Này, vậy thì nằm xuống đi! Nhưng phải nhanh trả lời câu hỏi của tớ!”
Ngũ Y Y trong lòng nở nụ cười, người này có ý tứ, còn rất quan tâm mình.
“Đúng vậy, tôi không phải đã nói cho anh biết rồi sao?”
“Cái gì? Cậu làm sao bị mất trí nhớ?”
Hàn Giang Đình không thể tin vào tai mình.
“Cụ thể tôi không nhớ rõ, nhưng Hoắc….. Có người nói cho tôi biết tôi bị một người đàn ông tên Tiêu Lạc tiêm thuốc vào.”
Ngũ Y Y không muốn nhắc đến tên Hoắc Phi Đoạt.
“Cái gì? Tiêu Lạc? Cái thằng nhóc này! Bản thiếu gia không thể dễ dàng tha cho hắn! Tớ biết ngay lòng dạ hắn độc ác không thể nào đối tốt với cậu được.”
Hàn Giang Đình vừa nghe Tiêu Lạc làm Ngũ Y Y bị mất trí nhớ, thiếu chút nữa đem làm nổ phổi.
“Tên nhóc kia giờ đang ở đâu? Tớ bây giờ đi liều mạng với hắn!”
Một mặt Hàn Giang Đình hỏi, một mặt chạy vào phòng bếp.
“Không thấy anh ta, tôi không biết anh ta đang ở đâu. Anh làm gì thế?”
Ngũ Y Y thấy Hàn Giang Đình bộ dạng nóng nảy, hỏi.
“Tìm dao, diệt con rùa kia!”
Mấy phút sau, Hàn Giang Đình vẻ mặt suy sụp từ phòng bếp đi ra.
“Hắn là đại gia, nhà bản thiếu gia thậm chí ngay cả cái dao cũng không có!”
Ngũ Y Y cố nén không bật cười, nhưng xíu chút nữa bị nén đến nội thương.
Người này buồn cười quá, giống như diễn viên kịch vui.
Ngũ Y Y cảm thấy ở cùng một chỗ với người này, dễ dành quên đi những chuyện không vui.
“A đúng rồi, nhìn tớ này cái đồ óc heo! Y Y, rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì, cậu tại sao lại làm mình chật vật ở trên đường như vậy. Hiện tại có khó chịu chỗ nào không? Hay là đến bệnh viện xem một chút!”
Hàn Giang Đình nhớ tới chuyện của Ngũ Y Y hỏi.
Cái góc kia chính là nội tâm mềm mại nhất, giống như bị người ta dùng dao găm đâm vào, rất sâu rất sâu.
Đều tại do anh chăm sóc cô không tốt, nếu như không để cô đi, cô sẽ không dầm mưa vào đêm khuya.
Nghĩ đến hình ảnh Hàn Giang Đình miêu tả lại cho anh, Hoắc Phi Đoạt liền đau lòng không dứt.
Cho dù anh có kiên cường, đôi mắt cũng ửng hồng.
Một người đàn ông, ngay cả người phụ nữ mình yêu cũng không bảo vệ được, anh có tư cách gì để nói.
Điều duy nhất khiến anh cảm thấy an tâm, chính là Y Y vẫn an toàn.
Anh quyết định, ngày mai sẽ đón cô trở về.
Chỉ có để cô bên người mình, anh mới yên tâm.
Sau khi ngâm nước tắm ra ngoài Y Y phát hiện Hàn Giang Đình đem đến quần áo nữ, hơn nữa rất vừa người.
“Trong nhà của anh tại sao lại có quần áo của nữ?”
“Con gái? Con gái cái gì! Đây là quần áo của cậu. Lần trước cậu tới đây ném ở nhà tớ không mang đi. Tớ đã cho người đem đi giặt, ai biết cậu chừng nào sẽ đến gây phiền toái cho tớ. Cậu xem đi, cậu quả nhiên đến gây phiền toái cho tớ.
Nói đến đây, Hàn Giang Đình vỗ trán một cái.
Bà nội ơi, vừa rồi sư phụ gọi điện đến đã chứng thực cô nhóc này có phải thật bị mất trí nhớ hay “không
“Ngũ Y Y cậu tới đây ngồi xuống!”
Hàn Giang chỉ vào ghế sa lon giọng điệu mệnh lệnh nói.
Ngũ Y Y hiện tại một chút sức lực cũng không có, lười cùng anh cãi cọ.
Mặc dù mỗi lần nhìn thấy anh, thì có một loại cảm giác muốn cùng anh tranh cao thấp.
Hàn Giang Đình chống nạnh, đứng trước mặt Ngũ Y Y.
“Nói, cậu thật bị mất trí nhớ hay là giả mất trí nhớ!”
Ngũ Y Y khinh thường liếc anh một cái.
“Tôi có thể nằm xuống không?”
Hàn Giang Đình xù lông, con nhóc này cho tới bây giờ cũng không có nể mặt mình.
Vốn định hung hăng cự tuyệt cô, nhưng nhìn dáng vẻ nhu nhược đáng thương, Hàn Ginag Đình không đành lòng.
“Này, vậy thì nằm xuống đi! Nhưng phải nhanh trả lời câu hỏi của tớ!”
Ngũ Y Y trong lòng nở nụ cười, người này có ý tứ, còn rất quan tâm mình.
“Đúng vậy, tôi không phải đã nói cho anh biết rồi sao?”
“Cái gì? Cậu làm sao bị mất trí nhớ?”
Hàn Giang Đình không thể tin vào tai mình.
“Cụ thể tôi không nhớ rõ, nhưng Hoắc….. Có người nói cho tôi biết tôi bị một người đàn ông tên Tiêu Lạc tiêm thuốc vào.”
Ngũ Y Y không muốn nhắc đến tên Hoắc Phi Đoạt.
“Cái gì? Tiêu Lạc? Cái thằng nhóc này! Bản thiếu gia không thể dễ dàng tha cho hắn! Tớ biết ngay lòng dạ hắn độc ác không thể nào đối tốt với cậu được.”
Hàn Giang Đình vừa nghe Tiêu Lạc làm Ngũ Y Y bị mất trí nhớ, thiếu chút nữa đem làm nổ phổi.
“Tên nhóc kia giờ đang ở đâu? Tớ bây giờ đi liều mạng với hắn!”
Một mặt Hàn Giang Đình hỏi, một mặt chạy vào phòng bếp.
“Không thấy anh ta, tôi không biết anh ta đang ở đâu. Anh làm gì thế?”
Ngũ Y Y thấy Hàn Giang Đình bộ dạng nóng nảy, hỏi.
“Tìm dao, diệt con rùa kia!”
Mấy phút sau, Hàn Giang Đình vẻ mặt suy sụp từ phòng bếp đi ra.
“Hắn là đại gia, nhà bản thiếu gia thậm chí ngay cả cái dao cũng không có!”
Ngũ Y Y cố nén không bật cười, nhưng xíu chút nữa bị nén đến nội thương.
Người này buồn cười quá, giống như diễn viên kịch vui.
Ngũ Y Y cảm thấy ở cùng một chỗ với người này, dễ dành quên đi những chuyện không vui.
“A đúng rồi, nhìn tớ này cái đồ óc heo! Y Y, rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì, cậu tại sao lại làm mình chật vật ở trên đường như vậy. Hiện tại có khó chịu chỗ nào không? Hay là đến bệnh viện xem một chút!”
Hàn Giang Đình nhớ tới chuyện của Ngũ Y Y hỏi.
/660
|