“Tôi không bị sao, đi bệnh viện làm gì!”
Ngũ Y Y không trả lời anh tại sao mình lại xuất hiện trên đường với bộ dạng đáng thương như vậy.
“Để tớ xem có bị phát sốt hay không.”
Hàn Giang Đình nói lấy tay sờ trán Ngũ Y Y một chút.
Ừ, nhiệt độ bình thường, vậy thì tốt rồi.
“Y Y cậu đói chưa, có muốn ăn chút gì hay không.”
Hàn Giang Đình người này hời hợt, hiện tại mới nhớ tới quan hệ Ngũ Y Y.
“Tôi không sao, ngủ một giấc là tốt. Tối nay tôi có thể ngủ ở đây không?”
“Dĩ nhiên, tôi chính là người nhà của cậu. Phòng ngủ bên kia.”
Tiêu Mai thấy Tiêu Lạc ra cửa sau, mới nhẹ nhàng núp ở phòng ngủ lấy điện thoại di động ra.
Cô muốn gọi cho Ngũ Học Phong.
Thời gian lâu như vậy, dù sao cũng phải nói cho ông ấy biết mình đã bình an.
“A lô? Tiểu Mai? Là em sao? Em ở chỗ nào?”
Tiêu Mai vốn cho là mình sẽ không khóc, nhưng sau khi nghe giọng nói của Ngũ Học Phong, cô vẫn nhịn không được mà khóc.
Không phải người phụ nữ nào trước mặt người đàn ông của mình, cũng yếu ớt như vậy.
“Học Phong, là em!”
“Em làm sao vậy, cậu ta có làm gì em không?”
Ngũ Học Phong nghe giọng nói của Tiêu Mai, lòng cũng buông xuống không ít.
“Em đã được Tiêu Lạc mang đến chỗ an toàn rồi, anh hãy yên tâm.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Học Phong nghe được Tiêu Lạc đã cứu Tiêu Mai đi, trong lòng cũng kinh sợ.
Ông không nghĩ đến bình thường Tiêu Lạc ôn tồn nho nhã, lại có bản lĩnh như vậy.
“Này, vậy lúc nào em trở về? Anh nghe nói Y Y đã trở về.”
“Em….em bây giờ không thể trở về, Lạc cậu ấy, tóm lại, một đoạn thời gian nữa em mới có thể trở về, anh tự chăm sóc mình cho tốt.”
Dứt lời liền cúp điện thoại.
Tiêu Mai không phải là không muốn trở về, nhưng bây giờ Tiêu Lạc điện thoại cũng không để cho cô gọi, cô làm sao có thể trở về đây.
Tiêu Mai không ngờ rằng, lần này cô gọi điện thoại, lại để cô phải trả cái giá nặng nề.
“Cố thiếu, rốt cuộc có tin tức.”
Cố Tại Viễn bị người ta đánh thức, đang muốn phát tác, phản ứng cẩn thận một chút, mới biết mùi vị kia.
“Cái gì, cậu có tin tức?”
Anh dùng sức nắm bả vai tên đàn em đang hoảng hốt.
“Cố, Cố thiếu, là thật! Cũng sắp tra ra được tung tích của bọn họ rồi. Nhưng, nhưng anh lắc tôi như vậy thật là choáng váng!”
Cố Tại Viễn buông tay ra, trong lòng mừng như điên.
Rốt cuộc cũng có đầu mối.
“Cố thiếu, là do Tiêu Mai gọi điện thoại nên mới tìm tra ra được. Nhưng mà hiện tại phạm vi điều tra còn có chút lớn, qua một đoạn thời gian nữa, là có thể tra ra được chính xác vị trí của bọn họ.”
Tên đàn em tiếp tục báo cáo lại.
“Ha ha, cái đó Tiêu Mai, không biết dùng di động gọi điện thoại sẽ làm bại lộ vị trí sao? Tiêu Lạc, lần này sẽ không để cho anh chạy thoát.”
Cố Tại Viễn âm thầm siết chặt quả đấm.
Hoắc Phi Đoạt ngồi trong xe, chạy đến nhà của Hàn Giang Đình.
A Trung ngồi ở ghế trước thấy dáng vẻ lão đại, có chút không đành lòng.
Cô Ngũ rời đi mới có một ngày, lão đại lập tức tiều tụy.
Ngày trước thời điểm cô Ngũ bị Tiêu Lạc bắt đi, cũng không thấy dáng vẻ của anh như vậy.
A Trung dĩ nhiên không hiểu.
Thời điểm Tiêu Lạc mang Ngũ Y Y đi, là bị động.
Hoắc Phi Đoạt có lòng tin bất luận là kẻ nào anh cũng có thể dẫn cô trở về.
Thế nhưng lần này, là Ngũ Y Y chủ động rời khỏi anh, cả hai lần không giống nhau.
Ngũ Y Y vừa mới tỉnh, phát hiện không thấy bóng dáng Hàn Giang Đình.
Cốc cốc cốc tiếng gõ cửa vang lên, Ngũ Y Y còn có chút mơ hồ cho là Hàn Giang Đình trở lại, liền mở cửa ra.
Trong nháy mắt mở cửa ra, trong cửa ngoài cửa hai người, đều ngẩn ra.
Ngũ Y Y không trả lời anh tại sao mình lại xuất hiện trên đường với bộ dạng đáng thương như vậy.
“Để tớ xem có bị phát sốt hay không.”
Hàn Giang Đình nói lấy tay sờ trán Ngũ Y Y một chút.
Ừ, nhiệt độ bình thường, vậy thì tốt rồi.
“Y Y cậu đói chưa, có muốn ăn chút gì hay không.”
Hàn Giang Đình người này hời hợt, hiện tại mới nhớ tới quan hệ Ngũ Y Y.
“Tôi không sao, ngủ một giấc là tốt. Tối nay tôi có thể ngủ ở đây không?”
“Dĩ nhiên, tôi chính là người nhà của cậu. Phòng ngủ bên kia.”
Tiêu Mai thấy Tiêu Lạc ra cửa sau, mới nhẹ nhàng núp ở phòng ngủ lấy điện thoại di động ra.
Cô muốn gọi cho Ngũ Học Phong.
Thời gian lâu như vậy, dù sao cũng phải nói cho ông ấy biết mình đã bình an.
“A lô? Tiểu Mai? Là em sao? Em ở chỗ nào?”
Tiêu Mai vốn cho là mình sẽ không khóc, nhưng sau khi nghe giọng nói của Ngũ Học Phong, cô vẫn nhịn không được mà khóc.
Không phải người phụ nữ nào trước mặt người đàn ông của mình, cũng yếu ớt như vậy.
“Học Phong, là em!”
“Em làm sao vậy, cậu ta có làm gì em không?”
Ngũ Học Phong nghe giọng nói của Tiêu Mai, lòng cũng buông xuống không ít.
“Em đã được Tiêu Lạc mang đến chỗ an toàn rồi, anh hãy yên tâm.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Học Phong nghe được Tiêu Lạc đã cứu Tiêu Mai đi, trong lòng cũng kinh sợ.
Ông không nghĩ đến bình thường Tiêu Lạc ôn tồn nho nhã, lại có bản lĩnh như vậy.
“Này, vậy lúc nào em trở về? Anh nghe nói Y Y đã trở về.”
“Em….em bây giờ không thể trở về, Lạc cậu ấy, tóm lại, một đoạn thời gian nữa em mới có thể trở về, anh tự chăm sóc mình cho tốt.”
Dứt lời liền cúp điện thoại.
Tiêu Mai không phải là không muốn trở về, nhưng bây giờ Tiêu Lạc điện thoại cũng không để cho cô gọi, cô làm sao có thể trở về đây.
Tiêu Mai không ngờ rằng, lần này cô gọi điện thoại, lại để cô phải trả cái giá nặng nề.
“Cố thiếu, rốt cuộc có tin tức.”
Cố Tại Viễn bị người ta đánh thức, đang muốn phát tác, phản ứng cẩn thận một chút, mới biết mùi vị kia.
“Cái gì, cậu có tin tức?”
Anh dùng sức nắm bả vai tên đàn em đang hoảng hốt.
“Cố, Cố thiếu, là thật! Cũng sắp tra ra được tung tích của bọn họ rồi. Nhưng, nhưng anh lắc tôi như vậy thật là choáng váng!”
Cố Tại Viễn buông tay ra, trong lòng mừng như điên.
Rốt cuộc cũng có đầu mối.
“Cố thiếu, là do Tiêu Mai gọi điện thoại nên mới tìm tra ra được. Nhưng mà hiện tại phạm vi điều tra còn có chút lớn, qua một đoạn thời gian nữa, là có thể tra ra được chính xác vị trí của bọn họ.”
Tên đàn em tiếp tục báo cáo lại.
“Ha ha, cái đó Tiêu Mai, không biết dùng di động gọi điện thoại sẽ làm bại lộ vị trí sao? Tiêu Lạc, lần này sẽ không để cho anh chạy thoát.”
Cố Tại Viễn âm thầm siết chặt quả đấm.
Hoắc Phi Đoạt ngồi trong xe, chạy đến nhà của Hàn Giang Đình.
A Trung ngồi ở ghế trước thấy dáng vẻ lão đại, có chút không đành lòng.
Cô Ngũ rời đi mới có một ngày, lão đại lập tức tiều tụy.
Ngày trước thời điểm cô Ngũ bị Tiêu Lạc bắt đi, cũng không thấy dáng vẻ của anh như vậy.
A Trung dĩ nhiên không hiểu.
Thời điểm Tiêu Lạc mang Ngũ Y Y đi, là bị động.
Hoắc Phi Đoạt có lòng tin bất luận là kẻ nào anh cũng có thể dẫn cô trở về.
Thế nhưng lần này, là Ngũ Y Y chủ động rời khỏi anh, cả hai lần không giống nhau.
Ngũ Y Y vừa mới tỉnh, phát hiện không thấy bóng dáng Hàn Giang Đình.
Cốc cốc cốc tiếng gõ cửa vang lên, Ngũ Y Y còn có chút mơ hồ cho là Hàn Giang Đình trở lại, liền mở cửa ra.
Trong nháy mắt mở cửa ra, trong cửa ngoài cửa hai người, đều ngẩn ra.
/660
|