“Cậu cậu cậu, cái con nhóc này, chính là luôn nói lời độc ác!”
Hàn Giang Đình bị Ngũ Y Y nói một câu chặn lại buồn bực.
“Anh biết tôi sao? Tôi, mất trí nhớ!”
Ngũ Y Y bình tĩnh nói.
“Đinh reng reng reng!”
Điện thoại Ngũ Học Phong vang lên.
Cầm lên vừa nhìn, không biết dãy số.
“A lô? Ai vậy?”
Ngũ Học Phong có chút không kiên nhẫn, gần đây có nhiều chuyện xảy ra.
Hết lần này tới lần khác vượt qua phạm vi quyền lợi của ông, cảm giác quá bất lực.
“Hoắc Phi Đoạt!”
Ba chữ này ra khỏi miệng, Ngũ Học Phong cảm thấy cả người lạnh lẽo, không nhịn được mà phát run.
“A, a, là tổng giám đốc Hoắc! Ôi trời tổng giám đốc Hoắc, cậu, cậu làm sao có thời gian rảnh gọi đến đây?”
“Y Y trở về chưa?”
Ngũ Học Phong nghe tên lão đại xã hội đen oai phong một cõi, cho nên âm thanh nói chuyện có chút thất lạc như vậy.
Trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
“A lô?”
Âm thanh Hoắc Phi Đoạt vang lên lần nữa, mới làm cho Ngũ Học Phong phục hồi tinh thần lại.
“Tổng giám đốc Hoắc, cậu hỏi Y Y, nó, nó không phải ở cùng một chỗ với cậu sao?”
“Tút tút tút….”
Trong điện thoại là một hồi âm thanh dài.
Ngũ Học Phong vốn muốn cầu xin Hoắc Phi Đoạt một chuyện, mong anh thả Tiêu Mai ra.
Nhưng người ta đã cúp điện thoại.
Hàn Giang Đình dài miệng đứng ở đó đã gần năm phút đồng hồ.
“Anh rốt cuộc muốn ngẩn người tới khi nào?”
Ngũ Y y bĩu môi, cô cảm thấy người trước mắt này vừa ngốc nghếch lại đần độn, mình đối với anh ta lại có cảm giác thân thiết nói không rõ.
Hàn Giang Đình cuối cùng cũng từ trong khiếp sợ đi ra.
Nhưng anh lại cất tiếng cười to.
Nói: “Cậu cho tớ là người ngu ngốc sao? Bổn thiếu gia ta trải qua năm phút đồng hồ kịch liệt suy nghĩ cùng khảo chứng, tớ không thể không tàn nhẫn mà phơi bày việc cậu làm trò lừa gạt! Ha ha ha ha ha…..”
Ngũ Y Y nhất thời cảm giác đỉnh đầu mình hiện ra ba vạch đen.
Mình đoán không sai, người này không đáng tin cậy.
“Anh cảm thấy tôi có nên nhất thiết lừa anh không? Đem mình ném giữa trời mưa to lăn lộn thành người bùn.”
Lúc này Hàn Giang Đình mới phản ứng được.
“Này này, nói cũng phải. Nếu như vì muốn trêu chọc tớ, cậu cũng thật là dốc hết vốn liếng! Trước không cần nói thật hay giả, cậu xem cậu đi, nhanh đi tắm nước nóng một chút.”
Nói xong lấy tay quạt quạt.
Làm ra bộ dáng ghét bỏ.
Ngũ Y Y vốn đang có chút chần chờ, bị người đàn ông xa lạ mang về coi như xong, lại muốn cô thay quần áo tắm rửa.
Nhưng căn cứ vào mấy phút đồng hồ chung sống, Ngũ Y Y hoàn toàn xác định, trước mắt người đàn ông này khi cười liền lộ ra hai chiếc răng nanh, tinh khiết vô lại!
Ngũ Y Y vừa đi vào phòng tắm, điện thoại Hàn Giang Đình liền vang lên.
“A lô? A lô? Sư phụ, sư phụ là anh sao?”
Hoắc Phi Đoạt cảm thấy lỗ tai vang lên một trận ầm ĩ, tên nhóc này nhất định phỉa dạy dỗ lại cậu ta.
“Tôi không phải là sư phụ câu, Y Y có ở đó không?”
“Ai nha sư phụ anh đừng không nhận tôi, tôi đời này cũng chỉ có anh là sư phụ.”
Hàn Giang Đình vừa nghe Hoắc Phi Đoạt không muốn để ý đến mình, lập tức liền nóng nảy.
“Tôi hỏi cậu Y Y có ở đó hay không.”
Thanh âm lạnh như băng.
“Có!”
Hàn Giang Đình không tự chủ đứng nghiêm ngăn ngắn, cung kính trả lời.
“Chăm sóc cô ấy thật tốt, cái gì cũng không cần nói, nghe hiểu không?”
Hoắc Phi Đoạt nghe được câu trả lời khẳng định, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được buông lỏng.
Nếu không, ban đêm mưa lớn như vậy, một mình Y Y biết phải làm sao bây giờ.
Hàn Giang Đình liền đáp lời: “Được, sư phụ anh yên tâm. Bất quá sư phụ, thời điểm tôi thấy được cô ấy, cô ấy….. Haiz, anh đơn giản không có cách nào tưởng tượng được.”
Hàn Giang Đình bị Ngũ Y Y nói một câu chặn lại buồn bực.
“Anh biết tôi sao? Tôi, mất trí nhớ!”
Ngũ Y Y bình tĩnh nói.
“Đinh reng reng reng!”
Điện thoại Ngũ Học Phong vang lên.
Cầm lên vừa nhìn, không biết dãy số.
“A lô? Ai vậy?”
Ngũ Học Phong có chút không kiên nhẫn, gần đây có nhiều chuyện xảy ra.
Hết lần này tới lần khác vượt qua phạm vi quyền lợi của ông, cảm giác quá bất lực.
“Hoắc Phi Đoạt!”
Ba chữ này ra khỏi miệng, Ngũ Học Phong cảm thấy cả người lạnh lẽo, không nhịn được mà phát run.
“A, a, là tổng giám đốc Hoắc! Ôi trời tổng giám đốc Hoắc, cậu, cậu làm sao có thời gian rảnh gọi đến đây?”
“Y Y trở về chưa?”
Ngũ Học Phong nghe tên lão đại xã hội đen oai phong một cõi, cho nên âm thanh nói chuyện có chút thất lạc như vậy.
Trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
“A lô?”
Âm thanh Hoắc Phi Đoạt vang lên lần nữa, mới làm cho Ngũ Học Phong phục hồi tinh thần lại.
“Tổng giám đốc Hoắc, cậu hỏi Y Y, nó, nó không phải ở cùng một chỗ với cậu sao?”
“Tút tút tút….”
Trong điện thoại là một hồi âm thanh dài.
Ngũ Học Phong vốn muốn cầu xin Hoắc Phi Đoạt một chuyện, mong anh thả Tiêu Mai ra.
Nhưng người ta đã cúp điện thoại.
Hàn Giang Đình dài miệng đứng ở đó đã gần năm phút đồng hồ.
“Anh rốt cuộc muốn ngẩn người tới khi nào?”
Ngũ Y y bĩu môi, cô cảm thấy người trước mắt này vừa ngốc nghếch lại đần độn, mình đối với anh ta lại có cảm giác thân thiết nói không rõ.
Hàn Giang Đình cuối cùng cũng từ trong khiếp sợ đi ra.
Nhưng anh lại cất tiếng cười to.
Nói: “Cậu cho tớ là người ngu ngốc sao? Bổn thiếu gia ta trải qua năm phút đồng hồ kịch liệt suy nghĩ cùng khảo chứng, tớ không thể không tàn nhẫn mà phơi bày việc cậu làm trò lừa gạt! Ha ha ha ha ha…..”
Ngũ Y Y nhất thời cảm giác đỉnh đầu mình hiện ra ba vạch đen.
Mình đoán không sai, người này không đáng tin cậy.
“Anh cảm thấy tôi có nên nhất thiết lừa anh không? Đem mình ném giữa trời mưa to lăn lộn thành người bùn.”
Lúc này Hàn Giang Đình mới phản ứng được.
“Này này, nói cũng phải. Nếu như vì muốn trêu chọc tớ, cậu cũng thật là dốc hết vốn liếng! Trước không cần nói thật hay giả, cậu xem cậu đi, nhanh đi tắm nước nóng một chút.”
Nói xong lấy tay quạt quạt.
Làm ra bộ dáng ghét bỏ.
Ngũ Y Y vốn đang có chút chần chờ, bị người đàn ông xa lạ mang về coi như xong, lại muốn cô thay quần áo tắm rửa.
Nhưng căn cứ vào mấy phút đồng hồ chung sống, Ngũ Y Y hoàn toàn xác định, trước mắt người đàn ông này khi cười liền lộ ra hai chiếc răng nanh, tinh khiết vô lại!
Ngũ Y Y vừa đi vào phòng tắm, điện thoại Hàn Giang Đình liền vang lên.
“A lô? A lô? Sư phụ, sư phụ là anh sao?”
Hoắc Phi Đoạt cảm thấy lỗ tai vang lên một trận ầm ĩ, tên nhóc này nhất định phỉa dạy dỗ lại cậu ta.
“Tôi không phải là sư phụ câu, Y Y có ở đó không?”
“Ai nha sư phụ anh đừng không nhận tôi, tôi đời này cũng chỉ có anh là sư phụ.”
Hàn Giang Đình vừa nghe Hoắc Phi Đoạt không muốn để ý đến mình, lập tức liền nóng nảy.
“Tôi hỏi cậu Y Y có ở đó hay không.”
Thanh âm lạnh như băng.
“Có!”
Hàn Giang Đình không tự chủ đứng nghiêm ngăn ngắn, cung kính trả lời.
“Chăm sóc cô ấy thật tốt, cái gì cũng không cần nói, nghe hiểu không?”
Hoắc Phi Đoạt nghe được câu trả lời khẳng định, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được buông lỏng.
Nếu không, ban đêm mưa lớn như vậy, một mình Y Y biết phải làm sao bây giờ.
Hàn Giang Đình liền đáp lời: “Được, sư phụ anh yên tâm. Bất quá sư phụ, thời điểm tôi thấy được cô ấy, cô ấy….. Haiz, anh đơn giản không có cách nào tưởng tượng được.”
/660
|