Không tìm được Ngũ Y Y rốt cuộc có nên nói chuyện này cho anh biết hay không đây?
“A Trung?”
Âm thanh không muốn nghe nhất lại truyền đến trong lỗ tai.
Nhẹ nhàng mở cửa, trái tim A Trung treo ở cổ họng.
“Lão, lão đại, anh kêu tôi?”
“Ừ, cậu luôn ở ngoài cửa chần chừ, có chuyện gì không?”
Dáng vẻ Hoắc Phi Đoạt giống như không có tinh thần.
Trong lòng A Trung hoảng sợ, động tác mình nhỏ như vậy, lại bị nghe được.
Hoắc Phi Đoạt không phải là người bình thường!
“Lão đại, tôi, tôi không dám nói!”
Vẫn đưa lưng về phía A Trung Hoắc Phi Đoạt xoay người lại.
“A Trung, cậu theo tôi không phải một hai năm, là tôi nhìn lầm cậu sao?”
Câu hỏi này nhất định sẽ làm cho A Trung đem chuyện nói ra
A Trung anh không phải là kẻ nhát gan sợ phiền phức, không đem chuyện lão đại giao cho làm xong, nên chấp nhận chịu phạt, sợ cái rắm!
“Lão đại, chúng tôi đã làm mất dấu của cô Ngũ!”
Đang không có tinh thần, trên mặt Hoắc Phi Đoạt giờ đât trăm nỗi cảm xúc ngổn ngang.
Áy náy, khổ sở, mất mác, tức giận…..
“Lão đại, yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm được cô Ngũ!”
Hoắc Phi Đoạt chưa lên tiếng A Trung đã lập tức nói tiếp.
Cố Tại Viễn hút mạnh điếu thuốc, ngay sau đó ném thuốc lá hung hăng dập tắt đầu thuốc lá.
Đem thảm Ba Tư đắt tiền làm thủng một lỗ.
Một tên đàn em có chút đau lòng mà nói: “Cố thiếu, cẩn thận lửa, hơn nữa, hơn nữa tấm thảm này mắc như vậy!”
“Cháy? Hiện tại tôi không phải là đang tức giận sao? Con mẹ nó cậu không thấy!”
Nhiều ngày như vậy, Cố Tại Viễn không tìm được bất kỳ tin tức nào liên quan đến Tiêu Lạc.
Tên kia giống như là bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Nếu không phải có áo choàng ẩn hình, để cho anh nhặt được.
Không vội vàng tìm Tiêu Lạc, sợ rằng Hoắc Phi Đoạt sẽ đem mình thành bao cát mà luyện tập.
Anh sẽ không quan tâm mình có phải là Cố đại thiếu gia hay không.
“Phiền chết được! Cái tên nhóc thúi này ở đâu! Ông đây không tin không bắt được ngươi!”
Cố Tại Viễn nghĩ ở trong lòng, anh không phải biết Tiêu Lạc một hai năm.
Trước kia lại không biết Tiêu Lạc lại gian trá như vậy.
Vẫn luôn là bộ dáng nho nhã yếu ớt, dễ tính!
Không ngờ âm thầm ẩn giấu nhiều tay như vậy.
“A Văn, cậu nhanh liên lạc với ngành an ninh quốc gia, dùng GPS toàn cầu định vị!”
“Ách, Cố thiếu, cái này chúng ta đã sớm sử dụng!”
“Sử dụng rồi?”
Cố Tại Viễn có chút giật mình, như vậy nước cờ này cũng đã dùng, vậy mà cũng không thể tìm ra tung tích của tên nhóc kia.
Hàn Giang Đình đem Ngũ Y Y ngủ say ôm chặt vào trong nhà.
Đang do dự có nên thay cho cô một bộ quần áo sạch sẽ hay không.
Ngũ Y Y liền tỉnh lại.
Cô đề phòng co rút lại thành một cục, chất vấn: “Anh là ai? Anh dẫn tôi tới đây làm gì? Đây là đau vậy?”
Hàn Giang Đình đột nhiên có một loại cảm giác đau lòng không nói ra được.
Cô gái cùng bản thân lớn lên từ nhỏ này.
Từ trước đến giờ, dù là sau này, trong lòng mình luôn tồn tại một nàng công chúa.
Không người nào có thể khi dễ, cho dù thời điểm cô thương tâm mất mác nhất, Hàn Giang Đình chưa bao giờ thấy dáng vẻ của cô như vậy.
Nghe Ngũ Y Y hỏi mình là ai, Hàn Giang Đình cho là người này đang cố tình trêu chọc anh.
“Tôi là người xấu, đặc biệt lừa bán những cô gái nhỏ có gương mặt đơn thuần xinh đẹp, sau đó đem bán đến nơi sơn thôn nghèo để người có tài sản cưới làm vợ! Ha ha ha….”
Ngũ Y Y mở to mắt nhìn Hàn Giang Đình đang ngửa mặt cười to.
Sau đó nói: “Tôi nhìn anh cũng không xấu, giống người bị thần kinh! Có phải hay không mới từ bệnh viện chạy ra?”
“Cậu cậu cậu, cái con nhóc này, chính là luôn nói lời độc ác!”
“A Trung?”
Âm thanh không muốn nghe nhất lại truyền đến trong lỗ tai.
Nhẹ nhàng mở cửa, trái tim A Trung treo ở cổ họng.
“Lão, lão đại, anh kêu tôi?”
“Ừ, cậu luôn ở ngoài cửa chần chừ, có chuyện gì không?”
Dáng vẻ Hoắc Phi Đoạt giống như không có tinh thần.
Trong lòng A Trung hoảng sợ, động tác mình nhỏ như vậy, lại bị nghe được.
Hoắc Phi Đoạt không phải là người bình thường!
“Lão đại, tôi, tôi không dám nói!”
Vẫn đưa lưng về phía A Trung Hoắc Phi Đoạt xoay người lại.
“A Trung, cậu theo tôi không phải một hai năm, là tôi nhìn lầm cậu sao?”
Câu hỏi này nhất định sẽ làm cho A Trung đem chuyện nói ra
A Trung anh không phải là kẻ nhát gan sợ phiền phức, không đem chuyện lão đại giao cho làm xong, nên chấp nhận chịu phạt, sợ cái rắm!
“Lão đại, chúng tôi đã làm mất dấu của cô Ngũ!”
Đang không có tinh thần, trên mặt Hoắc Phi Đoạt giờ đât trăm nỗi cảm xúc ngổn ngang.
Áy náy, khổ sở, mất mác, tức giận…..
“Lão đại, yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm được cô Ngũ!”
Hoắc Phi Đoạt chưa lên tiếng A Trung đã lập tức nói tiếp.
Cố Tại Viễn hút mạnh điếu thuốc, ngay sau đó ném thuốc lá hung hăng dập tắt đầu thuốc lá.
Đem thảm Ba Tư đắt tiền làm thủng một lỗ.
Một tên đàn em có chút đau lòng mà nói: “Cố thiếu, cẩn thận lửa, hơn nữa, hơn nữa tấm thảm này mắc như vậy!”
“Cháy? Hiện tại tôi không phải là đang tức giận sao? Con mẹ nó cậu không thấy!”
Nhiều ngày như vậy, Cố Tại Viễn không tìm được bất kỳ tin tức nào liên quan đến Tiêu Lạc.
Tên kia giống như là bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Nếu không phải có áo choàng ẩn hình, để cho anh nhặt được.
Không vội vàng tìm Tiêu Lạc, sợ rằng Hoắc Phi Đoạt sẽ đem mình thành bao cát mà luyện tập.
Anh sẽ không quan tâm mình có phải là Cố đại thiếu gia hay không.
“Phiền chết được! Cái tên nhóc thúi này ở đâu! Ông đây không tin không bắt được ngươi!”
Cố Tại Viễn nghĩ ở trong lòng, anh không phải biết Tiêu Lạc một hai năm.
Trước kia lại không biết Tiêu Lạc lại gian trá như vậy.
Vẫn luôn là bộ dáng nho nhã yếu ớt, dễ tính!
Không ngờ âm thầm ẩn giấu nhiều tay như vậy.
“A Văn, cậu nhanh liên lạc với ngành an ninh quốc gia, dùng GPS toàn cầu định vị!”
“Ách, Cố thiếu, cái này chúng ta đã sớm sử dụng!”
“Sử dụng rồi?”
Cố Tại Viễn có chút giật mình, như vậy nước cờ này cũng đã dùng, vậy mà cũng không thể tìm ra tung tích của tên nhóc kia.
Hàn Giang Đình đem Ngũ Y Y ngủ say ôm chặt vào trong nhà.
Đang do dự có nên thay cho cô một bộ quần áo sạch sẽ hay không.
Ngũ Y Y liền tỉnh lại.
Cô đề phòng co rút lại thành một cục, chất vấn: “Anh là ai? Anh dẫn tôi tới đây làm gì? Đây là đau vậy?”
Hàn Giang Đình đột nhiên có một loại cảm giác đau lòng không nói ra được.
Cô gái cùng bản thân lớn lên từ nhỏ này.
Từ trước đến giờ, dù là sau này, trong lòng mình luôn tồn tại một nàng công chúa.
Không người nào có thể khi dễ, cho dù thời điểm cô thương tâm mất mác nhất, Hàn Giang Đình chưa bao giờ thấy dáng vẻ của cô như vậy.
Nghe Ngũ Y Y hỏi mình là ai, Hàn Giang Đình cho là người này đang cố tình trêu chọc anh.
“Tôi là người xấu, đặc biệt lừa bán những cô gái nhỏ có gương mặt đơn thuần xinh đẹp, sau đó đem bán đến nơi sơn thôn nghèo để người có tài sản cưới làm vợ! Ha ha ha….”
Ngũ Y Y mở to mắt nhìn Hàn Giang Đình đang ngửa mặt cười to.
Sau đó nói: “Tôi nhìn anh cũng không xấu, giống người bị thần kinh! Có phải hay không mới từ bệnh viện chạy ra?”
“Cậu cậu cậu, cái con nhóc này, chính là luôn nói lời độc ác!”
/660
|