Cánh tay bị hắn đặt vào trong chăn nhanh chóng vươn tay ra, bắt lấy tay Duẫn Minh Hi, Duẫn Minh Hi kinh ngạc quay đầu lại, Bạch Vũ Mộng cười lắc đầu, đóng cửa lại để bọn họ một mình rồi rời đi.
Mộ Túy Tình đẫm lệ mơ màng nhìn Duẫn Minh Hi, liều mạng lắc đầu: Huynh không được đi, nếu như huynh đi rồi, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho huynh!
Duẫn Minh Hi có chút bất đắc dĩ vuốt đầu Mộ Túy Tình: Điềm Điềm, muội nghỉ ngơi trước đi, ta không đi, ta ở đây với muội được không?
Ừm, huynh nhất định không thể đi, nếu không ta nhất định sẽ hận huynh.” Mộ Túy Tình mỏi mệt nhưng vẫn mở to mắt để nhìn Duẫn Minh Hi như cũ, vừa rồi kiên trì lâu như vậy, cho dù hiện tại nàng rất muốn nói rõ ràng với hắn nhưng lại lực bất tòng tâm.
Khi Mộ Túy Tình ngủ say, Duẫn Minh Hi nhìn nàng ngủ an ổn thì nhẹ nhàng mở miệng: Điềm Điềm, thật xin lỗi, ta phải đi rồi, nếu muội thật sự muốn hận ta thì cũng được, chỉ cần muội không quên ta thì được rồi. Lời nói nhàn nhạt bay bổng trong không khí đến khi phục hồi tinh thần lại thì đã không thấy nam tử tiêu sái kia đâu nữa.
Mộ Túy Tình tỉnh lại đã là ngày hôm sau, nàng chỉ cảm thấy bản thân ngủ rất thoải mái, sau khi tỉnh lại, Mộ Túy Tình mới nhớ tới chuyện ngày hôm qua vẫn còn chưa giải quyết xong, nhìn trái nhìn phải, bên người đã sớm không còn bóng hình của hắn.
Duẫn Minh Hi, huynh mau ra đây, mau ra đây. Mộ Túy Tình có chút hoảng loạn hô vài tiếng, nhưng nam tử kia lại vẫn không xuất hiện, rốt cục Mộ Túy Tình cũng khóc thành tiếng.
Bạch Vũ Mộng đi vào thì thấy Mộ Túy Tình khóc bi thương như vậy, không có Duẫn Minh Hi trong phòng, Bạch Vũ Mộng ảo não nhăn mày lại, nàng thật không ngờ ngày hôm qua Tình Nhi không khuyên được, chuyện này phải giải thích thế nào đây, sợ là hôm qua bọn họ nói không tới nửa câu, hiện tại có lẽ Duẫn Minh Hi đã thật sự đi rồi.
Tình Nhi, ngươi không nên gấp gáp, ta sẽ tìm Duẫn Minh Hi trở về ! Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ an ủi, nàng biết nếu Duẫn Minh Hi muốn tránh thì không ai có thể tìm thấy hắn, nhưng hiện tại không có cách nào khác, chỉ có thể nói như vậy trước.
Vũ nhi, hắn thật sự đi rồi, ta còn có chuyện chưa nói với hắn, sao hắn lại bỏ đi rồi, hắn đã đồng ý với ta, hắn nói hắn sẽ không đi. Mộ Túy Tình sụp đổ nói, rốt cục nàng đã biết cái bí mật đó là gì, nhưng mà lúc nàng đưa ra quyết định thì vì sao hắn lại đi rồi?
Lúc này Bách Lí Dật Thanh và những người khác nghe tin cũng cùng đi vào, nghe nàng nói như thế thì bọn họ đều thật cảm thấy khó chịu, đặc biệt là Bách Lí Dật Thanh, khóe môi nhếch lên đầy chua sót, quả nhiên là
Mộ Túy Tình đẫm lệ mơ màng nhìn Duẫn Minh Hi, liều mạng lắc đầu: Huynh không được đi, nếu như huynh đi rồi, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho huynh!
Duẫn Minh Hi có chút bất đắc dĩ vuốt đầu Mộ Túy Tình: Điềm Điềm, muội nghỉ ngơi trước đi, ta không đi, ta ở đây với muội được không?
Ừm, huynh nhất định không thể đi, nếu không ta nhất định sẽ hận huynh.” Mộ Túy Tình mỏi mệt nhưng vẫn mở to mắt để nhìn Duẫn Minh Hi như cũ, vừa rồi kiên trì lâu như vậy, cho dù hiện tại nàng rất muốn nói rõ ràng với hắn nhưng lại lực bất tòng tâm.
Khi Mộ Túy Tình ngủ say, Duẫn Minh Hi nhìn nàng ngủ an ổn thì nhẹ nhàng mở miệng: Điềm Điềm, thật xin lỗi, ta phải đi rồi, nếu muội thật sự muốn hận ta thì cũng được, chỉ cần muội không quên ta thì được rồi. Lời nói nhàn nhạt bay bổng trong không khí đến khi phục hồi tinh thần lại thì đã không thấy nam tử tiêu sái kia đâu nữa.
Mộ Túy Tình tỉnh lại đã là ngày hôm sau, nàng chỉ cảm thấy bản thân ngủ rất thoải mái, sau khi tỉnh lại, Mộ Túy Tình mới nhớ tới chuyện ngày hôm qua vẫn còn chưa giải quyết xong, nhìn trái nhìn phải, bên người đã sớm không còn bóng hình của hắn.
Duẫn Minh Hi, huynh mau ra đây, mau ra đây. Mộ Túy Tình có chút hoảng loạn hô vài tiếng, nhưng nam tử kia lại vẫn không xuất hiện, rốt cục Mộ Túy Tình cũng khóc thành tiếng.
Bạch Vũ Mộng đi vào thì thấy Mộ Túy Tình khóc bi thương như vậy, không có Duẫn Minh Hi trong phòng, Bạch Vũ Mộng ảo não nhăn mày lại, nàng thật không ngờ ngày hôm qua Tình Nhi không khuyên được, chuyện này phải giải thích thế nào đây, sợ là hôm qua bọn họ nói không tới nửa câu, hiện tại có lẽ Duẫn Minh Hi đã thật sự đi rồi.
Tình Nhi, ngươi không nên gấp gáp, ta sẽ tìm Duẫn Minh Hi trở về ! Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ an ủi, nàng biết nếu Duẫn Minh Hi muốn tránh thì không ai có thể tìm thấy hắn, nhưng hiện tại không có cách nào khác, chỉ có thể nói như vậy trước.
Vũ nhi, hắn thật sự đi rồi, ta còn có chuyện chưa nói với hắn, sao hắn lại bỏ đi rồi, hắn đã đồng ý với ta, hắn nói hắn sẽ không đi. Mộ Túy Tình sụp đổ nói, rốt cục nàng đã biết cái bí mật đó là gì, nhưng mà lúc nàng đưa ra quyết định thì vì sao hắn lại đi rồi?
Lúc này Bách Lí Dật Thanh và những người khác nghe tin cũng cùng đi vào, nghe nàng nói như thế thì bọn họ đều thật cảm thấy khó chịu, đặc biệt là Bách Lí Dật Thanh, khóe môi nhếch lên đầy chua sót, quả nhiên là
/205
|