Nói đến độ lì lợm, máu chiến trong kinh doanh thì Thiên Hường là một ví dụ rất điển hình.
Lý Tử Thất thừa nhận, nếu không tính đến mức độ trà xanh thì Thiên Hường chính là một thiên tài.
Một mình Thiên Hường hai bàn tay trắng tự mình gây dựng lên thương hiệu đặc sản Đà Lạt rất có tiếng. Từng món đặc sản đều do cô tự mày mò học hỏi, từ khi bán sạp, có chút vốn lại thuê được mặt bằng. Nhờ nhạy bén thông minh lanh lợi chỉ qua mấy năm đã có tiếng tăm trong ngành.
Việc này không phải ai cũng có thể làm được. Lý Tử Thất nàng mặc dù là công chúa Hồ Tiên nhưng nàng khẳng định nàng không có bản lĩnh đó.
Lúc Thiên Hường đến tìm gặp Dương Vĩnh Khoa đã là chuyện của hai ngày sau đó. Lý Tử Thất vẫn lười biếng lăn qua bò lại trên sofa.
“Tử Thất không có ở đây sao!!” Thiên Hường ngồi cạnh Cáo nhỏ hỏi dò.
Không thấy Dương Vĩnh Khoa đáp lời lại rụt rè nói thêm: “Chị, chị xin lỗi nhé. Hôm đó do chị không đúng. Lúc về em Thuý có nói chị mấy câu làm chị tỉnh ngộ rồi.” Nói xong liền lén liếc mắt xem biểu hiện của Dương Vĩnh Khoa, ngập ngừng: “Lần này chị đến chủ yếu là xin lỗi Tử Thất, còn việc nhờ em giúp đỡ kia… Để sau cũng được.”
Lý Tử Thất ngồi ngay ngắn dựng lỗ tai nghe, nàng bỗng thấy Thiên Hường rất quen, là giống ai đó nàng từng gặp qua hay thật sự đã gặp ở đâu rồi nhỉ!!!
“Xin lỗi thì không cần. Còn việc kia, chắc chị đi tìm người khác giúp đi.” Dương Vĩnh Khoa ngồi chẽm chệ trên bàn làm việc, còn không thèm liếc mắt Thiên Hường một cái lạnh lùng đáp.
Tư thế hắn ngồi rất uy nghiêm, khí thế này bất giác khiến người ta phải rùng mình không dám nhúc nhích.
Thiên Hường lạnh cả sống lưng cũng không dám nói thêm gì cúi đầu chào rồi rời đi.
Đối với Thiên Hường mà nói, trong chuyện kinh doanh kiếm tiền không có gì đáng để mất mặt hay giữ thể diện gì cả. Cái tôi quá lớn làm sao bán được hàng, lần này là cô muốn kêu gọi thêm vốn, mở rộng kinh doanh. VHoa là tập đoàn lớn, nếu có sự hậu thuẫn của Dương Vĩnh Khoa thì con đường sau này không cần phải quá đắn đo nữa.
Chỉ là… Xem ra phải tự mình đi tìm Lý Tử Thất mới mong có chuyển biến tốt.
Thấy Thiên Hường đã đi, Lý Tử Thất liền nhảy lên bàn làm việc nghiêng đầu hỏi: “Hoa Hoa, sao không giúp cô ấy!!”
Một người tài giỏi như Thiên Hường nếu được trợ giúp chút ít nhất định sẽ phát huy toàn lực, sau này còn không biết sản nghiệp của cô ấy sẽ lớn thế nào đâu. Chi bằng lúc còn nhỏ thu nhận luôn.
Dương Vĩnh Khoa nâng đôi đan phụng nhìn nàng, cong môi hỏi lại: “Em không giận cô ta à!!”
Cáo nhỏ lắc đầu, đôi mắt to tròn nhìn hắn đáp: “Không ạ. Em cũng không bị thương gì, Hoa Hoa đã trả thù cho em rồi mà.” Hai tai Cáo nhỏ phiếm hồng ngọ nguậy, đuôi nhỏ trắng muốt phẩy phẩy vài cái rồi nói: “Em không ưa cô ấy, nhưng mà cô ấy thực sự rất rất giỏi. Không giúp lúc khó khăn sẽ phí hoài một thiên tài đấy.”
Dương Vĩnh Khoa nhìn nàng, nhìn rất lâu, lâu đến mức làm Cáo nhỏ muốn chạy trốn thì lại nghe thấy hắn nói: “Vậy được. Nghe Tử Thất.” Dương Vĩnh Khoa ôm Cáo nhỏ trong lòng, ngón tay thô dài len lỏi vào từng sợi lông mềm mại của nàng hỏi: “Đói không! Ăn gì nè!”
Lý Tử Thất cũng không lấy làm lạ bởi thái độ trở mặt của hắn. Mới đó còn mặt nặng mày nhẹ, lạnh lùng như Tula, giây sau lại vui vẻ vuốt ve nàng. Mặc dù đã quen nhưng tốc độ trở mặt nhanh thế này vẫn khiến nàng có chút không kịp thích nghi.
3h chiều, Cáo nhỏ ở trong phòng quá chán nên chạy đi chơi xung quanh, nàng mới tìm được trò chơi mới. Trong khu thương mại mới lắp thêm mấy cái hộp chụp hình, chỉ cần đưa vào tờ 10 ngàn là có thể chụp được một tấm hình, đưa tờ 50 ngàn lại chụp được bảy tấm.
Lúc Dương Vĩnh Khoa đi họp nàng đã xin hắn tờ 50 ngàn rồi chạy đi mất.
Cuộc họp vừa diễn ra được 30 phút, điện thoại Dương Vĩnh Khoa bỗng vang lên chuông cảnh cáo, hắn nhíu mày đứng dậy nói: “Ghi hình lại, lát về tôi xem lại sau.” Rồi bước nhanh ra khỏi cửa.
Hắn có vẻ rất gấp gáp, một đường lên xe đến nhà riêng ở Quận 2. Hắn đã mua căn biệt thự này khi vừa nhận chức Tổng Giám Đốc, mua bằng tiền riêng của người cha đáng kính kia.
Đi đến một căn nhà hắn rối rít mở cửa chạy vào kiểm tra.
Nơi đầu tiền hắn kiểm tra chính là căn phòng băng đó, mọi thứ vẫn thế, cô gái xinh đẹp kiều diễm kia vẫn nằm ở đó như đang ngủ say, hàng mi đã kết một băng mỏng, cánh môi tái nhợt không còn sự sống.
Cầu chì bị chập điện nên điện thoại hắn báo cảnh báo về.
Dương Vĩnh Khoa thẫn thờ nhìn cô gái đang nằm bất động, chân hắn mềm nhũn ngã khuỵ xuống nền đất lạnh lẽo: “Tử Thất…” Hắn thều thào bi thương.
Dương Vĩnh Khoa hắn cứ tưởng nàng trở về rồi hắn sẽ không còn đau lòng nữa, sẽ vui vẻ hạnh phúc như trước đây, nhưng thật không ngờ… Hắn vẫn thế, vẫn đau thấu tim gan không cách nào xoa dịu.
Bàn tay thô ráp vương đến sờ lên gương mặt nàng, một cảm giác lạnh lẽo truyền đến mạnh mẽ khiến hắn sợ hãi rụt tay về, mắt hắn đọng nước nhìn nàng một lúc lâu, rất lâu hắn mới đứng dậy đóng cửa phòng băng trở lại công ty.
Thiên Hường từ sáng vẫn luôn ngồi đợi Lý Tử Thất ở quán cafe đối diện toà VHoa Group, thế mà chỉ đợi được Dương Vĩnh Khoa hấp tấp chạy ra. Đi theo một đường mới biết hắn chạy về nhà, thế hoá ra đây là nhà của hắn!! Người giàu có khác, ở cũng phải ở khu đẹp, sang nhất.
Nhìn vào cách ăn mặc của Lý Tử Thất xem, mặc dù nhìn đơn giản nhưng trên người không có món nào dưới 50 triệu. Đến cái kẹp tóc cũng là hãng nổi tiếng thiết kế.
Thiên Hường nghĩ Lý Tử Thất ở trong nhà, cũng mò theo Dương Vĩnh Khoa đi vào. Dương Vĩnh Khoa hiện tại đã là bán yêu, thính giác cực nhạy, nhưng hôm nay có lẽ là do lo lắng nên không hề biết Thiên Hường theo sau hắn một đoạn xa.
Dương Vĩnh Khoa rời khỏi nhà, còn Thiên Hường vẫn ở trong chưa kịp ra khỏi, liếc mắt thấy hắn bấm mật khẩu cửa khoá cũng thầm ghi nhớ.
Thật ra Thiên Hường cũng không muốn xâm phạm như thế này, chỉ là cô cần gặp Lý Tử Thất, muốn nhờ Tử Thất thuyết phục Dương Vĩnh Khoa vài câu.
Chỉ là… Thiên Hường vô tình phát hiện ra căn phòng băng. Cánh cửa mở ra, Lý Tử Thất nằm đó cả người lạnh lẽo như đã chết từ rất lâu rồi.
Sợ hãi, hoảng loạn xâm chiếm khiến Thiên Hường mở to mắt nhìn, hai chân không còn sức lực ngã rạp xuống, đầu gối bị đập mạnh rất đau. Mặt mày tái mép chạy ra khỏi nhà.
Lý Tử Thất sao lại chết rồi, mới gặp cách đây hai ngày, tại sao lại như đã chết từ rất lâu rồi…
Thiên Hường hoảng loạn gọi xe về, lúc đi ngang toà VHoa lại bắt gặp Lý Tử Thất trong bộ Việt phục đang đi bên kia lề đường. Cô dụi mắt mấy lần không thể tin được xuống xe kéo tay Lý Tử Thất, nhìn trước ngó sau một lúc lâu mới ấp a ấp úng hỏi: “Tử Thất, là em à!! Em không chết à!!”
Không thể nào, làm sao có thể…
Lý Tử Thất nhăn mặt ngơ ngác: “Hường làm sao thế!! Sao ta lại chết được!!”
Thiên Hường không tin kéo tay Lý Tử Thất lên taxi đưa về căn biệt thự: “Không đâu, rõ ràng khi nãy chị nhìn rất rõ. Là em, không thể sai được.”
Lý Tử Thất khó hiểu nhưng cũng đi theo Thiên Hường, để mặc cô ấy kéo tay nàng đi.
Thiên Hường đẩy cửa phòng băng, rồi đi nhanh đến quan sát người nằm đó với Lý Tử Thất.
Lý Tử Thất cũng kinh ngạc mở to mắt không thể tin nhìn chằm chằm cô gái kia. Nàng ấy rất giống nàng, đến cái nốt ruồi nhỏ xíu bên đuôi mày cũng giống nhau như thế…
Thiên Hường im lặng thất thần đi ra, lại như vô ý đụng trúng gạt cầu dao điện, dòng điện bị chập khi nãy phóng ra tia lửa đốt cháy rèm cửa bên cạnh. Thiên Hường không hề biết mà cứ thế chạy ra ngoài.
Thì ra là thế, hoá ra Lý Tử Thất chỉ là thế thân của người kia. Người nằm đó mới chính là người Dương Vĩnh Khoa thật sự yêu thương, Lý Tử Thất chỉ là thế thân, là thế thân…… Thiên Hường vừa nghĩ như thế vừa đi ra khỏi nhà.
Lý Tử Thất đờ đẫn đứng chôn chân tại chỗ nhìn thi thể trước mặt nàng, lại đưa mắt nhìn xung quanh, trong này treo đầy những tấm hình kỉ niệm của Dương Vĩnh Khoa và người nằm đó.
Lúc bọn họ vui đùa cầm gấu Koala trong khu vui chơi, lúc lại đùa nghịch đống cát ở cô nhi viện, còn có mấy tấm cô gái núp sau lưng hắn trong lớp học…
Tim nàng như ngừng đập, hơi thở gấp gáp như không thở nổi. Ngọn lửa bén đến nơi rồi Lý Tử Thất vẫn không hề phát giác ra, cho đến khi bị giật mình quay đầu nhìn thấy Dương Vĩnh Khoa hoảng loạn chạy đến nàng mới khôi phục tinh thần nhìn hắn.
Nước mắt không hiểu tại sao lại tuông rơi như suối, từng giọt từng giọt cứ thế lăn dài trên má nàng.
Ngọn lửa đã rất lớn, khói phủ kín phòng băng, càng như thế nước mắt Lý Tử Thất càng được đà mà chảy xuống nhiều hơn.
Tim Dương Vĩnh Khoa bỗng như bị bóp nghẹt, hắn đi tới ôm chằm lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng, vuốt tóc nàng an ủi: “Không sao, không sao…” Ánh mắt hắn rơi xuống người con gái đang nằm im bất động kia, hắn đang hoảng loạn, sợ hãi không biết nên giải thích với nàng thế nào…
Cơ thể Lý Tử Thất bỗng mềm nhũn ngã xuống, Dương Vĩnh Khoa khẩn trương ôm nàng chạy ra ngoài đưa nàng lên xe cứu thương, bản thân hắn lại chạy vào lần nữa muốn đưa thể xác nàng ra, thế mà không thấy thể xác ấy ở đâu, tìm một vòng cũng không thấy, tiên thể của nàng cứ như thế mà biến mất không thấy bóng dáng…
Lúc trở ra tay hắn đã có thêm mấy vết thương nhưng rất nhanh đã lành lặng chỉ để lại vệt máu dữ tợn.
Lý Tử Thất hôn mê suốt ba ngày ba đêm, đến ngày thứ tư mới từ từ mở mắt. Người đầu tiên nhìn thấy là Dương Vĩnh Khoa, hắn nằm gục bên mép giường bệnh, mắt thâm đen như đã mất ngủ mấy ngày rồi, trong lòng đau xót lại không dám nói gì, quay đầu đi không nói chuyện.
Dương Vĩnh Khoa nghe thấy động tĩnh mở choàng mắt lo lắng nhìn nàng hỏi:
“Tử Thất… Em muốn ăn gì không!!” Dương Vĩnh Khoa không biết đang sợ sệt chuyện gì, giọng hắn khàn đặc có chút run rẫy.
Lý Tử Thất không đáp, nhắm mắt ngủ.
Hắn nhìn nàng một lúc lâu cuối cùng cũng ngồi lại ghế, không nói thêm gì, qua một lúc lâu mí mắt hắn cuối cùng không chịu được nữa, khép hờ rồi nhắm tịt từ lúc nào. Nghe thấy hơi thở đều đều của hắn nàng mới mở mắt lần nữa.
Nước mắt lại rơi làm ướt cả vỏ gối.
Hắn, tại sao lại như vậy!!! Tại sao lại thành ra thế này!!!
Dương Vĩnh Khoa mê man ngủ đến tối, hắn mệt mỏi cựa người vừa ngẩng đầu không thấy người nằm trên giường, giật mình hắn bật người dậy làm ghế ngồi cũng ngã lăn xuống gây tiếng ồn vang khắp phòng.
Lý Tử Thất đứng ngoài cửa sổ quay đầu nhìn, hắn như phát điên chạy đến ôm thật chặt nàng trong lòng thì thầm: “May quá em vẫn ở đây, em không bỏ đi, em vẫn ở đây…” Giọng hắn nghẹn ngào nghe vào tai rất thương tâm.
Lý Tử Thất bất động một lúc lâu mới nhẹ giọng hỏi: “An Kỳ đâu rồi!!!”
Cơ thể Dương Vĩnh Khoa chấn kinh, như bị đông đá cứng ngắc tại chỗ. Hắn hoảng sợ cúi đầu nhìn nàng, nhìn thật lâu thật lâu…
Lý Tử Thất thừa nhận, nếu không tính đến mức độ trà xanh thì Thiên Hường chính là một thiên tài.
Một mình Thiên Hường hai bàn tay trắng tự mình gây dựng lên thương hiệu đặc sản Đà Lạt rất có tiếng. Từng món đặc sản đều do cô tự mày mò học hỏi, từ khi bán sạp, có chút vốn lại thuê được mặt bằng. Nhờ nhạy bén thông minh lanh lợi chỉ qua mấy năm đã có tiếng tăm trong ngành.
Việc này không phải ai cũng có thể làm được. Lý Tử Thất nàng mặc dù là công chúa Hồ Tiên nhưng nàng khẳng định nàng không có bản lĩnh đó.
Lúc Thiên Hường đến tìm gặp Dương Vĩnh Khoa đã là chuyện của hai ngày sau đó. Lý Tử Thất vẫn lười biếng lăn qua bò lại trên sofa.
“Tử Thất không có ở đây sao!!” Thiên Hường ngồi cạnh Cáo nhỏ hỏi dò.
Không thấy Dương Vĩnh Khoa đáp lời lại rụt rè nói thêm: “Chị, chị xin lỗi nhé. Hôm đó do chị không đúng. Lúc về em Thuý có nói chị mấy câu làm chị tỉnh ngộ rồi.” Nói xong liền lén liếc mắt xem biểu hiện của Dương Vĩnh Khoa, ngập ngừng: “Lần này chị đến chủ yếu là xin lỗi Tử Thất, còn việc nhờ em giúp đỡ kia… Để sau cũng được.”
Lý Tử Thất ngồi ngay ngắn dựng lỗ tai nghe, nàng bỗng thấy Thiên Hường rất quen, là giống ai đó nàng từng gặp qua hay thật sự đã gặp ở đâu rồi nhỉ!!!
“Xin lỗi thì không cần. Còn việc kia, chắc chị đi tìm người khác giúp đi.” Dương Vĩnh Khoa ngồi chẽm chệ trên bàn làm việc, còn không thèm liếc mắt Thiên Hường một cái lạnh lùng đáp.
Tư thế hắn ngồi rất uy nghiêm, khí thế này bất giác khiến người ta phải rùng mình không dám nhúc nhích.
Thiên Hường lạnh cả sống lưng cũng không dám nói thêm gì cúi đầu chào rồi rời đi.
Đối với Thiên Hường mà nói, trong chuyện kinh doanh kiếm tiền không có gì đáng để mất mặt hay giữ thể diện gì cả. Cái tôi quá lớn làm sao bán được hàng, lần này là cô muốn kêu gọi thêm vốn, mở rộng kinh doanh. VHoa là tập đoàn lớn, nếu có sự hậu thuẫn của Dương Vĩnh Khoa thì con đường sau này không cần phải quá đắn đo nữa.
Chỉ là… Xem ra phải tự mình đi tìm Lý Tử Thất mới mong có chuyển biến tốt.
Thấy Thiên Hường đã đi, Lý Tử Thất liền nhảy lên bàn làm việc nghiêng đầu hỏi: “Hoa Hoa, sao không giúp cô ấy!!”
Một người tài giỏi như Thiên Hường nếu được trợ giúp chút ít nhất định sẽ phát huy toàn lực, sau này còn không biết sản nghiệp của cô ấy sẽ lớn thế nào đâu. Chi bằng lúc còn nhỏ thu nhận luôn.
Dương Vĩnh Khoa nâng đôi đan phụng nhìn nàng, cong môi hỏi lại: “Em không giận cô ta à!!”
Cáo nhỏ lắc đầu, đôi mắt to tròn nhìn hắn đáp: “Không ạ. Em cũng không bị thương gì, Hoa Hoa đã trả thù cho em rồi mà.” Hai tai Cáo nhỏ phiếm hồng ngọ nguậy, đuôi nhỏ trắng muốt phẩy phẩy vài cái rồi nói: “Em không ưa cô ấy, nhưng mà cô ấy thực sự rất rất giỏi. Không giúp lúc khó khăn sẽ phí hoài một thiên tài đấy.”
Dương Vĩnh Khoa nhìn nàng, nhìn rất lâu, lâu đến mức làm Cáo nhỏ muốn chạy trốn thì lại nghe thấy hắn nói: “Vậy được. Nghe Tử Thất.” Dương Vĩnh Khoa ôm Cáo nhỏ trong lòng, ngón tay thô dài len lỏi vào từng sợi lông mềm mại của nàng hỏi: “Đói không! Ăn gì nè!”
Lý Tử Thất cũng không lấy làm lạ bởi thái độ trở mặt của hắn. Mới đó còn mặt nặng mày nhẹ, lạnh lùng như Tula, giây sau lại vui vẻ vuốt ve nàng. Mặc dù đã quen nhưng tốc độ trở mặt nhanh thế này vẫn khiến nàng có chút không kịp thích nghi.
3h chiều, Cáo nhỏ ở trong phòng quá chán nên chạy đi chơi xung quanh, nàng mới tìm được trò chơi mới. Trong khu thương mại mới lắp thêm mấy cái hộp chụp hình, chỉ cần đưa vào tờ 10 ngàn là có thể chụp được một tấm hình, đưa tờ 50 ngàn lại chụp được bảy tấm.
Lúc Dương Vĩnh Khoa đi họp nàng đã xin hắn tờ 50 ngàn rồi chạy đi mất.
Cuộc họp vừa diễn ra được 30 phút, điện thoại Dương Vĩnh Khoa bỗng vang lên chuông cảnh cáo, hắn nhíu mày đứng dậy nói: “Ghi hình lại, lát về tôi xem lại sau.” Rồi bước nhanh ra khỏi cửa.
Hắn có vẻ rất gấp gáp, một đường lên xe đến nhà riêng ở Quận 2. Hắn đã mua căn biệt thự này khi vừa nhận chức Tổng Giám Đốc, mua bằng tiền riêng của người cha đáng kính kia.
Đi đến một căn nhà hắn rối rít mở cửa chạy vào kiểm tra.
Nơi đầu tiền hắn kiểm tra chính là căn phòng băng đó, mọi thứ vẫn thế, cô gái xinh đẹp kiều diễm kia vẫn nằm ở đó như đang ngủ say, hàng mi đã kết một băng mỏng, cánh môi tái nhợt không còn sự sống.
Cầu chì bị chập điện nên điện thoại hắn báo cảnh báo về.
Dương Vĩnh Khoa thẫn thờ nhìn cô gái đang nằm bất động, chân hắn mềm nhũn ngã khuỵ xuống nền đất lạnh lẽo: “Tử Thất…” Hắn thều thào bi thương.
Dương Vĩnh Khoa hắn cứ tưởng nàng trở về rồi hắn sẽ không còn đau lòng nữa, sẽ vui vẻ hạnh phúc như trước đây, nhưng thật không ngờ… Hắn vẫn thế, vẫn đau thấu tim gan không cách nào xoa dịu.
Bàn tay thô ráp vương đến sờ lên gương mặt nàng, một cảm giác lạnh lẽo truyền đến mạnh mẽ khiến hắn sợ hãi rụt tay về, mắt hắn đọng nước nhìn nàng một lúc lâu, rất lâu hắn mới đứng dậy đóng cửa phòng băng trở lại công ty.
Thiên Hường từ sáng vẫn luôn ngồi đợi Lý Tử Thất ở quán cafe đối diện toà VHoa Group, thế mà chỉ đợi được Dương Vĩnh Khoa hấp tấp chạy ra. Đi theo một đường mới biết hắn chạy về nhà, thế hoá ra đây là nhà của hắn!! Người giàu có khác, ở cũng phải ở khu đẹp, sang nhất.
Nhìn vào cách ăn mặc của Lý Tử Thất xem, mặc dù nhìn đơn giản nhưng trên người không có món nào dưới 50 triệu. Đến cái kẹp tóc cũng là hãng nổi tiếng thiết kế.
Thiên Hường nghĩ Lý Tử Thất ở trong nhà, cũng mò theo Dương Vĩnh Khoa đi vào. Dương Vĩnh Khoa hiện tại đã là bán yêu, thính giác cực nhạy, nhưng hôm nay có lẽ là do lo lắng nên không hề biết Thiên Hường theo sau hắn một đoạn xa.
Dương Vĩnh Khoa rời khỏi nhà, còn Thiên Hường vẫn ở trong chưa kịp ra khỏi, liếc mắt thấy hắn bấm mật khẩu cửa khoá cũng thầm ghi nhớ.
Thật ra Thiên Hường cũng không muốn xâm phạm như thế này, chỉ là cô cần gặp Lý Tử Thất, muốn nhờ Tử Thất thuyết phục Dương Vĩnh Khoa vài câu.
Chỉ là… Thiên Hường vô tình phát hiện ra căn phòng băng. Cánh cửa mở ra, Lý Tử Thất nằm đó cả người lạnh lẽo như đã chết từ rất lâu rồi.
Sợ hãi, hoảng loạn xâm chiếm khiến Thiên Hường mở to mắt nhìn, hai chân không còn sức lực ngã rạp xuống, đầu gối bị đập mạnh rất đau. Mặt mày tái mép chạy ra khỏi nhà.
Lý Tử Thất sao lại chết rồi, mới gặp cách đây hai ngày, tại sao lại như đã chết từ rất lâu rồi…
Thiên Hường hoảng loạn gọi xe về, lúc đi ngang toà VHoa lại bắt gặp Lý Tử Thất trong bộ Việt phục đang đi bên kia lề đường. Cô dụi mắt mấy lần không thể tin được xuống xe kéo tay Lý Tử Thất, nhìn trước ngó sau một lúc lâu mới ấp a ấp úng hỏi: “Tử Thất, là em à!! Em không chết à!!”
Không thể nào, làm sao có thể…
Lý Tử Thất nhăn mặt ngơ ngác: “Hường làm sao thế!! Sao ta lại chết được!!”
Thiên Hường không tin kéo tay Lý Tử Thất lên taxi đưa về căn biệt thự: “Không đâu, rõ ràng khi nãy chị nhìn rất rõ. Là em, không thể sai được.”
Lý Tử Thất khó hiểu nhưng cũng đi theo Thiên Hường, để mặc cô ấy kéo tay nàng đi.
Thiên Hường đẩy cửa phòng băng, rồi đi nhanh đến quan sát người nằm đó với Lý Tử Thất.
Lý Tử Thất cũng kinh ngạc mở to mắt không thể tin nhìn chằm chằm cô gái kia. Nàng ấy rất giống nàng, đến cái nốt ruồi nhỏ xíu bên đuôi mày cũng giống nhau như thế…
Thiên Hường im lặng thất thần đi ra, lại như vô ý đụng trúng gạt cầu dao điện, dòng điện bị chập khi nãy phóng ra tia lửa đốt cháy rèm cửa bên cạnh. Thiên Hường không hề biết mà cứ thế chạy ra ngoài.
Thì ra là thế, hoá ra Lý Tử Thất chỉ là thế thân của người kia. Người nằm đó mới chính là người Dương Vĩnh Khoa thật sự yêu thương, Lý Tử Thất chỉ là thế thân, là thế thân…… Thiên Hường vừa nghĩ như thế vừa đi ra khỏi nhà.
Lý Tử Thất đờ đẫn đứng chôn chân tại chỗ nhìn thi thể trước mặt nàng, lại đưa mắt nhìn xung quanh, trong này treo đầy những tấm hình kỉ niệm của Dương Vĩnh Khoa và người nằm đó.
Lúc bọn họ vui đùa cầm gấu Koala trong khu vui chơi, lúc lại đùa nghịch đống cát ở cô nhi viện, còn có mấy tấm cô gái núp sau lưng hắn trong lớp học…
Tim nàng như ngừng đập, hơi thở gấp gáp như không thở nổi. Ngọn lửa bén đến nơi rồi Lý Tử Thất vẫn không hề phát giác ra, cho đến khi bị giật mình quay đầu nhìn thấy Dương Vĩnh Khoa hoảng loạn chạy đến nàng mới khôi phục tinh thần nhìn hắn.
Nước mắt không hiểu tại sao lại tuông rơi như suối, từng giọt từng giọt cứ thế lăn dài trên má nàng.
Ngọn lửa đã rất lớn, khói phủ kín phòng băng, càng như thế nước mắt Lý Tử Thất càng được đà mà chảy xuống nhiều hơn.
Tim Dương Vĩnh Khoa bỗng như bị bóp nghẹt, hắn đi tới ôm chằm lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng, vuốt tóc nàng an ủi: “Không sao, không sao…” Ánh mắt hắn rơi xuống người con gái đang nằm im bất động kia, hắn đang hoảng loạn, sợ hãi không biết nên giải thích với nàng thế nào…
Cơ thể Lý Tử Thất bỗng mềm nhũn ngã xuống, Dương Vĩnh Khoa khẩn trương ôm nàng chạy ra ngoài đưa nàng lên xe cứu thương, bản thân hắn lại chạy vào lần nữa muốn đưa thể xác nàng ra, thế mà không thấy thể xác ấy ở đâu, tìm một vòng cũng không thấy, tiên thể của nàng cứ như thế mà biến mất không thấy bóng dáng…
Lúc trở ra tay hắn đã có thêm mấy vết thương nhưng rất nhanh đã lành lặng chỉ để lại vệt máu dữ tợn.
Lý Tử Thất hôn mê suốt ba ngày ba đêm, đến ngày thứ tư mới từ từ mở mắt. Người đầu tiên nhìn thấy là Dương Vĩnh Khoa, hắn nằm gục bên mép giường bệnh, mắt thâm đen như đã mất ngủ mấy ngày rồi, trong lòng đau xót lại không dám nói gì, quay đầu đi không nói chuyện.
Dương Vĩnh Khoa nghe thấy động tĩnh mở choàng mắt lo lắng nhìn nàng hỏi:
“Tử Thất… Em muốn ăn gì không!!” Dương Vĩnh Khoa không biết đang sợ sệt chuyện gì, giọng hắn khàn đặc có chút run rẫy.
Lý Tử Thất không đáp, nhắm mắt ngủ.
Hắn nhìn nàng một lúc lâu cuối cùng cũng ngồi lại ghế, không nói thêm gì, qua một lúc lâu mí mắt hắn cuối cùng không chịu được nữa, khép hờ rồi nhắm tịt từ lúc nào. Nghe thấy hơi thở đều đều của hắn nàng mới mở mắt lần nữa.
Nước mắt lại rơi làm ướt cả vỏ gối.
Hắn, tại sao lại như vậy!!! Tại sao lại thành ra thế này!!!
Dương Vĩnh Khoa mê man ngủ đến tối, hắn mệt mỏi cựa người vừa ngẩng đầu không thấy người nằm trên giường, giật mình hắn bật người dậy làm ghế ngồi cũng ngã lăn xuống gây tiếng ồn vang khắp phòng.
Lý Tử Thất đứng ngoài cửa sổ quay đầu nhìn, hắn như phát điên chạy đến ôm thật chặt nàng trong lòng thì thầm: “May quá em vẫn ở đây, em không bỏ đi, em vẫn ở đây…” Giọng hắn nghẹn ngào nghe vào tai rất thương tâm.
Lý Tử Thất bất động một lúc lâu mới nhẹ giọng hỏi: “An Kỳ đâu rồi!!!”
Cơ thể Dương Vĩnh Khoa chấn kinh, như bị đông đá cứng ngắc tại chỗ. Hắn hoảng sợ cúi đầu nhìn nàng, nhìn thật lâu thật lâu…
/91
|