“Ta hỏi ngươi, An Kỳ đâu rồi.” Lý Tử Thất lại hỏi lần nữa. Giọng điệu bình thản đến lạ.
Lúc này Dương Vĩnh Khoa mới từ từ đẩy nàng ra khỏi lồng ngực, bốn mắt nhìn nhau, hắn chỉ thấy một khoảng trống rỗng trong mắt nàng, như thể… Nàng không còn quan tâm, không còn quen biết hắn, như nhìn một người lạ không chút cảm xúc nào.
Hắn sợ hãi, mấp máy môi hồi lâu mới đáp: “Anh, giết cô ta rồi.”
Lý Tử Thất chấn kinh mở to mắt nhìn hắn: “Ngươi, giết nàng!!! Ngươi yêu nàng như thế, lại giết nàng rồi sao!!”
“Không Tử Thất, anh không yêu cô ta. Người anh yêu xưa nay chỉ có em.” Hắn cuống cuồng nắm tay nàng nói như thế, mà đáp lại hắn chỉ có ánh mắt bi thương của Lý Tử Thất, giọng nàng run rẫy nhìn chằm chằm hắn nói:
“Ngươi nói dối, hôm đó, lúc bị Dương Tiến Đạt bắt đi ta đã thấy hai người quấn quýt bên nhau. Sao ngươi có thể…”
“Không phải như thế. Lúc đó vì quá lo cho em nên anh đóng kịch, chỉ là muốn lấy thuốc giải cho em thôi. Tử Thất, anh không yêu cô ta.”
Dương Vĩnh Khoa đến hôm nay mới hiểu tường tận lý do nàng quyết đoán nhảy xuống lầu như thế. Một phần vì không muốn Dương Tiến Đạt uy hiếp hắn, một phần lớn hơn…Chính là tận mắt nàng thấy hắn cùng An Kỳ ôm ấp.
Cả người hắn như bị sét đánh cho đau đớn, nàng sẽ đau lòng đến mức nào mới có thể quyết đoán chết đi như thế, bỏ hắn không thương tiếc như thế.
“Dương Tiến Đạt cùng gia đình ông ta, anh cũng đã giết sạch rồi.” Dương Vĩnh Khoa nói.
“Ngươi…” Lý Tử Thất nghẹn ngào không thốt nên lời. Nàng ngưng một lúc điều chỉnh nhịp thở mới nói tiếp: “Nếu sau này ta làm gì có lỗi với ngươi, ngươi cũng sẽ giết ta giống như cách ngươi đã giết bọn họ phải không!!” Giọng điệu mặc dù đã cố trấn tĩnh nhưng vẫn không thể giấu nỗi xót xa dâng lên tận đáy lòng nàng, đau đớn đến cùng cực.
Dương Vĩnh Khoa nghe nàng nói thế liền hoảng sợ lắc đầu lắp bắp nói: “Không không phải, dù có sai cũng là do anh làm sai trước. Tử Thất đừng như vậy, đừng nói mấy câu thế này, làm sao anh có thể…” Câu sau hắn không dám nói, chính xác là không dám nói, cũng không dám làm như thế.
“Hoa Hoa, những gì ta nợ ngươi, ta đều trả cả rồi, ngươi buông tha cho ta đi.” Lý Tử Thất gằn ra từng chữ.
Hắn nhốt nàng trong phòng băng, phong bế tiên thể nàng, mặc dù đã lấy được tiên thể, trí óc thông tuệ nhưng thể chất nàng lại rất yếu, đứng được một lúc đã mềm nhũn hai chân, hơi thở nặng nề ngã xuống cũng may Dương Vĩnh Khoa phản ứng nhanh kịp thời ôm nàng lại giường ngồi.
Dương Vĩnh Khoa như không nghe thấy câu nàng vừa nói, hắn đi ra ngoài bưng vào một chậu nước ấm muốn lau người cho nàng.
Mấy hôm nay những việc này đều là hắn tự mình làm, không để bất cứ ai đụng vào. Lần này cũng thế.
Lý Tử Thất nhíu mày nói: “Ta tự làm.”
Khi là Cáo nhỏ do nàng không nhớ gì nên mới để hắn tuỳ ý càn quấy, nhưng hiện tại…
Dương Vĩnh Khoa im lặng nhìn nàng, qua một lúc lâu hắn cầm con dao thái trên bàn nhét vào tay Lý Tử Thất nói: “Anh sống đến hôm nay cũng chỉ có suy nghĩ đợi Tử Thất về. Nhưng nếu Tử Thất không cần anh nữa, vậy Tử Thất có thể ngay lập tức giết anh đi.”
Lý Tử Thất kinh hãi nhìn hắn, hàng mày thanh tú nhíu chặt, gương mặt kiều diễm tức đến đỏ bừng.
Hắn rõ ràng khôi ngô tuấn tú như thế, mà sao bây giờ nhìn lại chỉ thấy ghét, nàng rất muốn đập cho hắn một trận. Nàng vì hắn làm nhiều chuyện như thế, chỉ mong hắn bình bình an an sống qua một đời nhân gian, thế mà bây giờ hắn nói…giết hắn đi!!!
Tay cầm dao của nàng siết chặt, mím môi nhìn hắn, tay nàng kéo tay hắn về mở lòng bàn tay rạch lên tay hắn một đường để lại một đường máu đỏ chói mắt, rất nhanh vết thương kia đã từ từ kết vẩy hồi phục da, mà ngược lại tay nàng đã xuất hiện thêm một đường máu trên lòng bàn tay.
Lý Tử Thất hít hà một hơi, đáng lẽ không nên rạch sâu như thế, thế này đau quá rồi, lát nữa cầm nắm sẽ rất đau.
Dương Vĩnh Khoa lúc đầu có chút thất thần không hiểu nàng đang làm gì, nhưng đến lúc nhìn thấy vết máu dài đỏ xuất hiện trên tay nàng hắn mới hoàn hồn đứng bật dậy cầm tay nàng truyền công lực chữa trị vết thương.
Qua 10 năm đau khổ, lại qua mấy tháng hạnh phúc bên nàng làm hắn quên mất chuyện này, nàng sẽ giống như vật hy sinh thay hắn, hắn làm sao lại quên mất…
Lý Tử Thất cầm cổ tay hắn, ngón tay mềm mại mảnh khảnh ấn nhẹ mạch nổi nhìn hắn mấp máy môi: “Bán yêu!!! Ngươi, thành bán yêu!!!”
Mấy năm qua hắn sống thế nào!! Lúc nàng truyền nội đan tiên tuỷ cho hắn rõ ràng là nội đan thượng tiên, nếu hắn có thể lĩnh ngộ tu luyện qua một thời gian sẽ có thể phi thăng bấp bậc, tại sao lại biến thành bán yêu!!!
Lý Tử Thất lúc đó đã như chết đi, những việc diễn ra sau đó nàng đều không hề hay biết.
Dương Vĩnh Khoa hôm đó vì quá phẫn nộ cùng bi thương nên đã bóp méo nội đan, lại trôi qua 10 năm vì muốn hồi sinh nàng mà liên tục vặn vẹo công lực cấm kị, mỗi lần như thế đều khiến lục phủ ngũ tạng hắn nát bấy đau đớn cùng cực, nhưng chỉ cần qua một đêm cơ thể hắn lại nguyên vẹn trở về.
Mỗi ngày của hắn đều trôi qua đau đớn như thế nên dần dà biến Tiên thành Yêu.
Lúc đó tiên thể của Lý Tử Thất bị băng đá phong ấn, cơ chế phản phệ làm vật hy sinh của nàng cũng bị mất đi, đến tận ngày hôm đó Tiên thể gặp lửa, hai bản thể lại gần nhau nên đã hoà làm một. Cơ chế lại bắt đầu hoạt động trở lại, ba điều Hồ Đế ban cũng quay trở về.
“Hoa Hoa, ngươi…” Lý Tử Thất đau lòng nhìn hắn, bàn tay nhỏ không kiềm được nâng lên xoa lên gò má hao gầy của hắn: “Đừng như thế, ngươi không được chết, phải sống thật tốt. Ta là cửu vĩ Hồ, có chết cũng không thể hồn bay phách tán được.” Lý Tử Thất vì đau mà trán rịn đầy mồ hôi, cánh môi hồng nhuận cũng bị nàng cắn đến trắng bệch, giọng nói run run, trông yếu ớt khiến người ta kiềm lòng không đậu chỉ muốn ôm trong lòng bảo vệ.
Tròng mắt Dương Vĩnh Khoa óng ánh nước, nàng vẫn thế, vẫn là Tử Thất lo lắng cho hắn quan tâm hắn nhất. Hắn xót xa ôm chằm lấy Lý Tử Thất cất thật sâu trong lòng ngực hắn nói: “Anh xin lỗi, Tử Thất anh xin lỗi.”
Lý Tử Thất nằm viện hai ngày đã không thể ở nổi nữa, nàng nhất quyết đòi xuất viện.
Thái độ vẫn rất hờ hững đối với Dương Vĩnh Khoa, đang bực mình hắn nên không thèm cho hắn bộ mặt tốt. Dương Vĩnh Khoa có cảm giác nàng sẽ rời xa hắn bất cứ khi nào nên vẫn luôn kè kè bên cạnh, chăm lo từng miếng ăn đến giấc ngủ cho nàng.
Thật ra Lý Tử Thất đúng là muốn về Ỷ Lan cốc một chuyến. Nàng muốn xin viên thuốc phong bế cho Dương Vĩnh Khoa, để hắn quên đi quá khứ, sống một đời bình an đến già.
Hắn chỉ mới là bán yêu, thuốc phong bế có thể giúp hắn chặn đứng công lực yêu ma còn đang yếu ớt kia.
Về phòng ngồi được một lúc thì thấy An Giao qua. Lý Tử Thất đã lâu không gặp bạn cũ nên rất vui vẻ kéo tay An Giao nói chuyện.
“Này, cho cô.” An Giao móc ra một tấm thiệp mời đỏ chót rung rinh đưa ra trước mặt Lý Tử Thất nói: “15 tháng này tôi cưới. Mời cô với anh Khoa qua chung vui nhé.” Gương mặt xinh đẹp của An Giao bỗng phiếm hồng, kề sát tai nàng nói tiếp: “Cô hôm đó qua làm phù dâu cho tôi nhé, cô là bạn thân duy nhất của tôi đấy.”
An Giao cười. Bạn bè An Giao có rất rất nhiều, nhưng đều là bạn hời hợt, vì lợi ích mà kết giao. Duy chỉ có Lý Tử Thất là thật tâm chơi chung không mưu cầu tính toàn, nên cô muốn mời Tử Thất làm phù dâu…
Lý Tử Thất gật đầu lia lịa, cũng vì gật mạnh quá nên bị xoay xẩm mặt mày, nàng cười đỡ đầu nói: “Thấy chưa, tại cô nói làm ta vui quá đấy.”
An Giao nhẻm miệng cười, mắt vô thức liếc nhìn xung quanh một vòng.
Dương Vĩnh Khoa thân là chủ tịch tập đoàn lớn nhất nhì Việt Nam thế mà để người hắn yêu sống trong căn phòng chật hẹp này. Nhìn từ ngoài có thể thấy đây là khu trọ rất tồi tàn nhưng vào trong phòng lại thấy nội thất khá đầy đủ, còn là những loại tốt nhất.
Máy lạnh, tivi, tủ lạnh, máy giặt, vật dụng bếp núc đều có đầy đủ không thiếu món gì. Dán tường màu trắng xám, dưới sàn lót ván gỗ, cả căn phòng đều rất gọn gàng sạch sẽ.
Cũng đúng, Dương Vĩnh Khoa ưa sạch sẽ, nghe Phong kể hắn còn tự mình lau sàn, xịt khuẩn cả căn phòng mà…
Dương Vĩnh Khoa xách theo một túi trái cây thấy Lý Tử Thất ôm đầu liền đi nhanh đến giúp nàng massage thái dương. Dạo này nàng thường xuyên bị đau nên hắn cũng tập thành thói quen rồi.
An Giao nhìn hắn khẽ cười: “Trời ạ, anh Khoa dạo này làm sao lại mọc râu ghê thế này.”
Lý Tử Thất khựng người. Thật ra từ hôm nàng tỉnh dậy đã thấy râu hắn lổm chổm gai nhọn rồi, chỉ do lúc đó vừa đau lòng vừa tức giận nên cũng không thèm quan tâm, hai hôm nay nhìn lại mới thấy đã dài hơn một chút, râu quai nón đã in một vòng trên gương mặt đẹp của hắn rồi.
“Hoa Hoa đừng xoa bóp nữa…” An Giao vừa đi, Lý Tử Thất đã nói thế, Dương Vĩnh Khoa tưởng đâu nàng còn giận nên cũng không dám nói gì, im lặng đứng đó nhìn nàng.
Lý Tử Thất bất lực thở dài nói: “Chàng không cạo râu à!!” Thấy hắn vẫn đứng im bất động nhìn nàng, Lý Tử Thất bực mình kéo tay hắn vào nhà vệ sinh, đẩy hắn ngồi xuống nắp bồn vệ sinh, sau đó lại tỉ mỉ lau rửa mặt cho hắn, bôi kem cạo râu, nhẹ nhàng hết sức cạo từng cọng râu cho hắn.
Lý Tử Thất nghĩ dù sao sau này nàng cũng sẽ cho hắn uống thuốc phong bế, bây giờ có gần gũi thế nào thì hắn vẫn sẽ quên nàng đi thôi, hơn nữa, bọn họ rõ ràng còn làm những chuyện thân thiết hơn thế này thì còn gì để ngại đâu.
Dương Vĩnh Khoa vẫn luôn chăm chú nhìn ngắm cô gái xinh đẹp kiều diễm làm từng hành động với hắn. Nàng đẹp đến mức khiến hắn muốn nhìn mãi, nhìn không nỡ rời mắt. Thấy nàng tỉ mỉ nhẹ nhàng chăm sóc như thế lòng hắn lại rục rịch.
Bàn tay to thô đưa lên đặt lên chiếc eo nhỏ, do hắn ngồi trên nắp bồn cầu còn nàng đứng nên có vẻ rất ngang nhau, hắn chỉ cần hơi ngước mắt là có thể thấy nàng trong gang tất rồi.
Lúc này Dương Vĩnh Khoa mới từ từ đẩy nàng ra khỏi lồng ngực, bốn mắt nhìn nhau, hắn chỉ thấy một khoảng trống rỗng trong mắt nàng, như thể… Nàng không còn quan tâm, không còn quen biết hắn, như nhìn một người lạ không chút cảm xúc nào.
Hắn sợ hãi, mấp máy môi hồi lâu mới đáp: “Anh, giết cô ta rồi.”
Lý Tử Thất chấn kinh mở to mắt nhìn hắn: “Ngươi, giết nàng!!! Ngươi yêu nàng như thế, lại giết nàng rồi sao!!”
“Không Tử Thất, anh không yêu cô ta. Người anh yêu xưa nay chỉ có em.” Hắn cuống cuồng nắm tay nàng nói như thế, mà đáp lại hắn chỉ có ánh mắt bi thương của Lý Tử Thất, giọng nàng run rẫy nhìn chằm chằm hắn nói:
“Ngươi nói dối, hôm đó, lúc bị Dương Tiến Đạt bắt đi ta đã thấy hai người quấn quýt bên nhau. Sao ngươi có thể…”
“Không phải như thế. Lúc đó vì quá lo cho em nên anh đóng kịch, chỉ là muốn lấy thuốc giải cho em thôi. Tử Thất, anh không yêu cô ta.”
Dương Vĩnh Khoa đến hôm nay mới hiểu tường tận lý do nàng quyết đoán nhảy xuống lầu như thế. Một phần vì không muốn Dương Tiến Đạt uy hiếp hắn, một phần lớn hơn…Chính là tận mắt nàng thấy hắn cùng An Kỳ ôm ấp.
Cả người hắn như bị sét đánh cho đau đớn, nàng sẽ đau lòng đến mức nào mới có thể quyết đoán chết đi như thế, bỏ hắn không thương tiếc như thế.
“Dương Tiến Đạt cùng gia đình ông ta, anh cũng đã giết sạch rồi.” Dương Vĩnh Khoa nói.
“Ngươi…” Lý Tử Thất nghẹn ngào không thốt nên lời. Nàng ngưng một lúc điều chỉnh nhịp thở mới nói tiếp: “Nếu sau này ta làm gì có lỗi với ngươi, ngươi cũng sẽ giết ta giống như cách ngươi đã giết bọn họ phải không!!” Giọng điệu mặc dù đã cố trấn tĩnh nhưng vẫn không thể giấu nỗi xót xa dâng lên tận đáy lòng nàng, đau đớn đến cùng cực.
Dương Vĩnh Khoa nghe nàng nói thế liền hoảng sợ lắc đầu lắp bắp nói: “Không không phải, dù có sai cũng là do anh làm sai trước. Tử Thất đừng như vậy, đừng nói mấy câu thế này, làm sao anh có thể…” Câu sau hắn không dám nói, chính xác là không dám nói, cũng không dám làm như thế.
“Hoa Hoa, những gì ta nợ ngươi, ta đều trả cả rồi, ngươi buông tha cho ta đi.” Lý Tử Thất gằn ra từng chữ.
Hắn nhốt nàng trong phòng băng, phong bế tiên thể nàng, mặc dù đã lấy được tiên thể, trí óc thông tuệ nhưng thể chất nàng lại rất yếu, đứng được một lúc đã mềm nhũn hai chân, hơi thở nặng nề ngã xuống cũng may Dương Vĩnh Khoa phản ứng nhanh kịp thời ôm nàng lại giường ngồi.
Dương Vĩnh Khoa như không nghe thấy câu nàng vừa nói, hắn đi ra ngoài bưng vào một chậu nước ấm muốn lau người cho nàng.
Mấy hôm nay những việc này đều là hắn tự mình làm, không để bất cứ ai đụng vào. Lần này cũng thế.
Lý Tử Thất nhíu mày nói: “Ta tự làm.”
Khi là Cáo nhỏ do nàng không nhớ gì nên mới để hắn tuỳ ý càn quấy, nhưng hiện tại…
Dương Vĩnh Khoa im lặng nhìn nàng, qua một lúc lâu hắn cầm con dao thái trên bàn nhét vào tay Lý Tử Thất nói: “Anh sống đến hôm nay cũng chỉ có suy nghĩ đợi Tử Thất về. Nhưng nếu Tử Thất không cần anh nữa, vậy Tử Thất có thể ngay lập tức giết anh đi.”
Lý Tử Thất kinh hãi nhìn hắn, hàng mày thanh tú nhíu chặt, gương mặt kiều diễm tức đến đỏ bừng.
Hắn rõ ràng khôi ngô tuấn tú như thế, mà sao bây giờ nhìn lại chỉ thấy ghét, nàng rất muốn đập cho hắn một trận. Nàng vì hắn làm nhiều chuyện như thế, chỉ mong hắn bình bình an an sống qua một đời nhân gian, thế mà bây giờ hắn nói…giết hắn đi!!!
Tay cầm dao của nàng siết chặt, mím môi nhìn hắn, tay nàng kéo tay hắn về mở lòng bàn tay rạch lên tay hắn một đường để lại một đường máu đỏ chói mắt, rất nhanh vết thương kia đã từ từ kết vẩy hồi phục da, mà ngược lại tay nàng đã xuất hiện thêm một đường máu trên lòng bàn tay.
Lý Tử Thất hít hà một hơi, đáng lẽ không nên rạch sâu như thế, thế này đau quá rồi, lát nữa cầm nắm sẽ rất đau.
Dương Vĩnh Khoa lúc đầu có chút thất thần không hiểu nàng đang làm gì, nhưng đến lúc nhìn thấy vết máu dài đỏ xuất hiện trên tay nàng hắn mới hoàn hồn đứng bật dậy cầm tay nàng truyền công lực chữa trị vết thương.
Qua 10 năm đau khổ, lại qua mấy tháng hạnh phúc bên nàng làm hắn quên mất chuyện này, nàng sẽ giống như vật hy sinh thay hắn, hắn làm sao lại quên mất…
Lý Tử Thất cầm cổ tay hắn, ngón tay mềm mại mảnh khảnh ấn nhẹ mạch nổi nhìn hắn mấp máy môi: “Bán yêu!!! Ngươi, thành bán yêu!!!”
Mấy năm qua hắn sống thế nào!! Lúc nàng truyền nội đan tiên tuỷ cho hắn rõ ràng là nội đan thượng tiên, nếu hắn có thể lĩnh ngộ tu luyện qua một thời gian sẽ có thể phi thăng bấp bậc, tại sao lại biến thành bán yêu!!!
Lý Tử Thất lúc đó đã như chết đi, những việc diễn ra sau đó nàng đều không hề hay biết.
Dương Vĩnh Khoa hôm đó vì quá phẫn nộ cùng bi thương nên đã bóp méo nội đan, lại trôi qua 10 năm vì muốn hồi sinh nàng mà liên tục vặn vẹo công lực cấm kị, mỗi lần như thế đều khiến lục phủ ngũ tạng hắn nát bấy đau đớn cùng cực, nhưng chỉ cần qua một đêm cơ thể hắn lại nguyên vẹn trở về.
Mỗi ngày của hắn đều trôi qua đau đớn như thế nên dần dà biến Tiên thành Yêu.
Lúc đó tiên thể của Lý Tử Thất bị băng đá phong ấn, cơ chế phản phệ làm vật hy sinh của nàng cũng bị mất đi, đến tận ngày hôm đó Tiên thể gặp lửa, hai bản thể lại gần nhau nên đã hoà làm một. Cơ chế lại bắt đầu hoạt động trở lại, ba điều Hồ Đế ban cũng quay trở về.
“Hoa Hoa, ngươi…” Lý Tử Thất đau lòng nhìn hắn, bàn tay nhỏ không kiềm được nâng lên xoa lên gò má hao gầy của hắn: “Đừng như thế, ngươi không được chết, phải sống thật tốt. Ta là cửu vĩ Hồ, có chết cũng không thể hồn bay phách tán được.” Lý Tử Thất vì đau mà trán rịn đầy mồ hôi, cánh môi hồng nhuận cũng bị nàng cắn đến trắng bệch, giọng nói run run, trông yếu ớt khiến người ta kiềm lòng không đậu chỉ muốn ôm trong lòng bảo vệ.
Tròng mắt Dương Vĩnh Khoa óng ánh nước, nàng vẫn thế, vẫn là Tử Thất lo lắng cho hắn quan tâm hắn nhất. Hắn xót xa ôm chằm lấy Lý Tử Thất cất thật sâu trong lòng ngực hắn nói: “Anh xin lỗi, Tử Thất anh xin lỗi.”
Lý Tử Thất nằm viện hai ngày đã không thể ở nổi nữa, nàng nhất quyết đòi xuất viện.
Thái độ vẫn rất hờ hững đối với Dương Vĩnh Khoa, đang bực mình hắn nên không thèm cho hắn bộ mặt tốt. Dương Vĩnh Khoa có cảm giác nàng sẽ rời xa hắn bất cứ khi nào nên vẫn luôn kè kè bên cạnh, chăm lo từng miếng ăn đến giấc ngủ cho nàng.
Thật ra Lý Tử Thất đúng là muốn về Ỷ Lan cốc một chuyến. Nàng muốn xin viên thuốc phong bế cho Dương Vĩnh Khoa, để hắn quên đi quá khứ, sống một đời bình an đến già.
Hắn chỉ mới là bán yêu, thuốc phong bế có thể giúp hắn chặn đứng công lực yêu ma còn đang yếu ớt kia.
Về phòng ngồi được một lúc thì thấy An Giao qua. Lý Tử Thất đã lâu không gặp bạn cũ nên rất vui vẻ kéo tay An Giao nói chuyện.
“Này, cho cô.” An Giao móc ra một tấm thiệp mời đỏ chót rung rinh đưa ra trước mặt Lý Tử Thất nói: “15 tháng này tôi cưới. Mời cô với anh Khoa qua chung vui nhé.” Gương mặt xinh đẹp của An Giao bỗng phiếm hồng, kề sát tai nàng nói tiếp: “Cô hôm đó qua làm phù dâu cho tôi nhé, cô là bạn thân duy nhất của tôi đấy.”
An Giao cười. Bạn bè An Giao có rất rất nhiều, nhưng đều là bạn hời hợt, vì lợi ích mà kết giao. Duy chỉ có Lý Tử Thất là thật tâm chơi chung không mưu cầu tính toàn, nên cô muốn mời Tử Thất làm phù dâu…
Lý Tử Thất gật đầu lia lịa, cũng vì gật mạnh quá nên bị xoay xẩm mặt mày, nàng cười đỡ đầu nói: “Thấy chưa, tại cô nói làm ta vui quá đấy.”
An Giao nhẻm miệng cười, mắt vô thức liếc nhìn xung quanh một vòng.
Dương Vĩnh Khoa thân là chủ tịch tập đoàn lớn nhất nhì Việt Nam thế mà để người hắn yêu sống trong căn phòng chật hẹp này. Nhìn từ ngoài có thể thấy đây là khu trọ rất tồi tàn nhưng vào trong phòng lại thấy nội thất khá đầy đủ, còn là những loại tốt nhất.
Máy lạnh, tivi, tủ lạnh, máy giặt, vật dụng bếp núc đều có đầy đủ không thiếu món gì. Dán tường màu trắng xám, dưới sàn lót ván gỗ, cả căn phòng đều rất gọn gàng sạch sẽ.
Cũng đúng, Dương Vĩnh Khoa ưa sạch sẽ, nghe Phong kể hắn còn tự mình lau sàn, xịt khuẩn cả căn phòng mà…
Dương Vĩnh Khoa xách theo một túi trái cây thấy Lý Tử Thất ôm đầu liền đi nhanh đến giúp nàng massage thái dương. Dạo này nàng thường xuyên bị đau nên hắn cũng tập thành thói quen rồi.
An Giao nhìn hắn khẽ cười: “Trời ạ, anh Khoa dạo này làm sao lại mọc râu ghê thế này.”
Lý Tử Thất khựng người. Thật ra từ hôm nàng tỉnh dậy đã thấy râu hắn lổm chổm gai nhọn rồi, chỉ do lúc đó vừa đau lòng vừa tức giận nên cũng không thèm quan tâm, hai hôm nay nhìn lại mới thấy đã dài hơn một chút, râu quai nón đã in một vòng trên gương mặt đẹp của hắn rồi.
“Hoa Hoa đừng xoa bóp nữa…” An Giao vừa đi, Lý Tử Thất đã nói thế, Dương Vĩnh Khoa tưởng đâu nàng còn giận nên cũng không dám nói gì, im lặng đứng đó nhìn nàng.
Lý Tử Thất bất lực thở dài nói: “Chàng không cạo râu à!!” Thấy hắn vẫn đứng im bất động nhìn nàng, Lý Tử Thất bực mình kéo tay hắn vào nhà vệ sinh, đẩy hắn ngồi xuống nắp bồn vệ sinh, sau đó lại tỉ mỉ lau rửa mặt cho hắn, bôi kem cạo râu, nhẹ nhàng hết sức cạo từng cọng râu cho hắn.
Lý Tử Thất nghĩ dù sao sau này nàng cũng sẽ cho hắn uống thuốc phong bế, bây giờ có gần gũi thế nào thì hắn vẫn sẽ quên nàng đi thôi, hơn nữa, bọn họ rõ ràng còn làm những chuyện thân thiết hơn thế này thì còn gì để ngại đâu.
Dương Vĩnh Khoa vẫn luôn chăm chú nhìn ngắm cô gái xinh đẹp kiều diễm làm từng hành động với hắn. Nàng đẹp đến mức khiến hắn muốn nhìn mãi, nhìn không nỡ rời mắt. Thấy nàng tỉ mỉ nhẹ nhàng chăm sóc như thế lòng hắn lại rục rịch.
Bàn tay to thô đưa lên đặt lên chiếc eo nhỏ, do hắn ngồi trên nắp bồn cầu còn nàng đứng nên có vẻ rất ngang nhau, hắn chỉ cần hơi ngước mắt là có thể thấy nàng trong gang tất rồi.
/91
|