Lúc Dương Vĩnh Khoa gác mic đi xuống, có một cô gái đi tới gần hắn nói nhỏ vào tai hắn cái gì đó rồi cười tươi xinh đẹp.
Cô gái có dáng người cao ráo nuột nà, mặc váy xếp ly ngắn chỉ che được nửa đùi, áo sơ mi bó sát ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn. Mái tóc dài buông xoã, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, nhìn thế nào cũng rất mê người.
Không biết cô ấy nói cái gì lại cười tươi như thế, Dương Vĩnh Khoa đáp lại hai câu cũng rời đi.
Lý Tử Thất bĩu môi, Dương Vĩnh Khoa là cái thứ mật ngọt hút cảm đám ong bướm…
“Hoa Hoa quen cô ấy à!” Hắn vừa ngồi nàng đã hỏi.
Dương Vĩnh Khoa bình thản lắc đầu đáp: “Không quen, cô ấy muốn anh hát một bài nữa, nhưng anh không thích nên từ chối rồi.”
“Cô ấy đến kìa.” Lý Tử Thất hất cằm ra ngoài nói, bàn tay nàng nhỏ nhắn mềm mại như đậu hũ non, vương tới nắm lấy bàn tay to thô của hắn, nàng cười cười.
Thật sự, nắm tay Dương Vĩnh Khoa cảm giác rất hưởng thụ. Tay hắn to vừa gập đã bao trọn cả bàn tay nàng. Kiểu như được bảo vệ, an toàn tuyệt đối.
Dương Vĩnh Khoa không nhìn qua đó, chỉ chăm chú nhìn nàng, nâng tay còn lại kéo lớp khăn len che đi nửa gương mặt của nàng xuống nhéo nhẹ phần thịt mềm mềm bên má không nói gì. Hắn luôn cảm thấy mỗi biểu cảm của Lý Tử Thất đều khiến hắn không thể rời mắt được, nhất là lúc nàng lên cơn ghen, vô cùng đáng yêu.
Lý Tử Thất bực bội kéo lại khăn len lần nữa che đi cái mũi tinh xảo, liếc trắng mắt hắn nói lí nhí: “Trêu hoạ ghẹo bướm giờ thì hay rồi, người ta đến tận nơi bắt đền đó…”
Dương Vĩnh Khoa phì cười thành tiếng khoác tay lên vai nàng rồi xoay người ngồi chỉnh đốn.
“Chào anh, tôi có thể ngồi ở đây không!” Cô gái ấy hỏi.
Lúc này nhìn gần, Lý Tử Thất mới thấy cô gái thật sự rất đẹp, trang điểm tỉ mỉ từng hàng mi đuôi mày, mái tóc xuông mượt ống ả rủ xuống bờ vai mảnh khảnh.
Cô gái cũng liếc mắt nhìn Lý Tử Thất, dáng người nàng không quá cao cùng lắm là 1m6. Do mặc nhiều áo nên không nhìn thấy rõ đường cong cơ thể, có vẻ gầy gò không có mấy lạng thịt, khăn len lại che đi gần hết gương mặt chỉ để lộ một đôi mắt phượng to tròn long lanh như làn thu thuỷ.
Xem ra cũng là một người xinh đẹp. Chỉ là, không bằng cô.
Dương Vĩnh Khoa không đáp, Lý Tử Thất lại nhanh nhẩu mời: “Cô ngồi đi đừng ngại, cô tên gì thế.”
Dương Vĩnh Khoa cảm thấy buồn cười, lúc nãy còn nói hắn trêu hoa ghẹo bướm, bây giờ nhìn nàng xem, nàng bứng luôn gốc, bắt cả đàn về nhà luôn rồi…
Cô gái thấy Dương Vĩnh Khoa có vẻ đang cười thầm liền nghĩ bản thân ngồi đây nên hắn mới vui, trong lòng lại tự tin lên không ít: “Tôi tên Trang, 25 tuổi.”
“Ồ, những người tên Trang đều đẹp như cô sao!!” Lý Tử Thất cong mắt tạo thành đường vòm cung vô cùng đẹp nói như thế. Cái này nàng khen thật, không có một chút oán niệm nào.
Cô gái nghe vậy cũng cười không đáp, lại hướng Dương Vĩnh Khoa nói: “Tôi còn chưa biết tên của anh đấy.”
Dương Vĩnh Khoa im lặng, trước sau như một cầm ly trà lên uống. Lý Tử Thất liếc hắn một cái rồi đáp thay: “À, chồng tôi tên Khoa.”
Một câu chồng tôi này thật sự được nàng nhấn rất mạnh, như là rít ra từ kẽ răng mà đáp. Dương Vĩnh Khoa nghe xong liền phun hết trà trong miệng ra ngoài, tay nắm thành đấm đưa lên che miệng cười.
Cáo nhỏ láo toét, hắn còn chưa biết bản thân làm sai cái gì đâu.
“Thôi muộn rồi, chúng ta về thôi.” Dương Vĩnh Khoa nhìn Lý Tử Thất, lại liếc sang cô gái kia nói: “Vợ tôi hay ghen, không thích tôi tiếp xúc với ai cả.”
Cô gái đờ người, lúc sau lại cười gượng đáp: “Tôi chỉ muốn nhờ anh hát một bài tặng mẹ tôi ngày sinh nhật, không có ý gì khác.”
“Vậy sao!!” Hắn nói, rồi cũng kéo tay Lý Tử Thất ra về bỏ lại cô gái đang ngồi đần phía sau.
Lý Tử Thất rất bực bội, vừa ra cửa đã xề môi nói: “Chân em đau lắm, Hoa Hoa cõng em được không!!”
“Được.” Hắn không đắn đo đồng ý.
Từ quán ra đến chỗ đậu xe phải đi bộ tầm 3-5 phút, hắn lại rất vui vẻ cõng nàng. Dù sao hắn cũng to gần gấp đôi nàng, so đo để được gì đâu, nàng buồn hắn cũng không vui.
“Hoa Hoa, cô gái ấy đẹp lắm phải không!!”
“Không bằng vợ anh.” Hắn thật thà đáp không thèm suy nghĩ.
“Dáng cô ấy đẹp thật ấy. Mông cong ngực vểnh… đẹp nhờ.” Giọng nàng buồn buồn nói.
Tâm lý con gái khi yêu thật ra rất vi diệu. Chỉ cần người yêu nhìn cô nào đó lâu một chút, cô ấy sẽ ngay lập tức đánh hơi xem tại sao anh ấy lại nhìn cô gái kia, rồi lại tự buồn rầu vô cớ như Lý Tử Thất bây giờ.
Không phải tự ti về bản thân, cũng không phải không tin người yêu. Mà là muốn một câu đính chính từ người ấy.
Hắn cong môi đáp: “Không bằng vợ anh.”
Đúng, không bằng vợ hắn.
Hắn thường nghe mấy yêu ma quanh quẩn nhân giang bàn tán về nàng công chúa Hồ Tiên.
Nàng là cháu ngoại yêu dấu của Ma Vương, là cháu nội bảo bối của Hồ Thần. Dung mạo kiều diễm, quốc sắc thiên hương xưa nay hiếm có, hương thơm trên người lại là loại đặc biệt mê hoặc, Thái tử Long tộc vì nàng mà thủ tiết không gần nữ sắc, ai may mắn gặp nàng một lần sẽ không thể nào quên được vẻ đẹp khí chất, mùi hương của nàng… Cả lục giới không tìm được người thứ hai đẹp như nàng.
Cơ thể nàng lại càng không bàn cãi, nõn nà như bạch ngọc, mềm mại như đậu hũ non, cái nào cần có đều có, mà còn là đẹp hoàn hảo. Tính cách nhẹ nhàng hiểu chuyện, vui vẻ hoạt bát như thế. Hắn may mắn thế nào mới có được nàng đây!!
“Chàng nói dối.” Lý Tử Thất nhéo má hắn, lại không dám nhéo mạnh chỉ xoa nắn sợ làm hắn đau đành rầu rĩ nói: “Chàng còn nhìn cô ấy rất lâu.”
Lý Tử Thất phát hiện tính chiếm hữu của nàng rất rất cao, nhưng mà để mặc không kiểm soát có được không!!
Dương Vĩnh Khoa không đáp, đi đến chỗ đậu xe hắn đặt Lý Tử Thất xuống, nâng cằm nàng để bốn mắt đối nhau nói chắc nịt: “Trên đời này, ngoài con gái của chúng ta ra, anh sẽ chỉ muốn nhìn mỗi mình Tử Thất. Những người khác đều là lướt qua như phép lịch sự. Tử Thất hiểu chứ!!”
“Anh là của Tử Thất, vợ bảo anh đi hướng đông nhất định anh không dám đi hướng tây…” Hắn nghiêm túc, trịnh trọng nói thế.
“Nhưng mà, có thể đi hướng nam bắc không!!!” Lý Tử Thất chọc ghẹo. Thật ra nàng không muốn phá vỡ sự nghiêm túc này. Chỉ là… Hắn nghiêm túc như thế ngược lại khiến nàng có chút hoảng loạn.
Nàng là Tiên, hắn là người… Sau này hắn già đi, nhưng nàng vẫn sẽ mãi trẻ như thế này. Nàng không dám nghĩ sẽ cùng hắn trải qua một đời hạnh phúc. Càng không nỡ nhìn thấy hắn chết trước mặt nàng.
“Tử Thất à, vợ à…” Ánh mắt hắn triều mếm như chất chứa ngàn vạn câu từ muốn nói, thế nhưng hắn không nói gì thêm, cúi đầu đặt môi hắn lên cánh môi căng mọng của nàng.
Môi nàng ấm áp như thế, lại mê người như thế, hắn bắt đầu rục rịch rồi lại ngậm ngùi rút lui, gục đầu lên vai nàng ôm nàng thật chặt trong lòng.
“Hoa Hoa lạnh không, em trả áo cho chàng.” Lý Tử Thất nhỏ nhẹ nói.
Dương Vĩnh Khoa cười hôn má nàng một cái nói: “Đàn ông thì phải ga lăng nhường áo khoác cho vợ yêu.”
“Nhưng mà vợ yêu không nỡ để chồng yêu bị lạnh đâu.” Nàng tinh nghịch đáp, nàng cười nắm tay hắn nói tiếp: “Muộn rồi, về thôi.”
Đà Lạt đẹp quá, cảnh đẹp mà người cũng đẹp, nàng sợ ở lại chơi lâu hơn tí chồng sẽ không chịu về nên thôi quyết định mai về lại Sài Gòn.
Về đến homestay, Lý Tử Thất liền liên lạc với bên cho thuê đồ. Nàng lôi bộ đồ đồng xu ra kiểm tra rất kĩ, phát hiện lại rơi mất hai đồng ở đâu: “Lạ nhỉ… rớt ở đâu được!!”
Dương Vĩnh Khoa lúc đó cũng vừa tắm xong, trên người chỉ quấn khăn tắm bên dưới, tay cầm một cái khác lau tóc. Khăn là hắn mang từ Sài Gòn qua, hắn nhất quyết ném hết mấy cái khăn do homestay chuẩn bị không sử dụng đến.
“Hoa Hoa, chàng có thấy hai đồng xu rơi mất ở đâu không!! Làm hư sẽ phải đền tiền đấy.” Hàng mày Lý Tử Thất nhíu lại, vẻ mặt buồn rượi: “Em tìm khắp phòng không thấy đâu hết.”
Dương Vĩnh Khoa cười: “Lát để anh mang xuống cho họ.”
Hắn, muốn mua lại bộ này. Lúc nàng mặc bộ đồ này thật sự rất rất đẹp.
Lý Tử Thất ngẩn ra, hắn nghĩ hắn tự mình mang xuống người ta sẽ không bắt đền hắn à!!!
Sự thật, Dương Vĩnh Khoa đã mua đứt bộ đồ.
Bộ đồ được làm rất cầu kì tỉ mỉ, vải thổ cẩm, đồng xu bạc nên giá thành khá cao, chiếc váy ngắn chưa qua đầu gối nhưng có hơn 100 đồng xu được đính kết theo 6 tầng trên dưới. Tay áo, tà áo cũng được đính kết tỉ mỉ, đến cái tua rua đội đầu cũng được thợ làm khá kì công.
Người ta đòi giá hơn 35 triệu, Dương Vĩnh Khoa cũng không chớp mắt lấy một cái lập tức chuyển tiền lấy đồ về.
Lúc Lý Tử Thất hỏi, hắn nói mua 1 triệu rưỡi… Ừm, giá này không biết có đủ mua vàng mã về làm thành bộ giấy tương tự đốt xuống âm phủ không, nói dối trắng trợn như thế mà Lý Tử Thất vẫn ngu ngơ tin thật.
Dương Vĩnh Khoa nghĩ, khi xưa hắn mắng nàng và Lê Toàn Phong nồi nào úp vung nấy, nhưng bây giờ lại thấy hắn và Lý Tử Thất mới chính là một đôi vung nồi hoàn chỉnh. Mà thế nào cũng được, miễn là một đôi một cặp, không rời không xa là được.
Lý Tử Thất rất nghi ngờ, nghi ngờ có phải Dương Vĩnh Khoa chán làm chuyện đó ở nhà rồi nên mới lôi nàng qua đây đổi không khí không!!!
Hầu như tối nào hắn cũng bày đủ trò để song tu với nàng. Mọi tư thế hắn bày ra đều rất khác người, mỗi lần đều rất lâu, 4-5-6-7 lần cũng không thể thoả mãn được hắn, phải đến lúc Lý Tử Thất muốn gãy thắt lưng, khóc lóc xin tha, đầu gối trắng nõn của nàng hằn lên vết đỏ ửng như son, lúc này Dương Vĩnh Khoa mới ngưng.
Lý Tử Thất bị hành đến kiệt quệ sức lực nằm im bất động, Dương Vĩnh Khoa lại như không việc gì, hắn nằm một lúc điều chỉnh hơi thở ổn định rồi cũng đứng dậy thu dọn đồ xếp vào vali.
Bọn họ đi ô tô nên quyết định lên đường buổi tối.
Cô gái có dáng người cao ráo nuột nà, mặc váy xếp ly ngắn chỉ che được nửa đùi, áo sơ mi bó sát ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn. Mái tóc dài buông xoã, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, nhìn thế nào cũng rất mê người.
Không biết cô ấy nói cái gì lại cười tươi như thế, Dương Vĩnh Khoa đáp lại hai câu cũng rời đi.
Lý Tử Thất bĩu môi, Dương Vĩnh Khoa là cái thứ mật ngọt hút cảm đám ong bướm…
“Hoa Hoa quen cô ấy à!” Hắn vừa ngồi nàng đã hỏi.
Dương Vĩnh Khoa bình thản lắc đầu đáp: “Không quen, cô ấy muốn anh hát một bài nữa, nhưng anh không thích nên từ chối rồi.”
“Cô ấy đến kìa.” Lý Tử Thất hất cằm ra ngoài nói, bàn tay nàng nhỏ nhắn mềm mại như đậu hũ non, vương tới nắm lấy bàn tay to thô của hắn, nàng cười cười.
Thật sự, nắm tay Dương Vĩnh Khoa cảm giác rất hưởng thụ. Tay hắn to vừa gập đã bao trọn cả bàn tay nàng. Kiểu như được bảo vệ, an toàn tuyệt đối.
Dương Vĩnh Khoa không nhìn qua đó, chỉ chăm chú nhìn nàng, nâng tay còn lại kéo lớp khăn len che đi nửa gương mặt của nàng xuống nhéo nhẹ phần thịt mềm mềm bên má không nói gì. Hắn luôn cảm thấy mỗi biểu cảm của Lý Tử Thất đều khiến hắn không thể rời mắt được, nhất là lúc nàng lên cơn ghen, vô cùng đáng yêu.
Lý Tử Thất bực bội kéo lại khăn len lần nữa che đi cái mũi tinh xảo, liếc trắng mắt hắn nói lí nhí: “Trêu hoạ ghẹo bướm giờ thì hay rồi, người ta đến tận nơi bắt đền đó…”
Dương Vĩnh Khoa phì cười thành tiếng khoác tay lên vai nàng rồi xoay người ngồi chỉnh đốn.
“Chào anh, tôi có thể ngồi ở đây không!” Cô gái ấy hỏi.
Lúc này nhìn gần, Lý Tử Thất mới thấy cô gái thật sự rất đẹp, trang điểm tỉ mỉ từng hàng mi đuôi mày, mái tóc xuông mượt ống ả rủ xuống bờ vai mảnh khảnh.
Cô gái cũng liếc mắt nhìn Lý Tử Thất, dáng người nàng không quá cao cùng lắm là 1m6. Do mặc nhiều áo nên không nhìn thấy rõ đường cong cơ thể, có vẻ gầy gò không có mấy lạng thịt, khăn len lại che đi gần hết gương mặt chỉ để lộ một đôi mắt phượng to tròn long lanh như làn thu thuỷ.
Xem ra cũng là một người xinh đẹp. Chỉ là, không bằng cô.
Dương Vĩnh Khoa không đáp, Lý Tử Thất lại nhanh nhẩu mời: “Cô ngồi đi đừng ngại, cô tên gì thế.”
Dương Vĩnh Khoa cảm thấy buồn cười, lúc nãy còn nói hắn trêu hoa ghẹo bướm, bây giờ nhìn nàng xem, nàng bứng luôn gốc, bắt cả đàn về nhà luôn rồi…
Cô gái thấy Dương Vĩnh Khoa có vẻ đang cười thầm liền nghĩ bản thân ngồi đây nên hắn mới vui, trong lòng lại tự tin lên không ít: “Tôi tên Trang, 25 tuổi.”
“Ồ, những người tên Trang đều đẹp như cô sao!!” Lý Tử Thất cong mắt tạo thành đường vòm cung vô cùng đẹp nói như thế. Cái này nàng khen thật, không có một chút oán niệm nào.
Cô gái nghe vậy cũng cười không đáp, lại hướng Dương Vĩnh Khoa nói: “Tôi còn chưa biết tên của anh đấy.”
Dương Vĩnh Khoa im lặng, trước sau như một cầm ly trà lên uống. Lý Tử Thất liếc hắn một cái rồi đáp thay: “À, chồng tôi tên Khoa.”
Một câu chồng tôi này thật sự được nàng nhấn rất mạnh, như là rít ra từ kẽ răng mà đáp. Dương Vĩnh Khoa nghe xong liền phun hết trà trong miệng ra ngoài, tay nắm thành đấm đưa lên che miệng cười.
Cáo nhỏ láo toét, hắn còn chưa biết bản thân làm sai cái gì đâu.
“Thôi muộn rồi, chúng ta về thôi.” Dương Vĩnh Khoa nhìn Lý Tử Thất, lại liếc sang cô gái kia nói: “Vợ tôi hay ghen, không thích tôi tiếp xúc với ai cả.”
Cô gái đờ người, lúc sau lại cười gượng đáp: “Tôi chỉ muốn nhờ anh hát một bài tặng mẹ tôi ngày sinh nhật, không có ý gì khác.”
“Vậy sao!!” Hắn nói, rồi cũng kéo tay Lý Tử Thất ra về bỏ lại cô gái đang ngồi đần phía sau.
Lý Tử Thất rất bực bội, vừa ra cửa đã xề môi nói: “Chân em đau lắm, Hoa Hoa cõng em được không!!”
“Được.” Hắn không đắn đo đồng ý.
Từ quán ra đến chỗ đậu xe phải đi bộ tầm 3-5 phút, hắn lại rất vui vẻ cõng nàng. Dù sao hắn cũng to gần gấp đôi nàng, so đo để được gì đâu, nàng buồn hắn cũng không vui.
“Hoa Hoa, cô gái ấy đẹp lắm phải không!!”
“Không bằng vợ anh.” Hắn thật thà đáp không thèm suy nghĩ.
“Dáng cô ấy đẹp thật ấy. Mông cong ngực vểnh… đẹp nhờ.” Giọng nàng buồn buồn nói.
Tâm lý con gái khi yêu thật ra rất vi diệu. Chỉ cần người yêu nhìn cô nào đó lâu một chút, cô ấy sẽ ngay lập tức đánh hơi xem tại sao anh ấy lại nhìn cô gái kia, rồi lại tự buồn rầu vô cớ như Lý Tử Thất bây giờ.
Không phải tự ti về bản thân, cũng không phải không tin người yêu. Mà là muốn một câu đính chính từ người ấy.
Hắn cong môi đáp: “Không bằng vợ anh.”
Đúng, không bằng vợ hắn.
Hắn thường nghe mấy yêu ma quanh quẩn nhân giang bàn tán về nàng công chúa Hồ Tiên.
Nàng là cháu ngoại yêu dấu của Ma Vương, là cháu nội bảo bối của Hồ Thần. Dung mạo kiều diễm, quốc sắc thiên hương xưa nay hiếm có, hương thơm trên người lại là loại đặc biệt mê hoặc, Thái tử Long tộc vì nàng mà thủ tiết không gần nữ sắc, ai may mắn gặp nàng một lần sẽ không thể nào quên được vẻ đẹp khí chất, mùi hương của nàng… Cả lục giới không tìm được người thứ hai đẹp như nàng.
Cơ thể nàng lại càng không bàn cãi, nõn nà như bạch ngọc, mềm mại như đậu hũ non, cái nào cần có đều có, mà còn là đẹp hoàn hảo. Tính cách nhẹ nhàng hiểu chuyện, vui vẻ hoạt bát như thế. Hắn may mắn thế nào mới có được nàng đây!!
“Chàng nói dối.” Lý Tử Thất nhéo má hắn, lại không dám nhéo mạnh chỉ xoa nắn sợ làm hắn đau đành rầu rĩ nói: “Chàng còn nhìn cô ấy rất lâu.”
Lý Tử Thất phát hiện tính chiếm hữu của nàng rất rất cao, nhưng mà để mặc không kiểm soát có được không!!
Dương Vĩnh Khoa không đáp, đi đến chỗ đậu xe hắn đặt Lý Tử Thất xuống, nâng cằm nàng để bốn mắt đối nhau nói chắc nịt: “Trên đời này, ngoài con gái của chúng ta ra, anh sẽ chỉ muốn nhìn mỗi mình Tử Thất. Những người khác đều là lướt qua như phép lịch sự. Tử Thất hiểu chứ!!”
“Anh là của Tử Thất, vợ bảo anh đi hướng đông nhất định anh không dám đi hướng tây…” Hắn nghiêm túc, trịnh trọng nói thế.
“Nhưng mà, có thể đi hướng nam bắc không!!!” Lý Tử Thất chọc ghẹo. Thật ra nàng không muốn phá vỡ sự nghiêm túc này. Chỉ là… Hắn nghiêm túc như thế ngược lại khiến nàng có chút hoảng loạn.
Nàng là Tiên, hắn là người… Sau này hắn già đi, nhưng nàng vẫn sẽ mãi trẻ như thế này. Nàng không dám nghĩ sẽ cùng hắn trải qua một đời hạnh phúc. Càng không nỡ nhìn thấy hắn chết trước mặt nàng.
“Tử Thất à, vợ à…” Ánh mắt hắn triều mếm như chất chứa ngàn vạn câu từ muốn nói, thế nhưng hắn không nói gì thêm, cúi đầu đặt môi hắn lên cánh môi căng mọng của nàng.
Môi nàng ấm áp như thế, lại mê người như thế, hắn bắt đầu rục rịch rồi lại ngậm ngùi rút lui, gục đầu lên vai nàng ôm nàng thật chặt trong lòng.
“Hoa Hoa lạnh không, em trả áo cho chàng.” Lý Tử Thất nhỏ nhẹ nói.
Dương Vĩnh Khoa cười hôn má nàng một cái nói: “Đàn ông thì phải ga lăng nhường áo khoác cho vợ yêu.”
“Nhưng mà vợ yêu không nỡ để chồng yêu bị lạnh đâu.” Nàng tinh nghịch đáp, nàng cười nắm tay hắn nói tiếp: “Muộn rồi, về thôi.”
Đà Lạt đẹp quá, cảnh đẹp mà người cũng đẹp, nàng sợ ở lại chơi lâu hơn tí chồng sẽ không chịu về nên thôi quyết định mai về lại Sài Gòn.
Về đến homestay, Lý Tử Thất liền liên lạc với bên cho thuê đồ. Nàng lôi bộ đồ đồng xu ra kiểm tra rất kĩ, phát hiện lại rơi mất hai đồng ở đâu: “Lạ nhỉ… rớt ở đâu được!!”
Dương Vĩnh Khoa lúc đó cũng vừa tắm xong, trên người chỉ quấn khăn tắm bên dưới, tay cầm một cái khác lau tóc. Khăn là hắn mang từ Sài Gòn qua, hắn nhất quyết ném hết mấy cái khăn do homestay chuẩn bị không sử dụng đến.
“Hoa Hoa, chàng có thấy hai đồng xu rơi mất ở đâu không!! Làm hư sẽ phải đền tiền đấy.” Hàng mày Lý Tử Thất nhíu lại, vẻ mặt buồn rượi: “Em tìm khắp phòng không thấy đâu hết.”
Dương Vĩnh Khoa cười: “Lát để anh mang xuống cho họ.”
Hắn, muốn mua lại bộ này. Lúc nàng mặc bộ đồ này thật sự rất rất đẹp.
Lý Tử Thất ngẩn ra, hắn nghĩ hắn tự mình mang xuống người ta sẽ không bắt đền hắn à!!!
Sự thật, Dương Vĩnh Khoa đã mua đứt bộ đồ.
Bộ đồ được làm rất cầu kì tỉ mỉ, vải thổ cẩm, đồng xu bạc nên giá thành khá cao, chiếc váy ngắn chưa qua đầu gối nhưng có hơn 100 đồng xu được đính kết theo 6 tầng trên dưới. Tay áo, tà áo cũng được đính kết tỉ mỉ, đến cái tua rua đội đầu cũng được thợ làm khá kì công.
Người ta đòi giá hơn 35 triệu, Dương Vĩnh Khoa cũng không chớp mắt lấy một cái lập tức chuyển tiền lấy đồ về.
Lúc Lý Tử Thất hỏi, hắn nói mua 1 triệu rưỡi… Ừm, giá này không biết có đủ mua vàng mã về làm thành bộ giấy tương tự đốt xuống âm phủ không, nói dối trắng trợn như thế mà Lý Tử Thất vẫn ngu ngơ tin thật.
Dương Vĩnh Khoa nghĩ, khi xưa hắn mắng nàng và Lê Toàn Phong nồi nào úp vung nấy, nhưng bây giờ lại thấy hắn và Lý Tử Thất mới chính là một đôi vung nồi hoàn chỉnh. Mà thế nào cũng được, miễn là một đôi một cặp, không rời không xa là được.
Lý Tử Thất rất nghi ngờ, nghi ngờ có phải Dương Vĩnh Khoa chán làm chuyện đó ở nhà rồi nên mới lôi nàng qua đây đổi không khí không!!!
Hầu như tối nào hắn cũng bày đủ trò để song tu với nàng. Mọi tư thế hắn bày ra đều rất khác người, mỗi lần đều rất lâu, 4-5-6-7 lần cũng không thể thoả mãn được hắn, phải đến lúc Lý Tử Thất muốn gãy thắt lưng, khóc lóc xin tha, đầu gối trắng nõn của nàng hằn lên vết đỏ ửng như son, lúc này Dương Vĩnh Khoa mới ngưng.
Lý Tử Thất bị hành đến kiệt quệ sức lực nằm im bất động, Dương Vĩnh Khoa lại như không việc gì, hắn nằm một lúc điều chỉnh hơi thở ổn định rồi cũng đứng dậy thu dọn đồ xếp vào vali.
Bọn họ đi ô tô nên quyết định lên đường buổi tối.
/91
|