Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 217 - Chương 205

/362


Không phải lần đầu tiên cô làm bữa sáng cho anh, trên thực tế, bọn họ bên nhau nhiều năm như vậy, cuộc sống của anh vẫn luôn lệ thuộc vào cô, nhưng mà chưa từng có lần nào giống như sáng hôm nay, để cho anh cảm thấy rất khác biệt —— cô, đây là lấy thân phận người vợ chăm sóc cho anh, đúng không?

Cúi đầu hôn lên khuôn mặt cô, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, “Bà xã. . . . . .”

Cô kinh ngạc, cúi đầu xuống nhàn nhạt cười một tiếng, gương mặt nổi lên đỏ ửng.

“Đỏ mặt. . . . . .” Anh cười cô, lại quên gần tối ngày hôm qua ở tại cửa ra vào mình bị cô hôn, cũng đỏ mặt thật lâu.

Đây là mùi vị khi yêu sao? Anh hỏi mình.

Một ông chú ba mươi tuổi đầu, lần đầu chân chính nếm thử mùi vị khi yêu, anh cảm thấy buồn cười, nhưng mà, nhiều hơn, cũng là ngọt ngào. . . . . .

Cháo đã nấu chín, cô còn bỏ thêm củ từ, mùi thơm xông vào mũi .

Anh hít mũi một cái, cúi người , cằm khoác lên trên vai cô, bộ dáng rất là hưởng thụ, thanh âm càng thêm mềm mại, “Anh muốn húp cháo. . . . . .”

“Anh đánh răng chưa?” Cô tà tà liếc anh một cái, Tiêu Đại Luật Sư ở nhà so với bên ngoài là cùng một người sao?

“Không có.” Anh còn đúng lý hợp tình trả lời.

“Đi đánh răng trước. . . . . .” Cô quay đầu lại nhìn cằm anh đầy râu, đầu tóc rối bời, vừa nhìn chính là mới từ trên giường bò dậy. . . . . .

“Không, em đút cháo cho anh trước. . . . . .” Anh cọ xát cằm ở trên vai cô.

“. . . . . .” Người này, quả thật vô lại làm cho người ta vừa giận vừa buồn cười, “Anh hai, rốt cuộc anh mấy tuổi?” Có muốn cô giảng cho anh một khóa học về vệ sinh không?

“Mấy tuổi đều phải ăn cơm! A. . . . . .” Anh há miệng ra.

Đuà giỡn lại giở trò đáng yêu luôn là sở trường của anh. . . . . .

Cô bất đắc dĩ múc muỗng nhỏ, vẫn còn nóng, thổi rồi, mới đút cho anh ăn.

Anh nếm nếm, “Không ngọt . . . . . .”

“Dĩ nhiên không ngọt, phải đợi lạnh một lát mới có thể thêm mật ong !” Ai bảo anh gấp như vậy.

“Ưmh. . . . . .” Anh ôm cô lắc lắc, “Vậy. . . . . . Em gia tăng độ ngọt đi. . . . . .”

Gia tăng độ ngọt? Thêm thế nào?

Cô nghiêng đầu lại nghi ngờ nhìn anh.

Nhưng không ngờ, môi của anh mút lấy môi cô, rồi sau đó dáng vẻ rất hưởng thụ, híp mắt cười, “Hiện tại ngọt. . . . . . Rất ngọt. . . . . .”

“. . . . . .” Môi cô dinh dính, là dính một chút cháo từ anh. . . . . “Đi rửa mặt đi! Thiếu gia! Bữa ăn sáng xong ngay đây!”

Đối với chủng loại người này, cô đã bất lực rồi. . . . . .

Sau khi đuổi anh đi, bên môi không che giấu được, khẽ mỉm cười.

Một ngày nhàn hạ.

Diendanlequydon.com

Anh mặc bộ quần áo ở nhà mà anh thích nhất——T shirt hơi cũ cùng quần bông rộng thùng thình, nằm trên ghế sa lon xoa bụng, “Ăn no quá, đã lâu rồi chưa có một bữa ăn như vậy. . . . . .”

Dì Vân vừa ở một bên thu dọn đồ đạc vừa cười nói, “Là Thanh Hòa làm nên con mới ăn no bụng phải không? Mấy năm nay không thấy khẩu vị con tốt như vậy.”

Tiêu Y Đình cười cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Thật ra thì cũng không phải tài nấu nướng của dì Vân không bằng em gái, mà là muốn ăn hay không cùng tâm tình có liên quan rất lớn, vì vậy, sau khi dì Vân vào phòng bếp, anh dính tới, tựa vào người Diệp Thanh Hòa, “Em gái. . . . . . Không đúng, bà xã. . . . . .”

“. . . . . .” Gọi, còn phải đổi tới đổi lui?

“Em có biết tại sao lúc nãy anh ăn được nhiều không?” Trong ánh mắt của anh rất có tinh thần .

Cô không biết tại sao anh lại ăn được nhiều, nhưng mà cô biết, trong miệng anh tuyệt đối không nhả ra lời có ích . . . . . .

Vì vậy lắc đầu, “Em cảm thấy em không cần thiết biết đáp án này. . . . . .”

Nhưng anh hoàn toàn không chú ý tới kháng nghị của cô, phối hợp nói ra, “Theo nghiên cứu gần đây của anh, thèm ăn và ham muốn có quan hệ rất trực tiếp, Thánh Nhân từng viết: tính phúc là thực , ăn uống và tính phúc, cả hai tác động qua lại. Vì vậy, không tính phúc là ăn uống kém, cái gọi là bụng no thì nghĩ đến ham muốn, thật ra là lẽ thường của con người. . . . . .”

Cô nghe anh cũng nửa ngày, cuối cùng bắt được trọng điểm, “Xin hỏi đây là vị Thánh Nhân nào nói?”

“Ưmh. . . . . . Thánh nhân Tiêu nói . . . . . .”

“. . . . . .” Cô biết mà..... “Cho nên bây giờ anh ăn uống no đủ. . . . . .” Không phải đâu? Cô đứng lên muốn chạy trốn, cứ tiếp tục như vậy, ngày mai cô có thể đi làm sao?

Anh nằm ngửa ở trên ghế sofa cười, “Em chạy cái gì? Anh đáng sợ như vậy sao? Anh muốn nói, anh ăn căng bụng rồi, không bằng ra ngoài đi dạo một chút chứ?”

“. . . . . .” Cô đứng xa xa , mang theo vẻ mặt ai oán nhìn anh.

So với cô nhẹ nhàng của ngày thường, giờ phút này, cô lại có một dáng vẻ yêu kiều chưa từng có, mặc dù mang theo mắt kiếng, vẫn không ảnh hưởng thần thái cô bộc lộ ra ngoài.

Anh thấy thế trong nội tâm rất rung động, chỉ là, vẫn đau lòng cô , để mặc cho cô đứng xa xa, chỉ hỏi cô, “Em muốn đi nơi nào?”

Cô suy nghĩ một chút, “Chúng ta. . . . . . Trở về trường học một chút?”

“Trường học? Em muốn gặp Mục Xuyên? Anh ta đã được điều đi rồi!” Trong lòng có một cảm xúc thật khó chịu, ngay cả khi biết cô và Mục Xuyên không phải chuyện như vậy, vẫn không thoải mái.

Dĩ nhiên cô biết Mục Xuyên được điều đi, đến Vân Nam, nơi chôn cất người anh yêu nhất, mà anh lại ở nơi đó gặp gỡ được tình yêu mới, đã dời nhà đi Vân Nam rồi. . . . . .

“Không phải. . . . . . Em muốn trở về trường nhìn một chút, đã lâu rồi không có đi.”

Sắc mặt của anh hòa hoãn xuống, “Lại nói. . . . . . Anh cũng vậy, thật lâu rồi không có đi. . . . . . Đi thôi!”

“Em đi thay quần áo!” Cô xoay người muốn lên lầu.

Anh kịp thời nhảy dựng lên kéo cô lại, “Thay quần áo gì! Cứ như vậy đi! Em mặc cái này cũng là một loại thưởng thức. . . . . .”

“. . . . . .” Anh thưởng thức. . . . . . Cô nhìn lên nhìn xuống đánh giá cái T shirt cũ cùng quần rộng của anh.

Đối mặt với ánh mắt cô như thế, anh cười ha ha, “Này nhé, người có khí chất có thể mặc bao bố thành thời trang, ngược lại, đã là bao bố thì vẫn là một bao bố.”

Được rồi, nếu như cô còn có thể bởi vì anh tự luyến mà cảm thấy kinh ngạc, cô cũng không phải là Diệp Thanh Hòa uổng công ở bên anh nhiều năm như vậy. . . . . .

Thật ra thì, đây cũng là một cuộc sống hoàn mỹ, hai người ở chung một chỗ, đã thành thói quen, không cần làm bộ, không cần cố ý.

Cả hai đều buông lỏng dáng vẻ ở chung, bởi vì đã sớm quen thuộc, vả lại biết rõ dáng vẻ bết bát nhất của đối phương, trong lòng hoàn toàn không có gánh nặng, không cần trăm phương ngàn kế nghĩ phải giả trang thế nào làm đối phương vui, càng sẽ không quan tâm hôm nay trên mặt đối phương có nhiều hơn một viên đậu hay không, thậm chí, có thể không

/362

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status