KIẾN TẠO ĐẾ QUỐC CÔNG NGHIỆP

Chương 8: chương 4.2

/10


Cô nàng ngẩng đầu lên cũng không buồn, nói: “Thấp nhất chính là giá kia, bốn mươi triệu không hơn.”

Thù Văn đi trở lại trên đường, trong đầu thanh âm khặc khặc nói: “Văn nhi, ngươi không nghe lời, ngọc kia rất không tồi, vì sao không mua cho ta?”

Thù Văn mỉm cười nói: “Hiện tại bán ta cũng không đáng mười triệu, không có tiền.”

“Không có tiền? Ta thấy thứ trong đó quá mắc tiền, sao ngươi không đập bể thủy tinh cướp luôn !”

Thù Văn ha ha nói: “Ta chưa nói sống lại muốn làm tội phạm cướp bóc. An tâm một chút chớ vội, chậm rãi nghĩ biện pháp. Ngươi nhanh chỉ ngón tay ra, còn có miếng ngọc nào thấy tốt không? Tốt nhất là hàng vỉa hè “

Thanh âm kia uể oải nói: “Đi lên phía trước, một mực đi phía trước, tốt, ở trong này.”

Thù Văn xem xét tiệm này, hảo rách nát, lập tức miệng cười rạng rỡ bước vào trong, chỉ vào miếng ngọc nhỏ hình con cá vô cùng tầm thường hỏi: “Bà chủ, cái này bán thế nào?”

“ Tám trăm cho mày lấy cho mày lấy ”

“Ngọc này vừa xem thì biết là giả mà bán tám trăm, ba trăm ngàn có bán không?”

“Không bán.”

Thù Văn nhún vai :“Không bán thì thôi.” Xoay người rời đi.

“Ai ai ai, tiểu tử thối sao lại nóng nảy thế, ba trăm ngàn tao bán lỗ vốn cho mày.”

Chỉ đại hai ngón tay đã là ba trăm ngàn, Thù văn không vui tiến vào xe taxi, thanh âm kia cằn nhằn nói: “Ngọc này kém xa so với Yên chủy kia, ngươi lập tức nghĩ biện pháp cầm về cho ta.”

Thù Văn bật cười: “Thật ngại, lúc ta sống lại quên ghi lại vé xổ số, cũng chưa có chứng minh để chơi cổ phiếu, bốn chục kia của ngươi thật chắc là không thấy bóng dáng đâu.”

“ Bốn mươi triệu rất nhiều? ”

“Với ta mà nói là rất nhiều. Những năm này, nhà nào có hơn bốn mươi triệu, cũng có thể coi là triệu phú rồi.”

“Ngươi có bao nhiêu tiền?”

“Hai thân phụ mẫu lưu lại, cái nhà rách đó cũng vọc vạch được trăm triệu”

“Khặc khặc khặc khặc, ngươi thực mạt rệp.”

Thù Văn tiếp theo đi chợ động vật...

Buổi chiều oi bức, khách hàng rất ít. Thù Văn qua lại không ngừng trong đó, một hơi mua hạt giống hoa cùng chim, gà,... hết gàn bảy triệu. Tiếp đó đi chợ nông mậu mua hạt giống rau dưa, cá con, giun, cua, tôm. Trạm cuối cùng là chợ vật nuôi, chó mèo côn trùng, chuột, kiến, vật sống có thể nghĩ đến, đều mua về, để vào linh phù.

Bận đến trời tối mới về nhà, Thù Văn mệt mỏi đến không muốn nhúc nhích, tiến vào linh phù nằm trên cỏ chìm vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ đến khi tỉnh, Thù Văn nhìn quang cảnh đại biến trước mắt, có chút kinh ngạc, nói:“Ngươi nhanh như vậy liền chuẩn bị xong rồi?”

“Khặc khặc, đây là đồ của ta, hết thảy nắm trong tay ta.”

Chỉ thấy tất cả hạt giống đều được phân loại hảo, những động vật kia cũng phân chia khu vực dàn xếp ổn thỏa, vui vẻ chạy khắp nơi.

“Linh tuyền không ngừng, chúng nó được hấp thu linh khí sau đó sinh ra linh khí vòng đi vòng lại, tuần hoàn như thế, một ngày nào đó chúng đều biến thành linh vật, đến lúc đó sương mù sẽ chậm rãi tiêu tán.”

Thù Văn ngớ ngẩn gật đầu, những điều này hắn không hiểu. Hắn chỉ cần nhớ kỹ, cơ hội có thể sống lại lần nữa là người này cho là đủ rồi.

Thù Văn đi ra ngoài ăn cơm tối, nghe Thù Ngạn cằn nhằn rồi trở về tiến vào linh phù nghỉ ngơi, trong đó thời tiết dễ chịu, còn có thác nước và hồ, là nơi du ngoạn tốt. Thù Văn dưới thác vọc thật lâu mới sảng khoái lên bờ nghỉ ngơi, thanh âm kia nói: “Hôm nay các loại hoa chim cá trùng trong động phủ này cũng coi như đầy đủ hết, chính là thiếu thứ quan trọng nhất là người, ngươi chừng nào thì bắt vài người dẫn về, tốt nhất là con nít, con nít thiên tư cao, nếu tu luyện chút, sau này có thể trở thành trợ lực của ta.”

Thù Văn vừa sợ vừa buồn cười nói:“Ta sống lại không tính đi buôn bán trẻ em.”

“Văn nhi, ngươi thật không nghe lời. Đúng rồi, ngươi tu luyện trước xem thế nào?”

Thù Văn cũng không cự tuyệt:“Làm như thế nào cũng được, nói đi.”

Một giờ sau, toàn thân Thù Văn đầy vết bẩn đen kịt. Thù Văn bình tĩnh sờ soạng, đầy mỡ sền sệt, dinh dính buồn nôn.Những vật này rõ ràng là trong thân thể một người xuất ra, sao lại ô uế như thế. Thù Văn nhảy vào dưới thác nước muốn rửa sạch, ngón tay nắm chặt chảy ra máu, bẩn, bẩn, dơ bẩn, vì sao lại dơ bẩn như vậy, đáng ghét như vậy! Người còn không bằng một thân cây, không bằng một đóa hoa, nhìn cái cây này xanh tươi biết bao, cành hoa kia cao quý lấp lánh biết bao. Thù Văn cơ hồ chà xát rách da mới từ trong nước đứng dậy, lúc này đã thở hồng hộc, thân thể như nhũn ra.

“Kiên trì uống linh thủy hai ba ngày liền bài xuất sạch sẽ.” Thanh âm kia bình tĩnh nói, Thù Văn lại cảm giác mình bị đôi mắt nọ chăm chú nhìn.


/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status