KIẾN TẠO ĐẾ QUỐC CÔNG NGHIỆP

Chương 4

/10


Chương 4
Thù Văn lẳng lặng nghe thanh âm nóng nảy kia cằn nhằn tự thuật, nói hai giờ mới xong, Lúc này Thù Văn cũng minh bạch nhiệm vụ của mình.

Thù Văn vỗ vỗ mông đứng dậy, hít sâu nói: “Không khí nơi này chính là linh khí? Thật sự sạch sẽ. Ở lại lâu, bản thân giống như cũng được gột rửa. Đi, chuyện ngươi bàn giao đầu tiên ta sẽ đi làm ngay bây giờ.”

Thù Văn ra khỏi linh phù, cầm cái thẻ cha lưu lại xuất môn.

Thù Văn đầu tiên mua một cái điện thoại, y năm nay mười một, 15 tháng 8 bắt đầu nhập học trung học. Đời trước, trong lớp người có điện thoại rất ít ỏi, tối thiểu thì lúc ấy mình không có, mãi cho đến khi lên trung học phổ thông mới mua mới mua. Khi đó tiền cha mẹ lưu lại, căn bản không thèm dùng (cũng không còn mà dùng). Trong lòng đơn thuần kỳ vọng một ngày nào đó cha mẹ sẽ trở về, yêu thương hắn.

Nhìn đường đi vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, Thù Văn bỗng có chút hoảng hốt.

Bên này vẫn là một dãy nhà gác mái tồi tàn thấp bé, vậy mà vài năm sau lại trở thành đường dành riêng cho người đi bộ náo nhiệt nhất.

Còn bên kia, sau này sẽ là các tòa nhà san sát, dân chúng vất vả cả đời cũng mơ tưởng được sống trong đó.

Cái này cái này cái này, cái kia cái kia cái kia, cuối cùng đều bị thời gian thay thế.

Thù Văn đứng ở đầu đường nóng bức ngẩn người, người đến người đi ngựa xe như nước. Y thật sự sống lại , sống lại năm mười một tuổi.

Chợ thẳng tiến.

Hắn hai đời đều không sờ qua ngọc, dốt đặc cán mai đối với ngọc.

Chợ thành phố là dạng gì, đây là đầu y thấy được .

Thù Văn miết miệng, nhìn quét qua các loại ngọc chung quanh, chỉ xem giá tiền thì chẳng còn hứng thú, nhìn qua biết hàng thứ phẩm.

Có vài cửa hàng cũng khang trang bề thế, lại có vài quán giống như quán ven đường. Trong mắt Thù Văn, tất cả ngọc đều không có gì khác nhau.

Thanh âm quen thuộc vang vọng trong đầu: “Khặc khặc khặc... Đi phía trước quẹo trái, có một cảm giác không tồi.”

Đó là một cửa hàng ngọc khí mỹ lệ, nhân viên trông thấy đi vào là một thằng nhóc lùn một con mười mấy tuổi, liền tiếp tục xem tạp chí của mình không thèm đón tiếp một câu.

Thù Văn trực tiếp đi đến tủ trưng bày được chỉ định trước mặt. Cách một tấm thủy tinh, Thù Văn thấy rõ một cái Ngọc bội nho nhỏ đặt trên đệm, cùng với bản giá viết có rất nhiều số không trên đó: “Lão bản, cái này thấp nhất có thể cho giá bao nhiêu?”

/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status