Thái độ của hoàng hậu khiến Triệu Chính Dương kinh hãi.
Mẫu hậu bớt giận.
Hoàng hậu mạnh mẽ vỗ tay trên bàn Bớt giận sao? Con nhìn xem mình đã làm ra chuyện tốt gì. Tuyết Nhi chịu gả cho con, đó là phúc phần mà đời trước con đã tu luyện mới có, đã không biết cảm ơn, ngày đầu tiên tân hôn lại khiến Vương Phi tức khí. Con , con, con, con xem con có cái gì tốt?
Hoàng hậu tỏ vẻ bất lực, dáng vẻ tức giận nói không nên lời khiến Bàng Lạc Tuyết cũng sợ hết hồn.
Mẫu hậu, người đang mang thai, tuyệt đối không thể nổi giận. Bàng Lạc Tuyết tiến lên đỡ hoàng hậu.
Nhược Phương bưng tới một chén trà, Triệu Chính Dương đón nhận.
Mẫu hậu, kính xin người hạ hoả, hài nhi biết sai rồi.
Hoàng hậu liếc mắt nhìn Triệu Chính Dương một cái, lại kéo tay Bàng Lạc Tuyết nói: Tuyết Nhi cũng đừng chấp nhặt với hắn. Đứa bé này bình thường cũng không phải như vậy.
Nhi thần hiểu, mẫu hậu, mong mẫu hậu hạ hoả, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng. Triệu Chính Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết. Mẫu hậu đã nhận trà của hắn cũng xem như là đã tha thứ cho hắn.
Hoàng hậu liếc mắt ra hiệu cho Nhược Phương, Nhược Phương gật gù.
Lại đây Tuyết Nhi, đây là lễ vật của mẫu hậu tặng con. Hoàng hậu cười híp mắt cầm chiếc hộp mở ra.
Đây là lễ vật lúc ta được gả tới đây, Hoàng thái hậu đã tặng ta. Hôm nay ta tặng lại cho các con hi vọng sau này sẽ có nhiều tôn tử.
Tạ mẫu hậu!
Hoàng hậu lại kéo tay Bàng Lạc Tuyết, chân tình trò chuyện một hồi, sau đó mới thả đi.
Lại nói hoàng đế Đông Tần ngay cả mặt Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,mũi cũng chưa từng thấy xuất hiện, mà hoàng hậu cũng không thèm để ý, Bàng Lạc Tuyết lại càng không thèm để ý.
Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng cho mời công chúa Tuyết Nhi, không phải Dự Vương. Vương công công – thân tín bên cạnh hoàng đế tâu rằng.
Bàng Lạc Tuyết nhìn hoàng hậu một chút, hẳn nàng đã sớm biết chuyện này.
Không biết hoàng thượng triệu kiến Tuyết Nhi làm gì? Hoàng hậu hỏi.
Tâu hoàng hậu nương nương, tâm tư hoàng thượng sâu kín, nô tài không thể đoán ra.
Hoàng hậu cười cợt, hiển nhiên là nàng không có ý định tin tưởng những chuyện ma quỷ do hắn nói ra.
Thật sao? Bổn cung còn tưởng rằng công công biết chút gì mà không muốn nói với ta.
Vương công công vội vàng quỳ trên mặt đất nói: Sao nô tài dám như vậy? Ngày hôm nay Vương Phi tiến cung, chắc hoàng thượng có việc cần sắp xếp. Nói không chừng chắc là muốn ban thưởng gì. Hoàng hậu nương nương, ngài cũng đừng làm khó dễ tiểu nhân. Vương công công cười khổ nói.
Mẫu hậu, nhi thần thấy hôm nay tiến cung vẫn chưa thỉnh an hoàng thượng, sợ hoàng thượng sẽ trách cứ nhi thần, cho nên cũng muốn đi theo Vương công công một chuyến. Bàng Lạc Tuyết nói đỡ giúp Vương công công đổi chủ đề.
Tuyết Nhi, vậy con đi nhanh về nhanh. Hoàng hậu nói.
Triệu Chính Dương nhìn bóng dáng Bàng Lạc Tuyết rời đi, trong lòng mơ hồ có một loại dự cảm xấu.
Mẫu hậu, rốt cuộc phụ hoàng có ý gì? Triệu Chính Dương hỏi.
Con còn có mặt mũi hỏi ta, khó khăn biết bao mới cưới được một nữ nhân tốt như Tuyết
Mẫu hậu bớt giận.
Hoàng hậu mạnh mẽ vỗ tay trên bàn Bớt giận sao? Con nhìn xem mình đã làm ra chuyện tốt gì. Tuyết Nhi chịu gả cho con, đó là phúc phần mà đời trước con đã tu luyện mới có, đã không biết cảm ơn, ngày đầu tiên tân hôn lại khiến Vương Phi tức khí. Con , con, con, con xem con có cái gì tốt?
Hoàng hậu tỏ vẻ bất lực, dáng vẻ tức giận nói không nên lời khiến Bàng Lạc Tuyết cũng sợ hết hồn.
Mẫu hậu, người đang mang thai, tuyệt đối không thể nổi giận. Bàng Lạc Tuyết tiến lên đỡ hoàng hậu.
Nhược Phương bưng tới một chén trà, Triệu Chính Dương đón nhận.
Mẫu hậu, kính xin người hạ hoả, hài nhi biết sai rồi.
Hoàng hậu liếc mắt nhìn Triệu Chính Dương một cái, lại kéo tay Bàng Lạc Tuyết nói: Tuyết Nhi cũng đừng chấp nhặt với hắn. Đứa bé này bình thường cũng không phải như vậy.
Nhi thần hiểu, mẫu hậu, mong mẫu hậu hạ hoả, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng. Triệu Chính Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết. Mẫu hậu đã nhận trà của hắn cũng xem như là đã tha thứ cho hắn.
Hoàng hậu liếc mắt ra hiệu cho Nhược Phương, Nhược Phương gật gù.
Lại đây Tuyết Nhi, đây là lễ vật của mẫu hậu tặng con. Hoàng hậu cười híp mắt cầm chiếc hộp mở ra.
Đây là lễ vật lúc ta được gả tới đây, Hoàng thái hậu đã tặng ta. Hôm nay ta tặng lại cho các con hi vọng sau này sẽ có nhiều tôn tử.
Tạ mẫu hậu!
Hoàng hậu lại kéo tay Bàng Lạc Tuyết, chân tình trò chuyện một hồi, sau đó mới thả đi.
Lại nói hoàng đế Đông Tần ngay cả mặt Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,mũi cũng chưa từng thấy xuất hiện, mà hoàng hậu cũng không thèm để ý, Bàng Lạc Tuyết lại càng không thèm để ý.
Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng cho mời công chúa Tuyết Nhi, không phải Dự Vương. Vương công công – thân tín bên cạnh hoàng đế tâu rằng.
Bàng Lạc Tuyết nhìn hoàng hậu một chút, hẳn nàng đã sớm biết chuyện này.
Không biết hoàng thượng triệu kiến Tuyết Nhi làm gì? Hoàng hậu hỏi.
Tâu hoàng hậu nương nương, tâm tư hoàng thượng sâu kín, nô tài không thể đoán ra.
Hoàng hậu cười cợt, hiển nhiên là nàng không có ý định tin tưởng những chuyện ma quỷ do hắn nói ra.
Thật sao? Bổn cung còn tưởng rằng công công biết chút gì mà không muốn nói với ta.
Vương công công vội vàng quỳ trên mặt đất nói: Sao nô tài dám như vậy? Ngày hôm nay Vương Phi tiến cung, chắc hoàng thượng có việc cần sắp xếp. Nói không chừng chắc là muốn ban thưởng gì. Hoàng hậu nương nương, ngài cũng đừng làm khó dễ tiểu nhân. Vương công công cười khổ nói.
Mẫu hậu, nhi thần thấy hôm nay tiến cung vẫn chưa thỉnh an hoàng thượng, sợ hoàng thượng sẽ trách cứ nhi thần, cho nên cũng muốn đi theo Vương công công một chuyến. Bàng Lạc Tuyết nói đỡ giúp Vương công công đổi chủ đề.
Tuyết Nhi, vậy con đi nhanh về nhanh. Hoàng hậu nói.
Triệu Chính Dương nhìn bóng dáng Bàng Lạc Tuyết rời đi, trong lòng mơ hồ có một loại dự cảm xấu.
Mẫu hậu, rốt cuộc phụ hoàng có ý gì? Triệu Chính Dương hỏi.
Con còn có mặt mũi hỏi ta, khó khăn biết bao mới cưới được một nữ nhân tốt như Tuyết
/396
|