Edit : Sóc Là Ta
Bàng Lạc Tuyết phẫn hận đến nỗi trên khuôn mặt nàng toả ra một tầng sương mù.
Triệu Chính Dương sợ hãi nói: Chu ma ma, lần này ngươi thực sự hại chết ta rồi.
Chu ma ma nhìn Vương gia, ủy khuất nói: Vương gia, nha hoàn trong phủ này từ trước đến giờ đều là do lão nô dạy dỗ. Nha hoàn của Vương Phi không hiểu quy củ như thế, nô tỳ cũng phải cố gắng dạy dỗ bọn họ chứ.
Nô tỳ sao? Bàng Lạc Tuyết cười lạnh: Triệu Chính Dương, huynh nói cho lão ma ma biết xem rốt cuộc bọn họ là ai?
Tuyết Nhi, muội nể mặt huynh, Chu ma ma cũng đã lớn tuổi, nàng còn là nhũ mẫu của ta. Triệu Chính Dương bất đắc dĩ nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Triệu Chính Dương nói: Muội không hi vọng huynh ở mọi thời khắc đều đứng bên cạnh muội, thế nhưng lần này huynh đã khiến muội quá thất vọng. Bàng Lạc Tuyết từng bước một đi tới trước mặt Chu ma ma đột nhiên giơ cao tay và tát mạnh xuống khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tuyết Nhi!
Ngươi!
Chu ma ma khó tin nhìn Bàng Lạc Tuyết, bình thường vương gia cũng đều không nỡ lòng nói nặng một câu, mà người Vương phi này, mới ngày đầu tiên về phủ lại dám thẳng thừng cho mình một cái tát.
Cái tát này, với tư cách chủ nhân trong Vương phủ, ta nói cho ngươi biết hai người bọn họ không phải là nha hoàn gì cả, mà là nghĩa muội của ta. Ta là công chúa hải quốc, các nàng chí ít cũng là quận chúa, ngươi chỉ là một lão nô, có quyền gì đánh người của ta.
Vương gia cũng chưa từng đánh ta mà ngươi... Chu ma ma khó tin nói.
Ngày hôm nay Bổn cung nói cho ngươi biết, nơi đây chính là chỗ của ta, còn ngươi mau cút khỏi nơi này.
Chu ma ma sửng sốt một chút, nhìn Vương gia: Vương gia, Vương Phi là muốn đuổi lão nô đi sao?
Bàng Lạc Tuyết nhìn Triệu Chính Dương, còn Triệu Chính Dương nói: Phủ này là do Vương Phi định đoạt.
Triệu Chính Dương cũng biết tính khí của Bàng Lạc Tuyết, ngày hôm nay nếu hắn còn muốn cùng nàng tiến cung thì cũng nên nương theo ý nàng.
Lão nô biết sai rồi, kính xin Vương Phi bớt giận.
Chu ma ma, vị trí của ngươi trong phủ này rất xứng với Thanh nhi, ta thấy nha hoàn đó rất khá. Ngoài ra, nơi này có nhiều hạt đậu như vậy, kính xin ma ma lựa hết rồi hãy đi. Bàng Lạc Tuyết vỗ tay nói.
Tuyết Nhi, ma ma đã lớn tuổi. Triệu Chính Dương nói.
Vậy thì mời Vương gia cũng cùng lựa với lão đi. Bàng Lạc Tuyết nói.
Khoé miệng Triệu Chính Dương hơi giật giật.
Bơi! Triệu Chính Dương nói.
Bơi e dè lên tiếng: Tâu Vương gia, ý của Vương Phi , nô tài nghĩ ngài cũng hiểu.
Cũng đã muộn rồi, lập tức tiến cung, hay là ngài đừng đi. Khoé miệng Bàng Lạc Tuyết nhếch lên không thèm nhìn Triệu Chính Dương, trực tiếp bước ra ngoài.
Triệu Chính Dương thở dài một hơi: Các ngươi giúp ma ma lựa hạt đậu, còn có sau này không nên chọc đến Vương Phi nổi giận, lần sau ta cũng không thể giữ được ngươi. Mọi việc trong phủ này đều là do Vương Phi định đoạt.
Bơi nghe xong khóe miệng giật giật nói: Chu ma ma, ánh mắt Vương Phi chúng ta sắc bén lắm, ngươi làm gì cũng nên nghĩ đến hậu quả, nếu không sẽ chết không được tử tế đâu. Hôm nay Vương Phi chỉ vì nể mặt vương gia thôi, lần sau sẽ không chuyện tốt như vậy đâu.
Một mình Bàng Lạc Tuyết ngồi trong xe ngựa nhắm mắt lại, Triệu Chính Dương đứng bên ngoài gọi vài tiếng cũng không thấy Bàng Lạc Tuyết có phản ứng gì nên hắn nhẹ thở dài một hơi.
Tâu Vương gia,
Bàng Lạc Tuyết phẫn hận đến nỗi trên khuôn mặt nàng toả ra một tầng sương mù.
Triệu Chính Dương sợ hãi nói: Chu ma ma, lần này ngươi thực sự hại chết ta rồi.
Chu ma ma nhìn Vương gia, ủy khuất nói: Vương gia, nha hoàn trong phủ này từ trước đến giờ đều là do lão nô dạy dỗ. Nha hoàn của Vương Phi không hiểu quy củ như thế, nô tỳ cũng phải cố gắng dạy dỗ bọn họ chứ.
Nô tỳ sao? Bàng Lạc Tuyết cười lạnh: Triệu Chính Dương, huynh nói cho lão ma ma biết xem rốt cuộc bọn họ là ai?
Tuyết Nhi, muội nể mặt huynh, Chu ma ma cũng đã lớn tuổi, nàng còn là nhũ mẫu của ta. Triệu Chính Dương bất đắc dĩ nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Triệu Chính Dương nói: Muội không hi vọng huynh ở mọi thời khắc đều đứng bên cạnh muội, thế nhưng lần này huynh đã khiến muội quá thất vọng. Bàng Lạc Tuyết từng bước một đi tới trước mặt Chu ma ma đột nhiên giơ cao tay và tát mạnh xuống khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tuyết Nhi!
Ngươi!
Chu ma ma khó tin nhìn Bàng Lạc Tuyết, bình thường vương gia cũng đều không nỡ lòng nói nặng một câu, mà người Vương phi này, mới ngày đầu tiên về phủ lại dám thẳng thừng cho mình một cái tát.
Cái tát này, với tư cách chủ nhân trong Vương phủ, ta nói cho ngươi biết hai người bọn họ không phải là nha hoàn gì cả, mà là nghĩa muội của ta. Ta là công chúa hải quốc, các nàng chí ít cũng là quận chúa, ngươi chỉ là một lão nô, có quyền gì đánh người của ta.
Vương gia cũng chưa từng đánh ta mà ngươi... Chu ma ma khó tin nói.
Ngày hôm nay Bổn cung nói cho ngươi biết, nơi đây chính là chỗ của ta, còn ngươi mau cút khỏi nơi này.
Chu ma ma sửng sốt một chút, nhìn Vương gia: Vương gia, Vương Phi là muốn đuổi lão nô đi sao?
Bàng Lạc Tuyết nhìn Triệu Chính Dương, còn Triệu Chính Dương nói: Phủ này là do Vương Phi định đoạt.
Triệu Chính Dương cũng biết tính khí của Bàng Lạc Tuyết, ngày hôm nay nếu hắn còn muốn cùng nàng tiến cung thì cũng nên nương theo ý nàng.
Lão nô biết sai rồi, kính xin Vương Phi bớt giận.
Chu ma ma, vị trí của ngươi trong phủ này rất xứng với Thanh nhi, ta thấy nha hoàn đó rất khá. Ngoài ra, nơi này có nhiều hạt đậu như vậy, kính xin ma ma lựa hết rồi hãy đi. Bàng Lạc Tuyết vỗ tay nói.
Tuyết Nhi, ma ma đã lớn tuổi. Triệu Chính Dương nói.
Vậy thì mời Vương gia cũng cùng lựa với lão đi. Bàng Lạc Tuyết nói.
Khoé miệng Triệu Chính Dương hơi giật giật.
Bơi! Triệu Chính Dương nói.
Bơi e dè lên tiếng: Tâu Vương gia, ý của Vương Phi , nô tài nghĩ ngài cũng hiểu.
Cũng đã muộn rồi, lập tức tiến cung, hay là ngài đừng đi. Khoé miệng Bàng Lạc Tuyết nhếch lên không thèm nhìn Triệu Chính Dương, trực tiếp bước ra ngoài.
Triệu Chính Dương thở dài một hơi: Các ngươi giúp ma ma lựa hạt đậu, còn có sau này không nên chọc đến Vương Phi nổi giận, lần sau ta cũng không thể giữ được ngươi. Mọi việc trong phủ này đều là do Vương Phi định đoạt.
Bơi nghe xong khóe miệng giật giật nói: Chu ma ma, ánh mắt Vương Phi chúng ta sắc bén lắm, ngươi làm gì cũng nên nghĩ đến hậu quả, nếu không sẽ chết không được tử tế đâu. Hôm nay Vương Phi chỉ vì nể mặt vương gia thôi, lần sau sẽ không chuyện tốt như vậy đâu.
Một mình Bàng Lạc Tuyết ngồi trong xe ngựa nhắm mắt lại, Triệu Chính Dương đứng bên ngoài gọi vài tiếng cũng không thấy Bàng Lạc Tuyết có phản ứng gì nên hắn nhẹ thở dài một hơi.
Tâu Vương gia,
/396
|