Tấn vương nhìn Bạch Quân Nhược cùng Bàng Lạc Tuyết, cũng không biết cảm xúc trong lòng mình là thế nào. Trong lòng thầm có chút khó chịu, cũng có chút đố kị với Bạch Quân Nhược.
Bạch Quân Nhược không nói hai lời đi tới chỗ bên cạnh Bàng Lạc Tuyết, Tử Quyên tiến lên đặt một ly trà bên cạnh Bạch Quân Nhược. Bạch Quân Nhược bưng lên uống một ngụm: Qủa thực là trà ngon, phẩm vị Tuyết nhi cũng không tệ.
Khoé môi Bàng Lạc Tuyết co rút: Quân ăn với bánh ngọt, vị sẽ ngon hơn đấy.
Bạch Quân Nhược nhìn thứ Bàng Lạc Tuyết gọi là bánh ngọt, thứ này mà gặp trên đường chưa chắc đã có người mua, làm khó coi không nói, còn đầy mỡ. Khác hẳn với đĩa bánh bát trân được làm khéo léo bên cạnh Tấn vương cùng Bàng Lạc Vũ, tuy nhiên Bạch Quân Nhược sẽ không cho rằng vì Bàng Lạc Tuyết muốn đối đãi tốt với hai vị kia nên mới...
Tấn vương nói: Bạch công tử cứ thử dùng bánh bát trân một chút, phối với trà này sẽ có vị rất khác.
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Tấn vương, lại nhìn liếc mắt nhìn Bạch Quân Nhược, bản thân lại tuỳ tiện cầm một miếng bỏ vào trong miệng. Mặc dù bên ngoài nhìn thứ này đầy mỡ, thật ra chính là được tạo thành từ một loại mật đặc biệt.
Bạch Quân Nhược bánh ngọt trước măt Bàng Lạc Tuyết lên, lại uống một ngụm trà, hai người nhìn nhau, hắn kinh ngạc phát hiện, bánh ngọt này lại là mỹ vị, ngọt mà không ngấy, càng quan trọng hơn là nó làm cho người ta có cảm giác khác thường, khá hơn so với vẻ ngoài của nó nhiều.
Tấn vương nhìn Bạch Quân Nhược không quan tâm đến hắn, trong lòng lại càng khó chịu hơn, chẳng lẽ tên Bạch Quân Nhược này cứ cao ngạo như vậy sao?
Bạch Quân Nhược và Bàng Lạc Tuyết ăn cùng một loại bánh ngọt, Tấn vương nói: Nếu cả Bạch công tử cũng cảm thấy không tệ, ta và đại tiểu thư cũng nếm thử.” Nói liền muốn đứng lên.
Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng nhìn hắn: Loại bánh ngọt này không phù hợp với khẩu vị của Tấn vương, hay là ngài cứ ăn bánh bát trân đi, như vậy mới phù hợp với thân phận vương gia. Lại nói bánh của hai người đã được dọn xuống, ta đều dùng để thưởng người, sợ là cũng không còn nữa. Bàng Lạc Tuyết có chút tiếc rẻ.
Bạch Quân Nhược cầm miếng cuối cùng lên: Quả thật là mỹ vị.
Bốn người ăn một hồi, Bàng Lạc Tuyết mới nói: Không biết vương gia còn có chuyện gì khác không?
Bàng Lạc Vũ nói: Vương gia muốn xem Tuyết nhi đã thêu giá y của ta tới đâu rồi, dù sao chuyện này cũng có liên quan tới mặt mũi của phủ Quốc công, Tuyết nhi cần phải dụng tâm đấy.
Bàng Lạc Tuyết đặt mạnh cái chén trong tay lên bàn, Bàng Lạc Vũ nhìn biểu tình của Bàng Lạc Tuyết đột nhiên trở nên tức giận. Tuy nhiên nghĩ tới việc mình sắp trở thành Tấn vương phi, sao có thể vừa mới lâm trận đã thua khí thế người ta chứ.
Bàng Lạc Tuyết nói với Tử Quyên: Đi lấy giá y chưa thêu xong của đại tiểu thư đến đây.
Tử Quyên liếc mắt nhìn Bàng Lạc Vũ: Vâng, tiểu thư.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ nói: Đại tỷ và vương gia đã lo Tuyết nhi làm không tốt, vậy cứ mang đi đi. Ta lười làm mấy chuyện tốn sức mà không hợp lòng người này.
Tấn vương vội vàng nói: Nhị tiểu thư hiểu lầm rồi, sao tiểu vương dám có ý này chứ.
Bàng Lạc Vũ cũng biết tay nghề của Bàng Lạc Tuyết được truyền từ Dương thị, những thứ được thêu cũng vô cùng sống động: Nhị muội, thật sự muội đã hiểu lầm rồi.
Được rồi. Khỏi phải nói nữa. Gần đây ta cũng hơi bận, giá y này nên để cho đệ nhất tài nữ của Đông Tần là tỷ tỷ thêu đi. Bàng Lạc Tuyết ngắt lời nàng ta.
Bàng Lạc Vũ sốt ruột, chắc hẳn là Bàng Lạc Tuyết này mượn cớ không muốn thêu cho nàng ta đây mà.
Chỉ chốc lát Tử Quyên đã ôm một hộp gỗ hồng đến, mở ra liền thấy một bộ giá y được dùng chỉ vàng thêu phượng phía trên, vô cùng lấp lánh.
Mặt Tấn vương thoáng qua chút kinh ngạc, hắn vuốt giá y nói: Kỹ thuật thêu thùa của Tuyết nhi đúng là làm cho người ta than phục.
Bàng Lạc Tuyết lười nhác đáp trả: Sau này tỷ tỷ cứ tự thêu đi.
Bàng Lạc Vũ sốt ruột nói: Tuyết nhi, tỷ tỷ thật sự không có ý này. Xin muội cứ thêu xong cho ta đi.
Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng nhìn Bàng Lạc Vũ: Không cần, Tuyết nhi không chịu nổi những lời này.
Bàng Lạc Tuyết nhìn sắc trời một chút, nói: Bây giờ cũng không còn sớm. Ta sẽ không tiễn hai vị.
Bàng Lạc Tuyết hạ lệnh đuổi khách rõ ràng, Bàng Lạc Vũ mang vẻ mặt sốt ruột nhìn Tấn vương, Tấn vương lại nhìn vẻ mặt không vui của Bàng Lạc Tuyết, tất nhiên sẽ không còn mặt dày mày dạn muốn ở chung.
Bàng Lạc Tuyết vừa mới đưa Bàng Lạc Vũ và Tấn vương ra ngoài sân, hai con ong đã bay ra khỏi dược lâu, Tấn vương tò mò hỏi: Đó là nơi nào vậy, nhìn qua thực sự rất độc đáo.
Bàng Lạc Tuyết như có điều suy nghĩ nhìn Tấn vương: Nơi đó là ta thêu đồ, hiện tại là nơi ở của Bạch Quân Nhược.
Thực sự là không tệ, không biết ta có thể đi thăm quan một chút hay không. Tấn vương thăm dò hỏi.
Bàng Lạc Tuyết không nghĩ ngợi liền cự tuyệt, nguyên nhân là hiện tại cũng đã sắp xếp để Bạch Quân Nhược ở .
Tất nhiên Tấn vương không hỏi tiếp, Bàng Lạc Tuyết không phải người khôn khéo bình thường, nếu để nàng sinh lòng nghi ngờ thì nhất định sẽ dời người đi.
Hai người đành phải xin cáo lui.
Bàng Lạc Tuyết trở lại trong phòng, dập tắt hương, lại bỏ vài lá bạc hà vào trong, trong chốc lát Bàng Lạc Tuyết mới cảm thấy đầu óc mình thoải mái hơn.
Sợ là Tấn vương này đã bắt tay với hai vị hoàng tử Bắc Yên kia để chuẩn bị bắt gian rồi.
Ta biết. Bàng Lạc Tuyết không đề quan tâm.
Vậy ngươi có kế nào hay không? Bạch Quân Nhược hỏi, Tấn vương này sợ là không đơn giản.
Bàng Lạc Tuyết thờ ơ nhún vai nói: Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn mà thôi. Tuy nhiên hai người này đúng là rắn chung một ổ, quá phiền phức. Ta muốn khiến bọn hắn an phận một chút, bản thân mình cũng nhàn nhạ hơn.
Có gì cần ta thì cứ mở miệng, đừng khách khí. Bạch Quân Nhược nói.
Ngươi yên tâm, tất nhiên ta sẽ không khách sáo với ngươi, ngươi cứ chờ đi, ta sẽ khiến Tấn vương biết được kết quả đắc tội với ta là gì. Bàng Lạc Tuyết sắc trời càng ngày càng âm u bên ngoài nói.
Tiểu thư, tam tiểu thư tới. Nói là có chuyện tìm người. Tử Quyên ở ngoài cửa nói.
Ừ, để cho nàng vào đi. Bàng Lạc Tuyết nằm trên ghế quý phi đáp.
Bạch Quân Nhược lười nhác đứng lên nói: Ta phải đi nghỉ đây. Nếu không phải hắn sợ Bàng Lạc Tuyết chịu thiệt, hắn mới lười ra ngoài này, tuy nhiên hình như hắn đã suy nghĩ nhiều rồi, Bàng Lạc Tuyết dư sức đối phó với hai người này.
Lúc Bàng Lạc Băng vào Bạch Quân Nhược đã phi thân đến dược lâu .
Bàng Lạc Tuyết lười nhác nằm trên ghế quý phi, Bàng Lạc Băng hành lễ: Yết kiến nhị tỷ.
Băng nhi à, sao muội lại đến đây? Bàng Lạc Tuyết hỏi.
Bàng Lạc Băng nhỏ giọng nói: Nghe nói vừa rồi đại tỷ và Tấn vương có tới.
Ừ. Bàng Lạc Tuyết cũng không muốn nhiều lời, mặc dù hiện tại nàng cho Bàng Lạc Băng một gian phòng, chẳng qua là ở hậu viện, ở đây Bàng Lạc Băng cũng không biết gì, Bàng Lạc Băng cũng biết nhị tỷ không muốn nàng biết quá nhiều chuyện, cho nên vẫn luôn rất ngoan ngoãn ở phía sau, thỉnh lại nhân dịp thủ vệ canh phòng lơi lỏng lại đến thăm tam di nương đang bị giam lỏng. Bây giờ thân thể tam di nương càng ngày tệ, Bàng Lạc Băng rất đau lòng. Bây giờ chỉ còn một cách duy nhất để cứu tam phu nhân ra khỏi nơi kia. Đó chính là nàng gả cho Tấn vương thay cho Bàng Lạc Vũ. Chỉ cần nàng thành Tấn vương phi, đến lúc đó tam phu nhân cũng sẽ được thả ra.
Bàng Lạc Băng quỳ mạnh trên mặt đất: Nhị tỷ, Băng nhi muốn cầu nhị tỷ một việc.
Bàng Lạc Tuyết không mở miệng, chỉ nhắm mắt lại.
Bàng Lạc Băng lê gối sang, cầm lấy tay Bàng Lạc Tuyết nói: Nhị tỷ, muội muốn gả cho Tấn vương thay cho đại tủ.
Bàng Lạc Tuyết mở hai mắt ra nhìn Bàng Lạc Băng: Muội phải biết đại tỷ cũng rất thích Tấn vương, bọn họ thành thân là chuyện sớm muộn, dù cho ta có cách khiến Tấn vương cưới muội, thế nhưng Bàng Lạc Vũ mới là Tấn vương phi chân chính, đến lúc đó muội thấy với tính cách của đại tỷ, muội sẽ rơi vào kết quả gì?
Sao Bàng Lạc Băng không biết tân địa tiện nhân Bàng Lạc Vũ kia hung ác đến đâu. Nếu như nàng gả cho Tấn vương. Chỉ cần Bàng Lạc Vũ còn là Tấn vương phi sẽ không để nàng sống tốt được một ngày, tam di nương đã nói rõ với nàng, Bàng Lạc Băng dập đầu thật mạnh: Nếu như đại tỷ đã không còn gì, chắc chắn Tấn vương sẽ không cần nàng ta nữa phải không? Bàng Lạc Băng cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng quỳ trên mặt đất, thở dài, đỡ nàng lên: Xem ra Băng nhi đã có chủ ý, tuy nhiên ta chỉ có thể nói cho muội biết, dù Bàng Lạc Vũ có không đúng thế nào thì vẫn là đại tỷ của chúng ta, mặc dù nàng thường quan tâm đến lợi ích của mình, nhưng là chúng ta phải biết lấy ân báo oán mới phải!” Bàng Lạc Băng cười lạnh, lấy ơn báo oán? Dùng cái gì trả ơn? Là lúc trước Bàng Lạc Vũ đã nhục nhã nàng lại cướp đi thứ nàng yêu nhất cả đời này, ngay cả mẫu thân mình cũng phải vào Ly viên vì nhị phu nhân, sao nàng có thể không hận được. Để nàng lấy ơn báo oán, lòng dạ Bàng Lạc Băng nàng cũng chưa tốt đến mức đó.
Bàng Lạc Băng trầm mặc, không nói lời nào, Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng nói: Ta sẽ bảo người dạy muội làm thế nào mới chiếm được sự yêu thích của Tấn vương, làm thế nào nữa thì tự muội quyết định đi. Nể tình tam di nương, ta cũng chỉ có thể giúp muội tới đây thôi.
Bàng Lạc Băng mừng rỡ nâng mặt lên ôm eo Bàng Lạc Tuyết nói: Đa tạ nhị tỷ, đợi Băng nhi có thứ mình muốn nhất định sẽ không quên tỷ tỷ.
Đứng lên đi! Nói mấy lời ân tình này làm gì, chúng ta vốn chính là tỷ muội, tỷ muội trợ giúp lẫn nhau là chuyện nên làm, trái lại muội, thật sự đúng là một đứa trẻ đáng thương. Nếu không phải đại tỷ không hiểu chuyện thì muội cũng không cần phải ở cùng ta như vậy. Bàng Lạc Tuyết vuốt đầu Bàng Lạc Băng an ủi nói.
Bàng Lạc Băng chính là một con sói thật sự, mặc dù cảm kích Bàng Lạc Tuyết vì đã làm tất cả cho nàng ta. Thế nhưng! Nàng ta không phải là đích nữ của Bàng Quốc công! Nếu như nàng là đích nữ chắc hẳn ai cũng không dám bắt nạt nàng. Bàng Lạc Tuyết vẫn chỉ là một quân cờ trong tay nàng ta mà thôi, ở dưới mái hiên người khác, không thể không cúi đầu.
Lời Bàng Lạc Băng nói đều đi vào tai Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết cũng hoàn toàn hiểu rõ kế hoạch của Bàng Lạc Băng. Bàng Lạc Tuyết âm thầm cảm thấy nữ nhân của phủ Bàng quốc công thực sự không đơn giản. Cách thâm độc như vậy nàng cũng nghĩ ra được, Bàng Lạc Tuyết cũng có cái nhìn khác xưa với các nàng.
Muội đi về trước đi. Ta nhớ tam phu nhân đã từng mang một chút vải vóc sang đây, ta nói tú nương đẩy nhanh tốc độ giúp muội, ta mong muội sẽ đạt được điều mình muốn. Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng nói.
Đa tạ nhị tỷ tỷ tác thành...
Bạch Quân Nhược không nói hai lời đi tới chỗ bên cạnh Bàng Lạc Tuyết, Tử Quyên tiến lên đặt một ly trà bên cạnh Bạch Quân Nhược. Bạch Quân Nhược bưng lên uống một ngụm: Qủa thực là trà ngon, phẩm vị Tuyết nhi cũng không tệ.
Khoé môi Bàng Lạc Tuyết co rút: Quân ăn với bánh ngọt, vị sẽ ngon hơn đấy.
Bạch Quân Nhược nhìn thứ Bàng Lạc Tuyết gọi là bánh ngọt, thứ này mà gặp trên đường chưa chắc đã có người mua, làm khó coi không nói, còn đầy mỡ. Khác hẳn với đĩa bánh bát trân được làm khéo léo bên cạnh Tấn vương cùng Bàng Lạc Vũ, tuy nhiên Bạch Quân Nhược sẽ không cho rằng vì Bàng Lạc Tuyết muốn đối đãi tốt với hai vị kia nên mới...
Tấn vương nói: Bạch công tử cứ thử dùng bánh bát trân một chút, phối với trà này sẽ có vị rất khác.
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Tấn vương, lại nhìn liếc mắt nhìn Bạch Quân Nhược, bản thân lại tuỳ tiện cầm một miếng bỏ vào trong miệng. Mặc dù bên ngoài nhìn thứ này đầy mỡ, thật ra chính là được tạo thành từ một loại mật đặc biệt.
Bạch Quân Nhược bánh ngọt trước măt Bàng Lạc Tuyết lên, lại uống một ngụm trà, hai người nhìn nhau, hắn kinh ngạc phát hiện, bánh ngọt này lại là mỹ vị, ngọt mà không ngấy, càng quan trọng hơn là nó làm cho người ta có cảm giác khác thường, khá hơn so với vẻ ngoài của nó nhiều.
Tấn vương nhìn Bạch Quân Nhược không quan tâm đến hắn, trong lòng lại càng khó chịu hơn, chẳng lẽ tên Bạch Quân Nhược này cứ cao ngạo như vậy sao?
Bạch Quân Nhược và Bàng Lạc Tuyết ăn cùng một loại bánh ngọt, Tấn vương nói: Nếu cả Bạch công tử cũng cảm thấy không tệ, ta và đại tiểu thư cũng nếm thử.” Nói liền muốn đứng lên.
Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng nhìn hắn: Loại bánh ngọt này không phù hợp với khẩu vị của Tấn vương, hay là ngài cứ ăn bánh bát trân đi, như vậy mới phù hợp với thân phận vương gia. Lại nói bánh của hai người đã được dọn xuống, ta đều dùng để thưởng người, sợ là cũng không còn nữa. Bàng Lạc Tuyết có chút tiếc rẻ.
Bạch Quân Nhược cầm miếng cuối cùng lên: Quả thật là mỹ vị.
Bốn người ăn một hồi, Bàng Lạc Tuyết mới nói: Không biết vương gia còn có chuyện gì khác không?
Bàng Lạc Vũ nói: Vương gia muốn xem Tuyết nhi đã thêu giá y của ta tới đâu rồi, dù sao chuyện này cũng có liên quan tới mặt mũi của phủ Quốc công, Tuyết nhi cần phải dụng tâm đấy.
Bàng Lạc Tuyết đặt mạnh cái chén trong tay lên bàn, Bàng Lạc Vũ nhìn biểu tình của Bàng Lạc Tuyết đột nhiên trở nên tức giận. Tuy nhiên nghĩ tới việc mình sắp trở thành Tấn vương phi, sao có thể vừa mới lâm trận đã thua khí thế người ta chứ.
Bàng Lạc Tuyết nói với Tử Quyên: Đi lấy giá y chưa thêu xong của đại tiểu thư đến đây.
Tử Quyên liếc mắt nhìn Bàng Lạc Vũ: Vâng, tiểu thư.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ nói: Đại tỷ và vương gia đã lo Tuyết nhi làm không tốt, vậy cứ mang đi đi. Ta lười làm mấy chuyện tốn sức mà không hợp lòng người này.
Tấn vương vội vàng nói: Nhị tiểu thư hiểu lầm rồi, sao tiểu vương dám có ý này chứ.
Bàng Lạc Vũ cũng biết tay nghề của Bàng Lạc Tuyết được truyền từ Dương thị, những thứ được thêu cũng vô cùng sống động: Nhị muội, thật sự muội đã hiểu lầm rồi.
Được rồi. Khỏi phải nói nữa. Gần đây ta cũng hơi bận, giá y này nên để cho đệ nhất tài nữ của Đông Tần là tỷ tỷ thêu đi. Bàng Lạc Tuyết ngắt lời nàng ta.
Bàng Lạc Vũ sốt ruột, chắc hẳn là Bàng Lạc Tuyết này mượn cớ không muốn thêu cho nàng ta đây mà.
Chỉ chốc lát Tử Quyên đã ôm một hộp gỗ hồng đến, mở ra liền thấy một bộ giá y được dùng chỉ vàng thêu phượng phía trên, vô cùng lấp lánh.
Mặt Tấn vương thoáng qua chút kinh ngạc, hắn vuốt giá y nói: Kỹ thuật thêu thùa của Tuyết nhi đúng là làm cho người ta than phục.
Bàng Lạc Tuyết lười nhác đáp trả: Sau này tỷ tỷ cứ tự thêu đi.
Bàng Lạc Vũ sốt ruột nói: Tuyết nhi, tỷ tỷ thật sự không có ý này. Xin muội cứ thêu xong cho ta đi.
Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng nhìn Bàng Lạc Vũ: Không cần, Tuyết nhi không chịu nổi những lời này.
Bàng Lạc Tuyết nhìn sắc trời một chút, nói: Bây giờ cũng không còn sớm. Ta sẽ không tiễn hai vị.
Bàng Lạc Tuyết hạ lệnh đuổi khách rõ ràng, Bàng Lạc Vũ mang vẻ mặt sốt ruột nhìn Tấn vương, Tấn vương lại nhìn vẻ mặt không vui của Bàng Lạc Tuyết, tất nhiên sẽ không còn mặt dày mày dạn muốn ở chung.
Bàng Lạc Tuyết vừa mới đưa Bàng Lạc Vũ và Tấn vương ra ngoài sân, hai con ong đã bay ra khỏi dược lâu, Tấn vương tò mò hỏi: Đó là nơi nào vậy, nhìn qua thực sự rất độc đáo.
Bàng Lạc Tuyết như có điều suy nghĩ nhìn Tấn vương: Nơi đó là ta thêu đồ, hiện tại là nơi ở của Bạch Quân Nhược.
Thực sự là không tệ, không biết ta có thể đi thăm quan một chút hay không. Tấn vương thăm dò hỏi.
Bàng Lạc Tuyết không nghĩ ngợi liền cự tuyệt, nguyên nhân là hiện tại cũng đã sắp xếp để Bạch Quân Nhược ở .
Tất nhiên Tấn vương không hỏi tiếp, Bàng Lạc Tuyết không phải người khôn khéo bình thường, nếu để nàng sinh lòng nghi ngờ thì nhất định sẽ dời người đi.
Hai người đành phải xin cáo lui.
Bàng Lạc Tuyết trở lại trong phòng, dập tắt hương, lại bỏ vài lá bạc hà vào trong, trong chốc lát Bàng Lạc Tuyết mới cảm thấy đầu óc mình thoải mái hơn.
Sợ là Tấn vương này đã bắt tay với hai vị hoàng tử Bắc Yên kia để chuẩn bị bắt gian rồi.
Ta biết. Bàng Lạc Tuyết không đề quan tâm.
Vậy ngươi có kế nào hay không? Bạch Quân Nhược hỏi, Tấn vương này sợ là không đơn giản.
Bàng Lạc Tuyết thờ ơ nhún vai nói: Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn mà thôi. Tuy nhiên hai người này đúng là rắn chung một ổ, quá phiền phức. Ta muốn khiến bọn hắn an phận một chút, bản thân mình cũng nhàn nhạ hơn.
Có gì cần ta thì cứ mở miệng, đừng khách khí. Bạch Quân Nhược nói.
Ngươi yên tâm, tất nhiên ta sẽ không khách sáo với ngươi, ngươi cứ chờ đi, ta sẽ khiến Tấn vương biết được kết quả đắc tội với ta là gì. Bàng Lạc Tuyết sắc trời càng ngày càng âm u bên ngoài nói.
Tiểu thư, tam tiểu thư tới. Nói là có chuyện tìm người. Tử Quyên ở ngoài cửa nói.
Ừ, để cho nàng vào đi. Bàng Lạc Tuyết nằm trên ghế quý phi đáp.
Bạch Quân Nhược lười nhác đứng lên nói: Ta phải đi nghỉ đây. Nếu không phải hắn sợ Bàng Lạc Tuyết chịu thiệt, hắn mới lười ra ngoài này, tuy nhiên hình như hắn đã suy nghĩ nhiều rồi, Bàng Lạc Tuyết dư sức đối phó với hai người này.
Lúc Bàng Lạc Băng vào Bạch Quân Nhược đã phi thân đến dược lâu .
Bàng Lạc Tuyết lười nhác nằm trên ghế quý phi, Bàng Lạc Băng hành lễ: Yết kiến nhị tỷ.
Băng nhi à, sao muội lại đến đây? Bàng Lạc Tuyết hỏi.
Bàng Lạc Băng nhỏ giọng nói: Nghe nói vừa rồi đại tỷ và Tấn vương có tới.
Ừ. Bàng Lạc Tuyết cũng không muốn nhiều lời, mặc dù hiện tại nàng cho Bàng Lạc Băng một gian phòng, chẳng qua là ở hậu viện, ở đây Bàng Lạc Băng cũng không biết gì, Bàng Lạc Băng cũng biết nhị tỷ không muốn nàng biết quá nhiều chuyện, cho nên vẫn luôn rất ngoan ngoãn ở phía sau, thỉnh lại nhân dịp thủ vệ canh phòng lơi lỏng lại đến thăm tam di nương đang bị giam lỏng. Bây giờ thân thể tam di nương càng ngày tệ, Bàng Lạc Băng rất đau lòng. Bây giờ chỉ còn một cách duy nhất để cứu tam phu nhân ra khỏi nơi kia. Đó chính là nàng gả cho Tấn vương thay cho Bàng Lạc Vũ. Chỉ cần nàng thành Tấn vương phi, đến lúc đó tam phu nhân cũng sẽ được thả ra.
Bàng Lạc Băng quỳ mạnh trên mặt đất: Nhị tỷ, Băng nhi muốn cầu nhị tỷ một việc.
Bàng Lạc Tuyết không mở miệng, chỉ nhắm mắt lại.
Bàng Lạc Băng lê gối sang, cầm lấy tay Bàng Lạc Tuyết nói: Nhị tỷ, muội muốn gả cho Tấn vương thay cho đại tủ.
Bàng Lạc Tuyết mở hai mắt ra nhìn Bàng Lạc Băng: Muội phải biết đại tỷ cũng rất thích Tấn vương, bọn họ thành thân là chuyện sớm muộn, dù cho ta có cách khiến Tấn vương cưới muội, thế nhưng Bàng Lạc Vũ mới là Tấn vương phi chân chính, đến lúc đó muội thấy với tính cách của đại tỷ, muội sẽ rơi vào kết quả gì?
Sao Bàng Lạc Băng không biết tân địa tiện nhân Bàng Lạc Vũ kia hung ác đến đâu. Nếu như nàng gả cho Tấn vương. Chỉ cần Bàng Lạc Vũ còn là Tấn vương phi sẽ không để nàng sống tốt được một ngày, tam di nương đã nói rõ với nàng, Bàng Lạc Băng dập đầu thật mạnh: Nếu như đại tỷ đã không còn gì, chắc chắn Tấn vương sẽ không cần nàng ta nữa phải không? Bàng Lạc Băng cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng quỳ trên mặt đất, thở dài, đỡ nàng lên: Xem ra Băng nhi đã có chủ ý, tuy nhiên ta chỉ có thể nói cho muội biết, dù Bàng Lạc Vũ có không đúng thế nào thì vẫn là đại tỷ của chúng ta, mặc dù nàng thường quan tâm đến lợi ích của mình, nhưng là chúng ta phải biết lấy ân báo oán mới phải!” Bàng Lạc Băng cười lạnh, lấy ơn báo oán? Dùng cái gì trả ơn? Là lúc trước Bàng Lạc Vũ đã nhục nhã nàng lại cướp đi thứ nàng yêu nhất cả đời này, ngay cả mẫu thân mình cũng phải vào Ly viên vì nhị phu nhân, sao nàng có thể không hận được. Để nàng lấy ơn báo oán, lòng dạ Bàng Lạc Băng nàng cũng chưa tốt đến mức đó.
Bàng Lạc Băng trầm mặc, không nói lời nào, Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng nói: Ta sẽ bảo người dạy muội làm thế nào mới chiếm được sự yêu thích của Tấn vương, làm thế nào nữa thì tự muội quyết định đi. Nể tình tam di nương, ta cũng chỉ có thể giúp muội tới đây thôi.
Bàng Lạc Băng mừng rỡ nâng mặt lên ôm eo Bàng Lạc Tuyết nói: Đa tạ nhị tỷ, đợi Băng nhi có thứ mình muốn nhất định sẽ không quên tỷ tỷ.
Đứng lên đi! Nói mấy lời ân tình này làm gì, chúng ta vốn chính là tỷ muội, tỷ muội trợ giúp lẫn nhau là chuyện nên làm, trái lại muội, thật sự đúng là một đứa trẻ đáng thương. Nếu không phải đại tỷ không hiểu chuyện thì muội cũng không cần phải ở cùng ta như vậy. Bàng Lạc Tuyết vuốt đầu Bàng Lạc Băng an ủi nói.
Bàng Lạc Băng chính là một con sói thật sự, mặc dù cảm kích Bàng Lạc Tuyết vì đã làm tất cả cho nàng ta. Thế nhưng! Nàng ta không phải là đích nữ của Bàng Quốc công! Nếu như nàng là đích nữ chắc hẳn ai cũng không dám bắt nạt nàng. Bàng Lạc Tuyết vẫn chỉ là một quân cờ trong tay nàng ta mà thôi, ở dưới mái hiên người khác, không thể không cúi đầu.
Lời Bàng Lạc Băng nói đều đi vào tai Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết cũng hoàn toàn hiểu rõ kế hoạch của Bàng Lạc Băng. Bàng Lạc Tuyết âm thầm cảm thấy nữ nhân của phủ Bàng quốc công thực sự không đơn giản. Cách thâm độc như vậy nàng cũng nghĩ ra được, Bàng Lạc Tuyết cũng có cái nhìn khác xưa với các nàng.
Muội đi về trước đi. Ta nhớ tam phu nhân đã từng mang một chút vải vóc sang đây, ta nói tú nương đẩy nhanh tốc độ giúp muội, ta mong muội sẽ đạt được điều mình muốn. Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng nói.
Đa tạ nhị tỷ tỷ tác thành...
/396
|