Bàng Lạc Vũ nhìn thấy Tấn vương xuất hiện phía sau, giọng nói đã dịu đi, dường như người lên cơn điên vừa rồi không phải nàng ta mà là một người khác.
Tấn vương không khỏi toát mồ hôi lạnh, đại tiểu thư này diễn kịch giỏi thật, nữ nhân như vậy lấy về nhà thì không phải sẽ rước phiền phức cho mình sao?
Tấn vương nghĩ đến chuyện hôm nay, tâm lý cũng có thành kiến: Vũ nhi, ta có việc tìm nàng.
Bàng Lạc Vũ cười dịu dàng nói: Vương gia có lời gì nói thẳng, chỉ cần Vũ nhi có thể làm được nhất định sẽ giúp.
Tấn vương nhìn nha hoàn đang quỳ trong phòng, nhíu mày, nhị phu nhân tiến lên phía trước nói: Còn không đi xuống, trong vườn vẫn còn cỏ dại, các ngươi bắt tay đi nhổ đi.
Bàng Lạc Vũ cảm thấy ngọt ngào trong lòng, quả nhiên mẫu thân yêu thương nàng ta nhất. Bản thân mình cũng phải khôi phục hình tượng trong lòng Tấn vương mới được.
Bàng Lạc Vũ nhìn Tấn vương: Vương gia, không biết sao hôm nay ngài lại tới đây? Tìm ta sao?
Tấn vương liếc mắt nhìn Bàng Lạc Vũ, trong lời nói còn ẩn dấu chút khinh thường: Đã mấy ngày không tới rồi nên đến thăm nàng một chút thôi.
Sắc mặt Bàng Lạc Vũ càng thêm hồng hào: Vương gia, mời ngồi.
Tấn vương cũng không khách khí, ngồi vào ghế.
Bàng Lạc Vũ tự mình rót ly trà cho Tấn vương, Tấn vương uống một ngụm, mặc dù cũng là trà ngon nhưng lại thiếu một chút vị.
Bàng Lạc Vũ ân cần đứng một bên ân cần hầu hạ.
Tấn vương suy nghĩ một chút rồi nói: Vũ nhi, giá y của nàng thêu tới đâu rồi, chúng ta cũng sắp thành thân rồi đấy.
Bàng Lạc Vũ nghe thấy hai chữ thành thân thì trong nháy mắt sắc mặt lại như một trái táo chín, Bàng Lạc Vũ nhìn nhìn tay của mình nói: Vương gia cũng biết tay ta bị hoàng hậu nương nương trách phạt, cho nên không thể chạm vào châm tuyến nữa. Tuy nhiên giá y là nhị muội giúp ta thêu, tú nương trong phủ cũng có tay nghề rất tốt.
Tấn vương nhếch môi kéo tay Bàng Lạc Vũ: Thực sự là đáng thương, hoàng hậu nương nương cũng quá độc ác . Tay Vũ nhi khéo như vậy, thật đúng là đáng tiếc, chẳng qua Bàng Lạc Tuyết là muội muội của nàng, chắc hẳn tay nghề cũng không tệ, sẽ không mất thể diện.
Bàng Lạc Vũ dịu dàng cười, không hề để lộ tính toán trong mắt.
Tấn vương nói: Hôm nay khí trời tốt như vậy, nàng đi dạo với bổn vương một chút đi.
Bàng Lạc Vũ vui vẻ nói: Thần nữ nghe theo Vương gia.
Tấn vương xoay người mang theo Bàng Lạc Vũ ra ngoài. Ngày mùa hè nắng lớn, Bàng Lạc Vũ cầm khăn tay che mặt, Tấn vương lặng lẽ mở bình thuốc kia. Quả nhiên chỉ chốc lát sau ong đã bay về phía cái bình, lại lặng lẽ bay về phía dược lâu.
Bàng Lạc Vũ đi tản bộ với Tấn vương, chỉ một mình nàng ta nói chuyện nhảm còn Tấn vương chỉ đáp lại mấy câu cho có lệ.
Tấn vương nhìn ong bay tới trong viện của Bàng Lạc Tuyết. Đang định nhấc chân đi vào bên trong. Bàng Lạc Vũ đã gọi: Vương gia dừng chân, phía trước là Lạc Tuyết các của Bàng Lạc Tuyết, bây giờ chúng ta đi sợ là không ổn đâu.
Ánh mắtTấn vương trở nên sâu xa, nhìn về phía Bàng Lạc Vũ: Ta thấy mẫu hậu đưa tới rất nhiều thứ. Để nàng dùng để may giá y thì không còn gì tốt hơn, tuy nhiên nếu nhị tiểu thư đã thêu giá y giúp nàng, chúng ta cũng nên xem một chút.
Bàng Lạc Vũ không phải kẻ ngốc, tất nhiên biết ý của Tấn vương, Bàng Lạc Vũ bất mãn. Tuy nhiên lại không hề để lộ chút vẻ không hài lòng nào trên mặt, dường như cái gì cũng đều nghe theo Tấn vương. Tấn vương rất hài lòng với biểu tình của Bàng Lạc Vũ.
Bàng Lạc Vũ nói: Vương gia, vậy ta đến gọi, xem nhị muội có ở đó hay không, nếu như không có, chúng ta cũng không nên quấy rầy.
Tấn vương hài lòng gật đầu: Cũng là Vũ nhi nghĩ cẩn thận, không hổ là hiền thê của bổn vương.
Mặt Bàng Lạc Vũ lại đỏ ửng lên, nhất là khi nghe thấy hai chữ Hiền thê thật giống như nói vị trí Tấn vương phi sớm đã là của nàng, sao Bàng Lạc Vũ có thể không vui cho được.
Cửa được mở ra, Tử Quyên ló đầu ra đã thấy người đến là Tấn vương và đại tiểu thư, trong lòng không vui nhưng cũng hành lễ: Nô tỳ yết kiến Tấn vương gia, yết kiến đại tiểu thư.
Bàng Lạc Vũ tiến lên phía trước: Đã mấy ngày nay ta chưa đến thăm nhị muội, sẵn dịp Tấn vương đến đây nên cùng đến thăm muội ấy một chút.
Tử Quyên nói: Hai vị tới không khéo rồi, nhị tiểu thư đang ngủ trưa, tối nay hai vị lại tới nhé.
Tấn vương nói: Không còn cách nào, chúng ta vào chờ nhị tiểu thư cũng được .
Bàng Lạc Vũ liếc mắt nhìn Tấn vương, mắng Tử Quyên: Tiện nhân nhà ngươi, không có mắt nhìn người sao, để bản tiểu thư và Tấn vương đứng lâu như vậy, còn không mau đi gọi nhị muội ra đây, còn ra thể thống gì nữa.
Giọng nói của Bàng Lạc Vũ rất sắc bén, từ xa Bàng Lạc Tuyết cũng nghe được giọng nói chanh chua của nàng ta, nàng không thích Bàng Lạc Vũ mắng nha hoàn của nàng, nàng ta còn chưa có tư cách này.
Bàng Lạc Tuyết mang theo Bạch Chỉ đi tới trước cửa, Bàng Lạc Vũ đang mắng Tử Quyên, Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, tính tính kiêu ngạo của Bàng Lạc Vũ đã nổi lên thì cũng không còn đếm xỉa đến Tấn vương ở bên người nàng ta, vươn tay đã muốn đánh Tử Quyên.
Bàng Lạc Tuyết nháy mắt với Bạch Chỉ, Bạch Chỉ tiến lên bắt lấy tay Bàng Lạc Vũ, dùng sức rất mạnh, Bàng Lạc Vũ chỉ cảm thấy cánh tay mình như muốn đứt lìa.
Tử Quyên đã chuẩn bị chịu đánh, lại không nghĩ đến Bạch Chỉ đã ngăn lại, quay đầu quả nhiên thấy nhị tiểu thư đứng ở phía sau nhìn về phía Bàng Lạc Vũ.
Bàng Lạc Vũ nhìn Bạch Chỉ nói: Ngươi có biết ta là ai không, cũng dám làm như thế với ta? Còn không mau buông ra.
Tử Quyên hành lễ: Nhị tiểu thư, người đã tỉnh? Có phải là do nô tỳ đã đánh thức người không?
Bàng Lạc Tuyết hành lễ với Tấn vương rồi nói: Vương gia, tại sao lại tới chỗ này của tiểu nữa ở phủ Bàng quốc công vậy?
Tấn vương lúng túng cười cười: Sao nhị tiểu thư lại nói vậy, chẳng qua là giá y của Vũ nhi ở đây, cho nên mẫu phi đưa tới rất nhiều mẫu thêu, muốn đưa tới cho nhị tiểu thư thôi.
Bàng Lạc Tuyết cười lạnh một tiếng.
Bàng Lạc Vũ chau mày nói: Bàng Lạc Tuyết, ngươi cũng dám dung túng nô tỳ đả thương ta, ngươi có biết ta là đại tiểu thư trong phủ này không?
Bàng Lạc Tuyết nhếch môi: Đại tiểu thư thì thế nào? Ta mới là con chính thê, tiểu thư quốc công chân chính, huống chi ta còn là quận chúa của hoàng thất, tỷ thấy ta không hành lễ thì thôi, lại muốn đánh người của ta, coi như là giáo huấn nô tỳ cũng không tới phiên tỷ nhúng tay, ta khuyên tỷ đừng có ở chỗ của ta mà giở trò thô bạo vô lý.
Bàng Lạc Vũ nhìn Tấn vương, thấy Tấn vương hoàn toàn không có ý muốn bênh vực cho nàng ta, bất đắc dĩ cắn môi: Bàng Lạc Tuyết, bảo nô tỳ của ngươi buông ta ra.
Buông tỷ ra thì có thể, ta hi vọng tỷ nhớ kỹ, ta cũng không muốn người khác đùa giỡn hoành trên địa bàn của ta. Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ nghiêm túc nói.
Bàng Lạc Vũ gật đầu nhưng lòng không phục.
Bạch Chỉ buông đại tiểu thư ra.
Vâng, nhị tiểu thư.
Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết, lại nhìn Bàng Lạc Vũ một chút, thực sự là người so với người tức chết người, Bàng Lạc Vũ kém Bàng Lạc Tuyết không phải chỉ có một điểm thôi đâu.
Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: Tuyết quận chúa không mời chúng ta vào uống một chén sao?
Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, nàng đoán những con ong đó chính là Tấn vương thả , hắn đã muốn tìm cái chết như vậy, Bàng Lạc Tuyết nàng cũng muốn tác thành cho hắn
Bàng Lạc Tuyết liếc nhìn hai người, nhếch môi nói: Là Tuyết nhi không chu đáo, vào đi.
Tử Quyên! Lấy một ít trà trong phòng ta đến đây pha một bình trà ngon!”
Tử Quyên biết tất cả lá trà đều là nàng lấy, thứ nhị tiểu thư thu đều là thuốc độc, sợ là nhị tiểu thư không quen nhìn đại tiểu thư cứ kiêu ngạo ngang ngược như vậy. Tử Quyên hành lễ: Nhị tiểu thư, yên tâm, nô tỳ sẽ đi lấy ngay.
Nhớ kỹ, lấy thứ bên trong cái hộp màu tím kia. Bàng Lạc Tuyết sắp xếp.
Vâng, nhị tiểu thư Tử Quyên cung kính trả lời nói.
Bàng Lạc Tuyết nói với hai người: Một khoảng thời gian trước, hoàng hậu có thưởng một chút trà trong cung, cũng không phải lá trà quý báu, chỉ là khi lại có chút vị, xem như thú vị mà thôi.
Bàng Lạc Vũ chớp mắt lạnh lùng nói: Mấy thứ của muội tất nhiên đều là đồ tốt, không bằng ở chỗ của ta không có gì.
Bàng Lạc Tuyết nhún nhún vai: Đằng nào sau này tỷ gả cho Tấn vương, sợ là tỷ còn chướng mắt với mấy thứ đồ ít ỏi này của muội đấy.
Bàng Lạc Tuyết có chút suy nghĩ nhìn Tấn vương, quả nhiên nhìn hắn ánh mắt không có ý tốt! Sợ rằng Bàng Lạc Vũ này đã sớm bị hắn phỉ nhổ rồi, không ngờ Bàng Lạc Vũ còn có ngày hôm nay, kiếp trước nàng ta chính là nữ thần trong lòng nam nhân của Đông Tần quốc, ngay cả là gả đi cũng hơn người, còn có không ít người đổ xô vào.
Bàng Lạc Tuyết mang theo bọn họ đến đại sảnh, Tử Quyên ở một bênpha trà, lại bưng mấy dĩa bánh ngọt thô ráp lên, Bàng Lạc Vũ cùng Tấn vương cau mày: Tuyết nhi, dù gì muội cũng đại biểu cho phủ Bàng Quốc công, sao lại lấy loại bánh ngọt này để chiêu đãi Tấn vương gia.
Bàng Lạc Tuyết tự mình đót chút hương, ngọt ngấy vị nói, mấy thứ bánh ngọt thô ráp, chẳng hề có tí hương vị nào, coi như là hạ nhân thấy cùng chưa chắc đã muốn ăn.
Bàng Lạc Vũ mang vẻ mặt ghét bỏ, Tấn vương cũng cau mày không muốn ăn.
Bàng Lạc Vũ bất mãn nói: Chẳng lẽ Tuyết nhi không có chút bánh ngọt nào tốt hơn sao?
Bàng Lạc Vũ thở dài, hai người này đúng là cửa thiên đường thì không đi, cửa địa ngục không mở thì cứ đi vào. Đúng là một đôi trời đất tạo nên, các ngươi đã muốn chết, vậy thì không nên trách tội ta .
Ánh mắt Bàng Lạc Tuyết trở nên sâu thẳm, nói với Tử Quyên: Bỏ bánh ngọt bên người Tấn vương và đại tỷ đi, bưng mấy thứ ngon hơn lên đây.
Vâng, nô tỳ làm ngay.
Bàng Lạc Tuyết nâng chung trà lên nhấp một ngụm nói: Hai vị nếm thử đi.
Tấn vương cùng Bàng Lạc Vũ bưng lên đến nếm thử một chút, quả thật là trà ngon.
Tử Quyên đặt hai đĩa bánh bát trân đến bên người Tấn vương và Bàng Lạc Vũ, Bàng Lạc Vũ bánh bát trân bên người, vô cùng tinh xảo, mùi vị thơm ngon khiến người ta muốn ăn.
Quả nhiên Tấn vương cũng cầm lên thưởng thức: Đồ ở chỗ này của nhị tiểu thư càng giống mỹ vị hơn trong cung đấy.”
Bàng Lạc Vũ cũng cầm lên: Ta cảm thấy rất ngon, nếu vương gia thích, ta nói phòng bếp làm nhiều một chút.
Tấn vương cũng không trả lời, Bàng Lạc Vũ uyển chuyển dẫn dắt, Bàng Lạc Tuyết chỉ ngồi ở một bên xem kịch.
Bạch Quân Nhược đứng ở cửa nhìn Bàng Lạc Tuyết ngồi uống trà nói: Tuyết nhi lại chuẩn bị trà ngon sao?
Bàng Lạc Tuyết đứng lên: Mũi của Quân Nhược nhạy thật, ngươi ở chỗ này của ta mới mấy ngày mà bao nhiêu đồ ăn ngon cũng đã bị đoạt lấy rồi. Bàng Lạc Tuyết vừa trên chọc Bạch Quân Nhược, một mặt khác lại ám chỉ Bạch Quân Nhược ở đây, Tấn vương cũng nên biết kiềm chế một chút.
Tấn vương không khỏi toát mồ hôi lạnh, đại tiểu thư này diễn kịch giỏi thật, nữ nhân như vậy lấy về nhà thì không phải sẽ rước phiền phức cho mình sao?
Tấn vương nghĩ đến chuyện hôm nay, tâm lý cũng có thành kiến: Vũ nhi, ta có việc tìm nàng.
Bàng Lạc Vũ cười dịu dàng nói: Vương gia có lời gì nói thẳng, chỉ cần Vũ nhi có thể làm được nhất định sẽ giúp.
Tấn vương nhìn nha hoàn đang quỳ trong phòng, nhíu mày, nhị phu nhân tiến lên phía trước nói: Còn không đi xuống, trong vườn vẫn còn cỏ dại, các ngươi bắt tay đi nhổ đi.
Bàng Lạc Vũ cảm thấy ngọt ngào trong lòng, quả nhiên mẫu thân yêu thương nàng ta nhất. Bản thân mình cũng phải khôi phục hình tượng trong lòng Tấn vương mới được.
Bàng Lạc Vũ nhìn Tấn vương: Vương gia, không biết sao hôm nay ngài lại tới đây? Tìm ta sao?
Tấn vương liếc mắt nhìn Bàng Lạc Vũ, trong lời nói còn ẩn dấu chút khinh thường: Đã mấy ngày không tới rồi nên đến thăm nàng một chút thôi.
Sắc mặt Bàng Lạc Vũ càng thêm hồng hào: Vương gia, mời ngồi.
Tấn vương cũng không khách khí, ngồi vào ghế.
Bàng Lạc Vũ tự mình rót ly trà cho Tấn vương, Tấn vương uống một ngụm, mặc dù cũng là trà ngon nhưng lại thiếu một chút vị.
Bàng Lạc Vũ ân cần đứng một bên ân cần hầu hạ.
Tấn vương suy nghĩ một chút rồi nói: Vũ nhi, giá y của nàng thêu tới đâu rồi, chúng ta cũng sắp thành thân rồi đấy.
Bàng Lạc Vũ nghe thấy hai chữ thành thân thì trong nháy mắt sắc mặt lại như một trái táo chín, Bàng Lạc Vũ nhìn nhìn tay của mình nói: Vương gia cũng biết tay ta bị hoàng hậu nương nương trách phạt, cho nên không thể chạm vào châm tuyến nữa. Tuy nhiên giá y là nhị muội giúp ta thêu, tú nương trong phủ cũng có tay nghề rất tốt.
Tấn vương nhếch môi kéo tay Bàng Lạc Vũ: Thực sự là đáng thương, hoàng hậu nương nương cũng quá độc ác . Tay Vũ nhi khéo như vậy, thật đúng là đáng tiếc, chẳng qua Bàng Lạc Tuyết là muội muội của nàng, chắc hẳn tay nghề cũng không tệ, sẽ không mất thể diện.
Bàng Lạc Vũ dịu dàng cười, không hề để lộ tính toán trong mắt.
Tấn vương nói: Hôm nay khí trời tốt như vậy, nàng đi dạo với bổn vương một chút đi.
Bàng Lạc Vũ vui vẻ nói: Thần nữ nghe theo Vương gia.
Tấn vương xoay người mang theo Bàng Lạc Vũ ra ngoài. Ngày mùa hè nắng lớn, Bàng Lạc Vũ cầm khăn tay che mặt, Tấn vương lặng lẽ mở bình thuốc kia. Quả nhiên chỉ chốc lát sau ong đã bay về phía cái bình, lại lặng lẽ bay về phía dược lâu.
Bàng Lạc Vũ đi tản bộ với Tấn vương, chỉ một mình nàng ta nói chuyện nhảm còn Tấn vương chỉ đáp lại mấy câu cho có lệ.
Tấn vương nhìn ong bay tới trong viện của Bàng Lạc Tuyết. Đang định nhấc chân đi vào bên trong. Bàng Lạc Vũ đã gọi: Vương gia dừng chân, phía trước là Lạc Tuyết các của Bàng Lạc Tuyết, bây giờ chúng ta đi sợ là không ổn đâu.
Ánh mắtTấn vương trở nên sâu xa, nhìn về phía Bàng Lạc Vũ: Ta thấy mẫu hậu đưa tới rất nhiều thứ. Để nàng dùng để may giá y thì không còn gì tốt hơn, tuy nhiên nếu nhị tiểu thư đã thêu giá y giúp nàng, chúng ta cũng nên xem một chút.
Bàng Lạc Vũ không phải kẻ ngốc, tất nhiên biết ý của Tấn vương, Bàng Lạc Vũ bất mãn. Tuy nhiên lại không hề để lộ chút vẻ không hài lòng nào trên mặt, dường như cái gì cũng đều nghe theo Tấn vương. Tấn vương rất hài lòng với biểu tình của Bàng Lạc Vũ.
Bàng Lạc Vũ nói: Vương gia, vậy ta đến gọi, xem nhị muội có ở đó hay không, nếu như không có, chúng ta cũng không nên quấy rầy.
Tấn vương hài lòng gật đầu: Cũng là Vũ nhi nghĩ cẩn thận, không hổ là hiền thê của bổn vương.
Mặt Bàng Lạc Vũ lại đỏ ửng lên, nhất là khi nghe thấy hai chữ Hiền thê thật giống như nói vị trí Tấn vương phi sớm đã là của nàng, sao Bàng Lạc Vũ có thể không vui cho được.
Cửa được mở ra, Tử Quyên ló đầu ra đã thấy người đến là Tấn vương và đại tiểu thư, trong lòng không vui nhưng cũng hành lễ: Nô tỳ yết kiến Tấn vương gia, yết kiến đại tiểu thư.
Bàng Lạc Vũ tiến lên phía trước: Đã mấy ngày nay ta chưa đến thăm nhị muội, sẵn dịp Tấn vương đến đây nên cùng đến thăm muội ấy một chút.
Tử Quyên nói: Hai vị tới không khéo rồi, nhị tiểu thư đang ngủ trưa, tối nay hai vị lại tới nhé.
Tấn vương nói: Không còn cách nào, chúng ta vào chờ nhị tiểu thư cũng được .
Bàng Lạc Vũ liếc mắt nhìn Tấn vương, mắng Tử Quyên: Tiện nhân nhà ngươi, không có mắt nhìn người sao, để bản tiểu thư và Tấn vương đứng lâu như vậy, còn không mau đi gọi nhị muội ra đây, còn ra thể thống gì nữa.
Giọng nói của Bàng Lạc Vũ rất sắc bén, từ xa Bàng Lạc Tuyết cũng nghe được giọng nói chanh chua của nàng ta, nàng không thích Bàng Lạc Vũ mắng nha hoàn của nàng, nàng ta còn chưa có tư cách này.
Bàng Lạc Tuyết mang theo Bạch Chỉ đi tới trước cửa, Bàng Lạc Vũ đang mắng Tử Quyên, Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, tính tính kiêu ngạo của Bàng Lạc Vũ đã nổi lên thì cũng không còn đếm xỉa đến Tấn vương ở bên người nàng ta, vươn tay đã muốn đánh Tử Quyên.
Bàng Lạc Tuyết nháy mắt với Bạch Chỉ, Bạch Chỉ tiến lên bắt lấy tay Bàng Lạc Vũ, dùng sức rất mạnh, Bàng Lạc Vũ chỉ cảm thấy cánh tay mình như muốn đứt lìa.
Tử Quyên đã chuẩn bị chịu đánh, lại không nghĩ đến Bạch Chỉ đã ngăn lại, quay đầu quả nhiên thấy nhị tiểu thư đứng ở phía sau nhìn về phía Bàng Lạc Vũ.
Bàng Lạc Vũ nhìn Bạch Chỉ nói: Ngươi có biết ta là ai không, cũng dám làm như thế với ta? Còn không mau buông ra.
Tử Quyên hành lễ: Nhị tiểu thư, người đã tỉnh? Có phải là do nô tỳ đã đánh thức người không?
Bàng Lạc Tuyết hành lễ với Tấn vương rồi nói: Vương gia, tại sao lại tới chỗ này của tiểu nữa ở phủ Bàng quốc công vậy?
Tấn vương lúng túng cười cười: Sao nhị tiểu thư lại nói vậy, chẳng qua là giá y của Vũ nhi ở đây, cho nên mẫu phi đưa tới rất nhiều mẫu thêu, muốn đưa tới cho nhị tiểu thư thôi.
Bàng Lạc Tuyết cười lạnh một tiếng.
Bàng Lạc Vũ chau mày nói: Bàng Lạc Tuyết, ngươi cũng dám dung túng nô tỳ đả thương ta, ngươi có biết ta là đại tiểu thư trong phủ này không?
Bàng Lạc Tuyết nhếch môi: Đại tiểu thư thì thế nào? Ta mới là con chính thê, tiểu thư quốc công chân chính, huống chi ta còn là quận chúa của hoàng thất, tỷ thấy ta không hành lễ thì thôi, lại muốn đánh người của ta, coi như là giáo huấn nô tỳ cũng không tới phiên tỷ nhúng tay, ta khuyên tỷ đừng có ở chỗ của ta mà giở trò thô bạo vô lý.
Bàng Lạc Vũ nhìn Tấn vương, thấy Tấn vương hoàn toàn không có ý muốn bênh vực cho nàng ta, bất đắc dĩ cắn môi: Bàng Lạc Tuyết, bảo nô tỳ của ngươi buông ta ra.
Buông tỷ ra thì có thể, ta hi vọng tỷ nhớ kỹ, ta cũng không muốn người khác đùa giỡn hoành trên địa bàn của ta. Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ nghiêm túc nói.
Bàng Lạc Vũ gật đầu nhưng lòng không phục.
Bạch Chỉ buông đại tiểu thư ra.
Vâng, nhị tiểu thư.
Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết, lại nhìn Bàng Lạc Vũ một chút, thực sự là người so với người tức chết người, Bàng Lạc Vũ kém Bàng Lạc Tuyết không phải chỉ có một điểm thôi đâu.
Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: Tuyết quận chúa không mời chúng ta vào uống một chén sao?
Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, nàng đoán những con ong đó chính là Tấn vương thả , hắn đã muốn tìm cái chết như vậy, Bàng Lạc Tuyết nàng cũng muốn tác thành cho hắn
Bàng Lạc Tuyết liếc nhìn hai người, nhếch môi nói: Là Tuyết nhi không chu đáo, vào đi.
Tử Quyên! Lấy một ít trà trong phòng ta đến đây pha một bình trà ngon!”
Tử Quyên biết tất cả lá trà đều là nàng lấy, thứ nhị tiểu thư thu đều là thuốc độc, sợ là nhị tiểu thư không quen nhìn đại tiểu thư cứ kiêu ngạo ngang ngược như vậy. Tử Quyên hành lễ: Nhị tiểu thư, yên tâm, nô tỳ sẽ đi lấy ngay.
Nhớ kỹ, lấy thứ bên trong cái hộp màu tím kia. Bàng Lạc Tuyết sắp xếp.
Vâng, nhị tiểu thư Tử Quyên cung kính trả lời nói.
Bàng Lạc Tuyết nói với hai người: Một khoảng thời gian trước, hoàng hậu có thưởng một chút trà trong cung, cũng không phải lá trà quý báu, chỉ là khi lại có chút vị, xem như thú vị mà thôi.
Bàng Lạc Vũ chớp mắt lạnh lùng nói: Mấy thứ của muội tất nhiên đều là đồ tốt, không bằng ở chỗ của ta không có gì.
Bàng Lạc Tuyết nhún nhún vai: Đằng nào sau này tỷ gả cho Tấn vương, sợ là tỷ còn chướng mắt với mấy thứ đồ ít ỏi này của muội đấy.
Bàng Lạc Tuyết có chút suy nghĩ nhìn Tấn vương, quả nhiên nhìn hắn ánh mắt không có ý tốt! Sợ rằng Bàng Lạc Vũ này đã sớm bị hắn phỉ nhổ rồi, không ngờ Bàng Lạc Vũ còn có ngày hôm nay, kiếp trước nàng ta chính là nữ thần trong lòng nam nhân của Đông Tần quốc, ngay cả là gả đi cũng hơn người, còn có không ít người đổ xô vào.
Bàng Lạc Tuyết mang theo bọn họ đến đại sảnh, Tử Quyên ở một bênpha trà, lại bưng mấy dĩa bánh ngọt thô ráp lên, Bàng Lạc Vũ cùng Tấn vương cau mày: Tuyết nhi, dù gì muội cũng đại biểu cho phủ Bàng Quốc công, sao lại lấy loại bánh ngọt này để chiêu đãi Tấn vương gia.
Bàng Lạc Tuyết tự mình đót chút hương, ngọt ngấy vị nói, mấy thứ bánh ngọt thô ráp, chẳng hề có tí hương vị nào, coi như là hạ nhân thấy cùng chưa chắc đã muốn ăn.
Bàng Lạc Vũ mang vẻ mặt ghét bỏ, Tấn vương cũng cau mày không muốn ăn.
Bàng Lạc Vũ bất mãn nói: Chẳng lẽ Tuyết nhi không có chút bánh ngọt nào tốt hơn sao?
Bàng Lạc Vũ thở dài, hai người này đúng là cửa thiên đường thì không đi, cửa địa ngục không mở thì cứ đi vào. Đúng là một đôi trời đất tạo nên, các ngươi đã muốn chết, vậy thì không nên trách tội ta .
Ánh mắt Bàng Lạc Tuyết trở nên sâu thẳm, nói với Tử Quyên: Bỏ bánh ngọt bên người Tấn vương và đại tỷ đi, bưng mấy thứ ngon hơn lên đây.
Vâng, nô tỳ làm ngay.
Bàng Lạc Tuyết nâng chung trà lên nhấp một ngụm nói: Hai vị nếm thử đi.
Tấn vương cùng Bàng Lạc Vũ bưng lên đến nếm thử một chút, quả thật là trà ngon.
Tử Quyên đặt hai đĩa bánh bát trân đến bên người Tấn vương và Bàng Lạc Vũ, Bàng Lạc Vũ bánh bát trân bên người, vô cùng tinh xảo, mùi vị thơm ngon khiến người ta muốn ăn.
Quả nhiên Tấn vương cũng cầm lên thưởng thức: Đồ ở chỗ này của nhị tiểu thư càng giống mỹ vị hơn trong cung đấy.”
Bàng Lạc Vũ cũng cầm lên: Ta cảm thấy rất ngon, nếu vương gia thích, ta nói phòng bếp làm nhiều một chút.
Tấn vương cũng không trả lời, Bàng Lạc Vũ uyển chuyển dẫn dắt, Bàng Lạc Tuyết chỉ ngồi ở một bên xem kịch.
Bạch Quân Nhược đứng ở cửa nhìn Bàng Lạc Tuyết ngồi uống trà nói: Tuyết nhi lại chuẩn bị trà ngon sao?
Bàng Lạc Tuyết đứng lên: Mũi của Quân Nhược nhạy thật, ngươi ở chỗ này của ta mới mấy ngày mà bao nhiêu đồ ăn ngon cũng đã bị đoạt lấy rồi. Bàng Lạc Tuyết vừa trên chọc Bạch Quân Nhược, một mặt khác lại ám chỉ Bạch Quân Nhược ở đây, Tấn vương cũng nên biết kiềm chế một chút.
/396
|