Ngay từ đầu, Bàng Lạc Tuyết có ý muốn đổi Bàng Lạc Vũ với Bàng Lạc Băng, nên trong yến hội nàng mới giúp Bàng Lạc Băng. Nhưng nàng không ngờ, nha đầu kia quá cao ngạo, muốn thay thế chỗ của Bàng Lạc Vũ, thậm chí còn muốn một mình tiêu diệt Bàng Lạc Vũ. Như vậy nếu để cho nha đầu kia lên ngôi , nàng sẽ gặp nhiều phiền toái.
Bàng Lạc Tuyết nói Hiện giờ ta e là Tấn vương đang triền miên ở chỗ của tỷ tỷ. Hôm nay muội không nên đến đó, để tránh quấy rầy tỷ tỷ. Muội đã từng bị nàng ấy trách phạt rồi, muội nên nhớ lặng yên để nhìn thấy hoa thơm cỏ lạ. Mấy ngày nay muội nên theo các tỷ học tập thật tốt, đợi đến ngày đại hôn, Băng nhi của chúng ta chính là Tấn vương phi .
Bàng Lạc Tuyết vuốt mặt Bàng Lạc Băng nhưng trong mắt đã sớm không còn chứa tia dịu dàng.
Bàng Lạc Băng e thẹn ôm Bàng Lạc Tuyết. Tuy bề ngoài giống như đang làm nũng, nhưng trong ánh mắt lại lạnh lùng, tàn nhẫn. Đợi nàng trở thành Tấn vương phi, nàng sẽ không còn sợ bất kỳ ai nữa, cũng không cần phải dựa vào người khác. Đến lúc đó đừng nói là nhị tỷ tỷ, nagy cả đến Bàng quốc công, nàng đều không sợ.
Thính Vũ hiên
Tấn vương và Bàng Lạc Vũ cùng trở về. Thật sự Bàng Lạc Vũ có nỗi khổ không thể nói ra, không những không được lợi ích gì mà ngay cả giá y nàng cũng không có. Bàng Lạc Tuyết không muốn giúp nàng thêu giá y, mà lễ cưới cũng đã gần kề. .. Xem ra nàng chỉ còn một cách là phải nhờ mẫu thân của mình thêu giúp.
Tấn vương nhìn Bàng Lạc Vũ buồn phiền, không còn quan tâm đến hắn. Hiện tại hắn đã xác định, Bắc Yên muốn tìm Bàng Lạc Tuyết trong phủ Bàng quốc công, nói chính xác là cửa hàng vải của Bàng Lạc Tuyết. Hắn không lo lắng Bắc Yên ra sao, ngược lại hắn chỉ lo lắng người khác sẽ làm thương tổn đến Bàng Lạc Tuyết mà thôi. Như vậy sẽ làm hắn nhớ nàng, rất muốn lấy nàng làm vợ ngay lập tức.
Bàng Lạc Vũ phất tay với Cúc Thanh, ra dấu ý bảo Cúc Thanh lui xuống, đóng cửa lại. Trái lại lần này nàng ấy rất thông minh, còn biết đóng cửa kỹ lại .
Trong phủ, Bàng Lạc Vũ đang dùng bánh ngọt, cả hai người đều khát nước. Bàng Lạc Vũ bước tới rót trà, tận tay mời Tấn vương. Tấn vương không nghĩ ngợi, liền uống một hơi cạn sạch mà không mảy may nghi ngờ trong ly trà có cái gì không ổn.
Bàng Lạc Vũ không hề biết Tấn vương có võ công, cô chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, tóc mai rối loạn. Cổ áo bị kéo ra, lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết. Bàng Lạc Vũ nhẹ cắn môi, làm ra vẻ như muốn quyến rũ quân vương (ý là vua chúa ấy).
Tấn vương nhíu mày, miếng thịt béo bở đưa tới miệng hắn, sao hắn lại không muốn chứ.
Vương gia... Bàng Lạc Vũ tuỳ tiện nói.
Nói xong, hai tay nàng quấn quanh cổ Tấn vương, cả người dán lên người Tấn Vương, ngồi trên đùi Tấn vương, nhẹ nhàng thổi khí vào tai Tấn Vương. Tấn vương nhìn khuê phòng của Bàng Lạc Vũ, đoán rằng sẽ không có ai tới. Hắn đưa tay xoa lưng Bàng Lạc Vũ khiến Bàng Lạc Vũ phát ra âm thanh nhẹ nhàng mà yêu kiều.
Hai tay Bàng Lạc Vũ vẫn tiếp tục sờ soạng lung tung, muốn cởi y phục của Tấn vương.
Tấn vương ôm Bàng Lạc Vũ, nhẹ giọng nói vào tai nàng Đừng nóng, tiểu yêu tinh, đợi một lát bản vương sẽ sủng nàng thật tốt.
Bàng Lạc Vũ như không còn lý trí, để mặc cho Tấn vương ôm mình lên giường, xé rách y phục của nàng.
Tấn vương vuốt ve trên người Bàng Lạc Vũ khiến nàng run rẩy. Bàng Lạc Vũ cảm giác người mình nóng rực nên nàng chủ động nắm bàn tay đang xoa bóp trên thân thể nàng của Tấn vương.
Ta rất thích nàng chủ động như thế. Tấn vương tà mị cười nói, bắt đầu để lại dâu tây (ý là để lại dấu vết) trên người Bàng Lạc Vũ, khiến toàn thân Bàng Lạc Vũ run rẩy.
Vương gia, cứu thiếp, Vũ nhi nóng quá, vương gia... Bàng Lạc Vũ xé rách y phục của mình, tay kia lại xé rách y phục của Tấn vương.
Tấn vương nhìn tay nàng để ở trước ngực mình, ánh mắt thâm sâu nói Tiểu yêu tinh, xem bản vương dạy dỗ nàng thế nào.
Nói xong, trực tiếp xé rách y phục của Bàng Lạc Vũ, để lộ thân thể trắng như tuyết của Bàng Lạc Vũ.
Tấn vương xoay người đè lên người Bàng Lạc Vũ, bắt đầu hành động theo bản năng nguyên thủy của mình.
Trong phòng, Bàng Lạc Vũ hăng hái rên rỉ. Ánh mắt Cúc Thanh sâu thẳm, nhếch lên khóe miệng. Quả nhiên là một đôi cẩu nam nữ, không biết xấu hổ. Các ngươi hãy chờ xem, ngày lành của các ngươi cũng sắp đến .
Đêm khuya thanh vắng.
Phủ Bàng quốc công im ắng, đôi chân Tấn vương mềm nhũn, run run bước ra khỏi phủ Bàng quốc công. Không biết vì sao đột nhiên Bàng Lạc Vũ trở nên mạnh mẽ, không biết mệt mỏi, mấy lần leo lên người hắn đòi hỏi đáp ứng. Làm mãi, cho đến khi hắn ngất đi, nàng mới chịu buông tha. Hắn nghĩ nếu như cưới được Bàng Lạc Vũ, chỉ sợ hắn sẽ bị nàng ép khô trên giường.
Tấn vương chưa trở về Kim vương phủ của hắn, mà trực tiếp đi tới dịch quán của người Bắc Yên, đại hoàng tử và nhị hoàng tử đang chờ hắn .
Vương gia, sao rồi? Đại hoàng tử vừa thấy Tấn vương liền vội vàng hỏi.
Tấn vương thầm nghĩ, chắc hai người này đang sốt ruột, e là thân phận thích khách này không đơn giản . Tấn vương chắp tay nói Thật vui vì đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tấn vương lấy từ trong người ra một thứ nói Châu về hợp Phố. (nghĩa là đồ vật của ai được trả về chỗ đó)
Nhị hoàng tử nhận lấy nói Vậy hắn ở đâu?
Bên trong Lạc Tuyết các, phủ Bàng quốc công, chính xác là ở bên trong tiểu lâu Lạc Tuyết các, ong mật từ nơi đó bay ra ngoài . Tấn vương nhớ lại, nói.
Hai mắt đại hoàng tử tỏ vẻ nghiêm trang và cẩn thận. Quả nhiên, tối nay nếu muốn hắn chết, thì vật nhỏ kia cũng đừng hòng sống. Nghĩ vậy, đại hoàng tử rất kích động.
Nhị hoàng tử cũng chắp tay nói Đa tạ Tấn vương . Chuyện còn lại để chúng tôi xử lý .
Tấn vương cũng khiêm tốn Nhưng phủ Bàng quốc công cũng có nhiều cao thủ. Nếu như hai vị hoàng tử không ngại, hãy để ta cùng sát thủ theo vào. Vì ta hiểu rõ mọi ngõ ngách trong phủ Bàng Quốc công, không gặp phải chướng ngại gì.
Đại hoàng tử bất đắc dĩ nhìn Tấn vương, xem ra Tấn vương đang cần sự giúp đỡ của Bắc Yên bọn họ. Vậy cũng được, như vậy bọn họ cũng không phải hao tốn nhiều sức lực.
Vậy đa tạ Tấn vương điện hạ. Đại hoàng tử thật lòng cảm tạ nói, mặc kệ Tấn vương có chủ ý gì, chỉ cần có lợi cho bọn họ , thì bọn họ sẽ đáp ứng.
Đại hoàng tử nhìn về phía nhị hoàng tử nói Ha ha nhị đệ, còn không mau đi sắp xếp, thuận tiện đi tìm tên thích khách kia để tiêu diệt để tránh đêm dài lắm mộng.
Nhị hoàng tử nhếch khóe miệng nói Đại hoàng huynh yên tâm, ta nhất định sắp xếp.
Tấn vương, mời bên này, nơi này có bút mực giấy nghiên. Vương gia có thể vẽ. Đại hoàng tử mời Tấn vương vào bên trong.
Tấn vương gật đầu nói được.
Lạc Tuyết các.
Bên trong dược lâu, Sở Mộc Dương đã di chuyển Thương Dực ra nơi khác, vài người nhìn Sở Mộc Dương nhíu mày, trong lòng không vui.
Bây giờ bên trong dược lâu chỉ còn một người đó là Bạch Quân Nhược. Thậm chí hắn ở lại là vì có bày thiên la địa võng (ý là bẫy rập).
Đêm khuya, Bàng Lạc Tuyết ôm Tiểu Tứ Tử, đang dỗ hắn ngủ. Không biết có phải là do Thương Dực bị thương hay không mà tiểu gia hỏa ầm ĩ cứ muốn Bàng Lạc Tuyết ôm. Bàng Lạc Tuyết đành phải ẵm cậu trong tay, nhẹ giọng dỗ hắn đi ngủ.
Bạch Chỉ, Bạch Đinh bên kia cộng thêm huynh đệ Khương gia đứng bên cạnh nhìn Bàng Lạc Tuyết. Tiểu thư gọi bọn họ gọi về cũng có nguyên nhân .
Thích Dao nhắm mắt lại nghe động tĩnh. Chỉ chốc lát sau, tiếng ngáy của Tiểu Tứ Tử vang lên. Khi đứa nhỏ này ngủ sẽ rất khó đánh thức, ngủ giống Tiểu Trư (ý là Trư Bát giới ấy), Bàng Lạc Tuyết đặt hắn trên giường mềm mại, đắp chăn cho hắn, Liên Diệp và Liên Ngẫu vội vàng trông coi tiểu tứ tử, tránh để hắn bị đánh thức lại khóc lóc không ngừng.
Thích Dao bỗng nhiên mở mắt ra nói Tuyết nhi, lại đây.
Trong phòng mọi người khẩn trương bước đến.
Bên trong tiểu lâu Chủ tử, người đã đến
Bạch Quân Nhược mở mắt ra nói Một người cũng không sống sót, các ngươi hiểu chưa. Nếu như một người chạy thoát, thì chính các ngươi sẽ bị xử phạt theo luật Hải quốc.
Dạ, chủ tử yên tâm.
Hãy trông nom nhị tiểu thư của Bàng gia thật tốt, tuyệt đối không được để nàng bị thương. Bạch Quân Nhược lại bổ sung.
Chủ tử yên tâm, nô tài sẽ không tha bất cứ kẻ nào.
Trên giường, Bạch Quân Nhược nhắm mắt lại bắt đầu ngủ. Đây là lần đầu tiên hắn gần gũi với Bàng Lạc Tuyết như vậy, trong lòng thầ nhủ phải bảo vệ nàng thật tốt.
Lúc này Bàng Lạc Tuyết nhìn Sở Mộc Dương nói Hi vọng cách bố trí cơ quan của chúng ta sẽ hữu dụng. (ý là có ích lợi, có thể dùng được)
Yên tâm đi, nhất định hữu dụng, nếu dám tới đây, chúng ta sẽ khiến bọn họ có đến mà không có trở về.
Ừ. Bàng Lạc Tuyết mạnh mẽ gật đầu.
Trên giường Sở Mộc Dương nhìn Thương Dực gặp ác mộng, như đang nói gì đó. Sở Mộc Dương vội vàng cho hắn uống thuốc. Vì thế hắn mới thôi không nói chuyện lung tung nữa.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Thương Dực, vết thương nghiêm trọng như thế, hắn thật có ý chí mạnh mẽ lắm mới có thể chống đỡ cho đến bây giờ.
Bàng Lạc Tuyết nhìn bóng người ngoài cửa, tiếng binh khí đụng nhau không dứt. Liên Diệp vội bịt chặt tai của Tiểu Tứ Tử, không muốn hắn bị âm thanh ồn ào đó làm thức giấc.
Trên giường mặt Tiểu Tứ Tử khi ngủ đỏ bừng. Liên Diệp lấy tay sờ trán hắn, cảm nhận được hình như đang phát sốt.
A... Bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Sở Mộc Dương nói Xem ra có người trúng chiêu , ta thấy tâm tư của đại hoàng tử Bắc Yên thật kín đáo. Lần này mang người đến đây chắc cũng là ngoài ý muốn, giống như hắn đang đùa.
Bàng Lạc Tuyết nhìn bóng người trên tường cũng nói E là không chỉ người của Bắc Yên tới mà còn có những người khác.
Sở Mộc Dương cau mày nói Ý của nàng là?
Tấn vương. Bàng Lạc Tuyết bình tĩnh nói
Tấn vương? Thích Dao cũng kinh ngạc.
Không sai, chính là hắn, ngươi nói buổi chiều hắn tới đây làm chi. Chẳng qua là muốn giúp người Bắc Yên xem Thương Dực có ở đây hay không. Bàng Lạc Tuyết không vui nói, nghĩ tới Tấn vương, cảm thấy thất khó chịu.
Bàng Lạc Tuyết lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, lại nói với Sở Mộc Dương Sư phụ, thuốc giải này có nghiên cứu được không?
Sở Mộc Dương lắc đầu Nói chung, ta không chắc chắn được, còn có mấy vị thuốc phải được điều chế thật chuẩn xác.
Bàng Lạc Tuyết gật đầu. Dù sao cũng là thuốc của Bắc Yên, nếu dễ dàng nghiên cứu chế tạo ra thì cũng không phải là dược của hoàng thất Bắc Yên .
Sư phụ, thiếu cái gì ngươi cứ nói, Tuyết nhi nhất định đi tìm. Bàng Lạc Tuyết nhìn Sở Mộc Dương nói.
Sở Mộc Dương gật đầu, ở đây thuốc độc được phối hợp thật hoàn mỹ.
Bàng Lạc Tuyết nói Hiện giờ ta e là Tấn vương đang triền miên ở chỗ của tỷ tỷ. Hôm nay muội không nên đến đó, để tránh quấy rầy tỷ tỷ. Muội đã từng bị nàng ấy trách phạt rồi, muội nên nhớ lặng yên để nhìn thấy hoa thơm cỏ lạ. Mấy ngày nay muội nên theo các tỷ học tập thật tốt, đợi đến ngày đại hôn, Băng nhi của chúng ta chính là Tấn vương phi .
Bàng Lạc Tuyết vuốt mặt Bàng Lạc Băng nhưng trong mắt đã sớm không còn chứa tia dịu dàng.
Bàng Lạc Băng e thẹn ôm Bàng Lạc Tuyết. Tuy bề ngoài giống như đang làm nũng, nhưng trong ánh mắt lại lạnh lùng, tàn nhẫn. Đợi nàng trở thành Tấn vương phi, nàng sẽ không còn sợ bất kỳ ai nữa, cũng không cần phải dựa vào người khác. Đến lúc đó đừng nói là nhị tỷ tỷ, nagy cả đến Bàng quốc công, nàng đều không sợ.
Thính Vũ hiên
Tấn vương và Bàng Lạc Vũ cùng trở về. Thật sự Bàng Lạc Vũ có nỗi khổ không thể nói ra, không những không được lợi ích gì mà ngay cả giá y nàng cũng không có. Bàng Lạc Tuyết không muốn giúp nàng thêu giá y, mà lễ cưới cũng đã gần kề. .. Xem ra nàng chỉ còn một cách là phải nhờ mẫu thân của mình thêu giúp.
Tấn vương nhìn Bàng Lạc Vũ buồn phiền, không còn quan tâm đến hắn. Hiện tại hắn đã xác định, Bắc Yên muốn tìm Bàng Lạc Tuyết trong phủ Bàng quốc công, nói chính xác là cửa hàng vải của Bàng Lạc Tuyết. Hắn không lo lắng Bắc Yên ra sao, ngược lại hắn chỉ lo lắng người khác sẽ làm thương tổn đến Bàng Lạc Tuyết mà thôi. Như vậy sẽ làm hắn nhớ nàng, rất muốn lấy nàng làm vợ ngay lập tức.
Bàng Lạc Vũ phất tay với Cúc Thanh, ra dấu ý bảo Cúc Thanh lui xuống, đóng cửa lại. Trái lại lần này nàng ấy rất thông minh, còn biết đóng cửa kỹ lại .
Trong phủ, Bàng Lạc Vũ đang dùng bánh ngọt, cả hai người đều khát nước. Bàng Lạc Vũ bước tới rót trà, tận tay mời Tấn vương. Tấn vương không nghĩ ngợi, liền uống một hơi cạn sạch mà không mảy may nghi ngờ trong ly trà có cái gì không ổn.
Bàng Lạc Vũ không hề biết Tấn vương có võ công, cô chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, tóc mai rối loạn. Cổ áo bị kéo ra, lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết. Bàng Lạc Vũ nhẹ cắn môi, làm ra vẻ như muốn quyến rũ quân vương (ý là vua chúa ấy).
Tấn vương nhíu mày, miếng thịt béo bở đưa tới miệng hắn, sao hắn lại không muốn chứ.
Vương gia... Bàng Lạc Vũ tuỳ tiện nói.
Nói xong, hai tay nàng quấn quanh cổ Tấn vương, cả người dán lên người Tấn Vương, ngồi trên đùi Tấn vương, nhẹ nhàng thổi khí vào tai Tấn Vương. Tấn vương nhìn khuê phòng của Bàng Lạc Vũ, đoán rằng sẽ không có ai tới. Hắn đưa tay xoa lưng Bàng Lạc Vũ khiến Bàng Lạc Vũ phát ra âm thanh nhẹ nhàng mà yêu kiều.
Hai tay Bàng Lạc Vũ vẫn tiếp tục sờ soạng lung tung, muốn cởi y phục của Tấn vương.
Tấn vương ôm Bàng Lạc Vũ, nhẹ giọng nói vào tai nàng Đừng nóng, tiểu yêu tinh, đợi một lát bản vương sẽ sủng nàng thật tốt.
Bàng Lạc Vũ như không còn lý trí, để mặc cho Tấn vương ôm mình lên giường, xé rách y phục của nàng.
Tấn vương vuốt ve trên người Bàng Lạc Vũ khiến nàng run rẩy. Bàng Lạc Vũ cảm giác người mình nóng rực nên nàng chủ động nắm bàn tay đang xoa bóp trên thân thể nàng của Tấn vương.
Ta rất thích nàng chủ động như thế. Tấn vương tà mị cười nói, bắt đầu để lại dâu tây (ý là để lại dấu vết) trên người Bàng Lạc Vũ, khiến toàn thân Bàng Lạc Vũ run rẩy.
Vương gia, cứu thiếp, Vũ nhi nóng quá, vương gia... Bàng Lạc Vũ xé rách y phục của mình, tay kia lại xé rách y phục của Tấn vương.
Tấn vương nhìn tay nàng để ở trước ngực mình, ánh mắt thâm sâu nói Tiểu yêu tinh, xem bản vương dạy dỗ nàng thế nào.
Nói xong, trực tiếp xé rách y phục của Bàng Lạc Vũ, để lộ thân thể trắng như tuyết của Bàng Lạc Vũ.
Tấn vương xoay người đè lên người Bàng Lạc Vũ, bắt đầu hành động theo bản năng nguyên thủy của mình.
Trong phòng, Bàng Lạc Vũ hăng hái rên rỉ. Ánh mắt Cúc Thanh sâu thẳm, nhếch lên khóe miệng. Quả nhiên là một đôi cẩu nam nữ, không biết xấu hổ. Các ngươi hãy chờ xem, ngày lành của các ngươi cũng sắp đến .
Đêm khuya thanh vắng.
Phủ Bàng quốc công im ắng, đôi chân Tấn vương mềm nhũn, run run bước ra khỏi phủ Bàng quốc công. Không biết vì sao đột nhiên Bàng Lạc Vũ trở nên mạnh mẽ, không biết mệt mỏi, mấy lần leo lên người hắn đòi hỏi đáp ứng. Làm mãi, cho đến khi hắn ngất đi, nàng mới chịu buông tha. Hắn nghĩ nếu như cưới được Bàng Lạc Vũ, chỉ sợ hắn sẽ bị nàng ép khô trên giường.
Tấn vương chưa trở về Kim vương phủ của hắn, mà trực tiếp đi tới dịch quán của người Bắc Yên, đại hoàng tử và nhị hoàng tử đang chờ hắn .
Vương gia, sao rồi? Đại hoàng tử vừa thấy Tấn vương liền vội vàng hỏi.
Tấn vương thầm nghĩ, chắc hai người này đang sốt ruột, e là thân phận thích khách này không đơn giản . Tấn vương chắp tay nói Thật vui vì đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tấn vương lấy từ trong người ra một thứ nói Châu về hợp Phố. (nghĩa là đồ vật của ai được trả về chỗ đó)
Nhị hoàng tử nhận lấy nói Vậy hắn ở đâu?
Bên trong Lạc Tuyết các, phủ Bàng quốc công, chính xác là ở bên trong tiểu lâu Lạc Tuyết các, ong mật từ nơi đó bay ra ngoài . Tấn vương nhớ lại, nói.
Hai mắt đại hoàng tử tỏ vẻ nghiêm trang và cẩn thận. Quả nhiên, tối nay nếu muốn hắn chết, thì vật nhỏ kia cũng đừng hòng sống. Nghĩ vậy, đại hoàng tử rất kích động.
Nhị hoàng tử cũng chắp tay nói Đa tạ Tấn vương . Chuyện còn lại để chúng tôi xử lý .
Tấn vương cũng khiêm tốn Nhưng phủ Bàng quốc công cũng có nhiều cao thủ. Nếu như hai vị hoàng tử không ngại, hãy để ta cùng sát thủ theo vào. Vì ta hiểu rõ mọi ngõ ngách trong phủ Bàng Quốc công, không gặp phải chướng ngại gì.
Đại hoàng tử bất đắc dĩ nhìn Tấn vương, xem ra Tấn vương đang cần sự giúp đỡ của Bắc Yên bọn họ. Vậy cũng được, như vậy bọn họ cũng không phải hao tốn nhiều sức lực.
Vậy đa tạ Tấn vương điện hạ. Đại hoàng tử thật lòng cảm tạ nói, mặc kệ Tấn vương có chủ ý gì, chỉ cần có lợi cho bọn họ , thì bọn họ sẽ đáp ứng.
Đại hoàng tử nhìn về phía nhị hoàng tử nói Ha ha nhị đệ, còn không mau đi sắp xếp, thuận tiện đi tìm tên thích khách kia để tiêu diệt để tránh đêm dài lắm mộng.
Nhị hoàng tử nhếch khóe miệng nói Đại hoàng huynh yên tâm, ta nhất định sắp xếp.
Tấn vương, mời bên này, nơi này có bút mực giấy nghiên. Vương gia có thể vẽ. Đại hoàng tử mời Tấn vương vào bên trong.
Tấn vương gật đầu nói được.
Lạc Tuyết các.
Bên trong dược lâu, Sở Mộc Dương đã di chuyển Thương Dực ra nơi khác, vài người nhìn Sở Mộc Dương nhíu mày, trong lòng không vui.
Bây giờ bên trong dược lâu chỉ còn một người đó là Bạch Quân Nhược. Thậm chí hắn ở lại là vì có bày thiên la địa võng (ý là bẫy rập).
Đêm khuya, Bàng Lạc Tuyết ôm Tiểu Tứ Tử, đang dỗ hắn ngủ. Không biết có phải là do Thương Dực bị thương hay không mà tiểu gia hỏa ầm ĩ cứ muốn Bàng Lạc Tuyết ôm. Bàng Lạc Tuyết đành phải ẵm cậu trong tay, nhẹ giọng dỗ hắn đi ngủ.
Bạch Chỉ, Bạch Đinh bên kia cộng thêm huynh đệ Khương gia đứng bên cạnh nhìn Bàng Lạc Tuyết. Tiểu thư gọi bọn họ gọi về cũng có nguyên nhân .
Thích Dao nhắm mắt lại nghe động tĩnh. Chỉ chốc lát sau, tiếng ngáy của Tiểu Tứ Tử vang lên. Khi đứa nhỏ này ngủ sẽ rất khó đánh thức, ngủ giống Tiểu Trư (ý là Trư Bát giới ấy), Bàng Lạc Tuyết đặt hắn trên giường mềm mại, đắp chăn cho hắn, Liên Diệp và Liên Ngẫu vội vàng trông coi tiểu tứ tử, tránh để hắn bị đánh thức lại khóc lóc không ngừng.
Thích Dao bỗng nhiên mở mắt ra nói Tuyết nhi, lại đây.
Trong phòng mọi người khẩn trương bước đến.
Bên trong tiểu lâu Chủ tử, người đã đến
Bạch Quân Nhược mở mắt ra nói Một người cũng không sống sót, các ngươi hiểu chưa. Nếu như một người chạy thoát, thì chính các ngươi sẽ bị xử phạt theo luật Hải quốc.
Dạ, chủ tử yên tâm.
Hãy trông nom nhị tiểu thư của Bàng gia thật tốt, tuyệt đối không được để nàng bị thương. Bạch Quân Nhược lại bổ sung.
Chủ tử yên tâm, nô tài sẽ không tha bất cứ kẻ nào.
Trên giường, Bạch Quân Nhược nhắm mắt lại bắt đầu ngủ. Đây là lần đầu tiên hắn gần gũi với Bàng Lạc Tuyết như vậy, trong lòng thầ nhủ phải bảo vệ nàng thật tốt.
Lúc này Bàng Lạc Tuyết nhìn Sở Mộc Dương nói Hi vọng cách bố trí cơ quan của chúng ta sẽ hữu dụng. (ý là có ích lợi, có thể dùng được)
Yên tâm đi, nhất định hữu dụng, nếu dám tới đây, chúng ta sẽ khiến bọn họ có đến mà không có trở về.
Ừ. Bàng Lạc Tuyết mạnh mẽ gật đầu.
Trên giường Sở Mộc Dương nhìn Thương Dực gặp ác mộng, như đang nói gì đó. Sở Mộc Dương vội vàng cho hắn uống thuốc. Vì thế hắn mới thôi không nói chuyện lung tung nữa.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Thương Dực, vết thương nghiêm trọng như thế, hắn thật có ý chí mạnh mẽ lắm mới có thể chống đỡ cho đến bây giờ.
Bàng Lạc Tuyết nhìn bóng người ngoài cửa, tiếng binh khí đụng nhau không dứt. Liên Diệp vội bịt chặt tai của Tiểu Tứ Tử, không muốn hắn bị âm thanh ồn ào đó làm thức giấc.
Trên giường mặt Tiểu Tứ Tử khi ngủ đỏ bừng. Liên Diệp lấy tay sờ trán hắn, cảm nhận được hình như đang phát sốt.
A... Bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Sở Mộc Dương nói Xem ra có người trúng chiêu , ta thấy tâm tư của đại hoàng tử Bắc Yên thật kín đáo. Lần này mang người đến đây chắc cũng là ngoài ý muốn, giống như hắn đang đùa.
Bàng Lạc Tuyết nhìn bóng người trên tường cũng nói E là không chỉ người của Bắc Yên tới mà còn có những người khác.
Sở Mộc Dương cau mày nói Ý của nàng là?
Tấn vương. Bàng Lạc Tuyết bình tĩnh nói
Tấn vương? Thích Dao cũng kinh ngạc.
Không sai, chính là hắn, ngươi nói buổi chiều hắn tới đây làm chi. Chẳng qua là muốn giúp người Bắc Yên xem Thương Dực có ở đây hay không. Bàng Lạc Tuyết không vui nói, nghĩ tới Tấn vương, cảm thấy thất khó chịu.
Bàng Lạc Tuyết lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, lại nói với Sở Mộc Dương Sư phụ, thuốc giải này có nghiên cứu được không?
Sở Mộc Dương lắc đầu Nói chung, ta không chắc chắn được, còn có mấy vị thuốc phải được điều chế thật chuẩn xác.
Bàng Lạc Tuyết gật đầu. Dù sao cũng là thuốc của Bắc Yên, nếu dễ dàng nghiên cứu chế tạo ra thì cũng không phải là dược của hoàng thất Bắc Yên .
Sư phụ, thiếu cái gì ngươi cứ nói, Tuyết nhi nhất định đi tìm. Bàng Lạc Tuyết nhìn Sở Mộc Dương nói.
Sở Mộc Dương gật đầu, ở đây thuốc độc được phối hợp thật hoàn mỹ.
/396
|