Đánh thắng dư chúng của Tô Trung Từ khiến cho Huệ Tông nhận được vô số những lời lẽ tán dương, ca tụng vang như mõ của đám quan đại thần và một thủ lĩnh của một vài thế lực chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn. Những lời lẽ có cánh đó khiến cho Huệ Tông cảm thấy toàn thân nâng nâng như đang ở trên chín tầng mây, vui vầy cùng tiên nữ. Lòng tự tin và cuồng vọng tăng lên, Huệ Tông bắt đầu có những ý nghĩ táo bạo, quả quyết
“Ta muốn tấn công Thuận Lưu, tiêu diệt tên thổ phỉ Thành Đạt! Ý các quan đại thần thế nào?”
Trong căn phòng tham mưu, xa hoa, quý phái nơi hậu cung của mình, tân hoàng đế Huệ Tông lạnh lùng hạ một câu hỏi cho đám mưu sĩ của gã ta.
Đám mưu sĩ này vừa nghe câu hỏi thì lập tức ùa theo tán thành đề xuất này. Bọn họ đua nhau đưa ra một lô xích xông các phân tích, biện luận về việc vì sao lại nên đánh Thành Đạt; đánh Thành Đạt thì được lợi gì mất gì… Cả đám, hơn một chục tên tham mưu, đều muôn miệng như một khẳng định hành động công đánh Thuận Lưu của Huệ Tông là thiên kinh địa nghĩa và cùng dự báo một chiến thắng dễ dàng cho quân triều đình. Bọn họ nói đến văng cả nước bọt, hoa chân múa tay, xoa quyền nắm cước, bừng bừng sát khí cứ như chỉ cần đợi lệnh của Huệ Tông là lập tức lao ra ngoài trận tiền liều mạng chiến đấu với Thành Đạt vậy.
Văn Soái ngồi dưới thấy đám đại thần này như vậy thì đau đầu vô cùng. Ông ta làm việc nơi triều chính này đã bao nhiêu năm sao lại không nguyên nhân, hậu quả của vụ việc này chứ. Cả Huệ Tông và đám quan đại thần ngồi đây đều là những kẻ xuất thân quyền quý, thanh danh hiểm hách, lúc nào cũng cao cao tại thượng, khinh miệt thế nhân, ngỡ rằng tất cả thiên hạ đều phải tôn kính, sợ hãi, quỵ lụy, nịnh bợ bọn họ. Ấy thế mà một kẻ xuất thân ‘hạ đẳng’ như Thành Đạt lại dám năm lần bảy lượt công nhiên mạo phạm bọn họ, từ việc dám đánh giết đoàn long hành của Huệ Tông khi xưa, đến việc thẳng tay tàn sát không biết bao nhiêu quan đại thân quyền cao chức trọng khi trước… tất cả những thứ đó, đối với đám người này đều chẳng khác gì một cái bạt tai thật lực, đập tan tất cả ‘thể diện’, sự cao ngạo, cuồng vọng danh gia vọng tộc, tầng lớp thượng đẳng đã ăn sâu đến thâm căn cố đế trong những cái đầu đầy văn chương chữ nghĩa ‘thánh hiền’, địa vị, quyền thế, thanh danh của chúng, buộc chúng phải mở to đôi mắt mà nhìn thẳng vào cái thế giới hiện thực khắc nghiệt bên ngoài bức tường hoàng thành kia. Lũ ‘tâm thần’ kiêu căng này sao có thể chịu được ‘nỗi nhục’ to lớn như vậy! Trước đây, bọn chúng vì ‘thanh danh’ của bản thân, không muốn bị mang tiếng là chấp nhất với kẻ dưới, ‘thù dai’, ‘bất nghĩa’… nên không dám mở mồm ra ‘hành tội’ Thành Đạt , nay có hoàng đế mở mồm ra trước nhất, tất cả bọn người này lập tức thi nhau ném đá xuống người dưới giếng.
Với một đám ‘ngu xuẩn’ cỡ này làm đầu lĩnh, trận chiến giữa quân đội của Thuận Lưu Bá Thành Đạt và quân triều đình đã gần như không thể tránh khỏi được nữa. Một trận chiến đẫm máu nổ ra chỉ vì thói ‘sĩ diện’ hẹp hòi của mấy lão già sắp chết! Những tướng sĩ sẽ hi sinh cả tương lai và mạng sống của mình trên chiến trường sẽ nghĩ gì đây khi biết lý do thực sự dẫn đến cuộc chiến đã cướp đi tất cả của họ. Vậy mà đám già đầu kia vẫn nhơn nhơn ra cả ngày phun ra những lời lẽ ong bướm về nhân nghĩa đạo đức! Thật ghê rợn!
Văn Soái đột nhiên cảm thấy mệt mỏi khủng khiếp, một sự mệt mỏi không thể diễn tả, lan ra từ tận trong xương tủy của lão. Là một người sinh sống trong thời buổi chiến loạn, đã không ít lần vào sinh ra tử, giành giật mạng sống từ tay tử thần, Văn Soái tuyệt đối không phải là một kẻ sợ cái chết. Nhưng lão cũng không bao giờ chấp nhận được việc đem tính mạng quý giá của mình ra để trao đổi lấy những thứ rác rưởi như ‘lòng kiêu căng, ngạo mạn’ của lũ già khốn nạn này. Nhất là khi lão lại là một tu giả có cơ hội sống đến cả ngàn năm. Một ý nghĩ đáng sợ chợt léo lên trong đầu của Văn Soái.
Mấy ngày sau, Lý Huệ Tông lại phát ra chiếu thư lệnh cho chư hầu khắp Tĩnh Thiên Quốc cùng cất quân đánh Thuận Lưu của Thành Đạt. Hoàng tộc cũng một lần nữa hưng binh động chúng, rầm rộ kéo quân hướng về Thuận Lưu mà tiến.
Thành phố Hải Ấp, thủ phủ của vùng Hải Ấp, đại bản doanh của gia tộc họ Lê. Trong phòng tham mưu, Lê Khánh ngồi im lìm, suy tư, trước những ánh mắt chờ đợi của đám quân sư bên dưới. Dường như cảnh này đã diễn ra quá lâu nên một vị tu giả râu tóc bạc trắng như cước có phần sốt ruột nên tiếng thúc giục
“Tộc trưởng đại nhân còn phải đắn đo gì nữa. Chẳng lẽ ngài dự định bất tuân thánh chỉ của bệ hạ, không tham gia vào cuộc viễn chinh Thuận Lưu này. Hừ! Thú thực, nếu ngài có ý định đó thì lão già này cũng muốn xin một lời giải thích thuận tai.”
Một loạt những vị quân sư quạt mo của Lê Khánh đang ngồi trong cái bàn này nghe lão già kia xuất ngôn cuồng vọng, không chút vị nể thân phận tộc trưởng gia tộc của Lê Khánh thì đồng thời biến sắc, nộ khí chợt hiện ra trong ánh mắt. Cảm nhận được sự phẫn nộ này của đám người xung quanh, lão già kia chỉ cười khẩy một cái, thản nhiên ngồi vuốt râu nhìn Lê Khánh ra vẻ chờ đợi câu trả lời của gã. Lê Khánh thấy cảnh này thì càng thêm đau đầu không dứt. Sau khi cha gã bất hạnh qua đời, nội bộ gia tộc họ Lê nảy sinh tranh đấu cực kỳ khốc liệt. Tuy chưa đến mức dẫn phát nội chiến nhưng cũng quá đủ để khiến cho vô số phe phái đản sinh trong nội bộ gia tộc. Lão già kia chính là thủ lĩnh một phe phái trong số đó, thủ lĩnh của một phe có thực lực rất mạnh và không chấp nhận Lê Khánh lên làm tộc trưởng của nhà họ Lê. Thế lực trong tộc bộ của lão già này quá lớn lại thêm việc lão ta chấp vấn đang là cái gai nhức nhối trong lòng những người ngồi đây và cả các thành viên khác trong gia tộc. Nếu như Lê Khánh không có câu trả lời hợp lý cho bọn họ thì sự bất phục của bọn họ đối với gã ta sẽ càng cao hơn trước.
“Ai da! Bác Lê Thừa không nhìn ra lý do tại sao ta không muốn tham gia vào trận chiến này sao? Có lẽ tuổi tác bác quá cao rồi nên mắt cũng kém đi, không nhìn thấy cả những việc hiển nhiên này. Ai da… Đáng tiếc thay cho một người từng được xưng tụng là ‘Phá Thiên Kiếm’.” Lê Khánh cười khảy buông ra mấy câu khinh miệt khiến lão già Phá Thiên Kiếm kia tái mặt vì phẫn nộ. Không thèm để ý đến lão ta, Lê Khánh quay về chủ đề chính yếu mọi người đang bàn bạc nãy giờ “Thiên hạ mấy năm nay chiến loạn liên miên khiến cho quân lực, tài lực và cả thanh danh của hoàng tộc họ Lý đã suy kiệt đến cùng cực. Thực lực và tích lũy đã chẳng còn được bao nhiêu. Trong tình huống như vậy, hoàng tộc phải dựa vào một thế lực dân gian là Trung Nghĩa Môn mới giành được một trận thắng nhỏ trước một đám tàn quân bạc nhược, vãn hồi một chút uy vọng. Đây chính là lúc triều đình phải lợi dụng uy vọng mới có này để vãn hồi thế cục, phát triển kinh tế, xây dựng quân đội, củng cố địa vị bản thân. Đó mới là sách lược đúng đắn. Đằng này, bệ hạ lại tin lời đám đại thần vô dụng, chỉ biết đánh võ mồm, xuất quân đi đánh một thế lực hùng mạnh như Thuận Lưu. Trận chiến này bất kể thắng thua thì cũng sẽ ‘nướng’ sạch tất cả những gì còn sót lại của hoàng tộc họ Lý. Đến lúc đó, Trung Nghĩa Môn chắc chắn sẽ nuốt chửng cả kinh thành mà không cần đến một cuộc chiến tranh. Hậu quả của việc đó thế nào, chắc ta không nói các vị cũng quá rõ!”
Lê Khánh dừng lời một chút cho đám tham mưu ngồi đây có chút thời gian tiêu hóa những gì gã vừa nói rồi mới tiếp
“Chúng ta tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra. Chúng ta sẽ tuyên bố với thiên hạ rằng chiếu chỉ này là giả và nhà họ Lê, chúng ta phản đối việc động binh của quân Trung Nghĩa Môn đối với vùng Thuận Lưu. Đồng thời chúng ta cũng chuẩn bị sẵn sàng ngăn cản, không cho Trung Nghĩa Môn độc chiếm kinh thành và hoàng tộc. Nếu có thể, tốt hơn hết là đón lõng Huệ Tông, bắt đem về Hải Ấp!”
Những vị thủ lĩnh khác của nhà họ Lê chấp nhận đề nghị đứng ngoài cuộc chiến này. Giống như bọn họ, tất cả các phe phái, thế lực khác trong toàn bộ Tĩnh Thiên Quốc đồng thời tuyên bố bác bỏ bức chiếu thư của Huệ Tông, tố cáo đó là chiếu thư giả và ngoài mặt khoanh tay đứng nhìn hai bên quyết chiến nhưng thực chất tất cả đều rục rịch chuẩn bị cho một cuộc ‘ăn hôi’ bẩn thỉu của lũ ăn xác thối mà cứ vỗ ngực tự phong cho mình những cái tên kêu như mõ, nhân nghĩa đạo đức chết dẫm nào đó.
Trong khi đó, tại phòng ‘thư giãn’ của mình tại tổng hành dinh của Thiên Linh Phái tại Thuận Lưu, Thành Đạt đang thoải mái đùa nghịch với thân thể nuột nà, gợi cảm của một ả mỹ nữ, miệng khẽ lẩm bẩm tự nói một mình
“Thằng đần Lý Sảm. Vốn biết gã mù chính trị và quân sự nhưng đâu ngờ lại ngu đến mức độ này. Hắc hắc hắc… Thằng ngu đó đã muốn chết đến thế, ta cũng chẳng ngại tặng miễn phí cho gã chút công sức đào hố! Tiện thể, lợi dụng cuộc tấn công này để củng cố đoàn kết nội bộ cũng tốt.”
Ả mỹ nữ nằm trong lòng Thành Đạt nghe câu nói không đầu không đũa đó có chút tò mò, nhưng không mở miệng ra hỏi việc đó mà tiếp tục uốn éo cơ thể, phối hợp với Thành Đạt ‘vui chơi’. Làm bạn với vua như chơi với hổ. Biết ít một chút, sống lâu hơn một chút. Ngu si, hưởng thái bình! Những câu nói chí lý này, ả đều đều thuộc nằm lòng.
Hàm răng Thành Đạt nhẹ nhàng day day da thịt của ả mỹ nữ, để lại nhưng dấu răng tròn tròn, trên làn da bánh mật khỏe mạnh đó. Đôi tay gã không ngừng nghịch ngợm đôi nhũ hoa căng cứng, đàn hồi, mềm mại khôn tả kia, biến chúng thành nhiều hình dạng kỳ thú, vô cùng bắt mắt, nhưng ánh mắt của gã vẫn lạnh lùng và hơi thở không một chút rối loạn. Đôi mắt đó, tuy vẫn nhìn vào thân thể tuyệt mỹ trước mặt kia nhưng rõ ràng những thứ đó không được truyền tải đến bộ não của gã. Đầu óc Thành Đạt hiện nay đang chuyển động với vận tốc cao nhất để suy tính những việc quan trọng và hấp dẫn hơn cái ‘thứ đồ chơi’ xinh xắn cứ rên ư ử trong tay gã đây nhiều.
Lực lượng của Thành Đạt hiện nay trên thực tế được hình thành từ sự liên kết của nhiều thế lực nhỏ yếu tại hai vùng Hải Ấp và Thuận Lưu. Các thế lực này sở dĩ phải liên kết lại với nhau là do bọn họ thiếu sức chiến đấu, không có khả năng tự bảo vệ bản thân trong thời buổi chiến loạn hung hiểm này. Các vị thủ lĩnh các thế lực sở dĩ chấp nhận hi sinh rất nhiều quyền lợi của bản thân để có thể liên hợp lại với nhau là vì lo sợ bị các thế lực lớn chia rẻ rồi tiêu diệt từng người một. Nếu như cứ để yên cho liên minh này tồn tại trong an lành một thời gian nữa, áp lực bị tiêu diệt dần tan biến trong lòng bọn họ thì… liên minh Thuận Lưu chẳng mấy chốc sẽ trở thành liên minh ‘Rượu Thịt’. Không cần bất kỳ ai phải ra tay xúi dục, các thế lực trong nội bộ liên minh sẽ cắn xé nhau trước tiên. Nhưng cuộc tấn công trên quy mô lớn của quân đội của hoàng tộc đã đảm bảo cho việc đó chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra. Trước mãnh hổ hung bạo, mỗi con trâu nếu còn muốn tồn tại thì không thể không đoàn kết chặt chẽ với các thành viên trong đàn! Khối liên minh được gắn kết một cách chắp vá và yếu ớt của Thành Đạt nhờ sự kiêu ngạo, ngu xuẩn của Huệ Tông mà đã trở thành một khối linh minh vững vàng và gắn bó. Thành Đạt thật sự vui mừng khi nhận được những tín hiệu này từ đám thủ lĩnh, chưởng môn các môn phái, gia tộc trong liên minh của gã. Chỉ có điều gã cũng hiểu được đây chỉ là những hiện tượng nhất thời và không thể tồn tại lâu dài. Chẳng nói gì sâu xa, chỉ cần trong cuộc chiến sắp tới, nếu bọn họ chiến thắng quân triều đình quá dễ dàng hay ngược lại: chỉ thắng thảm thì… trời mưa, cống nhà ai, người nấy tự xẻ!
“Phải chiến thắng! Một chiến thắng thật đẹp mắt, ít thiệt hại nhưng lại phải để thảm để khiến cho lũ ngốc kia hiểu rằng chúng sẽ chết nếu không liên kết với nhau! Đúng là một đề toán hóc búa!” Thành Đạt khẽ lẩm nhẩm một mình
Chiến tranh giữa quân đội của Hoàng tộc và quân đội của vùng Thuận Lưu bùng nổ. Quân đội của hoàng tộc gồm hơn 25.000 quân mộ binh từng trải qua nhiều cuộc chiến tranh lớn nhỏ trước đó và rất nhiều trang bị chiến tranh thánh khí mạnh mẽ, đặc biệt đáng chú ý là năm chiếc chiến thuyền khổng lồ có sức mạnh chiến đấu vô cùng khủng khiếp, tất cả được đặt dưới sự chỉ huy của đại tướng quân, Phan Thế, một trong những vị đại thần từng tham gia chỉ huy trận đánh tại ải Hoàng Điểm và Vũ Hốt, một viên đại tướng lừng danh của Trung Nghĩa Môn tại Hồng Châu, rầm rộ tiến về vùng Thuận Lưu. Đối đầu với cuộc tấn công bởi một lực lượng hùng hậu này, quân đội vùng Thuận Lưu chỉ có khoảng 10.000 quân với vũ trang yếu kém hơn hẳn mà lại còn phải chia ra đóng giữ nhiều nơi, đề phòng các thế lực khác, không thể dốc toàn lực để đối phó với quân địch được.
Trận chiến mở màn bằng cuộc tấn công của đội quân hoàng tộc vào căn cứ điểm Hoàng Phong, một căn cứ điểm rất quan trọng của cả vùng Thuận Lưu. Đây là cứ điểm phòng vệ từ xa của đại bản doanh Thuận Lưu, trung tâm đầu não chỉ huy toàn bộ liên minh Thuận Lưu của Thành Đạt. Nếu quân hoàng tộc hạ được cứ điểm này thì ngăn cách bọn họ với đại bản doanh của Thành Đạt chỉ còn là một vùng đồng bằng rộng lớn thênh thang, địa hình chiến đấu lý tưởng của đạo quân đông đảo, nhiều trang thiết bị chiến đấu to lớn, cồng kềnh của bọn họ. Khi đó, Thành Đạt ngoài việc tập trung toàn bộ quân lực, quyết chiến một trận sống chết với quân địch thì cũng chỉ còn cách rút chạy khỏi đại bản doanh Thuận Lưu của gã mà thôi. Hiểu rõ tầm quan trọng của cứ điểm Hoàng Phong này với toàn cục của liên minh, quân đội Thuận Lưu đã tập trung một lực lượng khá mạnh để bảo vệ nơi này. Ngoài tầng tầng lớp lớp cấm chế trận pháp hùng mạnh phủ kín cả khu cứ điểm, Thành Đạt còn biệt phái đội quân Cao Thủ, đội mộ binh tinh nhuệ, thiện chiến nhất của gã cùng rất nhiều trang thiết bị chiến tranh hùng hậu khác, do Hoàng, chiến tướng tài ba nhất dưới trướng gã, đóng chốt bảo vệ nơi đây.
Trận chiến bùng nổ. Quân đội của Hoàng tộc có ưu thế áp đảo về quân số và trang thiết bị vũ khí chiến tranh dồn dập tấn công cứ điểm Hoàng Phong liên tiếp ba ngày ba đêm mà vẫn không sao hạ được cứ điểm này. Đến ngày thứ tư của cuộc chiến, trong khi quân hoàng tộc định tấn công tổng lực thì Thành Đạt phái một cánh quân lẻn theo đường vòng, tập kích ải Hoàng Điểm. Lúc này, quân đội của hoàng tộc mới bộc lộ căn cơ yếu kém của mình khi không còn đủ quân dự trù để hỗ trợ ải này nữa nên Phan Thế đành phải bỏ dở cuộc tấn công vào cứ điểm Hoàng Phong, rút bớt quân đi chi viện, đánh bại cánh quân này của Thành Đạt.
Nhận thấy cứ điểm Hoàng Phong được phòng thủ quá vững chắc, không thể đánh hạ bằng một cuộc tấn công trực diện, Vũ Hội quyết định chuyển hướng tấn công vào các vùng lãnh địa của các môn phái, thế lực nhỏ yếu trong liên minh Thành Đạt, đánh hạ và tàn sát rất nhiều tu giả phòng thủ. Phía bên này, Thành Đạt một mặt liên tục điều quân tăng cường phòng thủ tại các nơi hiểm yếu, thi thoảng lại tung quân ra tập kích đánh lén những đơn vị nhỏ lẻ, thiếu sức chiến đấu của quân hoàng tộc, khiến quân hoàng tộc bị quay mòng mòng, không cách nào có thể dốc toàn lực quyết chiến một trận được. Hai bên cứ dằng co nhau như vậy được khoảng hai tháng, đám Phan Thế biết không thể làm gì được Thành Đạt, đành phải kiếm bừa một cái cớ nào đó rồi lặng lẽ rút quân khỏi vùng Thuận Lưu. Trận chiến cứ như vậy mà kết thúc. Trận chiến này đơn giản như một trò chơi cút bắt của trẻ con. Thiệt hại của hai bên tham chiến đều vô cùng nhỏ bé nên các thế lực khác không thế lực nào dám giở trò.
“Ta muốn tấn công Thuận Lưu, tiêu diệt tên thổ phỉ Thành Đạt! Ý các quan đại thần thế nào?”
Trong căn phòng tham mưu, xa hoa, quý phái nơi hậu cung của mình, tân hoàng đế Huệ Tông lạnh lùng hạ một câu hỏi cho đám mưu sĩ của gã ta.
Đám mưu sĩ này vừa nghe câu hỏi thì lập tức ùa theo tán thành đề xuất này. Bọn họ đua nhau đưa ra một lô xích xông các phân tích, biện luận về việc vì sao lại nên đánh Thành Đạt; đánh Thành Đạt thì được lợi gì mất gì… Cả đám, hơn một chục tên tham mưu, đều muôn miệng như một khẳng định hành động công đánh Thuận Lưu của Huệ Tông là thiên kinh địa nghĩa và cùng dự báo một chiến thắng dễ dàng cho quân triều đình. Bọn họ nói đến văng cả nước bọt, hoa chân múa tay, xoa quyền nắm cước, bừng bừng sát khí cứ như chỉ cần đợi lệnh của Huệ Tông là lập tức lao ra ngoài trận tiền liều mạng chiến đấu với Thành Đạt vậy.
Văn Soái ngồi dưới thấy đám đại thần này như vậy thì đau đầu vô cùng. Ông ta làm việc nơi triều chính này đã bao nhiêu năm sao lại không nguyên nhân, hậu quả của vụ việc này chứ. Cả Huệ Tông và đám quan đại thần ngồi đây đều là những kẻ xuất thân quyền quý, thanh danh hiểm hách, lúc nào cũng cao cao tại thượng, khinh miệt thế nhân, ngỡ rằng tất cả thiên hạ đều phải tôn kính, sợ hãi, quỵ lụy, nịnh bợ bọn họ. Ấy thế mà một kẻ xuất thân ‘hạ đẳng’ như Thành Đạt lại dám năm lần bảy lượt công nhiên mạo phạm bọn họ, từ việc dám đánh giết đoàn long hành của Huệ Tông khi xưa, đến việc thẳng tay tàn sát không biết bao nhiêu quan đại thân quyền cao chức trọng khi trước… tất cả những thứ đó, đối với đám người này đều chẳng khác gì một cái bạt tai thật lực, đập tan tất cả ‘thể diện’, sự cao ngạo, cuồng vọng danh gia vọng tộc, tầng lớp thượng đẳng đã ăn sâu đến thâm căn cố đế trong những cái đầu đầy văn chương chữ nghĩa ‘thánh hiền’, địa vị, quyền thế, thanh danh của chúng, buộc chúng phải mở to đôi mắt mà nhìn thẳng vào cái thế giới hiện thực khắc nghiệt bên ngoài bức tường hoàng thành kia. Lũ ‘tâm thần’ kiêu căng này sao có thể chịu được ‘nỗi nhục’ to lớn như vậy! Trước đây, bọn chúng vì ‘thanh danh’ của bản thân, không muốn bị mang tiếng là chấp nhất với kẻ dưới, ‘thù dai’, ‘bất nghĩa’… nên không dám mở mồm ra ‘hành tội’ Thành Đạt , nay có hoàng đế mở mồm ra trước nhất, tất cả bọn người này lập tức thi nhau ném đá xuống người dưới giếng.
Với một đám ‘ngu xuẩn’ cỡ này làm đầu lĩnh, trận chiến giữa quân đội của Thuận Lưu Bá Thành Đạt và quân triều đình đã gần như không thể tránh khỏi được nữa. Một trận chiến đẫm máu nổ ra chỉ vì thói ‘sĩ diện’ hẹp hòi của mấy lão già sắp chết! Những tướng sĩ sẽ hi sinh cả tương lai và mạng sống của mình trên chiến trường sẽ nghĩ gì đây khi biết lý do thực sự dẫn đến cuộc chiến đã cướp đi tất cả của họ. Vậy mà đám già đầu kia vẫn nhơn nhơn ra cả ngày phun ra những lời lẽ ong bướm về nhân nghĩa đạo đức! Thật ghê rợn!
Văn Soái đột nhiên cảm thấy mệt mỏi khủng khiếp, một sự mệt mỏi không thể diễn tả, lan ra từ tận trong xương tủy của lão. Là một người sinh sống trong thời buổi chiến loạn, đã không ít lần vào sinh ra tử, giành giật mạng sống từ tay tử thần, Văn Soái tuyệt đối không phải là một kẻ sợ cái chết. Nhưng lão cũng không bao giờ chấp nhận được việc đem tính mạng quý giá của mình ra để trao đổi lấy những thứ rác rưởi như ‘lòng kiêu căng, ngạo mạn’ của lũ già khốn nạn này. Nhất là khi lão lại là một tu giả có cơ hội sống đến cả ngàn năm. Một ý nghĩ đáng sợ chợt léo lên trong đầu của Văn Soái.
Mấy ngày sau, Lý Huệ Tông lại phát ra chiếu thư lệnh cho chư hầu khắp Tĩnh Thiên Quốc cùng cất quân đánh Thuận Lưu của Thành Đạt. Hoàng tộc cũng một lần nữa hưng binh động chúng, rầm rộ kéo quân hướng về Thuận Lưu mà tiến.
Thành phố Hải Ấp, thủ phủ của vùng Hải Ấp, đại bản doanh của gia tộc họ Lê. Trong phòng tham mưu, Lê Khánh ngồi im lìm, suy tư, trước những ánh mắt chờ đợi của đám quân sư bên dưới. Dường như cảnh này đã diễn ra quá lâu nên một vị tu giả râu tóc bạc trắng như cước có phần sốt ruột nên tiếng thúc giục
“Tộc trưởng đại nhân còn phải đắn đo gì nữa. Chẳng lẽ ngài dự định bất tuân thánh chỉ của bệ hạ, không tham gia vào cuộc viễn chinh Thuận Lưu này. Hừ! Thú thực, nếu ngài có ý định đó thì lão già này cũng muốn xin một lời giải thích thuận tai.”
Một loạt những vị quân sư quạt mo của Lê Khánh đang ngồi trong cái bàn này nghe lão già kia xuất ngôn cuồng vọng, không chút vị nể thân phận tộc trưởng gia tộc của Lê Khánh thì đồng thời biến sắc, nộ khí chợt hiện ra trong ánh mắt. Cảm nhận được sự phẫn nộ này của đám người xung quanh, lão già kia chỉ cười khẩy một cái, thản nhiên ngồi vuốt râu nhìn Lê Khánh ra vẻ chờ đợi câu trả lời của gã. Lê Khánh thấy cảnh này thì càng thêm đau đầu không dứt. Sau khi cha gã bất hạnh qua đời, nội bộ gia tộc họ Lê nảy sinh tranh đấu cực kỳ khốc liệt. Tuy chưa đến mức dẫn phát nội chiến nhưng cũng quá đủ để khiến cho vô số phe phái đản sinh trong nội bộ gia tộc. Lão già kia chính là thủ lĩnh một phe phái trong số đó, thủ lĩnh của một phe có thực lực rất mạnh và không chấp nhận Lê Khánh lên làm tộc trưởng của nhà họ Lê. Thế lực trong tộc bộ của lão già này quá lớn lại thêm việc lão ta chấp vấn đang là cái gai nhức nhối trong lòng những người ngồi đây và cả các thành viên khác trong gia tộc. Nếu như Lê Khánh không có câu trả lời hợp lý cho bọn họ thì sự bất phục của bọn họ đối với gã ta sẽ càng cao hơn trước.
“Ai da! Bác Lê Thừa không nhìn ra lý do tại sao ta không muốn tham gia vào trận chiến này sao? Có lẽ tuổi tác bác quá cao rồi nên mắt cũng kém đi, không nhìn thấy cả những việc hiển nhiên này. Ai da… Đáng tiếc thay cho một người từng được xưng tụng là ‘Phá Thiên Kiếm’.” Lê Khánh cười khảy buông ra mấy câu khinh miệt khiến lão già Phá Thiên Kiếm kia tái mặt vì phẫn nộ. Không thèm để ý đến lão ta, Lê Khánh quay về chủ đề chính yếu mọi người đang bàn bạc nãy giờ “Thiên hạ mấy năm nay chiến loạn liên miên khiến cho quân lực, tài lực và cả thanh danh của hoàng tộc họ Lý đã suy kiệt đến cùng cực. Thực lực và tích lũy đã chẳng còn được bao nhiêu. Trong tình huống như vậy, hoàng tộc phải dựa vào một thế lực dân gian là Trung Nghĩa Môn mới giành được một trận thắng nhỏ trước một đám tàn quân bạc nhược, vãn hồi một chút uy vọng. Đây chính là lúc triều đình phải lợi dụng uy vọng mới có này để vãn hồi thế cục, phát triển kinh tế, xây dựng quân đội, củng cố địa vị bản thân. Đó mới là sách lược đúng đắn. Đằng này, bệ hạ lại tin lời đám đại thần vô dụng, chỉ biết đánh võ mồm, xuất quân đi đánh một thế lực hùng mạnh như Thuận Lưu. Trận chiến này bất kể thắng thua thì cũng sẽ ‘nướng’ sạch tất cả những gì còn sót lại của hoàng tộc họ Lý. Đến lúc đó, Trung Nghĩa Môn chắc chắn sẽ nuốt chửng cả kinh thành mà không cần đến một cuộc chiến tranh. Hậu quả của việc đó thế nào, chắc ta không nói các vị cũng quá rõ!”
Lê Khánh dừng lời một chút cho đám tham mưu ngồi đây có chút thời gian tiêu hóa những gì gã vừa nói rồi mới tiếp
“Chúng ta tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra. Chúng ta sẽ tuyên bố với thiên hạ rằng chiếu chỉ này là giả và nhà họ Lê, chúng ta phản đối việc động binh của quân Trung Nghĩa Môn đối với vùng Thuận Lưu. Đồng thời chúng ta cũng chuẩn bị sẵn sàng ngăn cản, không cho Trung Nghĩa Môn độc chiếm kinh thành và hoàng tộc. Nếu có thể, tốt hơn hết là đón lõng Huệ Tông, bắt đem về Hải Ấp!”
Những vị thủ lĩnh khác của nhà họ Lê chấp nhận đề nghị đứng ngoài cuộc chiến này. Giống như bọn họ, tất cả các phe phái, thế lực khác trong toàn bộ Tĩnh Thiên Quốc đồng thời tuyên bố bác bỏ bức chiếu thư của Huệ Tông, tố cáo đó là chiếu thư giả và ngoài mặt khoanh tay đứng nhìn hai bên quyết chiến nhưng thực chất tất cả đều rục rịch chuẩn bị cho một cuộc ‘ăn hôi’ bẩn thỉu của lũ ăn xác thối mà cứ vỗ ngực tự phong cho mình những cái tên kêu như mõ, nhân nghĩa đạo đức chết dẫm nào đó.
Trong khi đó, tại phòng ‘thư giãn’ của mình tại tổng hành dinh của Thiên Linh Phái tại Thuận Lưu, Thành Đạt đang thoải mái đùa nghịch với thân thể nuột nà, gợi cảm của một ả mỹ nữ, miệng khẽ lẩm bẩm tự nói một mình
“Thằng đần Lý Sảm. Vốn biết gã mù chính trị và quân sự nhưng đâu ngờ lại ngu đến mức độ này. Hắc hắc hắc… Thằng ngu đó đã muốn chết đến thế, ta cũng chẳng ngại tặng miễn phí cho gã chút công sức đào hố! Tiện thể, lợi dụng cuộc tấn công này để củng cố đoàn kết nội bộ cũng tốt.”
Ả mỹ nữ nằm trong lòng Thành Đạt nghe câu nói không đầu không đũa đó có chút tò mò, nhưng không mở miệng ra hỏi việc đó mà tiếp tục uốn éo cơ thể, phối hợp với Thành Đạt ‘vui chơi’. Làm bạn với vua như chơi với hổ. Biết ít một chút, sống lâu hơn một chút. Ngu si, hưởng thái bình! Những câu nói chí lý này, ả đều đều thuộc nằm lòng.
Hàm răng Thành Đạt nhẹ nhàng day day da thịt của ả mỹ nữ, để lại nhưng dấu răng tròn tròn, trên làn da bánh mật khỏe mạnh đó. Đôi tay gã không ngừng nghịch ngợm đôi nhũ hoa căng cứng, đàn hồi, mềm mại khôn tả kia, biến chúng thành nhiều hình dạng kỳ thú, vô cùng bắt mắt, nhưng ánh mắt của gã vẫn lạnh lùng và hơi thở không một chút rối loạn. Đôi mắt đó, tuy vẫn nhìn vào thân thể tuyệt mỹ trước mặt kia nhưng rõ ràng những thứ đó không được truyền tải đến bộ não của gã. Đầu óc Thành Đạt hiện nay đang chuyển động với vận tốc cao nhất để suy tính những việc quan trọng và hấp dẫn hơn cái ‘thứ đồ chơi’ xinh xắn cứ rên ư ử trong tay gã đây nhiều.
Lực lượng của Thành Đạt hiện nay trên thực tế được hình thành từ sự liên kết của nhiều thế lực nhỏ yếu tại hai vùng Hải Ấp và Thuận Lưu. Các thế lực này sở dĩ phải liên kết lại với nhau là do bọn họ thiếu sức chiến đấu, không có khả năng tự bảo vệ bản thân trong thời buổi chiến loạn hung hiểm này. Các vị thủ lĩnh các thế lực sở dĩ chấp nhận hi sinh rất nhiều quyền lợi của bản thân để có thể liên hợp lại với nhau là vì lo sợ bị các thế lực lớn chia rẻ rồi tiêu diệt từng người một. Nếu như cứ để yên cho liên minh này tồn tại trong an lành một thời gian nữa, áp lực bị tiêu diệt dần tan biến trong lòng bọn họ thì… liên minh Thuận Lưu chẳng mấy chốc sẽ trở thành liên minh ‘Rượu Thịt’. Không cần bất kỳ ai phải ra tay xúi dục, các thế lực trong nội bộ liên minh sẽ cắn xé nhau trước tiên. Nhưng cuộc tấn công trên quy mô lớn của quân đội của hoàng tộc đã đảm bảo cho việc đó chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra. Trước mãnh hổ hung bạo, mỗi con trâu nếu còn muốn tồn tại thì không thể không đoàn kết chặt chẽ với các thành viên trong đàn! Khối liên minh được gắn kết một cách chắp vá và yếu ớt của Thành Đạt nhờ sự kiêu ngạo, ngu xuẩn của Huệ Tông mà đã trở thành một khối linh minh vững vàng và gắn bó. Thành Đạt thật sự vui mừng khi nhận được những tín hiệu này từ đám thủ lĩnh, chưởng môn các môn phái, gia tộc trong liên minh của gã. Chỉ có điều gã cũng hiểu được đây chỉ là những hiện tượng nhất thời và không thể tồn tại lâu dài. Chẳng nói gì sâu xa, chỉ cần trong cuộc chiến sắp tới, nếu bọn họ chiến thắng quân triều đình quá dễ dàng hay ngược lại: chỉ thắng thảm thì… trời mưa, cống nhà ai, người nấy tự xẻ!
“Phải chiến thắng! Một chiến thắng thật đẹp mắt, ít thiệt hại nhưng lại phải để thảm để khiến cho lũ ngốc kia hiểu rằng chúng sẽ chết nếu không liên kết với nhau! Đúng là một đề toán hóc búa!” Thành Đạt khẽ lẩm nhẩm một mình
Chiến tranh giữa quân đội của Hoàng tộc và quân đội của vùng Thuận Lưu bùng nổ. Quân đội của hoàng tộc gồm hơn 25.000 quân mộ binh từng trải qua nhiều cuộc chiến tranh lớn nhỏ trước đó và rất nhiều trang bị chiến tranh thánh khí mạnh mẽ, đặc biệt đáng chú ý là năm chiếc chiến thuyền khổng lồ có sức mạnh chiến đấu vô cùng khủng khiếp, tất cả được đặt dưới sự chỉ huy của đại tướng quân, Phan Thế, một trong những vị đại thần từng tham gia chỉ huy trận đánh tại ải Hoàng Điểm và Vũ Hốt, một viên đại tướng lừng danh của Trung Nghĩa Môn tại Hồng Châu, rầm rộ tiến về vùng Thuận Lưu. Đối đầu với cuộc tấn công bởi một lực lượng hùng hậu này, quân đội vùng Thuận Lưu chỉ có khoảng 10.000 quân với vũ trang yếu kém hơn hẳn mà lại còn phải chia ra đóng giữ nhiều nơi, đề phòng các thế lực khác, không thể dốc toàn lực để đối phó với quân địch được.
Trận chiến mở màn bằng cuộc tấn công của đội quân hoàng tộc vào căn cứ điểm Hoàng Phong, một căn cứ điểm rất quan trọng của cả vùng Thuận Lưu. Đây là cứ điểm phòng vệ từ xa của đại bản doanh Thuận Lưu, trung tâm đầu não chỉ huy toàn bộ liên minh Thuận Lưu của Thành Đạt. Nếu quân hoàng tộc hạ được cứ điểm này thì ngăn cách bọn họ với đại bản doanh của Thành Đạt chỉ còn là một vùng đồng bằng rộng lớn thênh thang, địa hình chiến đấu lý tưởng của đạo quân đông đảo, nhiều trang thiết bị chiến đấu to lớn, cồng kềnh của bọn họ. Khi đó, Thành Đạt ngoài việc tập trung toàn bộ quân lực, quyết chiến một trận sống chết với quân địch thì cũng chỉ còn cách rút chạy khỏi đại bản doanh Thuận Lưu của gã mà thôi. Hiểu rõ tầm quan trọng của cứ điểm Hoàng Phong này với toàn cục của liên minh, quân đội Thuận Lưu đã tập trung một lực lượng khá mạnh để bảo vệ nơi này. Ngoài tầng tầng lớp lớp cấm chế trận pháp hùng mạnh phủ kín cả khu cứ điểm, Thành Đạt còn biệt phái đội quân Cao Thủ, đội mộ binh tinh nhuệ, thiện chiến nhất của gã cùng rất nhiều trang thiết bị chiến tranh hùng hậu khác, do Hoàng, chiến tướng tài ba nhất dưới trướng gã, đóng chốt bảo vệ nơi đây.
Trận chiến bùng nổ. Quân đội của Hoàng tộc có ưu thế áp đảo về quân số và trang thiết bị vũ khí chiến tranh dồn dập tấn công cứ điểm Hoàng Phong liên tiếp ba ngày ba đêm mà vẫn không sao hạ được cứ điểm này. Đến ngày thứ tư của cuộc chiến, trong khi quân hoàng tộc định tấn công tổng lực thì Thành Đạt phái một cánh quân lẻn theo đường vòng, tập kích ải Hoàng Điểm. Lúc này, quân đội của hoàng tộc mới bộc lộ căn cơ yếu kém của mình khi không còn đủ quân dự trù để hỗ trợ ải này nữa nên Phan Thế đành phải bỏ dở cuộc tấn công vào cứ điểm Hoàng Phong, rút bớt quân đi chi viện, đánh bại cánh quân này của Thành Đạt.
Nhận thấy cứ điểm Hoàng Phong được phòng thủ quá vững chắc, không thể đánh hạ bằng một cuộc tấn công trực diện, Vũ Hội quyết định chuyển hướng tấn công vào các vùng lãnh địa của các môn phái, thế lực nhỏ yếu trong liên minh Thành Đạt, đánh hạ và tàn sát rất nhiều tu giả phòng thủ. Phía bên này, Thành Đạt một mặt liên tục điều quân tăng cường phòng thủ tại các nơi hiểm yếu, thi thoảng lại tung quân ra tập kích đánh lén những đơn vị nhỏ lẻ, thiếu sức chiến đấu của quân hoàng tộc, khiến quân hoàng tộc bị quay mòng mòng, không cách nào có thể dốc toàn lực quyết chiến một trận được. Hai bên cứ dằng co nhau như vậy được khoảng hai tháng, đám Phan Thế biết không thể làm gì được Thành Đạt, đành phải kiếm bừa một cái cớ nào đó rồi lặng lẽ rút quân khỏi vùng Thuận Lưu. Trận chiến cứ như vậy mà kết thúc. Trận chiến này đơn giản như một trò chơi cút bắt của trẻ con. Thiệt hại của hai bên tham chiến đều vô cùng nhỏ bé nên các thế lực khác không thế lực nào dám giở trò.
/53
|