Quyền lực hiện tại của Thành Đạt quá đủ để gã có thể làm bất kỳ việc gì mà gã thích nên gã chẳng hứng thú với việc mở rộng lãnh địa ra thêm nữa mà bắt đầu chuyên tâm vào trò chơi mới: củng cố, quản lý, xây dựng và phát triển lãnh địa và hưởng thụ vị ngọt của một cuộc sống đầy quyền lực mà trước đây có nằm mơ gã cũng không thể ngờ tới được. Nhưng Tĩnh Thiên Quốc không vì vậy mà yên tĩnh hơn chút nào. Không mợ thì chợ vẫn đông! Không có Thành Đạt hung hăn, hiếu chiến thì các thế lực khác cũng dư sức khiến quốc gia này thành một bãi chiến trường khổng lồ, đầy chết chóc. Đầu tiên và khốc liệt nhất là cuộc đấu đá tranh giành quyền lực giữa Tô Trung Từ với các thế lực khác tại kinh thành.
Khi Tô Trung Từ dẫn quân vào kinh thành lực lượng trung thành với Hoàng tộc họ Lý tuy đã mất hết sức mạnh quân sự nhưng quyền lực chính trị, kinh tế, xã hội vẫn còn rất mạnh. Tô Trung Từ và các thế lực khác một mặt không muốn bị chụp cái mũ thiên hạ ác tặc ức hiếp thiên tử một mặt tự kiềm hãm lẫn nhau nên không bên nào dám ra tay trước nhất. Nhưng sau khi Thành Đạt đại náo Hoàng thành, tàn sát rất nhiều quan lại cao cấp, quyền cao chức trọng thì tình thế này lập tức tan vỡ. Quyền lực chính trị và xã hội của hoàng tộc trong một đêm tuột dốc thê thảm, không còn đủ sức đe dọa đến đám quân phiệt nữa. Lũ cáo già nham hiểm đó lập tức hành động.
Mở màn cho cuộc chiến đẫm máu chốn triều đình này là màn tranh giành quyền lực giữa nguyên lão tam triều, thái phó Đỗ Kính Tu và phe cánh của Tô Trung Từ. Cả hai phe đều đổ lỗi cho đối phương là nguyên nhân chính khiến cho Thành Đạt làm loạn hoàng thành, gây ra cái chết cho các vị đại thần quyền quý. Hai bên đồng thời thi triển các thủ đoạn, mưu kế hòng đẩy đối phương xuống mồ. Đáng tiếc đây lại là một cuộc đấu không cân sức. Đỗ Kính Tu tuy có địa vị và quyền hành khá cao trong triều đình nhưng bản thân chỉ là một tên hủ nho viết văn làm thơ, tranh quyền đoạt lợi, ăn của đút, nói xách nói mé, chửi khéo người khác… thì không ai sánh bằng, nhưng nếu nói về những thứ như chính trị, quân sự thì lại hoàn toàn mù tịt. Do đó, chưa đầy mười ngày sau khi Thành Đạt làm loạn, Đỗ Kính Tu đã bị Tô Trung Từ tiêu diệt, phe cánh bị nhổ bỏ, bản thân bị dìm chết ngay trước cửa khuyết.
Sau khi diệt được phe Đỗ Kính Tu, Tô Trung Từ nhanh chóng bành trướng thế lực khắp kinh thành. Chẳng bao lâu sau, lần lượt các thế lực của Đỗ Thế Quy, Phí Liệt, Đỗ Quảng,… và cả các vây cánh của hoàng tử Lý Sảm ở kinh thành lần lượt bị Từ nhổ sạch. Từ còn khôn khéo dùng chức tước, bổng lộc, thiên tài địa bảo mua chuộc các thủ lĩnh hùng mạnh, các tướng lĩnh lắm binh quyền bên ngoài như Lê Khánh (con trai Lê Đại, chưởng quản nhà họ Lê ở Hải Ấp), Thành Đạt (phong làm Thuận Lưu Bá, ban cho nhiều bảo vật quý hiếm, gái đẹp…)… Thấy thế lực to lớn, tiềm lực quân sự, kinh tế, chính trị của Từ quá mạnh, không một thế lực nào có sánh nữa, các thế lực còn lại lần lượt rút chạy khỏi kinh thành, trở về địa phương, lập lãnh địa, cát cứ xưng vương. Bọn họ tuy không phục Từ nhưng cũng không dám công khai chống đối lão ta nữa. Địa vị bá chủ thiên hạ của Từ được xác định.
Không còn ai đối nghịch, mà Tô Trung Từ là một kẻ có thực tài lãnh đạo và biết thu phục nhân tâm nên chẳng bao lâu sau, nhân tâm trong khắp vùng kinh thành đã quy về với Từ. Thế lực của Từ hiện tại đã vượt quá xa so với hoàng tộc họ Lý. Thế như vậy, lực như vậy, quyền như vậy, Tô Trung Từ bắt đầu kiêu ngạo, khinh thường thiên hạ và có những ý tưởng rồ dại.
Một hôm, Tô Trung Từ bàn riêng với con rể cũng là quân sư của lão là Ma La
“Ta muốn phế bỏ Cao Tông để lập Thắng Vương lên ngôi có được không?”
Ma La biết tính cách của Trung Từ, một khi đã quyết việc gì thì không dễ gì thay đổi, thêm vào chính bản thân gã cũng đã nảy sinh lòng kiêu ngạo, háo danh nên lập tức bàn vào
“Hiện tại triều đình đại loạn, thiên hạ vô chủ, Cao Tông chỉ biết ngày đêm tu luyện cho riêng mình, bỏ mặc triều chính, tuyệt không phải là một vị minh quân đáng để Người thờ phụng. Hơn nữa, lão ta tư chất tu luyện không tệ, vật tư, đan dược hỗ trợ thì cuồn cuộn không dứt. Nếu như cứ để như vậy, lão ta có khả năng đột phá lên Nguyên Anh kỳ đại tu giả thì chúng ta nguy mất. Người lên làm ngay kẻo nguy hại về sau. Theo con thấy, ngày mai người mượn cớ mở tiệc trong vườn Thê Húc, mời bá quan đến dự, nhân lúc đó mà nói ra việc phế lập. Nếu ai có ý chống đối, lập tức sai võ sĩ chém đầu tại chỗ. Lấy quyền uy tối thượng mà trấn nhiếp thế gian.”
Tô Trung Từ nghe kế ấy thì mừng lắm lập tức cho tiến hành ngay. Hôm sau, Từ sai người mở tiệc ở vườn Thê Húc, một mặt sai đao phủ tiềm phục gần đó, một mặt cho mời tất cả các quan đại thân đến dự tiệc. Khi ấy quyền lực của Từ lớn lắm, đám quan đại thần ‘vô dụng’, bạc nhược hoặc khiếp sợ lão ta như mèo sợ chuột hoặc muốn xu nịnh, lấy lòng Từ, hi vọng được leo lên cao hơn nữa, nên nườm nượp đến dự tiệc.
Tiệc rượu ban đầu khá tầm thường, chỉ có mấy ả ca vũ chân dài, ngực nở nhảy múa lăng quăng mua vui cho mấy lão già mắt mờ, chân yếu nhưng khi đã được vài tuần rượu, Từ mới hạ lệnh dừng uống rồi cao giọng nói
“Hôm nay, ta mời các vị đến đây là do có việc muốn nhờ.”
Bách quan vội câm như hến, giương cặp mắt mù dở và đôi tai nghễ ngãng lên lắng nghe. Từ nói tiếp
“Thiên tử là vua một nước, phải chuyên tâm vì nước vì dân mà không màng đến bản thân và tình cảm cá nhân, họ tộc. Nếu như hoàng đế không thể hết lòng vì dân chúng, đặt thiên hạ lên hàng đầu thì chỉ là đại họa cho trăm họ mà thôi. Cao Tông là một tu giả khổ tu rất tốt, là một võ sĩ đại tài, nhưng lại là một vị hoàng đế ngu muội, chỉ biết vun vén cho riêng mình và họ tộc, bỏ bê triều chính, khiến cho thiên hạ đại loạn, quần hùng cát cứ. Một kẻ như vậy mà tiếp tục ngồi ở ngôi cao là trái với ý trời. Nay ta muốn phế bỏ Cao Tông, lập thái tử lên ngôi đại thống. Chẳng hay ý các quan đại thần như thế nào?”
Tất cả các quan đại thần đều im re, không dám đánh rắm lấy một cái. Từ thấy vậy thì đắc ý lắm. Ngay lập tức tiến hành các bước thủ tục để phế chuất Cao Tông, đưa Lý Sảm lên ngôi. Không dừng lại ở đó, Từ còn âm thầm ra lệnh cho thuộc hạ, ngay trong đêm đó, buộc Cao Tông phải tự sát. Cái chết của Cao Tông khiến cho đám hoàng thân quốc thích họ Lý bàng hoàng và hoảng loạn. Bọn họ đã hiểu được cái nhãn mác hoàng tộc giờ không thể bảo vệ được cái mạng của bọn họ nữa, chứ đừng nói đến việc đem lại vinh hoa phú quý, địa vị, danh vọng tối thượng như trước đây. Trước tình thế đó, không ít kẻ muốn đổi chủ, quay sang bám chân Từ. Trong số đó có cả con gái của Cao Tông là công chúa Thiên Cực.
Công chúa Thiên Cực là một trong những người con gái của hoàng đế Cao Tông, trời sinh nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, lại khéo ăn nói, giỏi các ngón nghề chiều chuộng… khiến cho người người cùng mê đắm. Trước khi Lê Đại và Tô Trung Từ khởi binh ở Hải Ấp, công chúa đã lừng danh khắp trong đám quyền cao chức trọng là ‘dâm phụ số một của Tĩnh Thiên Quốc’, không ít vị đại thần, đại tướng, cao thủ đã phải giơ ngón tay cái lên ‘cam bái hạ phong’ với nàng công chúa này. Sau khi Từ vào kinh, vốn cũng đã được thử qua công phu ‘song tu đại pháp’ trứ danh của giai nhân, khiến cho ngày đêm tơ tưởng, bứt dứt không yên. Nhưng vì lúc đó, bản thân lão đang bị cuốn vào vòng tranh chấp quyền bính vô cùng hung hiểm nên lão không dám buông thả quá mức. Nay khi quyền lực đã hoàn toàn nằm trong tay, Từ lập tức không kiêng dè gì nữa, lập tức viện cớ mở tiệc, mời công chúa đến dự rồi giở trò ong bướm với nhau. Công chúa Thiên Cực bản tính vốn dâm đãng, lại tu luyện công pháp song tu của ma đạo, luôn thèm khát nam giới điên cuồng, mà hiện tại nàng ta cũng muốn bám chân Từ để leo lên cao hơn nữa nên vô cùng ‘hợp tác’, không những vậy, để có thể dùng dải yếm của mình buộc chặt Từ, Thiên Cực còn dốc hết tâm sức, giở hết tất cả các thủ đoạn của mình, khiến cho Từ liên tục ‘bay cao’, tận hưởng cảm giác sung sướng điên loạn của thú vật. Tô Trung Từ từ đó càng thêm mê mệt công chúa, bất chất điều tiếng thế gian mà giữ dịt công chúa trong phòng, ngày ngày đắm chìm trong tiếng nhạc, đêm đêm điên đảo trong biển dâm, tiếng dục. Hoang lạc không sao tả xiết.
Thấy tình cảnh đó, chồng của công chúa Thiên Cực là quan nội hầu Vương Thượng mới mật bàn với Nguyễn Tự, một viên đại tướng dưới trướng Từ rằng
“Tô Trung Từ đúng là một tên rác rưởi, có cái lỗ trôn của một con đàn bà lang chạ mà say mê đến mức quên hết trời đất như vậy thì làm được gì! Hiện nay thiên hạ đại loạn, quần hùng cát cứ khắp nơi như rắn rết, các nước láng giềng cũng hăm he xâm lược nước ta như sài lang. Tô Trung Từ dù quyền to thế mạnh nhưng kém cỏi như vậy thì sao có thể lâu dài được. Tôi thấy ông là người hùng tài đại lược, có tài kinh thế, tư chất tu luyện cũng tuyệt hảo, trong vòng vài trăm năm tới có rất nhiều khả năng đột phá lên Nguyên Anh kỳ, trường thọ ngàn năm. Sao có thể để bản thân bị cuốn vào chiếc thuyền sắp chìm đó.”
Nguyễn Tự thấy Vương Thượng nói phải liền hỏi Thượng
“Tôi cũng biết Từ không phải là người có thể làm được đại nghiệt, vốn muốn bỏ đi đã lâu nhưng không biết đường hay nẻo chánh mà đi. Đại nhân học rộng tài cao liệu có thể chỉ cho tôi đường sáng hay không?”
Thượng nghe vậy thì cả mừng liền rì rầm vào tai Tự mấy câu. Tự càng nghe càng thấy đúng nên gật đầu liên tục như gà mổ thóc. Bàn xong việc, hai bên chia tay nhau, cùng đi chuẩn bị làm việc.
Ít lâu sau, thiên hạ có biến, Tô Trung Từ không thể không tách khỏi công chúa Thiên Cực để tập trung giải quyết quốc sự, nên công chúa cũng được trở về nhà. Từ đương nhiên cũng không hà tiện, tặng cho công chúa rất nhiều tài bảo trân quý, nhiều đến mức những túi không gian chứa đồ cũng không chứa hết được mà phải dùng thuyền bay chuyên dụng mà vận chuyển, đoàn người dù chỉ đi một đoạn ngắn trong hoàng thành nhưng cũng phô trương đến mức khiến cho cả thiên hạ kinh thán, người người ghen tỵ.
Công chúa về nhà chưa kịp uống nước trà giải khát thì đã bị chồng là Vương Thượng tìm đến gặp. Do việc công chúa đi lại ‘mây gió’ khắp nơi đã trở thành việc thường, chưa bao giờ Thượng đả động đến nên thấy lần này chồng có vẻ khác thường thì công chúa cũng lấy làm lạ mà hỏi
“Ông hôm nay có chuyện khó ở trong người hay sao mà hành động lạ gì vậy?”
Thượng không trả lời ngay mà lệnh cho đám tả hữu lui ra rồi rằng
“Tô Trung Từ quyền hành to quá. Tôi e chẳng bao lâu nữa gã sẽ lật đổ hoàng tộc để lên ngôi mất.”
“Thế thì sao nào?” Công chúa Thiên Cực nhướn mày hỏi lại
“Bà đừng tưởng gã yêu chiều bà mà không sợ gì cả.” Thượng cười lạnh “Đừng quên một phần khiến cho bà hấp dẫn với những tên ‘tinh trùng sặc lên não’ đó là do bà có thân phận công chúa, mang trong mình dòng máu hoàng tộc cao quý. Nếu mai này, hoàng tộc bị lật đổ, thân phận cao quý của bà mất đi… Hắc hắc hắc… Bà nghĩ Tô Trung Từ không tìm được mấy em chân dài, non trẻ, tinh thông thuật song tu để hưởng lạc sao?”
Công chúa Thiên Cực nghe nói vậy thì giật mình vội hỏi
“Nếu thế thì ông bảo tôi phải làm sao cho tốt?”
“Chỉ cần hoàng tộc vẫn là họ Lý, bà vẫn là công chúa thì địa vị của bà vẫn là không thể lay chuyển được.” Thượng thản nhiên nói
“Nhưng phải làm sao để được vậy?”
“Không có gì! Bà chỉ cần làm như thế này là được.” Thượng liền ghé sát tai vợ mà thì thầm to nhỏ. Công chúa nghe xong, lúc đầu thì tỏ vẻ kinh sợ nhưng sau đó cũng gật đầu đồng tình.
Chẳng bao lâu sau, Tô Trung Từ giải quyết xong việc quốc sự, lại chìm vào tửu sắc. Công chúa Thiên Cực thấy Từ không ngó ngàng gì đến mình thì càng lo sợ, vội vàng gửi cho Từ một bức thư tình tứ mặn nồng kèm theo một lọn tóc đen huyền dài mượt. Từ nhìn thấy lọn tóc đó, đọc lá thư đó, nhớ đến thân thể mượt mà nóng bỏng cùng những thủ đoạn tuyệt giai của công chúa mà lòng dục bốc lên bừng bừng, không kiềm nén được. Ngay đêm đó, Từ đem theo một đội cận vệ nhỏ, lẻn sang Gia Lâm, tư thông cùng công chúa.
Vương Thượng thấy Từ đến thì giả đò có việc, bỏ đi ra ngoài, nhưng thực chất là tìm đến gặp Nguyễn Tự để cùng khởi sự. Hai người âm thầm kéo quân, lẻn vào trong phủ Thượng, tiếp cận bàn tiệc. Trong khi đó, công chúa Thiên Cực một mặt giở mọi ngón nghề dỗ dành, chuốc rượu Từ, một mặt lại sắp xếp đám chị em ‘đồng nghiệp’ quấn lấy đám tướng lĩnh cận vệ của Từ, khiến cho tâm hồn cả bọn bay thẳng lên chín tầng mây.
Đúng lúc đám ‘dâm côn, đĩ đóa’ đó đang làm những việc thú vật với nhau ngay trên bàn tiệc thì pháo hiệu nổ rộ trời đêm, quân lính của Thượng và Tự ầm ầm kéo vào như nước lũ. Đám người của Từ lúc này vẫn còn đang nhấp nhô trên làn sóng của dục vọng, toàn thân không có lấy một mảnh vải mỏng chứ đừng nói đến pháp bảo, pháp khí, túi không gian chứa đồ, linh trùng, linh thú hay bất kỳ cái gì tương tự. Nhiều thằng thậm chí còn chưa kịp ‘rút ra’ thì đã bị quân của Thượng và Tự chém nát thành thịt vụn. Chỉ có một vài lão quái cao thủ Kết Đan kỳ là có chút đạo hạnh để chống đỡ đôi chút nhưng khi phát hiện ra khắp nơi đã tràn đầy quân địch, cấm chế, trận pháp… thì cũng chỉ còn cách ‘kiếm lời’ đôi chút rồi hồn hề, hồn hề, hồn quy địa phủ. Bản thân Từ là nhân vật trọng yếu, lại có công phu cao ngất lên được đích thân công chúa Thiên Cực dùng ‘ngọc lộ’ để đưa tiễn. Từ thường ngày đắm chìm trong tửu sắc, cứ ngỡ bản thân là đại cao thủ nơi giường chiếu, nhưng lúc này khi bất lực chứng kiến công lực tu luyện mấy trăm năm của bản thân theo tinh dương ào ào thoát ra, ‘vỗ béo’ cho công chúa Thiên Cực thì lão mới hiểu thế nào là thiên ngoại hữu thiên.
Chết dưới đóa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Không hiểu thằng dâm tặc nào nghĩ ra câu này đầu tiên nhưng chắc chắn là thằng ngu đó chưa bao giờ thực sự phải đối mặt với trò ‘hấp tinh’ của các giai nhân tuyệt sắc nên mới có thể nói được một câu hay đến như vậy. Nếu không, chắc chắn chẳng ai có thể tuyên bố làm quỷ phong lưu khi thân thể họ trở thành quắt queo như xác ướp giống như Tô Trung Từ hiện tại. Một cái chết thật thê thảm và ngu ngốc.
Sau khi Tô Trung Từ chết, tình hình kinh thành rơi vào hỗn loạn. Các thế lực đấu đá với nhau ác liệt để giành quyền kiểm soát kinh đô. Cuối cùng, hoàng đế Huệ Tông, Lý Sảm, thành công nắm được quyền bính. Nhưng lúc này, thực lực của hoàng tộc đã suy yếu lắm rồi, thậm chí không còn đủ sức để lọt vào tốp các thế lực hàng đầu trong Tĩnh Thiên Quốc nữa. Đến cả những tay hủ nho ngu muội nhất cũng đã hoàn toàn mất hi vọng về cái triều đình này. Họ đều đã thấu hiểu chân lý, phế lập là chuyện thường tình và im lặng chờ đợi một triều đại mới sẽ xuất thế trong thời gian tới.
Một tòa núi cao, một vách nham thạch, một cây cổ thụ xanh mát, một bãi cỏ xanh mượt, một dòng suối trong vắt reo vui, một thác nước nhỏ tung bọt trắng, một giai nhân tuyệt sắc mơ màng thả hồn vào làn nước bạc, say mê hưởng thụ những cảm giác tuyệt diệu mà làn nước mang lại khi xối trên tấm thân ngọc ngà của nàng. Đôi bàn tay nhỏ nhắn, thon dài, nuộn nà của nàng nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc huyền vắt lên trước bộ ngực căng tròn, quyến rũ, hút hồn người. Thiếu nữ nhè nhẹ kỳ cọ thân thể, vừa khe khẽ hát một bài đồng dao khác vui tai, vừa ngẩng cao chiếc cổ thanh tú, đưa gương mặt tròn trịa, bầu bĩnh lên trời, hứng lấy từng tia nước mát lành.
Trên bãi cỏ mượt cạnh thác nước nơi người con gái kia đang đùa giỡn, một gã đàn ông béo mập lười biếng nằm ườn ra một đống như một con hổ mập. Gã vừa thỉnh thoảng đưa mắt nhìn người mỹ nữ kia vừa nhấp môi thưởng thức một chén rượu quý. Từ trong chén rượu, một làn hương thơm nhè nhẹ bay ra, trong chớp mắt lại chuyển mùi một lần, mỗi lần đều vô cùng tuyệt diệu, khiến người thưởng thức cảm thấy dễ chịu vạn phần. Khi chén rượu vào miệng, lúc đầu thì lạnh buốt răng, tê lưỡi như thể nuốt vào một miếng nước đá, nhưng rất nhanh, cảm giác này biến mất thay vào đó là một thứ cảm giác rất kỳ lạ, không thể miêu tả bằng lời, quét bay mọi mệt mỏi, khiến cơ thể sảng khoái phi thường lan ra khắp châu thân. Người đàn ông này chẳng phải ai khác mà chính là Thành Đạt. Thỉnh thoảng, khi cảm thấy quá mệt mỏi và bực dọc với thiên hạ, gã thường nghỉ ngơi bằng cách tìm đến với ‘thiên nhiên’ như thế này. Một cách nghỉ ngơi đơn giản rất có lợi cho… cơ thể.
“Báo cáo bá tước đại nhân! Có sứ giả của Hải Ấp Hầu xin gặp.”
Một âm thanh nhỏ nhẹ ngọt ngào truyền đến bên tai Thành Đạt. Đây là âm thanh của một nữ vệ sĩ của gã, thông báo cho gã biết sứ giả của Lê Khánh, con trai Lê Đại, người trước đây không lâu vừa được Huệ Tông tấn phong lên làm Hải Ấp Hầu. Thành Đạt dù chưa gặp tên sứ giả này thì cũng biết được tên sứ giả này đến đây để làm gì. Chính là Lê Khánh muốn bắt tay cùng gã để đối phó với các thế lực khác trong thiên hạ. Đây là một việc mà Lê Khánh bắt buộc phải làm nếu muốn kiếm cơm trong đống nước đục Tĩnh Thiên Quốc này, bằng không gã tuyệt đối không thể làm bất kỳ việc gì khi có một con hổ dữ như Thành Đạt đang dình dập ngay bên cạnh, người khác thế nào thì không biết chứ với Thành Đạt, chỉ cần sơ hở một chút là chết với gã liền. Lê Khánh biết vậy nên không thể không năm lần bảy lượt sai sứ sang kết hòa hiếu với Thành Đạt. Đáng tiếc, bất kể Lê Khánh đưa ra điều kiện hợp tác tuyệt diệu đến thế nào thì Thành Đạt vẫn cương quyết lắc đầu từ chối.
Không phải Thành Đạt không muốn kết tình hòa hiếu với Lê Khánh hay có dã tâm gì đó với gia tộc họ Lê ở Hải Ấp! Thành Đạt từ chối kết liên minh với Lê Khánh chủ yếu là vì lý do chính trị. Nên biết trong lực lượng của Thành Đạt, có rất nhiều người vốn là thuộc hạ của nhà họ Lê, mà chính bản thân Thành Đạt cũng vậy. Nếu bây giờ Thành Đạt kết hòa hiếu với Lê Khánh thì bất kể là về tình về lý đều phải cúi đầu trước tên này. Không những vậy, một khi hai bên đã trở thành bằng hữu với nhau hay thậm chí trở thành người một nhà thì việc Lê Khánh lợi dụng những mối quan hệ trước đây để can thiệp, phân rã, chia rẽ nội bộ của Thành Đạt là điều Thành Đạt khó có thể đối phó được. Thành Đạt sao có thể chấp nhận được một yêu cầu đầy hung hiểm như vậy cơ chứ.
Chuyện chính trị, xưa nay vốn chưa bao giờ đơn giản!
“Bảo Giao Phong tiếp gã ta đi!” Thành Đạt hững hờ nói
Giao Phong là người của Giao Thủy, tuy địa vị trong liên minh của Thuận Lưu khá lớn nhưng phát ngôn không có chút giá trị đại diện nào cho Thành Đạt hết. Giao việc đón tiếp sứ giả của Lê Khánh cho Giao Phong tiếp đón, Thành Đạt đã thể hiện rõ tâm ý của gã đối với lời đề nghị ngày càng ‘thiết tha’ của Lê Khánh.
Bị sự ‘xuất hiện’ của tên sứ giả phá đám, Thành Đạt mất hết cả hứng thú ‘ngắm cảnh’. Gã vẫy tay ra hiệu cho người thiếu nữ đang tắm ngoài kia lui xuống, lấy từ trong túi chứa đồ ra một viên linh đan, Linh Thiên Lẫm, một linh đan cấp năm có tác dụng rất kỳ diệu đối với những tu giả Ngưng Dịch kỳ tính khí thất thường như Thành Đạt, một loại linh đan không chỉ giúp gã gia tăng pháp lực, thần thức, củng cố cơ thể, đột phá bình cảnh mà còn giúp gã thanh tâm tĩnh khí, tránh được bị tẩu hỏa nhập ma khi tu luyện, gia tăng khả năng kiềm chế bản thân. Thành Đạt uống viên linh đan đó rồi xếp bằng lại bắt đầu tu luyện pháp lực. Mấy năm nay, dù dành rất ít thời gian để tu luyện nhưng do có đại lượng linh đan, linh dược trân quý liên tục phục dùng nên tốc độ tăng tiến của gã không những không giảm mà còn tăng mạnh so với khi trước. Bây giờ đây, gã đã tiến đến rất gần đỉnh phong của tầng thứ bảy Ngưng Dịch kỳ. Chẳng bao lâu nữa, gã có thể tiến hành kết đan, đột phá lên Kết đan kỳ cảnh giới, trở thành một đại tu giả pháp lực cao siêu.
“Cấp báo! Ngài Giao Phong yêu cầu họp hội nghị tham mưu khẩn cấp!”
Thành Đạt nghe tin cấp báo, tín hiệu thông tin khẩn cấp mà đám sĩ quan tham mưu đặt ra: có ý nghĩa gã bằng mọi giá phải nghe thông báo này ngay lập tức, thì nhanh chóng thu công, chấm dứt tu luyện mà hỏi.
“Có chuyện gì?”
“Bẩm bá tước đại nhân, Nguyễn Ma La, Nguyễn Trinh,… đám bộ tướng cũ của tiến quân vào sát kinh thành. Huệ Tông ra lệnh cho các trấn chư hầu phải phát binh đánh bọn họ. Trung Nghĩa Môn đã kéo quân vào kinh sư.”
Thành Đạt nghe tin cấp báo thì khẽ cau mày suy nghĩ một chút thì hiểu ra vấn đề khẩn cấp ở đây. Trung Nghĩa Môn, chiếm cứ vùng Hồng Châu, chính là thế lực quân phiệt mạnh nhất Tĩnh Thiên Quốc. Bất kể là số lượng hay chất lượng, trang thiết bị quân đội, các cá nhân cao thủ, chiến tướng tài ba dưới trướng bọn họ đều vượt xa các thế lực khác trong Tĩnh Thiên Quốc. Xưa nay, bọn họ không phát triển ra ngoài thêm được nữa là do nhược điểm chí mạng chính trị, một môn phái xuất thân từ thổ phỉ bị thiên hạ khinh miệt, hợp lực ngăn chặn, của bọn họ kiếm chế. Ngày nay, nếu môn phái này liên kết với hoàng tộc họ Lý thì thực giống như hổ được chắp thêm cánh, các thế lực khác trong cả nước khó có thể yên ổn được với chúng.
“Giải trừ lệnh họp khẩn cấp. Bảo Giao Phong vào gặp ta.”
Thành Đạt ngẫm nghĩ một chút rồi hững hờ ra lệnh.
Thành Đạt rời khỏi nơi ‘nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng’ của mình đi về phòng làm việc. Vừa đi, gã vừa âm thầm kiểm tra lại quá trình tu luyện của bản thân và cảm thấy hài lòng khi linh đan Linh Thiên Lâm đã giúp gã đột phá thành công bình cảnh tu luyện, tiến vào tầng thứ tám của Ngưng Dịch kỳ cảnh giới. Như vậy, gã chỉ còn cách ngưng kết kim đan, đột phá bình cảnh tiến lên Kết Đan kỳ, một cảnh giới nữa thôi. Chỉ cần ngưng kết kim đan thành công, gã sẽ một lần nữa được đối mặt với thiên kiếp, được dùng chính thân thể máu huyết này của mình đối kháng với thứ hiện tượng siêu nhiên thần bí mà khủng khiếp đó. Nghĩ đến Thiên Kiếp, Thành Đạt liền liên tưởng đến phép Oanh Thiên Pháo mà gã đang tu luyện. Phép thuật hùng mạnh, không gì có thể ngăn trở, này, gã ngộ ra được khi chứng kiến tên Hoàng độ kiếp và hấp thu được một tia năng lượng vô cùng nhỏ bé của thiên kiếp. Chỉ một tia năng lượng nhỏ bé vô tình hấp thụ khi xem người khác độ kiếp thôi còn đem lại cho gã lợi ích to lớn đến như vậy, nếu như gã được dùng chính thân thể mình để đón nhận thiên kiếp, lại được nếm mùi ‘ma tâm loạn trí’ mà thiên hạ tu giả ai ai cũng khiếp sợ thì gã còn thu được lợi ích lớn lao đến mức độ nào nữa! Lòng tham bốc lên bừng bừng, Thành Đạt khẽ liếm môi đầy thèm khát.
“Báo cáo, bá tước đại nhân. Ngài Giao Phong đã đến theo lệnh triệu.” Bên ngoài phòng làm việc của Thành Đạt, tiếng tên vệ sĩ vọng vào thông báo.
“Cho vào.” Thành Đạt sửa sang lại dáng vẻ bề ngoài rồi hững hờ ra lệnh
“Kính chào bá tước đại nhân.” Lão Giao Phong mập mạp tiến vào trong phòng, cúi chào Thành Đạt đầy lễ độ, nhưng đôi mắt đã lộ ra vẻ khó chịu và sốt ruột chưa từng có. Xem ra tên này bất mãn với việc Thành Đạt ra lệnh giải trừ lệnh triệu tập hội đồng tham mưu của lão ta.
Thành Đạt thấy vậy không chút khách khí cau mày bảo
“Kiếm một cái ghế mà ngồi đi.”
Giao Phong vái một vái theo kiểu bọn hủ nho đạo đức giả rồi một ngồi xuống một cái ghế dưới, ra vẻ khiêm cung, lễ độ giả tạo, rác rưởi. Thành Đạt thấy vậy thì càng khó chịu hơn nữa. Gã lạnh giọng hỏi
“Giao Phong, vừa nãy ngươi đề nghị họp khẩn cấp hội nghị tham mưu là vì thông tin Trung Nghĩa Môn đã bắt tay hợp tác với triều đình phải không?” Thành Đạt hững hờ buông lời
“Bẩm, bá tước đại nhân. Đúng là thuộc hạ đã làm như vậy ạ? Thực ra khi đó thuộc hạ bị tin này dọa khiếp nên có chút nóng nảy hồ đồ. Nếu có gì sai sót, mong bá tước đại nhân miễn xá.”
“Ừm!” Thành Đạt gật gù, chấp nhận “Tâm tư tình cảm của ngươi, ta có thể hiểu được phần nào. Nhưng Giao Phong người nên nhớ, hiện tại nhà ngươi đang là thuộc hạ của ta. Vì thế, nhà ngươi không cần phải lo lắng về bất kỳ điều gì mà chỉ cần tin tưởng vào ta là đủ. Chỉ cần ngươi còn ở dưới trướng của ta thì dù trời có sập xuống ta cũng sẽ chống cho ngươi. Hiểu rồi chứ?”
Câu nói của Thành Đạt từ đầu đến cuối đều vô cùng lạnh nhạt không chút cảm tình nhưng quá đủ để truyền tải cho Giao Phong biết những gì gã muốn nói. Giao Phong khẽ run lên một cái rồi vội vàng nói mấy câu kính ngữ sáo rỗng, bồi tội. Thành Đạt không muốn mất thời gian với lão ta thêm nữa nên ra hiệu cho lão lui ra ngoài.
Giao Phong đi rồi, Thành Đạt lập tức lâm vào trầm ngâm, suy nghĩ. Trung Nghĩa Môn và hoàng thất bắt tay với nhau chưa chắc đã làm nên được công trạng gì cho cam. Trong thực tế, một cộng với một chẳng mấy khi bằng được hai. Nếu như những tên thủ lĩnh không đủ tài trí và những ‘tiêu chuẩn’ rắc rối khác thì… ngày tàn của cả hai thế lực đó chẳng mấy chốc sẽ diễn ra. Cứ bình tĩnh quan sát thêm xem sao đã rồi hãy quyết định.
Thành Đạt nhún vai một cái rồi tiếp tục công việc thường ngày của mình. Gã hiện tại có quá nhiều vấn đề để đau đầu rồi. Những chuyện như kiểu như thế này tốt hơn hết để mặc cho bọn có dã tâm nuốt cả Tĩnh Thiên Quốc này lo.
Thành Đạt không để ý đến việc hoàng thất và Trung Nghĩa Môn bắt tay nhau không có nghĩa là thiên hạ không có ai để ý đến việc này, nhất là khi việc đầu tiên liên minh của hai thế lực này muốn làm lại là phô trương thanh thế, giết gà đe khỉ, thị uy thiên hạ mà mục tiêu của chúng chẳng phải ai khác chính là dư chúng của Tô Trung Từ, đám người Nguyễn Ma La, Nguyễn Trinh… Một trận chiến khốc liệt bùng nổ giữa hai bên tại ải Hoàng Điếm.
Hôm ấy, quân đội của phe hoàng thất lấy chủ lực là Nghĩa Dũng môn bày trận thế Cánh Đại Bàng, quân chủ lực chia làm hai, tập trung chủ yếu ở hai bên cánh, trung quân yếu hơn nhiều, khí thế hừng hực ào ào tiến đánh quân Ma La, Nguyễn Trinh ở ải Hoàng Điếm. Bọn Nguyễn Trinh, Ma La thấy vật liền chia quân làm ba đội, lính cận chiến, trang bị giáp khỏe, pháp khí sắc bén bày trận phía trước, lính đánh xa trang bị nhiều bùa chú, pháp khí, pháp bảo đánh xa bày trận phía sau, chiến hạm, có khoảng ba, bốn chiếc có trách nhiệm bảo vệ trung quân. Tất cả cùng dựa vào cấm chế mạnh mẽ và địa hình hiểm trở của cửa ải mà cố thủ, chờ quân địch tiến vào gần mới đánh.
Quân triều đình tiến đến sát Ải Hoàng Điểm, gióng trống khiêu khích quân phòng thủ hàng tiếng đồng hồ nhưng bọn Ma La vẫn thủ kỹ trong ải, nhất quyết không ra. Quân triều đình thấy vậy liền reo hò vang trời rồi trung quân ào ào kéo lên đánh trung quân phòng thủ của quân Ma La, nhưng quân hai bên cánh vẫn im lặng quan sát, không hề động đậy. Thấy vậy, hai bên cánh của quân Ma La cũng im lặng chờ đợi trong khi trung quân Ma La, đợi cho quân triều đình đến thật gần mới bắn ra hiệu lệnh công kích. Tức thì, những pháp khí chiến tranh bên phe phòng thủ đồng loạt gầm lên. Vô số tia hào quang chói lọi, tỏa ra muôn vạn màu sắc vô cùng rực rỡ bắn ra chi chít như mưa gió. Tiếp đó, hàng loạt bùa chú được quân Ma La ném ra, biến hóa thành đủ các loại hỏa cầu, hỏa long, băng tên, phong đao, quang phượng… ào ào bay về phía quân tấn công. Quân triều đình thấy vậy thì cả kinh, vội vàng thu quân trở về. Quân Ma La liền ào ào lao ra, lao vào trận thế quân triều đình mà chém giết loạn xạ. Cả ba chiếc chiến thuyền khổng lồ cũng xuất chiến, vừa bay vừa bắn ra từng chùm từng chùm tia sáng chết chóc vào đội ngũ quân triều đình. Quân triều đình thua to, hoảng loạn rút chạy. Quân Ma La thừa thắng xông lên, chém giết quân triều đình chết vô số kể.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Đúng lúc quân Ma La tưởng rằng thắng lợi đã vào tầm tay thì một loạt những tiếng nổ kinh thiên động địa, làm rung chuyển cả mặt đất vang lên. Ba chiến thuyền khổng lồ đang tung hoành ngang dọc trong trận thế quân triều đình bỗng tỏa ra vô số những đạo hào quang kỳ quái rồi ầm ầm rơi xuống đất, bừng bừng bốc cháy thành ba quả cầu lửa khổng lồ kéo sinh mạng của hàng trăm thủy thủ đoàn tinh nhuệ thiện chiến của quân Ma La. Cùng lúc đó, bốn chiến thuyền khổng lồ của quân triều đình, giống như từ trên trời hạ xuống, từ dưới đất chui lên, hiện ra trước cặp mắt sững sờ của quân Ma La. Đến lúc này, Ma La mới hiểu ra rằng gã đã bị rơi vào bẫy của quân triều đình. Té ra, quân triều đình chỉ giả vờ dồn quân về hai bên cánh mà thôi chứ thực chất tinh tinh mãnh tướng, trang bị chiến tranh mạnh mẽ,… tất cả đều được họ tập trung ở trung quân. Toàn bộ trận thế, đội hình, tu giả, chiến binh… đều chỉ là những miếng mồi nhử để đưa quân đội của Ma La vào cái bẫy chết người này.
Quân triều đình lập tức tổng tấn công, mục tiêu của họ chính là trung quân đã rời khỏi vòng bảo vệ của các đại trận, cấm chế của quân Ma La, khiến cho toàn quân của Ma La trở lên rối loạn. Mất tinh thần chiến đấu, lại thêm hai cánh tả hữu của quân triều đình vây bọc khắp bốn phương, quân Ma La muốn chạy không cũng không được, nên chỉ còn biết liều chết chống trả, trong tuyệt vọng.
Cuộc chiến khốc liệt nhanh chóng kết thúc với vinh quang thuộc về liên minh hoàng thất và Trung Nghĩa Môn, thất bại thảm hại thuộc về dư chúng của Tô Trung Từ. Hai thủ lĩnh tối cao của đám quân này là Ma La và Nguyễn Trinh bị giết chết tại trận, rất nhiều dư chúng hạ vũ khí đầu hàng quân triều đình, số còn lại theo các thủ lĩnh khác chạy trốn khỏi chiến trường, hoặc đầu nhập vào các thế lực khác trong nước hoặc trở về nơi thôn dã làm thổ phỉ, sinh sống qua ngày.
Khi Tô Trung Từ dẫn quân vào kinh thành lực lượng trung thành với Hoàng tộc họ Lý tuy đã mất hết sức mạnh quân sự nhưng quyền lực chính trị, kinh tế, xã hội vẫn còn rất mạnh. Tô Trung Từ và các thế lực khác một mặt không muốn bị chụp cái mũ thiên hạ ác tặc ức hiếp thiên tử một mặt tự kiềm hãm lẫn nhau nên không bên nào dám ra tay trước nhất. Nhưng sau khi Thành Đạt đại náo Hoàng thành, tàn sát rất nhiều quan lại cao cấp, quyền cao chức trọng thì tình thế này lập tức tan vỡ. Quyền lực chính trị và xã hội của hoàng tộc trong một đêm tuột dốc thê thảm, không còn đủ sức đe dọa đến đám quân phiệt nữa. Lũ cáo già nham hiểm đó lập tức hành động.
Mở màn cho cuộc chiến đẫm máu chốn triều đình này là màn tranh giành quyền lực giữa nguyên lão tam triều, thái phó Đỗ Kính Tu và phe cánh của Tô Trung Từ. Cả hai phe đều đổ lỗi cho đối phương là nguyên nhân chính khiến cho Thành Đạt làm loạn hoàng thành, gây ra cái chết cho các vị đại thần quyền quý. Hai bên đồng thời thi triển các thủ đoạn, mưu kế hòng đẩy đối phương xuống mồ. Đáng tiếc đây lại là một cuộc đấu không cân sức. Đỗ Kính Tu tuy có địa vị và quyền hành khá cao trong triều đình nhưng bản thân chỉ là một tên hủ nho viết văn làm thơ, tranh quyền đoạt lợi, ăn của đút, nói xách nói mé, chửi khéo người khác… thì không ai sánh bằng, nhưng nếu nói về những thứ như chính trị, quân sự thì lại hoàn toàn mù tịt. Do đó, chưa đầy mười ngày sau khi Thành Đạt làm loạn, Đỗ Kính Tu đã bị Tô Trung Từ tiêu diệt, phe cánh bị nhổ bỏ, bản thân bị dìm chết ngay trước cửa khuyết.
Sau khi diệt được phe Đỗ Kính Tu, Tô Trung Từ nhanh chóng bành trướng thế lực khắp kinh thành. Chẳng bao lâu sau, lần lượt các thế lực của Đỗ Thế Quy, Phí Liệt, Đỗ Quảng,… và cả các vây cánh của hoàng tử Lý Sảm ở kinh thành lần lượt bị Từ nhổ sạch. Từ còn khôn khéo dùng chức tước, bổng lộc, thiên tài địa bảo mua chuộc các thủ lĩnh hùng mạnh, các tướng lĩnh lắm binh quyền bên ngoài như Lê Khánh (con trai Lê Đại, chưởng quản nhà họ Lê ở Hải Ấp), Thành Đạt (phong làm Thuận Lưu Bá, ban cho nhiều bảo vật quý hiếm, gái đẹp…)… Thấy thế lực to lớn, tiềm lực quân sự, kinh tế, chính trị của Từ quá mạnh, không một thế lực nào có sánh nữa, các thế lực còn lại lần lượt rút chạy khỏi kinh thành, trở về địa phương, lập lãnh địa, cát cứ xưng vương. Bọn họ tuy không phục Từ nhưng cũng không dám công khai chống đối lão ta nữa. Địa vị bá chủ thiên hạ của Từ được xác định.
Không còn ai đối nghịch, mà Tô Trung Từ là một kẻ có thực tài lãnh đạo và biết thu phục nhân tâm nên chẳng bao lâu sau, nhân tâm trong khắp vùng kinh thành đã quy về với Từ. Thế lực của Từ hiện tại đã vượt quá xa so với hoàng tộc họ Lý. Thế như vậy, lực như vậy, quyền như vậy, Tô Trung Từ bắt đầu kiêu ngạo, khinh thường thiên hạ và có những ý tưởng rồ dại.
Một hôm, Tô Trung Từ bàn riêng với con rể cũng là quân sư của lão là Ma La
“Ta muốn phế bỏ Cao Tông để lập Thắng Vương lên ngôi có được không?”
Ma La biết tính cách của Trung Từ, một khi đã quyết việc gì thì không dễ gì thay đổi, thêm vào chính bản thân gã cũng đã nảy sinh lòng kiêu ngạo, háo danh nên lập tức bàn vào
“Hiện tại triều đình đại loạn, thiên hạ vô chủ, Cao Tông chỉ biết ngày đêm tu luyện cho riêng mình, bỏ mặc triều chính, tuyệt không phải là một vị minh quân đáng để Người thờ phụng. Hơn nữa, lão ta tư chất tu luyện không tệ, vật tư, đan dược hỗ trợ thì cuồn cuộn không dứt. Nếu như cứ để như vậy, lão ta có khả năng đột phá lên Nguyên Anh kỳ đại tu giả thì chúng ta nguy mất. Người lên làm ngay kẻo nguy hại về sau. Theo con thấy, ngày mai người mượn cớ mở tiệc trong vườn Thê Húc, mời bá quan đến dự, nhân lúc đó mà nói ra việc phế lập. Nếu ai có ý chống đối, lập tức sai võ sĩ chém đầu tại chỗ. Lấy quyền uy tối thượng mà trấn nhiếp thế gian.”
Tô Trung Từ nghe kế ấy thì mừng lắm lập tức cho tiến hành ngay. Hôm sau, Từ sai người mở tiệc ở vườn Thê Húc, một mặt sai đao phủ tiềm phục gần đó, một mặt cho mời tất cả các quan đại thân đến dự tiệc. Khi ấy quyền lực của Từ lớn lắm, đám quan đại thần ‘vô dụng’, bạc nhược hoặc khiếp sợ lão ta như mèo sợ chuột hoặc muốn xu nịnh, lấy lòng Từ, hi vọng được leo lên cao hơn nữa, nên nườm nượp đến dự tiệc.
Tiệc rượu ban đầu khá tầm thường, chỉ có mấy ả ca vũ chân dài, ngực nở nhảy múa lăng quăng mua vui cho mấy lão già mắt mờ, chân yếu nhưng khi đã được vài tuần rượu, Từ mới hạ lệnh dừng uống rồi cao giọng nói
“Hôm nay, ta mời các vị đến đây là do có việc muốn nhờ.”
Bách quan vội câm như hến, giương cặp mắt mù dở và đôi tai nghễ ngãng lên lắng nghe. Từ nói tiếp
“Thiên tử là vua một nước, phải chuyên tâm vì nước vì dân mà không màng đến bản thân và tình cảm cá nhân, họ tộc. Nếu như hoàng đế không thể hết lòng vì dân chúng, đặt thiên hạ lên hàng đầu thì chỉ là đại họa cho trăm họ mà thôi. Cao Tông là một tu giả khổ tu rất tốt, là một võ sĩ đại tài, nhưng lại là một vị hoàng đế ngu muội, chỉ biết vun vén cho riêng mình và họ tộc, bỏ bê triều chính, khiến cho thiên hạ đại loạn, quần hùng cát cứ. Một kẻ như vậy mà tiếp tục ngồi ở ngôi cao là trái với ý trời. Nay ta muốn phế bỏ Cao Tông, lập thái tử lên ngôi đại thống. Chẳng hay ý các quan đại thần như thế nào?”
Tất cả các quan đại thần đều im re, không dám đánh rắm lấy một cái. Từ thấy vậy thì đắc ý lắm. Ngay lập tức tiến hành các bước thủ tục để phế chuất Cao Tông, đưa Lý Sảm lên ngôi. Không dừng lại ở đó, Từ còn âm thầm ra lệnh cho thuộc hạ, ngay trong đêm đó, buộc Cao Tông phải tự sát. Cái chết của Cao Tông khiến cho đám hoàng thân quốc thích họ Lý bàng hoàng và hoảng loạn. Bọn họ đã hiểu được cái nhãn mác hoàng tộc giờ không thể bảo vệ được cái mạng của bọn họ nữa, chứ đừng nói đến việc đem lại vinh hoa phú quý, địa vị, danh vọng tối thượng như trước đây. Trước tình thế đó, không ít kẻ muốn đổi chủ, quay sang bám chân Từ. Trong số đó có cả con gái của Cao Tông là công chúa Thiên Cực.
Công chúa Thiên Cực là một trong những người con gái của hoàng đế Cao Tông, trời sinh nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, lại khéo ăn nói, giỏi các ngón nghề chiều chuộng… khiến cho người người cùng mê đắm. Trước khi Lê Đại và Tô Trung Từ khởi binh ở Hải Ấp, công chúa đã lừng danh khắp trong đám quyền cao chức trọng là ‘dâm phụ số một của Tĩnh Thiên Quốc’, không ít vị đại thần, đại tướng, cao thủ đã phải giơ ngón tay cái lên ‘cam bái hạ phong’ với nàng công chúa này. Sau khi Từ vào kinh, vốn cũng đã được thử qua công phu ‘song tu đại pháp’ trứ danh của giai nhân, khiến cho ngày đêm tơ tưởng, bứt dứt không yên. Nhưng vì lúc đó, bản thân lão đang bị cuốn vào vòng tranh chấp quyền bính vô cùng hung hiểm nên lão không dám buông thả quá mức. Nay khi quyền lực đã hoàn toàn nằm trong tay, Từ lập tức không kiêng dè gì nữa, lập tức viện cớ mở tiệc, mời công chúa đến dự rồi giở trò ong bướm với nhau. Công chúa Thiên Cực bản tính vốn dâm đãng, lại tu luyện công pháp song tu của ma đạo, luôn thèm khát nam giới điên cuồng, mà hiện tại nàng ta cũng muốn bám chân Từ để leo lên cao hơn nữa nên vô cùng ‘hợp tác’, không những vậy, để có thể dùng dải yếm của mình buộc chặt Từ, Thiên Cực còn dốc hết tâm sức, giở hết tất cả các thủ đoạn của mình, khiến cho Từ liên tục ‘bay cao’, tận hưởng cảm giác sung sướng điên loạn của thú vật. Tô Trung Từ từ đó càng thêm mê mệt công chúa, bất chất điều tiếng thế gian mà giữ dịt công chúa trong phòng, ngày ngày đắm chìm trong tiếng nhạc, đêm đêm điên đảo trong biển dâm, tiếng dục. Hoang lạc không sao tả xiết.
Thấy tình cảnh đó, chồng của công chúa Thiên Cực là quan nội hầu Vương Thượng mới mật bàn với Nguyễn Tự, một viên đại tướng dưới trướng Từ rằng
“Tô Trung Từ đúng là một tên rác rưởi, có cái lỗ trôn của một con đàn bà lang chạ mà say mê đến mức quên hết trời đất như vậy thì làm được gì! Hiện nay thiên hạ đại loạn, quần hùng cát cứ khắp nơi như rắn rết, các nước láng giềng cũng hăm he xâm lược nước ta như sài lang. Tô Trung Từ dù quyền to thế mạnh nhưng kém cỏi như vậy thì sao có thể lâu dài được. Tôi thấy ông là người hùng tài đại lược, có tài kinh thế, tư chất tu luyện cũng tuyệt hảo, trong vòng vài trăm năm tới có rất nhiều khả năng đột phá lên Nguyên Anh kỳ, trường thọ ngàn năm. Sao có thể để bản thân bị cuốn vào chiếc thuyền sắp chìm đó.”
Nguyễn Tự thấy Vương Thượng nói phải liền hỏi Thượng
“Tôi cũng biết Từ không phải là người có thể làm được đại nghiệt, vốn muốn bỏ đi đã lâu nhưng không biết đường hay nẻo chánh mà đi. Đại nhân học rộng tài cao liệu có thể chỉ cho tôi đường sáng hay không?”
Thượng nghe vậy thì cả mừng liền rì rầm vào tai Tự mấy câu. Tự càng nghe càng thấy đúng nên gật đầu liên tục như gà mổ thóc. Bàn xong việc, hai bên chia tay nhau, cùng đi chuẩn bị làm việc.
Ít lâu sau, thiên hạ có biến, Tô Trung Từ không thể không tách khỏi công chúa Thiên Cực để tập trung giải quyết quốc sự, nên công chúa cũng được trở về nhà. Từ đương nhiên cũng không hà tiện, tặng cho công chúa rất nhiều tài bảo trân quý, nhiều đến mức những túi không gian chứa đồ cũng không chứa hết được mà phải dùng thuyền bay chuyên dụng mà vận chuyển, đoàn người dù chỉ đi một đoạn ngắn trong hoàng thành nhưng cũng phô trương đến mức khiến cho cả thiên hạ kinh thán, người người ghen tỵ.
Công chúa về nhà chưa kịp uống nước trà giải khát thì đã bị chồng là Vương Thượng tìm đến gặp. Do việc công chúa đi lại ‘mây gió’ khắp nơi đã trở thành việc thường, chưa bao giờ Thượng đả động đến nên thấy lần này chồng có vẻ khác thường thì công chúa cũng lấy làm lạ mà hỏi
“Ông hôm nay có chuyện khó ở trong người hay sao mà hành động lạ gì vậy?”
Thượng không trả lời ngay mà lệnh cho đám tả hữu lui ra rồi rằng
“Tô Trung Từ quyền hành to quá. Tôi e chẳng bao lâu nữa gã sẽ lật đổ hoàng tộc để lên ngôi mất.”
“Thế thì sao nào?” Công chúa Thiên Cực nhướn mày hỏi lại
“Bà đừng tưởng gã yêu chiều bà mà không sợ gì cả.” Thượng cười lạnh “Đừng quên một phần khiến cho bà hấp dẫn với những tên ‘tinh trùng sặc lên não’ đó là do bà có thân phận công chúa, mang trong mình dòng máu hoàng tộc cao quý. Nếu mai này, hoàng tộc bị lật đổ, thân phận cao quý của bà mất đi… Hắc hắc hắc… Bà nghĩ Tô Trung Từ không tìm được mấy em chân dài, non trẻ, tinh thông thuật song tu để hưởng lạc sao?”
Công chúa Thiên Cực nghe nói vậy thì giật mình vội hỏi
“Nếu thế thì ông bảo tôi phải làm sao cho tốt?”
“Chỉ cần hoàng tộc vẫn là họ Lý, bà vẫn là công chúa thì địa vị của bà vẫn là không thể lay chuyển được.” Thượng thản nhiên nói
“Nhưng phải làm sao để được vậy?”
“Không có gì! Bà chỉ cần làm như thế này là được.” Thượng liền ghé sát tai vợ mà thì thầm to nhỏ. Công chúa nghe xong, lúc đầu thì tỏ vẻ kinh sợ nhưng sau đó cũng gật đầu đồng tình.
Chẳng bao lâu sau, Tô Trung Từ giải quyết xong việc quốc sự, lại chìm vào tửu sắc. Công chúa Thiên Cực thấy Từ không ngó ngàng gì đến mình thì càng lo sợ, vội vàng gửi cho Từ một bức thư tình tứ mặn nồng kèm theo một lọn tóc đen huyền dài mượt. Từ nhìn thấy lọn tóc đó, đọc lá thư đó, nhớ đến thân thể mượt mà nóng bỏng cùng những thủ đoạn tuyệt giai của công chúa mà lòng dục bốc lên bừng bừng, không kiềm nén được. Ngay đêm đó, Từ đem theo một đội cận vệ nhỏ, lẻn sang Gia Lâm, tư thông cùng công chúa.
Vương Thượng thấy Từ đến thì giả đò có việc, bỏ đi ra ngoài, nhưng thực chất là tìm đến gặp Nguyễn Tự để cùng khởi sự. Hai người âm thầm kéo quân, lẻn vào trong phủ Thượng, tiếp cận bàn tiệc. Trong khi đó, công chúa Thiên Cực một mặt giở mọi ngón nghề dỗ dành, chuốc rượu Từ, một mặt lại sắp xếp đám chị em ‘đồng nghiệp’ quấn lấy đám tướng lĩnh cận vệ của Từ, khiến cho tâm hồn cả bọn bay thẳng lên chín tầng mây.
Đúng lúc đám ‘dâm côn, đĩ đóa’ đó đang làm những việc thú vật với nhau ngay trên bàn tiệc thì pháo hiệu nổ rộ trời đêm, quân lính của Thượng và Tự ầm ầm kéo vào như nước lũ. Đám người của Từ lúc này vẫn còn đang nhấp nhô trên làn sóng của dục vọng, toàn thân không có lấy một mảnh vải mỏng chứ đừng nói đến pháp bảo, pháp khí, túi không gian chứa đồ, linh trùng, linh thú hay bất kỳ cái gì tương tự. Nhiều thằng thậm chí còn chưa kịp ‘rút ra’ thì đã bị quân của Thượng và Tự chém nát thành thịt vụn. Chỉ có một vài lão quái cao thủ Kết Đan kỳ là có chút đạo hạnh để chống đỡ đôi chút nhưng khi phát hiện ra khắp nơi đã tràn đầy quân địch, cấm chế, trận pháp… thì cũng chỉ còn cách ‘kiếm lời’ đôi chút rồi hồn hề, hồn hề, hồn quy địa phủ. Bản thân Từ là nhân vật trọng yếu, lại có công phu cao ngất lên được đích thân công chúa Thiên Cực dùng ‘ngọc lộ’ để đưa tiễn. Từ thường ngày đắm chìm trong tửu sắc, cứ ngỡ bản thân là đại cao thủ nơi giường chiếu, nhưng lúc này khi bất lực chứng kiến công lực tu luyện mấy trăm năm của bản thân theo tinh dương ào ào thoát ra, ‘vỗ béo’ cho công chúa Thiên Cực thì lão mới hiểu thế nào là thiên ngoại hữu thiên.
Chết dưới đóa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Không hiểu thằng dâm tặc nào nghĩ ra câu này đầu tiên nhưng chắc chắn là thằng ngu đó chưa bao giờ thực sự phải đối mặt với trò ‘hấp tinh’ của các giai nhân tuyệt sắc nên mới có thể nói được một câu hay đến như vậy. Nếu không, chắc chắn chẳng ai có thể tuyên bố làm quỷ phong lưu khi thân thể họ trở thành quắt queo như xác ướp giống như Tô Trung Từ hiện tại. Một cái chết thật thê thảm và ngu ngốc.
Sau khi Tô Trung Từ chết, tình hình kinh thành rơi vào hỗn loạn. Các thế lực đấu đá với nhau ác liệt để giành quyền kiểm soát kinh đô. Cuối cùng, hoàng đế Huệ Tông, Lý Sảm, thành công nắm được quyền bính. Nhưng lúc này, thực lực của hoàng tộc đã suy yếu lắm rồi, thậm chí không còn đủ sức để lọt vào tốp các thế lực hàng đầu trong Tĩnh Thiên Quốc nữa. Đến cả những tay hủ nho ngu muội nhất cũng đã hoàn toàn mất hi vọng về cái triều đình này. Họ đều đã thấu hiểu chân lý, phế lập là chuyện thường tình và im lặng chờ đợi một triều đại mới sẽ xuất thế trong thời gian tới.
Một tòa núi cao, một vách nham thạch, một cây cổ thụ xanh mát, một bãi cỏ xanh mượt, một dòng suối trong vắt reo vui, một thác nước nhỏ tung bọt trắng, một giai nhân tuyệt sắc mơ màng thả hồn vào làn nước bạc, say mê hưởng thụ những cảm giác tuyệt diệu mà làn nước mang lại khi xối trên tấm thân ngọc ngà của nàng. Đôi bàn tay nhỏ nhắn, thon dài, nuộn nà của nàng nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc huyền vắt lên trước bộ ngực căng tròn, quyến rũ, hút hồn người. Thiếu nữ nhè nhẹ kỳ cọ thân thể, vừa khe khẽ hát một bài đồng dao khác vui tai, vừa ngẩng cao chiếc cổ thanh tú, đưa gương mặt tròn trịa, bầu bĩnh lên trời, hứng lấy từng tia nước mát lành.
Trên bãi cỏ mượt cạnh thác nước nơi người con gái kia đang đùa giỡn, một gã đàn ông béo mập lười biếng nằm ườn ra một đống như một con hổ mập. Gã vừa thỉnh thoảng đưa mắt nhìn người mỹ nữ kia vừa nhấp môi thưởng thức một chén rượu quý. Từ trong chén rượu, một làn hương thơm nhè nhẹ bay ra, trong chớp mắt lại chuyển mùi một lần, mỗi lần đều vô cùng tuyệt diệu, khiến người thưởng thức cảm thấy dễ chịu vạn phần. Khi chén rượu vào miệng, lúc đầu thì lạnh buốt răng, tê lưỡi như thể nuốt vào một miếng nước đá, nhưng rất nhanh, cảm giác này biến mất thay vào đó là một thứ cảm giác rất kỳ lạ, không thể miêu tả bằng lời, quét bay mọi mệt mỏi, khiến cơ thể sảng khoái phi thường lan ra khắp châu thân. Người đàn ông này chẳng phải ai khác mà chính là Thành Đạt. Thỉnh thoảng, khi cảm thấy quá mệt mỏi và bực dọc với thiên hạ, gã thường nghỉ ngơi bằng cách tìm đến với ‘thiên nhiên’ như thế này. Một cách nghỉ ngơi đơn giản rất có lợi cho… cơ thể.
“Báo cáo bá tước đại nhân! Có sứ giả của Hải Ấp Hầu xin gặp.”
Một âm thanh nhỏ nhẹ ngọt ngào truyền đến bên tai Thành Đạt. Đây là âm thanh của một nữ vệ sĩ của gã, thông báo cho gã biết sứ giả của Lê Khánh, con trai Lê Đại, người trước đây không lâu vừa được Huệ Tông tấn phong lên làm Hải Ấp Hầu. Thành Đạt dù chưa gặp tên sứ giả này thì cũng biết được tên sứ giả này đến đây để làm gì. Chính là Lê Khánh muốn bắt tay cùng gã để đối phó với các thế lực khác trong thiên hạ. Đây là một việc mà Lê Khánh bắt buộc phải làm nếu muốn kiếm cơm trong đống nước đục Tĩnh Thiên Quốc này, bằng không gã tuyệt đối không thể làm bất kỳ việc gì khi có một con hổ dữ như Thành Đạt đang dình dập ngay bên cạnh, người khác thế nào thì không biết chứ với Thành Đạt, chỉ cần sơ hở một chút là chết với gã liền. Lê Khánh biết vậy nên không thể không năm lần bảy lượt sai sứ sang kết hòa hiếu với Thành Đạt. Đáng tiếc, bất kể Lê Khánh đưa ra điều kiện hợp tác tuyệt diệu đến thế nào thì Thành Đạt vẫn cương quyết lắc đầu từ chối.
Không phải Thành Đạt không muốn kết tình hòa hiếu với Lê Khánh hay có dã tâm gì đó với gia tộc họ Lê ở Hải Ấp! Thành Đạt từ chối kết liên minh với Lê Khánh chủ yếu là vì lý do chính trị. Nên biết trong lực lượng của Thành Đạt, có rất nhiều người vốn là thuộc hạ của nhà họ Lê, mà chính bản thân Thành Đạt cũng vậy. Nếu bây giờ Thành Đạt kết hòa hiếu với Lê Khánh thì bất kể là về tình về lý đều phải cúi đầu trước tên này. Không những vậy, một khi hai bên đã trở thành bằng hữu với nhau hay thậm chí trở thành người một nhà thì việc Lê Khánh lợi dụng những mối quan hệ trước đây để can thiệp, phân rã, chia rẽ nội bộ của Thành Đạt là điều Thành Đạt khó có thể đối phó được. Thành Đạt sao có thể chấp nhận được một yêu cầu đầy hung hiểm như vậy cơ chứ.
Chuyện chính trị, xưa nay vốn chưa bao giờ đơn giản!
“Bảo Giao Phong tiếp gã ta đi!” Thành Đạt hững hờ nói
Giao Phong là người của Giao Thủy, tuy địa vị trong liên minh của Thuận Lưu khá lớn nhưng phát ngôn không có chút giá trị đại diện nào cho Thành Đạt hết. Giao việc đón tiếp sứ giả của Lê Khánh cho Giao Phong tiếp đón, Thành Đạt đã thể hiện rõ tâm ý của gã đối với lời đề nghị ngày càng ‘thiết tha’ của Lê Khánh.
Bị sự ‘xuất hiện’ của tên sứ giả phá đám, Thành Đạt mất hết cả hứng thú ‘ngắm cảnh’. Gã vẫy tay ra hiệu cho người thiếu nữ đang tắm ngoài kia lui xuống, lấy từ trong túi chứa đồ ra một viên linh đan, Linh Thiên Lẫm, một linh đan cấp năm có tác dụng rất kỳ diệu đối với những tu giả Ngưng Dịch kỳ tính khí thất thường như Thành Đạt, một loại linh đan không chỉ giúp gã gia tăng pháp lực, thần thức, củng cố cơ thể, đột phá bình cảnh mà còn giúp gã thanh tâm tĩnh khí, tránh được bị tẩu hỏa nhập ma khi tu luyện, gia tăng khả năng kiềm chế bản thân. Thành Đạt uống viên linh đan đó rồi xếp bằng lại bắt đầu tu luyện pháp lực. Mấy năm nay, dù dành rất ít thời gian để tu luyện nhưng do có đại lượng linh đan, linh dược trân quý liên tục phục dùng nên tốc độ tăng tiến của gã không những không giảm mà còn tăng mạnh so với khi trước. Bây giờ đây, gã đã tiến đến rất gần đỉnh phong của tầng thứ bảy Ngưng Dịch kỳ. Chẳng bao lâu nữa, gã có thể tiến hành kết đan, đột phá lên Kết đan kỳ cảnh giới, trở thành một đại tu giả pháp lực cao siêu.
“Cấp báo! Ngài Giao Phong yêu cầu họp hội nghị tham mưu khẩn cấp!”
Thành Đạt nghe tin cấp báo, tín hiệu thông tin khẩn cấp mà đám sĩ quan tham mưu đặt ra: có ý nghĩa gã bằng mọi giá phải nghe thông báo này ngay lập tức, thì nhanh chóng thu công, chấm dứt tu luyện mà hỏi.
“Có chuyện gì?”
“Bẩm bá tước đại nhân, Nguyễn Ma La, Nguyễn Trinh,… đám bộ tướng cũ của tiến quân vào sát kinh thành. Huệ Tông ra lệnh cho các trấn chư hầu phải phát binh đánh bọn họ. Trung Nghĩa Môn đã kéo quân vào kinh sư.”
Thành Đạt nghe tin cấp báo thì khẽ cau mày suy nghĩ một chút thì hiểu ra vấn đề khẩn cấp ở đây. Trung Nghĩa Môn, chiếm cứ vùng Hồng Châu, chính là thế lực quân phiệt mạnh nhất Tĩnh Thiên Quốc. Bất kể là số lượng hay chất lượng, trang thiết bị quân đội, các cá nhân cao thủ, chiến tướng tài ba dưới trướng bọn họ đều vượt xa các thế lực khác trong Tĩnh Thiên Quốc. Xưa nay, bọn họ không phát triển ra ngoài thêm được nữa là do nhược điểm chí mạng chính trị, một môn phái xuất thân từ thổ phỉ bị thiên hạ khinh miệt, hợp lực ngăn chặn, của bọn họ kiếm chế. Ngày nay, nếu môn phái này liên kết với hoàng tộc họ Lý thì thực giống như hổ được chắp thêm cánh, các thế lực khác trong cả nước khó có thể yên ổn được với chúng.
“Giải trừ lệnh họp khẩn cấp. Bảo Giao Phong vào gặp ta.”
Thành Đạt ngẫm nghĩ một chút rồi hững hờ ra lệnh.
Thành Đạt rời khỏi nơi ‘nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng’ của mình đi về phòng làm việc. Vừa đi, gã vừa âm thầm kiểm tra lại quá trình tu luyện của bản thân và cảm thấy hài lòng khi linh đan Linh Thiên Lâm đã giúp gã đột phá thành công bình cảnh tu luyện, tiến vào tầng thứ tám của Ngưng Dịch kỳ cảnh giới. Như vậy, gã chỉ còn cách ngưng kết kim đan, đột phá bình cảnh tiến lên Kết Đan kỳ, một cảnh giới nữa thôi. Chỉ cần ngưng kết kim đan thành công, gã sẽ một lần nữa được đối mặt với thiên kiếp, được dùng chính thân thể máu huyết này của mình đối kháng với thứ hiện tượng siêu nhiên thần bí mà khủng khiếp đó. Nghĩ đến Thiên Kiếp, Thành Đạt liền liên tưởng đến phép Oanh Thiên Pháo mà gã đang tu luyện. Phép thuật hùng mạnh, không gì có thể ngăn trở, này, gã ngộ ra được khi chứng kiến tên Hoàng độ kiếp và hấp thu được một tia năng lượng vô cùng nhỏ bé của thiên kiếp. Chỉ một tia năng lượng nhỏ bé vô tình hấp thụ khi xem người khác độ kiếp thôi còn đem lại cho gã lợi ích to lớn đến như vậy, nếu như gã được dùng chính thân thể mình để đón nhận thiên kiếp, lại được nếm mùi ‘ma tâm loạn trí’ mà thiên hạ tu giả ai ai cũng khiếp sợ thì gã còn thu được lợi ích lớn lao đến mức độ nào nữa! Lòng tham bốc lên bừng bừng, Thành Đạt khẽ liếm môi đầy thèm khát.
“Báo cáo, bá tước đại nhân. Ngài Giao Phong đã đến theo lệnh triệu.” Bên ngoài phòng làm việc của Thành Đạt, tiếng tên vệ sĩ vọng vào thông báo.
“Cho vào.” Thành Đạt sửa sang lại dáng vẻ bề ngoài rồi hững hờ ra lệnh
“Kính chào bá tước đại nhân.” Lão Giao Phong mập mạp tiến vào trong phòng, cúi chào Thành Đạt đầy lễ độ, nhưng đôi mắt đã lộ ra vẻ khó chịu và sốt ruột chưa từng có. Xem ra tên này bất mãn với việc Thành Đạt ra lệnh giải trừ lệnh triệu tập hội đồng tham mưu của lão ta.
Thành Đạt thấy vậy không chút khách khí cau mày bảo
“Kiếm một cái ghế mà ngồi đi.”
Giao Phong vái một vái theo kiểu bọn hủ nho đạo đức giả rồi một ngồi xuống một cái ghế dưới, ra vẻ khiêm cung, lễ độ giả tạo, rác rưởi. Thành Đạt thấy vậy thì càng khó chịu hơn nữa. Gã lạnh giọng hỏi
“Giao Phong, vừa nãy ngươi đề nghị họp khẩn cấp hội nghị tham mưu là vì thông tin Trung Nghĩa Môn đã bắt tay hợp tác với triều đình phải không?” Thành Đạt hững hờ buông lời
“Bẩm, bá tước đại nhân. Đúng là thuộc hạ đã làm như vậy ạ? Thực ra khi đó thuộc hạ bị tin này dọa khiếp nên có chút nóng nảy hồ đồ. Nếu có gì sai sót, mong bá tước đại nhân miễn xá.”
“Ừm!” Thành Đạt gật gù, chấp nhận “Tâm tư tình cảm của ngươi, ta có thể hiểu được phần nào. Nhưng Giao Phong người nên nhớ, hiện tại nhà ngươi đang là thuộc hạ của ta. Vì thế, nhà ngươi không cần phải lo lắng về bất kỳ điều gì mà chỉ cần tin tưởng vào ta là đủ. Chỉ cần ngươi còn ở dưới trướng của ta thì dù trời có sập xuống ta cũng sẽ chống cho ngươi. Hiểu rồi chứ?”
Câu nói của Thành Đạt từ đầu đến cuối đều vô cùng lạnh nhạt không chút cảm tình nhưng quá đủ để truyền tải cho Giao Phong biết những gì gã muốn nói. Giao Phong khẽ run lên một cái rồi vội vàng nói mấy câu kính ngữ sáo rỗng, bồi tội. Thành Đạt không muốn mất thời gian với lão ta thêm nữa nên ra hiệu cho lão lui ra ngoài.
Giao Phong đi rồi, Thành Đạt lập tức lâm vào trầm ngâm, suy nghĩ. Trung Nghĩa Môn và hoàng thất bắt tay với nhau chưa chắc đã làm nên được công trạng gì cho cam. Trong thực tế, một cộng với một chẳng mấy khi bằng được hai. Nếu như những tên thủ lĩnh không đủ tài trí và những ‘tiêu chuẩn’ rắc rối khác thì… ngày tàn của cả hai thế lực đó chẳng mấy chốc sẽ diễn ra. Cứ bình tĩnh quan sát thêm xem sao đã rồi hãy quyết định.
Thành Đạt nhún vai một cái rồi tiếp tục công việc thường ngày của mình. Gã hiện tại có quá nhiều vấn đề để đau đầu rồi. Những chuyện như kiểu như thế này tốt hơn hết để mặc cho bọn có dã tâm nuốt cả Tĩnh Thiên Quốc này lo.
Thành Đạt không để ý đến việc hoàng thất và Trung Nghĩa Môn bắt tay nhau không có nghĩa là thiên hạ không có ai để ý đến việc này, nhất là khi việc đầu tiên liên minh của hai thế lực này muốn làm lại là phô trương thanh thế, giết gà đe khỉ, thị uy thiên hạ mà mục tiêu của chúng chẳng phải ai khác chính là dư chúng của Tô Trung Từ, đám người Nguyễn Ma La, Nguyễn Trinh… Một trận chiến khốc liệt bùng nổ giữa hai bên tại ải Hoàng Điếm.
Hôm ấy, quân đội của phe hoàng thất lấy chủ lực là Nghĩa Dũng môn bày trận thế Cánh Đại Bàng, quân chủ lực chia làm hai, tập trung chủ yếu ở hai bên cánh, trung quân yếu hơn nhiều, khí thế hừng hực ào ào tiến đánh quân Ma La, Nguyễn Trinh ở ải Hoàng Điếm. Bọn Nguyễn Trinh, Ma La thấy vật liền chia quân làm ba đội, lính cận chiến, trang bị giáp khỏe, pháp khí sắc bén bày trận phía trước, lính đánh xa trang bị nhiều bùa chú, pháp khí, pháp bảo đánh xa bày trận phía sau, chiến hạm, có khoảng ba, bốn chiếc có trách nhiệm bảo vệ trung quân. Tất cả cùng dựa vào cấm chế mạnh mẽ và địa hình hiểm trở của cửa ải mà cố thủ, chờ quân địch tiến vào gần mới đánh.
Quân triều đình tiến đến sát Ải Hoàng Điểm, gióng trống khiêu khích quân phòng thủ hàng tiếng đồng hồ nhưng bọn Ma La vẫn thủ kỹ trong ải, nhất quyết không ra. Quân triều đình thấy vậy liền reo hò vang trời rồi trung quân ào ào kéo lên đánh trung quân phòng thủ của quân Ma La, nhưng quân hai bên cánh vẫn im lặng quan sát, không hề động đậy. Thấy vậy, hai bên cánh của quân Ma La cũng im lặng chờ đợi trong khi trung quân Ma La, đợi cho quân triều đình đến thật gần mới bắn ra hiệu lệnh công kích. Tức thì, những pháp khí chiến tranh bên phe phòng thủ đồng loạt gầm lên. Vô số tia hào quang chói lọi, tỏa ra muôn vạn màu sắc vô cùng rực rỡ bắn ra chi chít như mưa gió. Tiếp đó, hàng loạt bùa chú được quân Ma La ném ra, biến hóa thành đủ các loại hỏa cầu, hỏa long, băng tên, phong đao, quang phượng… ào ào bay về phía quân tấn công. Quân triều đình thấy vậy thì cả kinh, vội vàng thu quân trở về. Quân Ma La liền ào ào lao ra, lao vào trận thế quân triều đình mà chém giết loạn xạ. Cả ba chiếc chiến thuyền khổng lồ cũng xuất chiến, vừa bay vừa bắn ra từng chùm từng chùm tia sáng chết chóc vào đội ngũ quân triều đình. Quân triều đình thua to, hoảng loạn rút chạy. Quân Ma La thừa thắng xông lên, chém giết quân triều đình chết vô số kể.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Đúng lúc quân Ma La tưởng rằng thắng lợi đã vào tầm tay thì một loạt những tiếng nổ kinh thiên động địa, làm rung chuyển cả mặt đất vang lên. Ba chiến thuyền khổng lồ đang tung hoành ngang dọc trong trận thế quân triều đình bỗng tỏa ra vô số những đạo hào quang kỳ quái rồi ầm ầm rơi xuống đất, bừng bừng bốc cháy thành ba quả cầu lửa khổng lồ kéo sinh mạng của hàng trăm thủy thủ đoàn tinh nhuệ thiện chiến của quân Ma La. Cùng lúc đó, bốn chiến thuyền khổng lồ của quân triều đình, giống như từ trên trời hạ xuống, từ dưới đất chui lên, hiện ra trước cặp mắt sững sờ của quân Ma La. Đến lúc này, Ma La mới hiểu ra rằng gã đã bị rơi vào bẫy của quân triều đình. Té ra, quân triều đình chỉ giả vờ dồn quân về hai bên cánh mà thôi chứ thực chất tinh tinh mãnh tướng, trang bị chiến tranh mạnh mẽ,… tất cả đều được họ tập trung ở trung quân. Toàn bộ trận thế, đội hình, tu giả, chiến binh… đều chỉ là những miếng mồi nhử để đưa quân đội của Ma La vào cái bẫy chết người này.
Quân triều đình lập tức tổng tấn công, mục tiêu của họ chính là trung quân đã rời khỏi vòng bảo vệ của các đại trận, cấm chế của quân Ma La, khiến cho toàn quân của Ma La trở lên rối loạn. Mất tinh thần chiến đấu, lại thêm hai cánh tả hữu của quân triều đình vây bọc khắp bốn phương, quân Ma La muốn chạy không cũng không được, nên chỉ còn biết liều chết chống trả, trong tuyệt vọng.
Cuộc chiến khốc liệt nhanh chóng kết thúc với vinh quang thuộc về liên minh hoàng thất và Trung Nghĩa Môn, thất bại thảm hại thuộc về dư chúng của Tô Trung Từ. Hai thủ lĩnh tối cao của đám quân này là Ma La và Nguyễn Trinh bị giết chết tại trận, rất nhiều dư chúng hạ vũ khí đầu hàng quân triều đình, số còn lại theo các thủ lĩnh khác chạy trốn khỏi chiến trường, hoặc đầu nhập vào các thế lực khác trong nước hoặc trở về nơi thôn dã làm thổ phỉ, sinh sống qua ngày.
/53
|