Thất bại trong mưu đồ thôn tính vùng Thuận Lưu khiến cho tình hình kinh tế tài chính vốn vô cùng eo hẹp của triều đình càng thêm lâm vào khủng hoảng sâu sắc. Thói đời: còn tiền còn bạc còn huynh đệ; hết cơm hết gạo, hết ông tôi! Triều đình dù uy nghi, địa vị hoàng đế dù sang quý nhưng hễ không có tiền thì cũng chẳng có một ai nghe theo, nhất là đám tu giả cấp cao vốn là những kẻ luôn khát cầu linh thạch, linh lương, linh đan, diệu dược, bảo vật… Bọn họ có thể vì một gốc linh thảo, một tài liệu quý hiếm mà sẵn sàng chém giết cả thân nhân, liều cả tính mạng mà tranh đoạt thì sao có thể chấp nhận làm việc khi không có được tiền công không xứng đáng được cơ chứ.
Vừa đánh hơi thấy, quốc khố chạm đáy, đám tu giả dưới trướng Huệ Tông lập tức rục rịch chuẩn bị bỏ đi nơi khác. Huệ Tông sợ quá vội vàng một mặt tăng sưu tăng thuế, ra sức vơ vét tiền của nơi dân chúng để tăng nguồn thu, một mặt lại càng cố sức chi tiêu hào phóng hơn, ban thưởng trọng hậu, tùy tiện cho đám đại thần quyền cao chức trọng, hòng lèo bịt thiên hạ (Thành Đạt gọi chính sách này là cướp của người nghèo để vỗ béo thêm cho người giàu). Nhưng hậu quả của những hành động cạn nghĩ này như thế nào thì Huệ Tông rất nhanh được nếm thử. Đám ‘sói già thành tinh’ nhân cơ hội này càng ra sức vơ vét của nả triều đình, thi nhau kiếm cớ ‘rỉa’ linh thạch, bảo vật của hoàng tộc. Quốc khố không tăng thêm chút nào mà càng vơi đi nhanh hơn bao giờ hết. Dân chúng kinh thành vốn bị chiến tranh liên miên làm cho khổ sở không sao kể xiết, nay lại bị Huệ Tông bóc lột không thương tiếc, làm cho đời sống càng thê thảm giống như địa ngục nơi trần thế. Lòng dân oán thán, mong cầu tân minh quân nhanh chóng xuất thế, căn cơ của hoàng tộc họ Lý đã hoàn toàn tan biến như bong bóng xà phòng.
Lâm vào cảnh khốn cùng, Huệ Tông đành phải mời Đoàn Thượng, môn chủ Trung Nghĩa Môn về kinh, phong cho gã một chức quan khá to, một tước hầu oai phong và chính thức hạ chiếu ban cả hai miền Hồng Châu và Khoái Châu (vốn là hai vùng Trung Nghĩa Môn đã chiếm từ trước) giàu có làm lãnh ấp cho Trung Nghĩa Môn để đổi lấy một lượng cực lớn linh thạch, linh lương, đan dược của môn phái này. Bá quan lúc đầu cũng có nhiều người phản đối hành động này của Huệ Tông nhưng khi những đoàn sứ giả của Trung Nghĩa Môn ‘nhét vào mồm’ bọn họ những món quà vô giá thì tiếng phản đối lập tức giảm nhiệt. Cứ như thế, việc Trung Nghĩa Môn danh chính ngôn thuận kéo binh vào kinh thành được tuyên cáo. Các thế lực khác trong thiên hạ dù vô cùng e ngại, lo lắng nhưng cũng không thể làm gì được.
Cuộc tấn công của quân triều đình vào vùng Thuận Lưu không chỉ khiến cho bọn họ lâm vào cảnh khó mà còn khiến cho cả vùng Thuận Lưu tan hoang không sao chịu nổi. Rất nhiều nhà đầu tư cũng vì cuộc chiến này mà rời bỏ nơi đây, khiến cho nền kinh tế cả vùng đình đốn, đẩy Thành Đạt vào cảnh phải đối phó với muôn trùng khó khăn. Nhưng cũng chính điều đó, khiến cho con quái vật vừa mới thiu thiu ngủ trong cơ thể Thành Đạt một lần nữa tỉnh giấc cùng với những ý nghĩ báo thù khủng khiếp.
Với ngọn lửa thù hận cháy bỏng trong tim, Thành Đạt muốn ngay lập tức đập tan liên minh tạm bợ của hoàng tộc và Trung Nghĩa Môn nhưng lý trí của gã cho gã biết với thực lực của gã hiện tại thì không thể thực hiện được điều đó. Gã cần có thêm lực lượng, tốt hơn hết là một đồng minh đáng tin cậy. Chính vì lý do đó, Thành Đạt cử sứ giả đến vùng Thượng Khối, gặp Lý Nhân, trưởng môn Hoàng Phong Tông, môn phái đang chưởng quản vùng này đề nghị liên minh.
Lúc này, chính bản thân Hoàng Phong Tông cũng đang bị thế lực khủng khiếp của Trung Nghĩa Môn đe dọa, uy hiếp về mọi mặt. Một đội quân tinh nhuệ của Trung Nghĩa môn đã áp sát một căn cứ trọng điểm của Hoàng Phong Tông, uy hiếp sự tồn vong của môn phái này. Vì thế, Lý Nhân lập tức đồng ý với đề nghị liên minh này của Thành Đạt. Hai bên cử sứ giả qua lại với nhau và nhanh chóng đạt được một thỏa thuận về vấn đề hợp tác chi tiết cụ thể và chia sẻ quyền lợi đơn giản giữa hai bên. Theo thỏa thuận này, Hoàng Phong Tông sẽ có trách nhiệm cung cấp hai tháng quân lương và các trang thiết bị vũ khí đủ để trang bị một đội mộ binh khoảng một vạn quân cho Thành Đạt. Đổi lại, Thành Đạt phải lập tức cử hai ngàn quân đến hỗ trợ Hoàng Phong Tông phá vỡ thế uy hiếp của Trung Nghĩa Môn với vùng Thượng Khối và một tháng sau, khi hai bên họp binh cùng tấn công Hồng Châu của Trung Nghĩa Môn, thì quân đội của Thành Đạt sẽ là lực lượng chủ công chính yếu và quân đội của Hoàng Phong Tông sẽ có trách nhiệm hỗ trợ thứ yếu. Sau khi cuộc chiến kết thúc, hai bên sẽ cùng bắt tay nhau mà chia sẻ Tĩnh Thiên Quốc.
Để có thể thực hiện thỏa thuận này, Thành Đạt đã ra lệnh chia đội Bắc Quân ra làm ba phần, làm thành một bộ khung và lực lượng nòng cốt chủ lực của ba đội quân mới thành lập: Bắc Quân, Đông Quân và Tây Quân. Đồng thời, gã yêu cầu các môn phái và gia tộc trong liên minh của mình phải xuất lực, góp công góp của, góp người xây dựng ba đội quân này thành ba đội quân hoàn chỉnh, vũ trang đầy đủ, mỗi đội có một ngàn lính mộ binh kết hợp của những chiến binh được huấn luyện kỹ càng, thiện chiến, dày dạn kinh nghiệm chiến trường với những tu giả Trúc Cơ Kỳ và Ngưng Dịch kỳ mới ‘ra lò’, còn ‘nóng hôi hổi’. Cả ba đội quân này đều được huấn luyện cấp tốc rồi hai đội Đông Quân và Tây Quân được cử đi hỗ trợ cho Hoàng Phong Tông còn đội Bắc Quân mới thì được dùng để bảo vệ tuyến đường liên lạc giữa Thuận Lưu và Thượng Khối. Về phần mình, ngay khi quân đội hỗ trợ của Thành Đạt đến nơi, Lý Nhân cũng lập tức xuất kho lượng vật tư, khí tài chiến tranh theo đúng thỏa thuận cho Thành Đạt.
Việc hai thế lực Hoàng Phong Tông và Thiên Linh Phái liên kết với nhau chống lại Trung Nghĩa Môn làm các thế lực khác trong cả nước rúng động và cùng hướng tầm mắt về Trung Nghĩa Môn, chờ xem phản ứng của môn phái hùng cường này. Trung Nghĩa Môn lúc này vẫn nắm trong tay ưu thế áp đảo về quân lực, tài lực nên không hề có chút e ngại nào với liên minh mới thành lập này. Ngược lại, lấy cớ hai tông phái này định âm mưu đánh mình, Đoàn Thượng lập tức ra lệnh tập trung quân đội chuẩn bị tấn công vào vùng Thượng Khối của Hoàng Phong Tông đồng thời phái hai tướng Vũ Hốt, Đoàn Lai dẫn đầu hai đạo quân lên đến 5.000 lính tiến về phía Thuận Lưu của Thành Đạt, không cho hai thế lực này có thể hợp binh đối phó với đội quân của lão.
“Một kế hoạch rất hay!” Ngồi trong phòng tham mưu, Thành Đạt khẽ chép miệng cảm thán trước thông tin mới nhận được này.
Thực vậy, nếu như Đoàn Thượng thay vì tập trung tấn công vùng Thượng Khối mà đem quân đi đánh Thuận Lưu của gã thì nhiều khả năng lão ta sẽ dành được một chiến thắng nhẹ nhàng. Nhưng sau đó thì sao? Đám tàn quân bại tướng của vùng Thuận Lưu này chắc chắn sẽ trở về với cái ‘ổ’ cũ của chúng là ‘mái nhà’ của gia tộc họ Lê ở Hải Ấp. Thu thập được đám tàn binh này, thực lực của gia tộc họ Lê sẽ bạo tăng, trở thành một thế lực có thể đối đầu trực diện với Trung Nghĩa Môn. Đoàn Thượng đương nhiên không muốn điều này xảy ra. Do đó, lão ta quyết định đưa quân tấn công Hoàng Phong Tông, một thế lực có sức mạnh quân sự, kinh tế lớn hơn thế lực của Thành Đạt rất nhiều nhưng lại hoàn toàn cô độc trong thế giới này. Hơn nữa…
“Chắc chắn Đoàn Thượng cho rằng: với tình trạng hiện tại, chúng ta sẽ không dám xuất binh tranh đấu với đội quân của hai tên Vũ Hốt và Đoàn Lai kia. Nhưng ta sẽ cho hắn biết, hắn đã ngu xuẩn thế nào khi dám đánh giá thấp ta đến như vậy.” Đôi mắt Thành Đạt khẽ léo lên tia sáng hung hãn. Gã dừng lời đôi chút rồi quay qua đám sĩ quan tham mưu mà hỏi “Các vị. Đạt, tôi, mời các vị đến đây chính là muốn nhờ các vị vấn kế làm sao có thể hỗ trợ cho Hoàng Phong Tông thoát khỏi cửa ải hiểm nghèo này một cách tốt nhất.”
Vừa đánh hơi thấy, quốc khố chạm đáy, đám tu giả dưới trướng Huệ Tông lập tức rục rịch chuẩn bị bỏ đi nơi khác. Huệ Tông sợ quá vội vàng một mặt tăng sưu tăng thuế, ra sức vơ vét tiền của nơi dân chúng để tăng nguồn thu, một mặt lại càng cố sức chi tiêu hào phóng hơn, ban thưởng trọng hậu, tùy tiện cho đám đại thần quyền cao chức trọng, hòng lèo bịt thiên hạ (Thành Đạt gọi chính sách này là cướp của người nghèo để vỗ béo thêm cho người giàu). Nhưng hậu quả của những hành động cạn nghĩ này như thế nào thì Huệ Tông rất nhanh được nếm thử. Đám ‘sói già thành tinh’ nhân cơ hội này càng ra sức vơ vét của nả triều đình, thi nhau kiếm cớ ‘rỉa’ linh thạch, bảo vật của hoàng tộc. Quốc khố không tăng thêm chút nào mà càng vơi đi nhanh hơn bao giờ hết. Dân chúng kinh thành vốn bị chiến tranh liên miên làm cho khổ sở không sao kể xiết, nay lại bị Huệ Tông bóc lột không thương tiếc, làm cho đời sống càng thê thảm giống như địa ngục nơi trần thế. Lòng dân oán thán, mong cầu tân minh quân nhanh chóng xuất thế, căn cơ của hoàng tộc họ Lý đã hoàn toàn tan biến như bong bóng xà phòng.
Lâm vào cảnh khốn cùng, Huệ Tông đành phải mời Đoàn Thượng, môn chủ Trung Nghĩa Môn về kinh, phong cho gã một chức quan khá to, một tước hầu oai phong và chính thức hạ chiếu ban cả hai miền Hồng Châu và Khoái Châu (vốn là hai vùng Trung Nghĩa Môn đã chiếm từ trước) giàu có làm lãnh ấp cho Trung Nghĩa Môn để đổi lấy một lượng cực lớn linh thạch, linh lương, đan dược của môn phái này. Bá quan lúc đầu cũng có nhiều người phản đối hành động này của Huệ Tông nhưng khi những đoàn sứ giả của Trung Nghĩa Môn ‘nhét vào mồm’ bọn họ những món quà vô giá thì tiếng phản đối lập tức giảm nhiệt. Cứ như thế, việc Trung Nghĩa Môn danh chính ngôn thuận kéo binh vào kinh thành được tuyên cáo. Các thế lực khác trong thiên hạ dù vô cùng e ngại, lo lắng nhưng cũng không thể làm gì được.
Cuộc tấn công của quân triều đình vào vùng Thuận Lưu không chỉ khiến cho bọn họ lâm vào cảnh khó mà còn khiến cho cả vùng Thuận Lưu tan hoang không sao chịu nổi. Rất nhiều nhà đầu tư cũng vì cuộc chiến này mà rời bỏ nơi đây, khiến cho nền kinh tế cả vùng đình đốn, đẩy Thành Đạt vào cảnh phải đối phó với muôn trùng khó khăn. Nhưng cũng chính điều đó, khiến cho con quái vật vừa mới thiu thiu ngủ trong cơ thể Thành Đạt một lần nữa tỉnh giấc cùng với những ý nghĩ báo thù khủng khiếp.
Với ngọn lửa thù hận cháy bỏng trong tim, Thành Đạt muốn ngay lập tức đập tan liên minh tạm bợ của hoàng tộc và Trung Nghĩa Môn nhưng lý trí của gã cho gã biết với thực lực của gã hiện tại thì không thể thực hiện được điều đó. Gã cần có thêm lực lượng, tốt hơn hết là một đồng minh đáng tin cậy. Chính vì lý do đó, Thành Đạt cử sứ giả đến vùng Thượng Khối, gặp Lý Nhân, trưởng môn Hoàng Phong Tông, môn phái đang chưởng quản vùng này đề nghị liên minh.
Lúc này, chính bản thân Hoàng Phong Tông cũng đang bị thế lực khủng khiếp của Trung Nghĩa Môn đe dọa, uy hiếp về mọi mặt. Một đội quân tinh nhuệ của Trung Nghĩa môn đã áp sát một căn cứ trọng điểm của Hoàng Phong Tông, uy hiếp sự tồn vong của môn phái này. Vì thế, Lý Nhân lập tức đồng ý với đề nghị liên minh này của Thành Đạt. Hai bên cử sứ giả qua lại với nhau và nhanh chóng đạt được một thỏa thuận về vấn đề hợp tác chi tiết cụ thể và chia sẻ quyền lợi đơn giản giữa hai bên. Theo thỏa thuận này, Hoàng Phong Tông sẽ có trách nhiệm cung cấp hai tháng quân lương và các trang thiết bị vũ khí đủ để trang bị một đội mộ binh khoảng một vạn quân cho Thành Đạt. Đổi lại, Thành Đạt phải lập tức cử hai ngàn quân đến hỗ trợ Hoàng Phong Tông phá vỡ thế uy hiếp của Trung Nghĩa Môn với vùng Thượng Khối và một tháng sau, khi hai bên họp binh cùng tấn công Hồng Châu của Trung Nghĩa Môn, thì quân đội của Thành Đạt sẽ là lực lượng chủ công chính yếu và quân đội của Hoàng Phong Tông sẽ có trách nhiệm hỗ trợ thứ yếu. Sau khi cuộc chiến kết thúc, hai bên sẽ cùng bắt tay nhau mà chia sẻ Tĩnh Thiên Quốc.
Để có thể thực hiện thỏa thuận này, Thành Đạt đã ra lệnh chia đội Bắc Quân ra làm ba phần, làm thành một bộ khung và lực lượng nòng cốt chủ lực của ba đội quân mới thành lập: Bắc Quân, Đông Quân và Tây Quân. Đồng thời, gã yêu cầu các môn phái và gia tộc trong liên minh của mình phải xuất lực, góp công góp của, góp người xây dựng ba đội quân này thành ba đội quân hoàn chỉnh, vũ trang đầy đủ, mỗi đội có một ngàn lính mộ binh kết hợp của những chiến binh được huấn luyện kỹ càng, thiện chiến, dày dạn kinh nghiệm chiến trường với những tu giả Trúc Cơ Kỳ và Ngưng Dịch kỳ mới ‘ra lò’, còn ‘nóng hôi hổi’. Cả ba đội quân này đều được huấn luyện cấp tốc rồi hai đội Đông Quân và Tây Quân được cử đi hỗ trợ cho Hoàng Phong Tông còn đội Bắc Quân mới thì được dùng để bảo vệ tuyến đường liên lạc giữa Thuận Lưu và Thượng Khối. Về phần mình, ngay khi quân đội hỗ trợ của Thành Đạt đến nơi, Lý Nhân cũng lập tức xuất kho lượng vật tư, khí tài chiến tranh theo đúng thỏa thuận cho Thành Đạt.
Việc hai thế lực Hoàng Phong Tông và Thiên Linh Phái liên kết với nhau chống lại Trung Nghĩa Môn làm các thế lực khác trong cả nước rúng động và cùng hướng tầm mắt về Trung Nghĩa Môn, chờ xem phản ứng của môn phái hùng cường này. Trung Nghĩa Môn lúc này vẫn nắm trong tay ưu thế áp đảo về quân lực, tài lực nên không hề có chút e ngại nào với liên minh mới thành lập này. Ngược lại, lấy cớ hai tông phái này định âm mưu đánh mình, Đoàn Thượng lập tức ra lệnh tập trung quân đội chuẩn bị tấn công vào vùng Thượng Khối của Hoàng Phong Tông đồng thời phái hai tướng Vũ Hốt, Đoàn Lai dẫn đầu hai đạo quân lên đến 5.000 lính tiến về phía Thuận Lưu của Thành Đạt, không cho hai thế lực này có thể hợp binh đối phó với đội quân của lão.
“Một kế hoạch rất hay!” Ngồi trong phòng tham mưu, Thành Đạt khẽ chép miệng cảm thán trước thông tin mới nhận được này.
Thực vậy, nếu như Đoàn Thượng thay vì tập trung tấn công vùng Thượng Khối mà đem quân đi đánh Thuận Lưu của gã thì nhiều khả năng lão ta sẽ dành được một chiến thắng nhẹ nhàng. Nhưng sau đó thì sao? Đám tàn quân bại tướng của vùng Thuận Lưu này chắc chắn sẽ trở về với cái ‘ổ’ cũ của chúng là ‘mái nhà’ của gia tộc họ Lê ở Hải Ấp. Thu thập được đám tàn binh này, thực lực của gia tộc họ Lê sẽ bạo tăng, trở thành một thế lực có thể đối đầu trực diện với Trung Nghĩa Môn. Đoàn Thượng đương nhiên không muốn điều này xảy ra. Do đó, lão ta quyết định đưa quân tấn công Hoàng Phong Tông, một thế lực có sức mạnh quân sự, kinh tế lớn hơn thế lực của Thành Đạt rất nhiều nhưng lại hoàn toàn cô độc trong thế giới này. Hơn nữa…
“Chắc chắn Đoàn Thượng cho rằng: với tình trạng hiện tại, chúng ta sẽ không dám xuất binh tranh đấu với đội quân của hai tên Vũ Hốt và Đoàn Lai kia. Nhưng ta sẽ cho hắn biết, hắn đã ngu xuẩn thế nào khi dám đánh giá thấp ta đến như vậy.” Đôi mắt Thành Đạt khẽ léo lên tia sáng hung hãn. Gã dừng lời đôi chút rồi quay qua đám sĩ quan tham mưu mà hỏi “Các vị. Đạt, tôi, mời các vị đến đây chính là muốn nhờ các vị vấn kế làm sao có thể hỗ trợ cho Hoàng Phong Tông thoát khỏi cửa ải hiểm nghèo này một cách tốt nhất.”
/53
|