Lúc Tần Tích đang ăn vui vẻ, nên cô không thấy Hàn Thành Nghiêu từ từ đưa mắt rơi vào trên người của cô, khóe miệng hơi cong một chút.
Ăn ngon không? Đột nhiên bên cạnh truyền đến ba chữ.
Tần Tích sững sờ, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Hàn Thành Nghiêu, cô không nghĩ tới đột nhiên
#Sun520.ddlqd# anh nói như vậy, càng gây sốc hơn so với việc đột nhiên con chó mở miệng nói chuyện được vậy, nhất thời nhịn không được, bỗng nhiên phun nước trà từ trong miệng ra ngoài, nước trà màu hổ phách dính trên người của anh, một áp lực vô hình đánh tới, cô vội vã bịt miệng, nhấc lên tròng mắt nhìn anh lần nữa, anh rất đẹp trai, tuy nhiên nó đẹp theo kiểu lạnh lùng, nếu như anh không nói lời nào, quả thật giống như tác phẩm điêu khắc bằng đá đi ra ngoài vậy.
Mặc dù Cố Mộ Nghiêm cũng rất lãnh khốc, nhưng anh ấy là người có tình cảm hơn anh(HTN) nhiều.
Tôi. . . Không phải cố ý. . . Ai bảo anh đột nhiên nói lời. . . Tần Tích sinh lòng sợ hãi, lắp ba lắp bắp mở miệng.
Người đàn ông này quá sâu không lường được, hoàn toàn không biết chọc giận anh thì hậu quả là gì.
Ăn ngon không? Anh nhìn cô một lúc, sau đó mở miệng lần nữa, lần này giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, một chút cũng nghe không ra anh hỏi câu này rốt cuộc muốn biểu đạt ý gì.
Tần Tích khe khẽ gật đầu.
Tiếp tục ăn! Trong giọng nói có một chút ra lệnh.
Tần Tích đều có chút hoài nghi đến cùng có phải nghe nhầm hay không, anh không có tức giận lại cho phép cô tiếp tục ăn, thấy anh nhìn chằm chằm mình, cô nhanh chóng cầm lên một miếng điểm tâm, ăn từng ngụm từng ngụm, nói thật cô ăn chưa có no.
Cô hoàn toàn không biết người đàn ông này bắt mình đến đây rốt cuộc là muốn làm gì, nói không chừng đây là bữa ăn cuối cùng, chết cũng phải làm một con ma ăn no mới được, không được, không được, tại sao cô có thể chết, mẹ đang ở nhà chờ cô trở về, phải nói ăn no mới chạy tốt được.
Hàn Thành Nghiêu thấy cô rất là thức thời, sau đó ánh mắt dời sang chỗ khác, vốn là muốn bưng tách trà lên uống, nhưng khi nhìn đến bã vụn điểm tâm ở bên trong, cho nên anh vẫy tay gọi người giúp việc đổi một cái tách khác.
**
Trong bệnh viện Cố Mộ Nghiêm luôn cảm thấy lo lắng trong lòng, giống như là xảy ra chuyện gì vậy, anh lo lắng cho Tần Tích, cho nên gọi điện thoại cho Hà Diệc, nhưng không biết là xảy ra chuyện gì với thằng nhóc đó, mà đường dây điện thoại luôn bận, cuối cùng ở trong hành lang do dự một chút, Cố Mộ Nghiêm rốt cuộc vẫn phải không nhịn được gọi điện thoại cho Tần Tích, nhưng điện thoại di động lại truyền đến lời nhắc nhở đã tắt máy.
Có phải cô không muốn nhận điện thoại của anh, cho nên tắt máy.
Mặc dù trong lòng luôn mơ hồ khó chịu, nhưng anh tự nói với mình, Tần Tích ở trong khách sạn không có việc gì, cô không biết nói tiếng Anh, trên người lại không có chứng minh lại không tiền, cô chỉ có thể ở lại khách sạn chờ anh trở lại thôi.
Cố Mộ Nghiêm vốn còn muốn gọi điện thoại trước cho quầy lễ tân khách sạn, để cho bọn họ phái người đi xem cô một chút, nhưng còn chưa có bấm, y tá đã đến thông báo Triệu Tử Diên đã tỉnh, anh ngắt điện thoại, đi nhanh về phía phòng bệnh.
Một mặt, bây giờ anh muốn biết tình hình của Triệu Tử Diên, cho dù Tần Tích là cố ý hay vô ý,
Ăn ngon không? Đột nhiên bên cạnh truyền đến ba chữ.
Tần Tích sững sờ, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Hàn Thành Nghiêu, cô không nghĩ tới đột nhiên
#Sun520.ddlqd# anh nói như vậy, càng gây sốc hơn so với việc đột nhiên con chó mở miệng nói chuyện được vậy, nhất thời nhịn không được, bỗng nhiên phun nước trà từ trong miệng ra ngoài, nước trà màu hổ phách dính trên người của anh, một áp lực vô hình đánh tới, cô vội vã bịt miệng, nhấc lên tròng mắt nhìn anh lần nữa, anh rất đẹp trai, tuy nhiên nó đẹp theo kiểu lạnh lùng, nếu như anh không nói lời nào, quả thật giống như tác phẩm điêu khắc bằng đá đi ra ngoài vậy.
Mặc dù Cố Mộ Nghiêm cũng rất lãnh khốc, nhưng anh ấy là người có tình cảm hơn anh(HTN) nhiều.
Tôi. . . Không phải cố ý. . . Ai bảo anh đột nhiên nói lời. . . Tần Tích sinh lòng sợ hãi, lắp ba lắp bắp mở miệng.
Người đàn ông này quá sâu không lường được, hoàn toàn không biết chọc giận anh thì hậu quả là gì.
Ăn ngon không? Anh nhìn cô một lúc, sau đó mở miệng lần nữa, lần này giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, một chút cũng nghe không ra anh hỏi câu này rốt cuộc muốn biểu đạt ý gì.
Tần Tích khe khẽ gật đầu.
Tiếp tục ăn! Trong giọng nói có một chút ra lệnh.
Tần Tích đều có chút hoài nghi đến cùng có phải nghe nhầm hay không, anh không có tức giận lại cho phép cô tiếp tục ăn, thấy anh nhìn chằm chằm mình, cô nhanh chóng cầm lên một miếng điểm tâm, ăn từng ngụm từng ngụm, nói thật cô ăn chưa có no.
Cô hoàn toàn không biết người đàn ông này bắt mình đến đây rốt cuộc là muốn làm gì, nói không chừng đây là bữa ăn cuối cùng, chết cũng phải làm một con ma ăn no mới được, không được, không được, tại sao cô có thể chết, mẹ đang ở nhà chờ cô trở về, phải nói ăn no mới chạy tốt được.
Hàn Thành Nghiêu thấy cô rất là thức thời, sau đó ánh mắt dời sang chỗ khác, vốn là muốn bưng tách trà lên uống, nhưng khi nhìn đến bã vụn điểm tâm ở bên trong, cho nên anh vẫy tay gọi người giúp việc đổi một cái tách khác.
**
Trong bệnh viện Cố Mộ Nghiêm luôn cảm thấy lo lắng trong lòng, giống như là xảy ra chuyện gì vậy, anh lo lắng cho Tần Tích, cho nên gọi điện thoại cho Hà Diệc, nhưng không biết là xảy ra chuyện gì với thằng nhóc đó, mà đường dây điện thoại luôn bận, cuối cùng ở trong hành lang do dự một chút, Cố Mộ Nghiêm rốt cuộc vẫn phải không nhịn được gọi điện thoại cho Tần Tích, nhưng điện thoại di động lại truyền đến lời nhắc nhở đã tắt máy.
Có phải cô không muốn nhận điện thoại của anh, cho nên tắt máy.
Mặc dù trong lòng luôn mơ hồ khó chịu, nhưng anh tự nói với mình, Tần Tích ở trong khách sạn không có việc gì, cô không biết nói tiếng Anh, trên người lại không có chứng minh lại không tiền, cô chỉ có thể ở lại khách sạn chờ anh trở lại thôi.
Cố Mộ Nghiêm vốn còn muốn gọi điện thoại trước cho quầy lễ tân khách sạn, để cho bọn họ phái người đi xem cô một chút, nhưng còn chưa có bấm, y tá đã đến thông báo Triệu Tử Diên đã tỉnh, anh ngắt điện thoại, đi nhanh về phía phòng bệnh.
Một mặt, bây giờ anh muốn biết tình hình của Triệu Tử Diên, cho dù Tần Tích là cố ý hay vô ý,
/135
|