Nghe giọng của người đàn ông này, giống như không có ý định để cho cô đi, chẳng lẽ anh muốn nhốt cô ở đây sao?
Giữa hai người lại tiếp tục yên lặng, Tần Tích gãi đầu nghĩ tới bước tiếp theo nên làm cái gì, cô không thể ngồi chờ chết được, lúc này nhất định phải nghĩ cách rời đi mới được.
Ai da! Đột nhiên Tần Tích ôm bụng kêu rên một tiếng, Hàn Thành Nghiêu nghiêng đầu nhìn cô: Em làm sao vậy?
Tần Tích vẫn ôm bụng kêu đau: A! Bụng của tôi thật là đau, có thể là viêm ruột thừa cấp tính, anh mau tìm người đưa tôi đi bệnh viện, thật là đau! Thật sự rất đau!
Viêm ruột thừa cần phải đưa đến bệnh viện làm phẫu thuật, chỉ cần xe vừa chạy đến nội thành, cô có thể nghĩ cách chạy trốn, vì muốn chiếm được sự tin tưởng của Hàn Thành Nghiêu, Tần Tích càng thêm ra sức.
Hàn Thành Nghiêu nhìn cô mấy giây, sau đó khép lại tạp chí, nói với Lysa bên cạnh: Gọi bác sĩ chuẩn bị, lập tức làm phẫu thuật cho cô ấy.
Tần Tích sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh: Anh không đưa tôi đi bệnh viện?
Hàn Thành Nghiêu trả lời: Ở đây có phòng phẫu thuật, một viêm ruột thừa, không cần đưa đến bệnh viện phiền phức như vậy.
Lysa nghĩ rằng cần phải phẫu thuật cho Tần Tích, vội vàng muốn đi gọi bác sĩ, Tần Tích thấy tình cảnh này, không đi bệnh viện, cô còn làm cái rắm gì chứ, cô cũng không muốn để cho bác sĩ quỷ quái cắt một dao trên bụng của mình, cô gọi Lysa lại: Không . . . không cần. . . Giống như không còn đau nữa. . . Có thể chỉ là ăn quá no mà thôi. . .
Cô mới vừa nói xong, anh đột nhiên bắn tới một ánh mắt lạnh lẽo về phía cô, tim Tần Tích run lên khi thấy ánh mắt kia, cười thật to: Ha ha. . .
Em chính là muốn rời đi. Giọng Hàn Thành Nghiêu rất ngắn gọn, gần như là chắc chắc.
Tần Tích cứng rắn nhấn mạnh: Tôi mới vừa rồi bụng thật đau. . .
Lần sau đừng chơi trò lừa bịp này nữa.” Nói xong, Hàn Thành Nghiêu đứng lên chuẩn bị rời đi.
Anh biết mới vừa rồi cô đều là giả bộ? Người đàn ông này thật ra thì đã sớm nhìn thấu cô tất cả, thật sự là quá đáng sợ, thay vì chơi mưu kế với người khủng khiếp này, còn không bằng nói cho rõ ràng.
Bỗng dưng Tần Tích đuổi theo, giang hai cánh tay chắn đường anh đi, trên mặt có nghiêm túc: Hàn tiên sinh, tại sao anh không để cho tôi rời khỏi, tôi giống như không có đắc tội với anh?
Để cho em ở lại thì em ở lại đi! Hàn Thành Nghiêu vòng qua cô.
Tần Tích xoay người nhìn bóng lưng của anh quát: Nhưng tôi không muốn ở lại, tôi muốn rời đi, tôi muốn rời đi ngay lúc này, anh có nghe không?
Hàn Thành Nghiêu dừng bước lại, hơi nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt có sự lạnh lùng: Không muốn ở lại cũng phải ở lại.
Tần Tích chán nản, cô ngã chết mười tám đời mới gặp phải anh, anh đúng là bệnh thần kinh.
Hàn Thành Nghiêu vừa đi vào phòng khách, ngay sau đó một người đàn ông đi vào từ cánh cửa khác, nhìn Hàn Thành Nghiêu trên mặt có cung kính: Hàn tiên sinh, lão quỷ Hán Hưng đến Luân Đôn rồi, hơn nữa còn tổ chức một buổi đấu giá, muốn mời ngài tham dự vào ngày mai, có cần từ chối không?
Chu Sâm biết Hàn tiên sinh cũng không muốn hợp tác với lão quỷ Hán Hưng, vì người rất là *, như lạm dụng tinh dục với trẻ em, vì mục đích không chừa thủ đoạn nào, thậm chí không tiếc hy sinh vợ của mình, trước kia đã gởi lời mời nhiều lần cho Hàn tiên sinh, nhưng đều bị từ chối.
Hàn Thành Nghiêu suy nghĩ một chút nói: Không, tôi đi.
Hàn tiên sinh? Chu Sâm bất ngờ.
Trên mặt của anh lạnh lùng: Nếu lão quỷ đã tự mình đến đây, nhất định đoán được tôi chắc chắn sẽ tham dự, cho dù lần này tôi không đi, ông ta cũng sẽ nghĩ cách để cho tôi đi.
Vậy cần giúp ngài chuẩn bị bạn gái sao? Chu
Giữa hai người lại tiếp tục yên lặng, Tần Tích gãi đầu nghĩ tới bước tiếp theo nên làm cái gì, cô không thể ngồi chờ chết được, lúc này nhất định phải nghĩ cách rời đi mới được.
Ai da! Đột nhiên Tần Tích ôm bụng kêu rên một tiếng, Hàn Thành Nghiêu nghiêng đầu nhìn cô: Em làm sao vậy?
Tần Tích vẫn ôm bụng kêu đau: A! Bụng của tôi thật là đau, có thể là viêm ruột thừa cấp tính, anh mau tìm người đưa tôi đi bệnh viện, thật là đau! Thật sự rất đau!
Viêm ruột thừa cần phải đưa đến bệnh viện làm phẫu thuật, chỉ cần xe vừa chạy đến nội thành, cô có thể nghĩ cách chạy trốn, vì muốn chiếm được sự tin tưởng của Hàn Thành Nghiêu, Tần Tích càng thêm ra sức.
Hàn Thành Nghiêu nhìn cô mấy giây, sau đó khép lại tạp chí, nói với Lysa bên cạnh: Gọi bác sĩ chuẩn bị, lập tức làm phẫu thuật cho cô ấy.
Tần Tích sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh: Anh không đưa tôi đi bệnh viện?
Hàn Thành Nghiêu trả lời: Ở đây có phòng phẫu thuật, một viêm ruột thừa, không cần đưa đến bệnh viện phiền phức như vậy.
Lysa nghĩ rằng cần phải phẫu thuật cho Tần Tích, vội vàng muốn đi gọi bác sĩ, Tần Tích thấy tình cảnh này, không đi bệnh viện, cô còn làm cái rắm gì chứ, cô cũng không muốn để cho bác sĩ quỷ quái cắt một dao trên bụng của mình, cô gọi Lysa lại: Không . . . không cần. . . Giống như không còn đau nữa. . . Có thể chỉ là ăn quá no mà thôi. . .
Cô mới vừa nói xong, anh đột nhiên bắn tới một ánh mắt lạnh lẽo về phía cô, tim Tần Tích run lên khi thấy ánh mắt kia, cười thật to: Ha ha. . .
Em chính là muốn rời đi. Giọng Hàn Thành Nghiêu rất ngắn gọn, gần như là chắc chắc.
Tần Tích cứng rắn nhấn mạnh: Tôi mới vừa rồi bụng thật đau. . .
Lần sau đừng chơi trò lừa bịp này nữa.” Nói xong, Hàn Thành Nghiêu đứng lên chuẩn bị rời đi.
Anh biết mới vừa rồi cô đều là giả bộ? Người đàn ông này thật ra thì đã sớm nhìn thấu cô tất cả, thật sự là quá đáng sợ, thay vì chơi mưu kế với người khủng khiếp này, còn không bằng nói cho rõ ràng.
Bỗng dưng Tần Tích đuổi theo, giang hai cánh tay chắn đường anh đi, trên mặt có nghiêm túc: Hàn tiên sinh, tại sao anh không để cho tôi rời khỏi, tôi giống như không có đắc tội với anh?
Để cho em ở lại thì em ở lại đi! Hàn Thành Nghiêu vòng qua cô.
Tần Tích xoay người nhìn bóng lưng của anh quát: Nhưng tôi không muốn ở lại, tôi muốn rời đi, tôi muốn rời đi ngay lúc này, anh có nghe không?
Hàn Thành Nghiêu dừng bước lại, hơi nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt có sự lạnh lùng: Không muốn ở lại cũng phải ở lại.
Tần Tích chán nản, cô ngã chết mười tám đời mới gặp phải anh, anh đúng là bệnh thần kinh.
Hàn Thành Nghiêu vừa đi vào phòng khách, ngay sau đó một người đàn ông đi vào từ cánh cửa khác, nhìn Hàn Thành Nghiêu trên mặt có cung kính: Hàn tiên sinh, lão quỷ Hán Hưng đến Luân Đôn rồi, hơn nữa còn tổ chức một buổi đấu giá, muốn mời ngài tham dự vào ngày mai, có cần từ chối không?
Chu Sâm biết Hàn tiên sinh cũng không muốn hợp tác với lão quỷ Hán Hưng, vì người rất là *, như lạm dụng tinh dục với trẻ em, vì mục đích không chừa thủ đoạn nào, thậm chí không tiếc hy sinh vợ của mình, trước kia đã gởi lời mời nhiều lần cho Hàn tiên sinh, nhưng đều bị từ chối.
Hàn Thành Nghiêu suy nghĩ một chút nói: Không, tôi đi.
Hàn tiên sinh? Chu Sâm bất ngờ.
Trên mặt của anh lạnh lùng: Nếu lão quỷ đã tự mình đến đây, nhất định đoán được tôi chắc chắn sẽ tham dự, cho dù lần này tôi không đi, ông ta cũng sẽ nghĩ cách để cho tôi đi.
Vậy cần giúp ngài chuẩn bị bạn gái sao? Chu
/135
|