Một lát sau, Hàn Thành Nghiêu mở mắt, bên trong rất trong suốt, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tần Tích làm tổ ngủ bên cạnh, cho nên cô không thấy được khoé miệng anh cong lên.
Nhưng giấc ngủ này Tần Tích cũng không thoải mái, luôn nằm mơ thấy lời nói của Cố Mộ Nghiêm, trong lòng giống như kim châm vậy.
Tần Tích, em làm anh quá thất vọng!
Những lời này giống như là điệp khúc của một bài hát vậy.
**
Mặc dù người Cố Mộ Nghiêm ở trong bệnh viện, nhưng trong lòng anh vẫn luôn lo lắng cho Tần Tích, hận không được lập tức trở về tìm cô, nhưng tình hình Triệu Tử Diên không tốt lắm, giống như não chấn thương nhẹ, bây giờ đang chụp phim kiểm tra, anh đau khổ đứng trong hành lang, anh hi vọng nhanh chóng xác nhận Triệu Tử Diên không có việc gì.
Bác sĩ đẩy Triệu Tử Diên ra ngoài, Cố Mộ Nghiêm tiến lên hỏi, bác sĩ nói chấn thương sọ não nhẹ, cần nằm viện quan sát một chút.
Triệu Tử Diên vào ở trong phòng bệnh, Cố Mộ Nghiêm nộp tiền xong, lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, anh đã rời khỏi làng du lịch đã ba tiếng đồng hồ rồi, bây giờ anh muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy Triệu Tử Diên hôn mê nằm trên giường bệnh, anh lại có chút do dự, nhưng anh thật sự luôn lo lắng cho Tần Tích, anh muốn bản thân đi về xem một chút.
Đúng rồi, bây giờ tên nhóc Hà Diệc kia ở đây không phải sao?
Cố Mộ Nghiêm lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Hà Diệc, đoán chừng là hôm qua tên nhóc chơi suốt đêm, lúc nhận điện thoại lười biếng: Alô. . .
Bây giờ cậu ở đâu?
Hà Diệc lật người, mơ mơ màng màng nói: Khách sạn.
Cố Mộ Nghiêm nhíu nhíu mày: Cậu lập tức lái xe tới bệnh viện nằm, Triệu Tử Diên nhập viện rồi, cậu tới giúp tôi chăm sóc cô ta.
Hà Diệc sững sờ, lập tức tỉnh táo: Triệu Tử Diên nhập viện rồi sao?
Ừ.
Nghiêm trọng không?
Chấn thương sọ não nhẹ, cái trán chảy máu, cần nhập viện quan sát.
Hà Diệc lập tức ôm chăn cười đến vui vẻ: Ha ha, cuối cùng thì ông trời đã mở mắt, thu nhặt cô ta.
Hà Diệc!
Anh họ, em nói thật với anh, anh muốn em chăm sóc Triệu Tử Diên đó là điều không thể, đoán chừng em sẽ trực tiếp bỏ thuốc cho cô ta, đưa cô ta sớm lên đường một chút. Hà Diệc ôm chăn ngồi ở trên giường: Anh họ, sẽ không bởi vì Triệu Tử Diên, lại để chị dâu cậu một mình đi.
Cố Mộ Nghiêm trả lời: Cô ấy ở một mình trong khu du lịch.
Anh họ, anh không đúng rồi, mỗi lần anh đều bởi vì Triệu Tử Diên mà bỏ lại chị dâu một mình, anh có suy nghĩ đến cảm nhận của chị dâu hay không? Em cho anh biết, khi còn bé Triệu Tử Diên thích chơi một chiêu này, cô ta luôn giả vờ bệnh đáng thương, cô ta là người vì đạt được mục đích, đó là bằng mọi giá, vì vậy không nên tin tưởng cô ta. Trước kia Hà Diệc luôn yên lặng chịu thiệt thòi trước Triệu Tử Diên, cho nên từ đó về sau, anh thấy rõ bộ mặt thật của Triệu Tử Diên: Anh xem anh và chị dâu chân trước tới chỗ này, Triệu Tử Diên chân sau an vị máy bay tới, anh nói cô ta tồn tại tâm tư gì, rõ ràng chính là muốn phá hỏng tình cảm của anh và chị dâu, anh họ, ngàn vạn lần anh không được trúng kế đâu đấy!
Cậu rốt cuộc có đến không! Chuyện Hà Diệc nói anh đều biết hết, nhưng dù sao Triệu Tử Diên
Nhưng giấc ngủ này Tần Tích cũng không thoải mái, luôn nằm mơ thấy lời nói của Cố Mộ Nghiêm, trong lòng giống như kim châm vậy.
Tần Tích, em làm anh quá thất vọng!
Những lời này giống như là điệp khúc của một bài hát vậy.
**
Mặc dù người Cố Mộ Nghiêm ở trong bệnh viện, nhưng trong lòng anh vẫn luôn lo lắng cho Tần Tích, hận không được lập tức trở về tìm cô, nhưng tình hình Triệu Tử Diên không tốt lắm, giống như não chấn thương nhẹ, bây giờ đang chụp phim kiểm tra, anh đau khổ đứng trong hành lang, anh hi vọng nhanh chóng xác nhận Triệu Tử Diên không có việc gì.
Bác sĩ đẩy Triệu Tử Diên ra ngoài, Cố Mộ Nghiêm tiến lên hỏi, bác sĩ nói chấn thương sọ não nhẹ, cần nằm viện quan sát một chút.
Triệu Tử Diên vào ở trong phòng bệnh, Cố Mộ Nghiêm nộp tiền xong, lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, anh đã rời khỏi làng du lịch đã ba tiếng đồng hồ rồi, bây giờ anh muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy Triệu Tử Diên hôn mê nằm trên giường bệnh, anh lại có chút do dự, nhưng anh thật sự luôn lo lắng cho Tần Tích, anh muốn bản thân đi về xem một chút.
Đúng rồi, bây giờ tên nhóc Hà Diệc kia ở đây không phải sao?
Cố Mộ Nghiêm lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Hà Diệc, đoán chừng là hôm qua tên nhóc chơi suốt đêm, lúc nhận điện thoại lười biếng: Alô. . .
Bây giờ cậu ở đâu?
Hà Diệc lật người, mơ mơ màng màng nói: Khách sạn.
Cố Mộ Nghiêm nhíu nhíu mày: Cậu lập tức lái xe tới bệnh viện nằm, Triệu Tử Diên nhập viện rồi, cậu tới giúp tôi chăm sóc cô ta.
Hà Diệc sững sờ, lập tức tỉnh táo: Triệu Tử Diên nhập viện rồi sao?
Ừ.
Nghiêm trọng không?
Chấn thương sọ não nhẹ, cái trán chảy máu, cần nhập viện quan sát.
Hà Diệc lập tức ôm chăn cười đến vui vẻ: Ha ha, cuối cùng thì ông trời đã mở mắt, thu nhặt cô ta.
Hà Diệc!
Anh họ, em nói thật với anh, anh muốn em chăm sóc Triệu Tử Diên đó là điều không thể, đoán chừng em sẽ trực tiếp bỏ thuốc cho cô ta, đưa cô ta sớm lên đường một chút. Hà Diệc ôm chăn ngồi ở trên giường: Anh họ, sẽ không bởi vì Triệu Tử Diên, lại để chị dâu cậu một mình đi.
Cố Mộ Nghiêm trả lời: Cô ấy ở một mình trong khu du lịch.
Anh họ, anh không đúng rồi, mỗi lần anh đều bởi vì Triệu Tử Diên mà bỏ lại chị dâu một mình, anh có suy nghĩ đến cảm nhận của chị dâu hay không? Em cho anh biết, khi còn bé Triệu Tử Diên thích chơi một chiêu này, cô ta luôn giả vờ bệnh đáng thương, cô ta là người vì đạt được mục đích, đó là bằng mọi giá, vì vậy không nên tin tưởng cô ta. Trước kia Hà Diệc luôn yên lặng chịu thiệt thòi trước Triệu Tử Diên, cho nên từ đó về sau, anh thấy rõ bộ mặt thật của Triệu Tử Diên: Anh xem anh và chị dâu chân trước tới chỗ này, Triệu Tử Diên chân sau an vị máy bay tới, anh nói cô ta tồn tại tâm tư gì, rõ ràng chính là muốn phá hỏng tình cảm của anh và chị dâu, anh họ, ngàn vạn lần anh không được trúng kế đâu đấy!
Cậu rốt cuộc có đến không! Chuyện Hà Diệc nói anh đều biết hết, nhưng dù sao Triệu Tử Diên
/135
|