Tần Tích nhìn cô ta, lạnh lùng cười: Cô có tư cách gì mà nói những lời này với tôi, cút ra ngoài!
Người nên cút ra ngoài là cô. Triệu Tử Diên tức giận đứng lên.
Cô cút hay không cút! Tần Tích cầm cái gạt tàn thuốc trên tủ, một bộ nếu cô không đi thì ném tới.
Triệu Tử Diên cắn môi dưới, giận đến cả người run rẩy, lúc xoay người muốn đi ra ngoài, nhưng mắt thấy trong gương cửa được mở ra từ bên ngoài, trên mặt cô ta là nụ cười khinh bỉ, hạ thấp giọng: Tôi không ra thì cô có thể làm gì tôi, tôi chính là Cố thiếu phu nhân tương lai, nếu cô dám làm tổn thương tôi, anh Mộ Nghiêm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô, mà cô, chẳng qua là người có thói quen không biết xấu hổ! Chỉ là người phụ nữ quấn lấy đàn ông!
Tần Tích rất tức giận, ném cái gạt tàn thuốc trong tay về phía cô ta, thật ra thì cô chỉ muốn hù dọa Triệu Tử Diên một chút, hơn nữa cũng sẽ không có người ngốc nghếch như vậy, đứng ở đó chờ bị đánh, cô biết Triệu Tử Diên chắc chắn sẽ tránh, nhưng cô không ngghĩ rằng mình đã đoán sai, cái gạt tàn thuốc trúng ngay trán Triệu Tử Diên, sau đó rơi xuống mặt đất.
A ——! Triệu Tử Diên kêu thảm thiết, tay của cô ta che cái trán, máu chảy xuống qua kẽ hở ngón tay.
Cố Mộ Nghiêm đặt một phòng ở bên cạnh, muốn tới đây lấy quần áo đi tắm, vừa mới mở cửa ra thì mơ hồ nghe được trong phòng ngủ có người nói chuyện, đi tới cửa phòng ngủ thì nhìn thấy gạt tàn thuốc nện trúng cái trán của Triệu Tử Diên, trên mặt dính đầy máu.
Tử Diên! Nhìn thấy thân thể Triệu Tử Diên ngã xuống, Cố Mộ Nghiêm chạy tới tiếp được, ngẩng đầu nhìn Tần Tích ngồi ở trên giường, nhíu mày nói: Anh không biết chuyện gì xảy ra giữa các người, nhưng cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng không nên dùng gạt tàn thuốc đập người, Tần Tích, em thật sự làm anh quá thất vọng!”
Nói xong, Cố Mộ Nghiêm ôm Triệu Tử Diên nhanh chóng rời phòng.
Tần Tích ngổi ngẩn ngơ trên giường, hình như còn có chút không phản ứng kịp, cô ghét Triệu Tử Diên, nhưng cô chưa từng nghĩ tới gây tổn thương cô ta bằng cách này, mình thật không phải cố ý, hơn nữa tại sao Triệu Tử Diên lại không tránh, cô ta rõ ràng có thể né tránh mà.
Lời nói sau cùng mà Cố Mộ Nghiêm vẫn còn lượn lờ bên tai cô, thủy chung xua đi không được.
—— Tần Tích, em thật sự làm anh quá thất vọng!
Lúc này Tần Tích mới hiểu được tại sao Triệu Tử Diên không tránh, bởi vì cô ta chính là muốn Cố Mộ Nghiêm thấy một màn như vậy, để cho Cố Mộ Nghiêm hiểu lầm cô, Tần Tích cảm thấy cả người rất lạnh, giống như rơi vào trong hầm băng.
Cô làm cho anh thất vọng, anh mang theo Triệu Tử Diên đi rồi, để lại một mình cô ở đây.
Đúng vậy, Triệu Tử Diên tuỳ hứng, mà dù sao biết Cố Mộ Nghiêm lâu như vậy, Triệu Tử Diên có vị trí ở Cố Mộ Nghiêm, hơn nữa bây giờ cô và Cố Mộ Nghiêm đã không có bất kỳ quan hệ gì rồi, anh nói qua sẽ hủy bỏ hôn ước, tại sao anh có thể bỏ mặc cô, thay vì ngồi ở đây chờ bị anh đuổi đi, không bằng cô tự giác một chút, chủ động rời đi, ít nhất cô còn có thể giữ một chút tự trọng cuối cùng.
Đồ của cô phần lớn là còn ở trong trang viên, chỉ mang theo mấy bộ quần áo đến đây, nhưng nếu cô muốn trở về nước, nhất định phải lấy được hộ chiếu, Tần Tích nhanh chóng xuống giường, sắp xếp đơn giản một ít đồ vật rồi đi ra bên ngoài.
Bác
Người nên cút ra ngoài là cô. Triệu Tử Diên tức giận đứng lên.
Cô cút hay không cút! Tần Tích cầm cái gạt tàn thuốc trên tủ, một bộ nếu cô không đi thì ném tới.
Triệu Tử Diên cắn môi dưới, giận đến cả người run rẩy, lúc xoay người muốn đi ra ngoài, nhưng mắt thấy trong gương cửa được mở ra từ bên ngoài, trên mặt cô ta là nụ cười khinh bỉ, hạ thấp giọng: Tôi không ra thì cô có thể làm gì tôi, tôi chính là Cố thiếu phu nhân tương lai, nếu cô dám làm tổn thương tôi, anh Mộ Nghiêm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô, mà cô, chẳng qua là người có thói quen không biết xấu hổ! Chỉ là người phụ nữ quấn lấy đàn ông!
Tần Tích rất tức giận, ném cái gạt tàn thuốc trong tay về phía cô ta, thật ra thì cô chỉ muốn hù dọa Triệu Tử Diên một chút, hơn nữa cũng sẽ không có người ngốc nghếch như vậy, đứng ở đó chờ bị đánh, cô biết Triệu Tử Diên chắc chắn sẽ tránh, nhưng cô không ngghĩ rằng mình đã đoán sai, cái gạt tàn thuốc trúng ngay trán Triệu Tử Diên, sau đó rơi xuống mặt đất.
A ——! Triệu Tử Diên kêu thảm thiết, tay của cô ta che cái trán, máu chảy xuống qua kẽ hở ngón tay.
Cố Mộ Nghiêm đặt một phòng ở bên cạnh, muốn tới đây lấy quần áo đi tắm, vừa mới mở cửa ra thì mơ hồ nghe được trong phòng ngủ có người nói chuyện, đi tới cửa phòng ngủ thì nhìn thấy gạt tàn thuốc nện trúng cái trán của Triệu Tử Diên, trên mặt dính đầy máu.
Tử Diên! Nhìn thấy thân thể Triệu Tử Diên ngã xuống, Cố Mộ Nghiêm chạy tới tiếp được, ngẩng đầu nhìn Tần Tích ngồi ở trên giường, nhíu mày nói: Anh không biết chuyện gì xảy ra giữa các người, nhưng cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng không nên dùng gạt tàn thuốc đập người, Tần Tích, em thật sự làm anh quá thất vọng!”
Nói xong, Cố Mộ Nghiêm ôm Triệu Tử Diên nhanh chóng rời phòng.
Tần Tích ngổi ngẩn ngơ trên giường, hình như còn có chút không phản ứng kịp, cô ghét Triệu Tử Diên, nhưng cô chưa từng nghĩ tới gây tổn thương cô ta bằng cách này, mình thật không phải cố ý, hơn nữa tại sao Triệu Tử Diên lại không tránh, cô ta rõ ràng có thể né tránh mà.
Lời nói sau cùng mà Cố Mộ Nghiêm vẫn còn lượn lờ bên tai cô, thủy chung xua đi không được.
—— Tần Tích, em thật sự làm anh quá thất vọng!
Lúc này Tần Tích mới hiểu được tại sao Triệu Tử Diên không tránh, bởi vì cô ta chính là muốn Cố Mộ Nghiêm thấy một màn như vậy, để cho Cố Mộ Nghiêm hiểu lầm cô, Tần Tích cảm thấy cả người rất lạnh, giống như rơi vào trong hầm băng.
Cô làm cho anh thất vọng, anh mang theo Triệu Tử Diên đi rồi, để lại một mình cô ở đây.
Đúng vậy, Triệu Tử Diên tuỳ hứng, mà dù sao biết Cố Mộ Nghiêm lâu như vậy, Triệu Tử Diên có vị trí ở Cố Mộ Nghiêm, hơn nữa bây giờ cô và Cố Mộ Nghiêm đã không có bất kỳ quan hệ gì rồi, anh nói qua sẽ hủy bỏ hôn ước, tại sao anh có thể bỏ mặc cô, thay vì ngồi ở đây chờ bị anh đuổi đi, không bằng cô tự giác một chút, chủ động rời đi, ít nhất cô còn có thể giữ một chút tự trọng cuối cùng.
Đồ của cô phần lớn là còn ở trong trang viên, chỉ mang theo mấy bộ quần áo đến đây, nhưng nếu cô muốn trở về nước, nhất định phải lấy được hộ chiếu, Tần Tích nhanh chóng xuống giường, sắp xếp đơn giản một ít đồ vật rồi đi ra bên ngoài.
Bác
/135
|