Cố Mộ Nghiêm thấy Triệu Tử Diên ho khan, nên nói với cô ta: Để tôi, cô đi bên cạnh nghỉ ngơi một chút.
Triệu Tử Diên lắc đầu: Không sao, em có thể giúp anh.
Cố Mộ Nghiêm không nói gì nữa, mà đi tới bên người Tần Tích: Sao thế? Cũng không có một chút tinh thần nào, không phải em muốn đến đó chơi sao?
Tôi chỉ muốn ngủ một chút mà thôi, không cần phải để ý đến tôi.
Tần Tích không thể phủ nhận, vừa mới nhìn thấy bọn họ một người chuyển đồ, một người sắp xếp đồ, trong lòng cô đặc biệt khó chịu, cho nên lúc Cố Mộ Nghiêm tới hỏi cô, giọng điệu của cô có chút lạnh nhạt.
Cố Mộ Nghiêm nhìn Tần Tích, thở dài một cái, sau đó lại tiếp tục đi sắp xếp hành lý, chẳng bao lâu đã sắp xếp xong, anh mở cửa xe ghế trước ra rồi nói với Tần Tích: Lên xe thôi.
Anh Mộ Nghiêm, em có thể ngồi ghế trước không, ngồi phía sau em sẽ say xe. Triệu Tử Diên đi nhanh tới.
Tần Tích cũng lười tranh giành với Triệu Tử Diên, cô ngồi phía sau vừa đúng lúc có thể ngủ, cho nên liền mở cửa phía sau ngồi lên.
Cố Mộ Nghiêm khẽ nhíu mày, hình như không đồng ý việc làm của Tần Tích, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, Triệu Tử Diên ngồi kế bên người lái, lúc nịt dây nịt an toàn thì trong mắt xẹt qua nụ cười âm hiểm.
Ghế trước là dành cho bà xã ngồi, Tần Tích làm gì có tư cách ngồi ở đây.
Thỉnh thoảng Cố Mộ Nghiêm xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía Tần Tích, phát hiện chân mày của cô nhíu lại, cho nên anh dừng xe quay đầu lại hỏi cô: Có chỗ nào không khỏe hay không?
Tần Tích ngượng ngùng nói: Không phải, chính là cảm thấy ngồi không quá thoải mái, anh không cần quan tâm tôi, lái xe đi.
Cố Mộ Nghiêm nhìn về phía Triệu Tử Diên, Triệu Tử Diên vội vàng nói: Anh Mộ Nghiêm, em ngồi phía sau thật sự sẽ say xe.
Vậy em kiên trì một chút, sẽ đến nơi rất nhanh thôi. Cố Mộ Nghiêm quay đầu nói với Tần Tích.
Ừ. Tần Tích gật đầu một cái, sau đó tìm một vị trí, từ từ nhắm mắt lại, gần đây cô sao thế, trước đây điều kiện khó khăn như vậy, cô vẫn sống được, còn bây giờ trôi qua rất thoải mái, cô lại cảm thấy khó chịu, quả nhiên, người vừa bắt đầu hưởng thụ sẽ trở nên hư hỏng mà.
Triệu Tử Diên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, thỉnh thoảng quan tâm: Anh Mộ Nghiêm, anh muốn uống nước hay không?
Cố Mộ Nghiêm lịch sự từ chối: Không cần, cám ơn.
Vậy anh có muốn ăn gì không, em có mang theo một chút thức ăn trong túi xách.
Tử Diên, thật sự không cần.
Trong lòng Triệu Tử Diên có chút khó chịu, không phải bởi vì sự từ chối của anh, mà bởi vì anh khách sáo và lạnh nhạt, anh không bao giờ nói cám ơn với Tần Tích, sự chênh lệch này như vướng mắc và sinh trưởng ở trong lòng Triệu Tử Diên, cô ta sẽ không bỏ qua, một ngày nào đó, anh Mộ Nghiêm sẽ phát hiện cô ta tốt hơn gấp trăm lần so với Tần Tích, cô ta mới thích hợp với anh nhất.
Đến nơi, bên ngoài rơi xuống từng giọt mưa nhỏ, bầu trời che lên một lớp sương mù, nơi này đều là nhà trệt, cho nên phòng ốc phân bố rất rộng rãi, đi từ bãi đậu xe đến nơi dừng chân mất hai phút đồng hồ.
Cố Mộ Nghiêm cầm hai cái ô, đưa một cái cho Triệu Tử Diên, Triệu Tử Diên chính là muốn vui mừng nói cảm ơn thì lại phát hiện Cố Mộ Nghiêm mở một cái ô khác đưa cho Tần
Triệu Tử Diên lắc đầu: Không sao, em có thể giúp anh.
Cố Mộ Nghiêm không nói gì nữa, mà đi tới bên người Tần Tích: Sao thế? Cũng không có một chút tinh thần nào, không phải em muốn đến đó chơi sao?
Tôi chỉ muốn ngủ một chút mà thôi, không cần phải để ý đến tôi.
Tần Tích không thể phủ nhận, vừa mới nhìn thấy bọn họ một người chuyển đồ, một người sắp xếp đồ, trong lòng cô đặc biệt khó chịu, cho nên lúc Cố Mộ Nghiêm tới hỏi cô, giọng điệu của cô có chút lạnh nhạt.
Cố Mộ Nghiêm nhìn Tần Tích, thở dài một cái, sau đó lại tiếp tục đi sắp xếp hành lý, chẳng bao lâu đã sắp xếp xong, anh mở cửa xe ghế trước ra rồi nói với Tần Tích: Lên xe thôi.
Anh Mộ Nghiêm, em có thể ngồi ghế trước không, ngồi phía sau em sẽ say xe. Triệu Tử Diên đi nhanh tới.
Tần Tích cũng lười tranh giành với Triệu Tử Diên, cô ngồi phía sau vừa đúng lúc có thể ngủ, cho nên liền mở cửa phía sau ngồi lên.
Cố Mộ Nghiêm khẽ nhíu mày, hình như không đồng ý việc làm của Tần Tích, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, Triệu Tử Diên ngồi kế bên người lái, lúc nịt dây nịt an toàn thì trong mắt xẹt qua nụ cười âm hiểm.
Ghế trước là dành cho bà xã ngồi, Tần Tích làm gì có tư cách ngồi ở đây.
Thỉnh thoảng Cố Mộ Nghiêm xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía Tần Tích, phát hiện chân mày của cô nhíu lại, cho nên anh dừng xe quay đầu lại hỏi cô: Có chỗ nào không khỏe hay không?
Tần Tích ngượng ngùng nói: Không phải, chính là cảm thấy ngồi không quá thoải mái, anh không cần quan tâm tôi, lái xe đi.
Cố Mộ Nghiêm nhìn về phía Triệu Tử Diên, Triệu Tử Diên vội vàng nói: Anh Mộ Nghiêm, em ngồi phía sau thật sự sẽ say xe.
Vậy em kiên trì một chút, sẽ đến nơi rất nhanh thôi. Cố Mộ Nghiêm quay đầu nói với Tần Tích.
Ừ. Tần Tích gật đầu một cái, sau đó tìm một vị trí, từ từ nhắm mắt lại, gần đây cô sao thế, trước đây điều kiện khó khăn như vậy, cô vẫn sống được, còn bây giờ trôi qua rất thoải mái, cô lại cảm thấy khó chịu, quả nhiên, người vừa bắt đầu hưởng thụ sẽ trở nên hư hỏng mà.
Triệu Tử Diên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, thỉnh thoảng quan tâm: Anh Mộ Nghiêm, anh muốn uống nước hay không?
Cố Mộ Nghiêm lịch sự từ chối: Không cần, cám ơn.
Vậy anh có muốn ăn gì không, em có mang theo một chút thức ăn trong túi xách.
Tử Diên, thật sự không cần.
Trong lòng Triệu Tử Diên có chút khó chịu, không phải bởi vì sự từ chối của anh, mà bởi vì anh khách sáo và lạnh nhạt, anh không bao giờ nói cám ơn với Tần Tích, sự chênh lệch này như vướng mắc và sinh trưởng ở trong lòng Triệu Tử Diên, cô ta sẽ không bỏ qua, một ngày nào đó, anh Mộ Nghiêm sẽ phát hiện cô ta tốt hơn gấp trăm lần so với Tần Tích, cô ta mới thích hợp với anh nhất.
Đến nơi, bên ngoài rơi xuống từng giọt mưa nhỏ, bầu trời che lên một lớp sương mù, nơi này đều là nhà trệt, cho nên phòng ốc phân bố rất rộng rãi, đi từ bãi đậu xe đến nơi dừng chân mất hai phút đồng hồ.
Cố Mộ Nghiêm cầm hai cái ô, đưa một cái cho Triệu Tử Diên, Triệu Tử Diên chính là muốn vui mừng nói cảm ơn thì lại phát hiện Cố Mộ Nghiêm mở một cái ô khác đưa cho Tần
/135
|