Edit: Sun520
Đột nhiên Tần Tích ôm bụng ngồi chồm hổm trên mặt đất, Cố Mộ Nghiêm vội vàng tiến lên, trong mắt có lo lắng: Em làm sao vậy? Nơi đó không thoải mái?
Cô biết dùng một chiêu này có vẻ hèn hạ, nhưng đây là cách nhanh nhất khiến Cố Mộ Nghiêm không mắng hành động này của cô nữa, hơn nữa cô cũng chưa ăn cơm tối, dạ dày thật sự có chút khó chịu, cho nên cô thuận thế giả bộ đau bụng.
Bụng. . . Không thoải mái. . .
Cố Mộ Nghiêm ôm cô lên, vẻ mặt khẩn trương và lo lắng: Tên nhóc Hà Diệc kia chắc chắn đưa em đi ăn đồ không sạch sẽ rồi, anh đưa em đi bệnh viện.
Không . . . không. . . Không cần đi bệnh viện, đi về nghỉ một chút là được. Tần Tích vội vàng ngăn anh lại, đi bệnh viện sẽ bị lộ ngay.
Lần này Cố Mộ Nghiêm không có theo ý cô, ôm cô đi tới xe: Không được, vẫn là kiểm tra một chút anh sẽ yên tâm hơn.
Tần Tích nắm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh: Thật sự. . . Không cần, bây giờ tôi cảm thấy bụng. . . Giống như không có khó chịu như mới vừa rồi nữa.
Thấy cô đặc biệt bài xích đi bệnh viện, Cố Mộ Nghiêm cúi đầu nhìn kỹ cô, ánh mắt sắc bén này làm cho Tần Tích chột dạ, vội vàng trốn sang bên cạnh, sự chột dạ của cô không có thoát khỏi con mắt của Cố Mộ Nghiêm, bỗng dưng anh thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái này lại dám dùng chiêu này với anh, Cố Mộ Nghiêm thiếu chút nữa giận đến giơ chân: Thật sự không thoải mái?
Cho thêm cô gái này một cơ hội nữa.
Tần Tích biết mới vừa rồi anh thật sự lo lắng cho mình, không thể kéo dài lừa gạt này nữa, nhỏ giọng nói: Tôi đói rồi, cho nên dạ dày có chút khó chịu.
Cố Mộ Nghiêm nhíu chặt chân mày: Đói bụng? Hà Diệc không đưa em đi ăn cơm sao? Vậy các em đi ra ngoài làm cái gì?
Dĩ nhiên Tần Tích không thể nói sự thật, suy nghĩ một chút nói: Cậu ấy có đưa tôi đi ăn cơm, nhưng tôi ăn không quen những thức ăn kia, cho nên ăn không có bao nhiêu, vốn là tôi muốn trở về sớm chút, nhưng lúc ăn cơm Hà Diệc gặp bạn của cậu ấy, cho nên trì hoãn một ít thời gian, tôi muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng điện thoại Hà Diệc lại hết pin, tôi không cố ý về muộn như thế này, lần sau sẽ không như vậy nữa, Cố Mộ Nghiêm, anh không được tức giận!
Cô không phải cố ý không nói cho anh biết chuyện đã xảy ra tối nay, chỉ sợ anh tức giận, hơn nữa bây giờ cô cũng không có việc gì, cho nên muốn hoá nhỏ chuyện giữa trưa, chuyện nhỏ hóa không thì tốt hơn.
Cố Mộ Nghiêm thấy dáng vẻ cô khiêm tốn nhận lỗi, trong lòng hết giận một chút: Lần sau đi ra ngoài nhất định phải mang theo điện thoại di động, còn nữa, không được trở về muộn như vậy, nghe chưa?
Tần Tích vội vàng gật đầu, chỉ cần anh không tức giận, anh nói cái gì chính là cái đó.
Đi về. Cố Mộ Nghiêm nắm tay của cô đi vào, Tần Tích không có phản kháng, ngoan ngoãn đi theo anh.
Nhưng mới đi vào đã nhìn thấy Triệu Tử Diên đi
Đột nhiên Tần Tích ôm bụng ngồi chồm hổm trên mặt đất, Cố Mộ Nghiêm vội vàng tiến lên, trong mắt có lo lắng: Em làm sao vậy? Nơi đó không thoải mái?
Cô biết dùng một chiêu này có vẻ hèn hạ, nhưng đây là cách nhanh nhất khiến Cố Mộ Nghiêm không mắng hành động này của cô nữa, hơn nữa cô cũng chưa ăn cơm tối, dạ dày thật sự có chút khó chịu, cho nên cô thuận thế giả bộ đau bụng.
Bụng. . . Không thoải mái. . .
Cố Mộ Nghiêm ôm cô lên, vẻ mặt khẩn trương và lo lắng: Tên nhóc Hà Diệc kia chắc chắn đưa em đi ăn đồ không sạch sẽ rồi, anh đưa em đi bệnh viện.
Không . . . không. . . Không cần đi bệnh viện, đi về nghỉ một chút là được. Tần Tích vội vàng ngăn anh lại, đi bệnh viện sẽ bị lộ ngay.
Lần này Cố Mộ Nghiêm không có theo ý cô, ôm cô đi tới xe: Không được, vẫn là kiểm tra một chút anh sẽ yên tâm hơn.
Tần Tích nắm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh: Thật sự. . . Không cần, bây giờ tôi cảm thấy bụng. . . Giống như không có khó chịu như mới vừa rồi nữa.
Thấy cô đặc biệt bài xích đi bệnh viện, Cố Mộ Nghiêm cúi đầu nhìn kỹ cô, ánh mắt sắc bén này làm cho Tần Tích chột dạ, vội vàng trốn sang bên cạnh, sự chột dạ của cô không có thoát khỏi con mắt của Cố Mộ Nghiêm, bỗng dưng anh thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái này lại dám dùng chiêu này với anh, Cố Mộ Nghiêm thiếu chút nữa giận đến giơ chân: Thật sự không thoải mái?
Cho thêm cô gái này một cơ hội nữa.
Tần Tích biết mới vừa rồi anh thật sự lo lắng cho mình, không thể kéo dài lừa gạt này nữa, nhỏ giọng nói: Tôi đói rồi, cho nên dạ dày có chút khó chịu.
Cố Mộ Nghiêm nhíu chặt chân mày: Đói bụng? Hà Diệc không đưa em đi ăn cơm sao? Vậy các em đi ra ngoài làm cái gì?
Dĩ nhiên Tần Tích không thể nói sự thật, suy nghĩ một chút nói: Cậu ấy có đưa tôi đi ăn cơm, nhưng tôi ăn không quen những thức ăn kia, cho nên ăn không có bao nhiêu, vốn là tôi muốn trở về sớm chút, nhưng lúc ăn cơm Hà Diệc gặp bạn của cậu ấy, cho nên trì hoãn một ít thời gian, tôi muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng điện thoại Hà Diệc lại hết pin, tôi không cố ý về muộn như thế này, lần sau sẽ không như vậy nữa, Cố Mộ Nghiêm, anh không được tức giận!
Cô không phải cố ý không nói cho anh biết chuyện đã xảy ra tối nay, chỉ sợ anh tức giận, hơn nữa bây giờ cô cũng không có việc gì, cho nên muốn hoá nhỏ chuyện giữa trưa, chuyện nhỏ hóa không thì tốt hơn.
Cố Mộ Nghiêm thấy dáng vẻ cô khiêm tốn nhận lỗi, trong lòng hết giận một chút: Lần sau đi ra ngoài nhất định phải mang theo điện thoại di động, còn nữa, không được trở về muộn như vậy, nghe chưa?
Tần Tích vội vàng gật đầu, chỉ cần anh không tức giận, anh nói cái gì chính là cái đó.
Đi về. Cố Mộ Nghiêm nắm tay của cô đi vào, Tần Tích không có phản kháng, ngoan ngoãn đi theo anh.
Nhưng mới đi vào đã nhìn thấy Triệu Tử Diên đi
/135
|