Edit: Sun520
Cuối cùng thì người đàn ông ngồi trên ghế salon cũng có hành động, bởi vì Tần Tích rõ ràng cảm nhận được trong bóng tối xuất hiện một ánh mắt sắc bén rơi trên mặt của cô.
Nếu nói cô không sợ chút nào, đó là giả, thứ nhất cô có thể nói lời này, quả thật sẽ bị Phương Luân phát cáu nhìn chằm chằm cô ngay, thứ hai cô đang đánh cuộc, đánh cuộc người đàn ông này sẽ không giống người không có nhân tính như Phương Luân, biết cô là bị buộc đến, có thể sẽ giơ cao đánh khẽ tha cho cô lần này.
Lúc đầu cô nghĩ chờ đợi Hà Diệc tìm Cố Mộ Nghiêm tới cứu mình, nhưng cô cảm thấy nước xa không cứu được lửa gần, cho nên mọi việc vẫn dựa vào chính mình là tốt hơn.
Nhưng cũng không biết cuối cùng thì cô có thành công hay không, nếu như cược sai, cô có thể sẽ bị chết thảm hại hơn.
Trong không khí vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng Tần Tích biết ánh mắt kia cũng không có dời đi, không phải Phương Luân nói anh ta biết tiếng Trung Quốc hay sao? Dù sao cũng đã có phản ứng rồi, rốt cuộc là muốn chém giết muốn róc thịt hay làm thế nào, Tần #Sun520.ddllqqdd#Tích lại mở miệng một lần nữa, nhưng lần này lời nói hơi chậm hoà nhã hơn một chút.
Hàn tiên sinh, tôi chỉ đến đây du lịch, cha mẹ của tôi vẫn chờ tôi trở về, tôi hi vọng anh giơ cao đánh khẽ tha cho tôi một mạng, tôi rất biết ơn. . . . . .
Tần Tích mới vừa nói xong, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động, sau đó cửa phòng được mở ra, bên ngoài một người tiến vào, đi tới bên người Phương Luân, dường như nói gì đó, chân mày Phương Luân lập tức nhíu lại.
Hà Diệc vốn định cùng bạn uống một ly rượu rồi sẽ trở lại, nhưng uống uống đến đã, cho đến khi uống đầy bụng rượu mới đi toilet, sau đó mới chợt nhớ tới Tần Tích vẫn còn ở phòng bao, anh ảo não vỗ mình một cái, nhanh chóng đi về phía phòng bao, nhưng nào biết vừa đẩy cửa phòng ra, Hà Diệc sợ đến nỗi máu cũng ngừng chảy, ghế thì ngã dưới đất, cái ly cũng nghiêng ngã trên bàn, Hà Diệc nhìn một cái cũng biết chắc chắn Tần Tích gặp phải chuyện gì, anh lập tức vội vàng đi tìm người bạn kia.
Thế lực của gia tộc anh không có ở nước Anh, nhưng gia tộc của một người bạn của anh rất có lực ảnh hưởng ở nước Anh, cho nên phải để bạn của anh ra mặt, ông chủ của nhà hàng chăc chắn sẽ nể tình, để cho anh kiểm tra máy quay.
Vừa nhìn thấy máy quay, Hà Diệc đã nhìn thấy Tần Tích bị đưa đến tầng trên, mà người đàn ông đi phía trước, anh vừa vặn biết.
Phương Luân đáng chết, lại dám động đến chị dâu của anh.
Hà Diệc không dám chậm trễ chút nào, lập tức lao ra phòng khỏi điều khiển đi lên tầng trên, nếu chị dâu thật xảy ra chuyện ở đây, chắc chắn anh họ không thể không phế anh, nghĩ tới lúc anh họ nổi giận khiếp người thế nào, Hà Diệc đột nhiên lạnh run một cái.
Hà Diệc vừa đến cửa phòng bao đã không dằn nổi làm cho người ta đi vào gọi Phương Luân, người bên ngoài thấy anh hung dữ, sợ khí thế của anh, nên ngoan ngoãn đi vào.
Phương Luân phất tay một cái ý bảo thuộc hạ lui ra, sau đó anh ta nói với người đàn ông trên ghế sa lon: Hàn tiên sinh, trước tiên tôi xin lỗi không tiếp được.
Hà Diệc vừa nhìn thấy Phương Luân đi ra, xông lên níu lấy cổ áo anh ta, Phương Luân mỉm cười nhìn anh: Hà thiếu gia, anh đang làm cái gì vậy?
Hà Diệc được sinh ra trong một gia đình quân đội, tổ tông lại có công lớn khi khai quốc, bây giờ cha mẹ cũng đảm nhiệm chức vị quan trọng trong chính phủ, trong số những người thân có một vị trí then chốt ở trong hai giới chính phủ và doanh nghiệp, có bối cảnh rất lớn, không thể khinh thường, cho nên dĩ nhiên là Phương Luân biết Hà Diệc, bọn họ làm việc này, không muốn đắc tội nhất chính là người có nền tảng chính trị.
Trong ngày thường, hai người nước giếng không phạm nước sông, thỉnh thoảng gặp mặt ở một số trường hợp, cũng có thể uống một ly.
Hà Diệc lạnh lùng nói: Cậu hỏi tôi làm
Cuối cùng thì người đàn ông ngồi trên ghế salon cũng có hành động, bởi vì Tần Tích rõ ràng cảm nhận được trong bóng tối xuất hiện một ánh mắt sắc bén rơi trên mặt của cô.
Nếu nói cô không sợ chút nào, đó là giả, thứ nhất cô có thể nói lời này, quả thật sẽ bị Phương Luân phát cáu nhìn chằm chằm cô ngay, thứ hai cô đang đánh cuộc, đánh cuộc người đàn ông này sẽ không giống người không có nhân tính như Phương Luân, biết cô là bị buộc đến, có thể sẽ giơ cao đánh khẽ tha cho cô lần này.
Lúc đầu cô nghĩ chờ đợi Hà Diệc tìm Cố Mộ Nghiêm tới cứu mình, nhưng cô cảm thấy nước xa không cứu được lửa gần, cho nên mọi việc vẫn dựa vào chính mình là tốt hơn.
Nhưng cũng không biết cuối cùng thì cô có thành công hay không, nếu như cược sai, cô có thể sẽ bị chết thảm hại hơn.
Trong không khí vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng Tần Tích biết ánh mắt kia cũng không có dời đi, không phải Phương Luân nói anh ta biết tiếng Trung Quốc hay sao? Dù sao cũng đã có phản ứng rồi, rốt cuộc là muốn chém giết muốn róc thịt hay làm thế nào, Tần #Sun520.ddllqqdd#Tích lại mở miệng một lần nữa, nhưng lần này lời nói hơi chậm hoà nhã hơn một chút.
Hàn tiên sinh, tôi chỉ đến đây du lịch, cha mẹ của tôi vẫn chờ tôi trở về, tôi hi vọng anh giơ cao đánh khẽ tha cho tôi một mạng, tôi rất biết ơn. . . . . .
Tần Tích mới vừa nói xong, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động, sau đó cửa phòng được mở ra, bên ngoài một người tiến vào, đi tới bên người Phương Luân, dường như nói gì đó, chân mày Phương Luân lập tức nhíu lại.
Hà Diệc vốn định cùng bạn uống một ly rượu rồi sẽ trở lại, nhưng uống uống đến đã, cho đến khi uống đầy bụng rượu mới đi toilet, sau đó mới chợt nhớ tới Tần Tích vẫn còn ở phòng bao, anh ảo não vỗ mình một cái, nhanh chóng đi về phía phòng bao, nhưng nào biết vừa đẩy cửa phòng ra, Hà Diệc sợ đến nỗi máu cũng ngừng chảy, ghế thì ngã dưới đất, cái ly cũng nghiêng ngã trên bàn, Hà Diệc nhìn một cái cũng biết chắc chắn Tần Tích gặp phải chuyện gì, anh lập tức vội vàng đi tìm người bạn kia.
Thế lực của gia tộc anh không có ở nước Anh, nhưng gia tộc của một người bạn của anh rất có lực ảnh hưởng ở nước Anh, cho nên phải để bạn của anh ra mặt, ông chủ của nhà hàng chăc chắn sẽ nể tình, để cho anh kiểm tra máy quay.
Vừa nhìn thấy máy quay, Hà Diệc đã nhìn thấy Tần Tích bị đưa đến tầng trên, mà người đàn ông đi phía trước, anh vừa vặn biết.
Phương Luân đáng chết, lại dám động đến chị dâu của anh.
Hà Diệc không dám chậm trễ chút nào, lập tức lao ra phòng khỏi điều khiển đi lên tầng trên, nếu chị dâu thật xảy ra chuyện ở đây, chắc chắn anh họ không thể không phế anh, nghĩ tới lúc anh họ nổi giận khiếp người thế nào, Hà Diệc đột nhiên lạnh run một cái.
Hà Diệc vừa đến cửa phòng bao đã không dằn nổi làm cho người ta đi vào gọi Phương Luân, người bên ngoài thấy anh hung dữ, sợ khí thế của anh, nên ngoan ngoãn đi vào.
Phương Luân phất tay một cái ý bảo thuộc hạ lui ra, sau đó anh ta nói với người đàn ông trên ghế sa lon: Hàn tiên sinh, trước tiên tôi xin lỗi không tiếp được.
Hà Diệc vừa nhìn thấy Phương Luân đi ra, xông lên níu lấy cổ áo anh ta, Phương Luân mỉm cười nhìn anh: Hà thiếu gia, anh đang làm cái gì vậy?
Hà Diệc được sinh ra trong một gia đình quân đội, tổ tông lại có công lớn khi khai quốc, bây giờ cha mẹ cũng đảm nhiệm chức vị quan trọng trong chính phủ, trong số những người thân có một vị trí then chốt ở trong hai giới chính phủ và doanh nghiệp, có bối cảnh rất lớn, không thể khinh thường, cho nên dĩ nhiên là Phương Luân biết Hà Diệc, bọn họ làm việc này, không muốn đắc tội nhất chính là người có nền tảng chính trị.
Trong ngày thường, hai người nước giếng không phạm nước sông, thỉnh thoảng gặp mặt ở một số trường hợp, cũng có thể uống một ly.
Hà Diệc lạnh lùng nói: Cậu hỏi tôi làm
/135
|