Trong phút chốc Tần Tích thấy phụ nữ trung niên đó, mắt miệng khô khốc, cô còn chưa kịp phản ứng, nước mắt đã chảy xuống, cô giơ tay lên lau lau rồi hạ xuống, có chút luống cuống nói: Chuyện gì xảy ra?
Bà ấy là mẹ nuôi dưỡng em hơn hai mươi năm, ba năm trước đây, sau khi em mất tích không lâu, bà bởi vì bi thương quá độ, lúc băng qua đường gặp phải tai nạn xe cộ, sau đó thành người sống đời sống thực vật.
Thật ra thì Cố Mộ Nghiêm còn có một chuyện che giấu Tần Tích, lúc trước anh biết Tần Tích không phải là con gái ruột của Tiếu Nghệ, cho nên sai Vạn Kiệt đi điều tra thân thế của Tần Tích, một năm trước, Vạn Kiệt tra được thân thế của Tần Tích, Tiếu Nghệ vốn là người giúp việc của nhà họ Lạc, gả vào nhà họ Tần không lâu, nhà họ Lạc bị diệt môn, hết sức nguy hiểm, phu nhân nhà họ Lạc từ Nhật Bản sinh non Lạc Tích, cũng chính là Tần Tích bây giờ lén đến Phượng Thành Trung Quốc giao cho Tiếu Nghệ, Tiếu Nghệ vì giữ lại Lạc Tích, không tiếc giả mang thai, sau đó đưa Lạc Tích về nhà họ Tần, mà môn hộ của cha mẹ Tần Tích đều chết hết, anh trai Lạc Thiên bởi vì tham gia trại hè cho nên tránh được một kiếp nạn, biết được cả nhà diệt môn, Lạc Thiên thề muốn báo thù, cho nên gia nhập tổ chức sát thủ cao cấp thế giới, hơn nữa được lão đại bồi dưỡng thành người thừa kế, những năm này Lạc Thiên luôn tìm kiếm em gái Lạc Tích của mình, năm đó mẹ Lạc vì sợ kẻ thù truy tìm tung tích của Lạc Tích, cho nên bà xóa đi tất cả dấu vết, vì vậy mà Lạc Thiên vẫn không tìm được Lạc Tích, theo Cố Mộ Nghiêm suy đoán, sau khi Tần Tích mất tích Lạc Thiên mới tìm được cô, hơn nữa còn nhận nhau.
Mặc dù Tần Tích cũng không nhớ nổi chút gì, nhưng trong lòng cũng rất rõ ràng hiện ra đau lòng, cô ngồi ở trong phòng bệnh cùng Tiếu Nghệ một lúc lâu mới rời đi.
Sau khi rời bệnh viện, Cố Mộ Nghiêm mang theo Tần Tích trở về nhà cũ của cô, nơi đây giống như ba năm trước, không có một chút bụi bậm nào, có thể thấy được nơi này thường có người quét dọn.
Nơi này là phòng ngủ của em, bên trong là ảnh của em từ nhỏ đến lớn. Cố Mộ Nghiêm lấy ra một quyển album đưa cho cô.
Tần Tích mở ra, giở từng trang đến cuối cùng, cô gái trong ảnh thật sự là mình, trong lòng của cô đầy hương vị, ngẩng đầu nhìn quanh căn phòng một cái, rất quen thuộc lại như xa lạ.
Đây sự thực là nơi cô đã từng sống trước kia.
Cố Mộ Nghiêm ngồi ở bên cạnh cô, ôm lấy bả vai cô: Sau này anh sẽ mãi mãi luôn bên cạnh em, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm tổn thương em và Mộ Tây.
Tần Tích nghe được anh nói, trong lòng có chút xúc động, nhưng mà bởi vì trí nhớ trống không, cùng với còn có rất nhiều nghi ngờ không rõ ràng, cho nên cô theo bản năng mà bài xích anh: Không cần, tôi có thể bảo vệ được bản thân mình.
Muốn thế nào, em mới bằng lòng tiếp nhận anh đây, trở lại bên cạnh anh lần nữa. Cố Mộ Nghiêm cảm thấy có chút bất lực.
Trừ phi tôi khôi phục trí nhớ, nhớ lại tất cả mọi chuyện trước kia, tôi mới có thể tiếp nhận anh, bây giờ thì không thể nào. Tần Tích khép lại album.
Ngộ nhỡ cả đời em cũng không nhớ nổi chuyện lúc trước đây thì sao?
Cả đời này cũng không thể tiếp nhận anh.
Cố Mộ Nghiêm nhìn chằm chằm cô, từng chữ từng câu nói: Anh sẽ khiến em yêu anh lần nữa đấy!
Làm được hãy nói. Không biết vì sao, nghe được câu nói đó của anh, cô không có bài xích chút nào, hơn nữa còn mơ hồ có chút mong
/135
|