Đúng vậy đúng vậy, Mộ Nghiêm, con nhanh giải quyết đưa cháu dâu về đi. Giọng Cố Chấn Đình lại truyền tới: Hiệu suất làm việc nhanh một chút, không nên dây dưa.
Cố Mộ Nghiêm nghe được âm thanh ồn ào lộn xộn trong điện thoại, mặt im lặng: Biết rồi, con phải làm việc, cúp đây.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Mộ Nghiêm cầm áo khoác đi ra phòng làm việc, Vạn Kiệt nhìn thấy dáng vẻ anh như muốn đi ra ngoài, vội vàng ngăn: Cố đại thiếu, nửa tiếng sau có một cuộc hội nghị, anh không chủ trì sao?
Cậu tới chủ trì. Cố Mộ Nghiêm nói xong, bước vào thang máy.
Không được đâu! Vạn Kiệt chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa khép lại, sau đó phiền não nắm tóc, kể từ sau khi Tần Tích trở về, Cố đại thiếu bước lên truy thê đường, vứt hết rất nhiều chuyện cho mình, anh ta đã thật nhiều ngày không có liên tục ngủ đủ năm tiếng rồi, tiếp tục như vậy nữa, anh ta nhất định sẽ nói trước già yếu.
**
Tần Tích đang dọn dẹp đồ đến một nửa, cửa truyền đến tiếng gõ cửa không kiên nhẫn, ai vậy? Theo lý thuyết không thể nào là Cố Mộ Nghiêm, bởi vì anh cầm đi thẻ mở cửa phòng, nếu anh trở lại nhất định sẽ trực tiếp mở cửa đi vào, cũng không thể là Mộ Tây, nhưng nếu như không phải hai người bọn họ thì là ai đây, trong cái thành phố này, còn ai vào đây tìm đến cô.
Không khỏi sinh lòng đề phòng, cầm lấy con dao gọt trái cây từ trên bàn trà đi tới, xuyên thấu qua mắt mèo nhìn ra ngoài, không khỏi sững sờ, nhanh chóng mở cửa ra, người đàn ông đứng ở cửa cùng có khuôn mặt giống với Cổ Duy, nhưng trên mặt của anh ta nhiều hơn một chút yêu mị so với Cổ Duy, không giống với Cổ Duy không dính khói bụi trần gian, Tần Tích có chút giật mình: Cổ Lâm, sao anh lại tới đây?
Cổ Lâm là em trai ruột của Cổ Duy, tính tình của anh ta có thể kém hơn Cổ Duy nhiều, hơn nữa yêu cầu còn nhiều hơn, ba năm trước đây chính là anh ta và Cổ Duy cùng nhau cứu sống cô, hai anh em đều là kẻ yêu thích y học cuồng nhiệt, Cổ Duy nghiên cứu là đi chánh đạo, nhưng Cổ Lâm lại thích đi lệch môn.
Sao mở cửa chậm như vậy, nóng chết tôi mất. Cổ Lâm liếc cô một cái, không chút khách khí đi vào, thấy cô cầm dao gọt trái cây trong tay, nhíu mày cười một tiếng: Đây chính là cách cô chào đón tôi đấy hả?
Làm sao tôi biết là anh. Tần Tích đặt con dao gọt trái cây trên bàn trà: Làm sao anh đột nhiên đến Phượng thành.
Cổ Lâm tức giận trả lời: Nếu không phải là bởi vì cô ... cô cho là tôi thích từ Luân Đôn xa xôi chạy tới nơi này ư.
Tần Tích có chút không hiểu: Bởi vì tôi? Làm gì?
Cổ Lâm ngồi thẳng người, trên mặt có mấy phần nghiêm túc: Cô phải biết năm đó không có lấy ra đạn bắn vào trái tim của cô, theo lý thuyết, dưới tình huống đạn xoay tròn tốc độ cao đánh vào tim như vậy, tim sẽ phải báo phế, nhưng cô lại làm nên một kỳ tích, thế nhưng còn sống, tôi và Cổ Duy cũng không biết cái này mang đến hậu quả gì, nếu như cô đủ may mắn, thì cô có thể thuận lợi sống đến khi bản thân mình chết đi, nếu như cô không may mắn, có
Cố Mộ Nghiêm nghe được âm thanh ồn ào lộn xộn trong điện thoại, mặt im lặng: Biết rồi, con phải làm việc, cúp đây.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Mộ Nghiêm cầm áo khoác đi ra phòng làm việc, Vạn Kiệt nhìn thấy dáng vẻ anh như muốn đi ra ngoài, vội vàng ngăn: Cố đại thiếu, nửa tiếng sau có một cuộc hội nghị, anh không chủ trì sao?
Cậu tới chủ trì. Cố Mộ Nghiêm nói xong, bước vào thang máy.
Không được đâu! Vạn Kiệt chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa khép lại, sau đó phiền não nắm tóc, kể từ sau khi Tần Tích trở về, Cố đại thiếu bước lên truy thê đường, vứt hết rất nhiều chuyện cho mình, anh ta đã thật nhiều ngày không có liên tục ngủ đủ năm tiếng rồi, tiếp tục như vậy nữa, anh ta nhất định sẽ nói trước già yếu.
**
Tần Tích đang dọn dẹp đồ đến một nửa, cửa truyền đến tiếng gõ cửa không kiên nhẫn, ai vậy? Theo lý thuyết không thể nào là Cố Mộ Nghiêm, bởi vì anh cầm đi thẻ mở cửa phòng, nếu anh trở lại nhất định sẽ trực tiếp mở cửa đi vào, cũng không thể là Mộ Tây, nhưng nếu như không phải hai người bọn họ thì là ai đây, trong cái thành phố này, còn ai vào đây tìm đến cô.
Không khỏi sinh lòng đề phòng, cầm lấy con dao gọt trái cây từ trên bàn trà đi tới, xuyên thấu qua mắt mèo nhìn ra ngoài, không khỏi sững sờ, nhanh chóng mở cửa ra, người đàn ông đứng ở cửa cùng có khuôn mặt giống với Cổ Duy, nhưng trên mặt của anh ta nhiều hơn một chút yêu mị so với Cổ Duy, không giống với Cổ Duy không dính khói bụi trần gian, Tần Tích có chút giật mình: Cổ Lâm, sao anh lại tới đây?
Cổ Lâm là em trai ruột của Cổ Duy, tính tình của anh ta có thể kém hơn Cổ Duy nhiều, hơn nữa yêu cầu còn nhiều hơn, ba năm trước đây chính là anh ta và Cổ Duy cùng nhau cứu sống cô, hai anh em đều là kẻ yêu thích y học cuồng nhiệt, Cổ Duy nghiên cứu là đi chánh đạo, nhưng Cổ Lâm lại thích đi lệch môn.
Sao mở cửa chậm như vậy, nóng chết tôi mất. Cổ Lâm liếc cô một cái, không chút khách khí đi vào, thấy cô cầm dao gọt trái cây trong tay, nhíu mày cười một tiếng: Đây chính là cách cô chào đón tôi đấy hả?
Làm sao tôi biết là anh. Tần Tích đặt con dao gọt trái cây trên bàn trà: Làm sao anh đột nhiên đến Phượng thành.
Cổ Lâm tức giận trả lời: Nếu không phải là bởi vì cô ... cô cho là tôi thích từ Luân Đôn xa xôi chạy tới nơi này ư.
Tần Tích có chút không hiểu: Bởi vì tôi? Làm gì?
Cổ Lâm ngồi thẳng người, trên mặt có mấy phần nghiêm túc: Cô phải biết năm đó không có lấy ra đạn bắn vào trái tim của cô, theo lý thuyết, dưới tình huống đạn xoay tròn tốc độ cao đánh vào tim như vậy, tim sẽ phải báo phế, nhưng cô lại làm nên một kỳ tích, thế nhưng còn sống, tôi và Cổ Duy cũng không biết cái này mang đến hậu quả gì, nếu như cô đủ may mắn, thì cô có thể thuận lợi sống đến khi bản thân mình chết đi, nếu như cô không may mắn, có
/135
|