Tần Tích nghe xong lời này, giận không thôi: Tần Mộ Tây, con nói thêm câu nữa, có tin mẹ đánh cái mông con hay không hả.
Mẹ. Tần Mộ Tây lập tức dùng ánh mắt vô tội lại oan ức nhìn Tần Tích.
Cố Mộ Nghiêm lập tức đi tới ôm Tần Mộ Tây lên: Mẹ không thương, cha thương, đi, cha đặt chỗ rồi, đưa con đi ăn bữa tiệc lớn.
Tần Mộ Tây nhìn về phía Tần Tích: Mẹ cùng đi.
Mẹ không đi!
Mẹ không đi, con cũng không đi. Nói xong, Tần Mộ Tây trượt xuống từ trong ngực Cố Mộ Nghiêm.
Tần Tích vừa nhìn, lập tức trong lòng cứ vui vẻ, hả hê nhìn Cố Mộ Nghiêm, hừ, con trai không đi, muốn ăn thì chính anh đi ăn đi.
Cố Mộ Nghiêm tiếp thu được ánh mắt hả hê của Tần Tích, âm thầm hừ một cái, lập tức nói với Tần Mộ Tây: Chỉ cần con cùng cha đi ăn cơm, cha lập tức cho con một trăm vạn.
Một trăm vạn? Mắt Tần Mộ Tây sáng lên, mặc dù bé không thiếu một trăm vạn, nhưng sẽ không ai ghét bỏ có nhiều tiền cả, hơn nữa có ăn có uống còn có có cầm, không đi là người ngốc sao: Được, đi thôi.
Cố Mộ Nghiêm hả hê nhìn Tần Tích, như thế nào, con trai đã đồng ý rồi đó.
Tần Tích mau tức điên, đàn ông hèn, thế nhưng dùng một chiêu này, thằng nhóc thúi Tần Mộ Tây này cũng không có cốt khí, một trăm vạn đã thu mua được bé rồi, tức chết cô mà.
Con trai, đi thôi. Cố Mộ Nghiêm vẫy tay với Tần Mộ Tây.
Tần Mộ Tây nói: Mẹ, mẹ thật không đi, ngộ nhỡ trên đường chú Cố lừa con chạy thì làm thế nào, mẹ không phải sợ chú ấy nhân cơ hội tẩy não con hay sao.
Tần Tích có chút do dự, Cố Mộ Nghiêm cũng làm ra những chuyện này đó.
Tần Mộ Tây không ngừng cố gắng mà nói: Mẹ xem chú Cố cũng có thể bắt cóc con từ Luân Đôn về đến Phượng thành, sau đó nói không chừng là chú ấy có thể trói con đến nhà họ Cố, buổi tối con sẽ không về được.
Tần Tích vừa nghe rất có lý, cô phải đi coi chừng con trai, ngộ nhỡ thật sự bị lừa chạy thì sao, quan trọng là cô còn muốn đi nhà họ Cố nữa, rất phiền toái: Mẹ đi.
Tần Mộ Tây thừa dịp Tần Tích không chú ý, len lén nháy mắt với Cố Mộ Nghiêm, Cố Mộ Nghiêm lập tức giơ lên ngón cái thật to, vẫn là con trai có bản lãnh, chỉ có mấy câu mà đã giải quyết được bà xã rồi, xem ra sau này phải lấy lòng con trai nhiều hơn nữa mới được, như vậy anh mới có hi vọng ôm bà xã trở về chứ.
Cố Mộ Nghiêm vốn là đặt bữa ăn tây hạng sang, nhưng dẫn theo ba đứa bé, cuối cùng đổi thành ăn hải sản tiệc đứng, ba nhóc quỷ vừa vào phòng ăn thì chạy tới ngay cửa đi tìm thứ mình thích ăn, Cố Mộ Nghiêm đưa tay kéo Tần Tích đang mặt mất hứng tìm một vị trí trong góc ngồi xuống.
Anh đừng ngồi
Mẹ. Tần Mộ Tây lập tức dùng ánh mắt vô tội lại oan ức nhìn Tần Tích.
Cố Mộ Nghiêm lập tức đi tới ôm Tần Mộ Tây lên: Mẹ không thương, cha thương, đi, cha đặt chỗ rồi, đưa con đi ăn bữa tiệc lớn.
Tần Mộ Tây nhìn về phía Tần Tích: Mẹ cùng đi.
Mẹ không đi!
Mẹ không đi, con cũng không đi. Nói xong, Tần Mộ Tây trượt xuống từ trong ngực Cố Mộ Nghiêm.
Tần Tích vừa nhìn, lập tức trong lòng cứ vui vẻ, hả hê nhìn Cố Mộ Nghiêm, hừ, con trai không đi, muốn ăn thì chính anh đi ăn đi.
Cố Mộ Nghiêm tiếp thu được ánh mắt hả hê của Tần Tích, âm thầm hừ một cái, lập tức nói với Tần Mộ Tây: Chỉ cần con cùng cha đi ăn cơm, cha lập tức cho con một trăm vạn.
Một trăm vạn? Mắt Tần Mộ Tây sáng lên, mặc dù bé không thiếu một trăm vạn, nhưng sẽ không ai ghét bỏ có nhiều tiền cả, hơn nữa có ăn có uống còn có có cầm, không đi là người ngốc sao: Được, đi thôi.
Cố Mộ Nghiêm hả hê nhìn Tần Tích, như thế nào, con trai đã đồng ý rồi đó.
Tần Tích mau tức điên, đàn ông hèn, thế nhưng dùng một chiêu này, thằng nhóc thúi Tần Mộ Tây này cũng không có cốt khí, một trăm vạn đã thu mua được bé rồi, tức chết cô mà.
Con trai, đi thôi. Cố Mộ Nghiêm vẫy tay với Tần Mộ Tây.
Tần Mộ Tây nói: Mẹ, mẹ thật không đi, ngộ nhỡ trên đường chú Cố lừa con chạy thì làm thế nào, mẹ không phải sợ chú ấy nhân cơ hội tẩy não con hay sao.
Tần Tích có chút do dự, Cố Mộ Nghiêm cũng làm ra những chuyện này đó.
Tần Mộ Tây không ngừng cố gắng mà nói: Mẹ xem chú Cố cũng có thể bắt cóc con từ Luân Đôn về đến Phượng thành, sau đó nói không chừng là chú ấy có thể trói con đến nhà họ Cố, buổi tối con sẽ không về được.
Tần Tích vừa nghe rất có lý, cô phải đi coi chừng con trai, ngộ nhỡ thật sự bị lừa chạy thì sao, quan trọng là cô còn muốn đi nhà họ Cố nữa, rất phiền toái: Mẹ đi.
Tần Mộ Tây thừa dịp Tần Tích không chú ý, len lén nháy mắt với Cố Mộ Nghiêm, Cố Mộ Nghiêm lập tức giơ lên ngón cái thật to, vẫn là con trai có bản lãnh, chỉ có mấy câu mà đã giải quyết được bà xã rồi, xem ra sau này phải lấy lòng con trai nhiều hơn nữa mới được, như vậy anh mới có hi vọng ôm bà xã trở về chứ.
Cố Mộ Nghiêm vốn là đặt bữa ăn tây hạng sang, nhưng dẫn theo ba đứa bé, cuối cùng đổi thành ăn hải sản tiệc đứng, ba nhóc quỷ vừa vào phòng ăn thì chạy tới ngay cửa đi tìm thứ mình thích ăn, Cố Mộ Nghiêm đưa tay kéo Tần Tích đang mặt mất hứng tìm một vị trí trong góc ngồi xuống.
Anh đừng ngồi
/135
|