Không bao lâu, vốn là 100 người đã được phân làm hai bên, Vạn Hổ xoay người đi đến bên người Tần Mộ Tây: Tiểu thiếu gia, phân xong rồi, cậu xem cậu còn phân phó gì nữa ạ.
Tần Mộ Tây chậm rãi đứng dậy, từng bước từng bước nhìn lại, mặt khác có người rõ ràng không được chọn, trong lòng chắc chắn không thoải mái, không âm không dương nói: Hừ, chưa dứt sữa, cũng không biết xấu hổ đến đây làm lão đại, thật sự nghĩ mình làm thông rồi sao, dù là quỳ xuống đất cầu xin tao ... tao cũng sẽ không làm người bán mạng cho mày.
Những người đứng bên cạnh người đó bắt đầu thì thầm, rối rít bắt đầu phản đối.
Vạn Hổ muốn đi lên dạy dỗ người đó, lại bị Tần Mộ Tây ngăn lại: Tiểu thiếu gia?
Qua bên cạnh đi.
Vâng. Vạn Hổ lui qua bên cạnh.
Tần Mộ Tây từng bước một đi về phía người đó, mới bắt đầu người đó còn xem thường, vẻ mặt cười nhạo, nhưng Tần Mộ Tây tiến tới gần, vẻ khí thế bén nhọn đập đó vào mặt, người chung quanh đều cảm thấy, toàn bộ không khỏi lui về sau một bước, người đó càng sâu, nụ cười trên mặt đông cứng tại chỗ, bắp chân cũng có chút run lên, tuy nhiên hắn cố gắng bình tĩnh, cho dù nó (TMTây) lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một thằng nhóc con, còn hắn là người lớn, cho dù là sức mạnh, hắn vẫn không sợ nó.
Tầm mắt mọi người cũng tập trung ở trên người của Tần Mộ Tây, từ trước đến nay bọn họ không biết hơi thở một người có thể kinh khủng đến mức này, cậu giống như ma quỷ đạp mây đen mà đến vậy, một giây kế tiếp sẽ bị móng nhọn của cậu xé thành từng mảnh nhỏ mất thôi.
Tao [bad word]! Người đó có chút sợ hãi, cẩu cấp khiêu tường* (chó cùng rứt chậu) cầm cây gậy gỗ bên cạnh muốn đập xuống đầu Tần Mộ Tây, nhưng một giây kế tiếp, động tác của hắn dừng tại giữa không trung, nòng súng đen như mực chĩa về phía ánh mắt của hắn, người đó hít vào một hơi, một giọt mồ hôi lạnh từ cái trán chảy xuống.
Tần Mộ Tây đi về phía hắn lộ ra nụ cười yêu nghiệt: Mày nói là tay của mày nhanh, hay là đạn của tao nhanh, chúng ta có muốn thử một lần hay không đây.
Người kia không dám động, lại cậy mạnh nói: Hừ, đây chỉ là đồ chơi thôi. Hắn mới không tin thằng nhóc con này có thể sử dụng được súng đấy.
Món đồ chơi? Tần Mộ Tây nhíu mày: Nếu là đồ chơi, tại sao mày không dám động, bởi vì mày sợ chết ư.
Người kia thấy người chung quanh lộ ra vẻ cười nhạo, lòng tự trọng bị đả kích, nhắm mắt vừa muốn đập xuống, nhưng hắn mới vừa động, theo ‘Đoàng’ một tiếng, cổ tay người kia chảy ra máu tươi, hắn kêu thảm một tiếng ôm tay ngã xuống đất: A. . . Cứu mạng. . . Đau quá. . .
Tần Mộ Tây nheo mắt lại nhìn hắn: Trước đây, cha tao tặng cho tao một câu nói, bây giờ tao tặng lại cho mày, trước khi không rõ ràng thực lực của đối phương, ngàn vạn lần không được hả hê quá sớm, nếu không sẽ thua rất thảm!
Tao. . . Liều mạng với mày. . . Người đó vặn vẹo đứng dậy, Tần Mộ Tây mắt cũng không
Tần Mộ Tây chậm rãi đứng dậy, từng bước từng bước nhìn lại, mặt khác có người rõ ràng không được chọn, trong lòng chắc chắn không thoải mái, không âm không dương nói: Hừ, chưa dứt sữa, cũng không biết xấu hổ đến đây làm lão đại, thật sự nghĩ mình làm thông rồi sao, dù là quỳ xuống đất cầu xin tao ... tao cũng sẽ không làm người bán mạng cho mày.
Những người đứng bên cạnh người đó bắt đầu thì thầm, rối rít bắt đầu phản đối.
Vạn Hổ muốn đi lên dạy dỗ người đó, lại bị Tần Mộ Tây ngăn lại: Tiểu thiếu gia?
Qua bên cạnh đi.
Vâng. Vạn Hổ lui qua bên cạnh.
Tần Mộ Tây từng bước một đi về phía người đó, mới bắt đầu người đó còn xem thường, vẻ mặt cười nhạo, nhưng Tần Mộ Tây tiến tới gần, vẻ khí thế bén nhọn đập đó vào mặt, người chung quanh đều cảm thấy, toàn bộ không khỏi lui về sau một bước, người đó càng sâu, nụ cười trên mặt đông cứng tại chỗ, bắp chân cũng có chút run lên, tuy nhiên hắn cố gắng bình tĩnh, cho dù nó (TMTây) lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một thằng nhóc con, còn hắn là người lớn, cho dù là sức mạnh, hắn vẫn không sợ nó.
Tầm mắt mọi người cũng tập trung ở trên người của Tần Mộ Tây, từ trước đến nay bọn họ không biết hơi thở một người có thể kinh khủng đến mức này, cậu giống như ma quỷ đạp mây đen mà đến vậy, một giây kế tiếp sẽ bị móng nhọn của cậu xé thành từng mảnh nhỏ mất thôi.
Tao [bad word]! Người đó có chút sợ hãi, cẩu cấp khiêu tường* (chó cùng rứt chậu) cầm cây gậy gỗ bên cạnh muốn đập xuống đầu Tần Mộ Tây, nhưng một giây kế tiếp, động tác của hắn dừng tại giữa không trung, nòng súng đen như mực chĩa về phía ánh mắt của hắn, người đó hít vào một hơi, một giọt mồ hôi lạnh từ cái trán chảy xuống.
Tần Mộ Tây đi về phía hắn lộ ra nụ cười yêu nghiệt: Mày nói là tay của mày nhanh, hay là đạn của tao nhanh, chúng ta có muốn thử một lần hay không đây.
Người kia không dám động, lại cậy mạnh nói: Hừ, đây chỉ là đồ chơi thôi. Hắn mới không tin thằng nhóc con này có thể sử dụng được súng đấy.
Món đồ chơi? Tần Mộ Tây nhíu mày: Nếu là đồ chơi, tại sao mày không dám động, bởi vì mày sợ chết ư.
Người kia thấy người chung quanh lộ ra vẻ cười nhạo, lòng tự trọng bị đả kích, nhắm mắt vừa muốn đập xuống, nhưng hắn mới vừa động, theo ‘Đoàng’ một tiếng, cổ tay người kia chảy ra máu tươi, hắn kêu thảm một tiếng ôm tay ngã xuống đất: A. . . Cứu mạng. . . Đau quá. . .
Tần Mộ Tây nheo mắt lại nhìn hắn: Trước đây, cha tao tặng cho tao một câu nói, bây giờ tao tặng lại cho mày, trước khi không rõ ràng thực lực của đối phương, ngàn vạn lần không được hả hê quá sớm, nếu không sẽ thua rất thảm!
Tao. . . Liều mạng với mày. . . Người đó vặn vẹo đứng dậy, Tần Mộ Tây mắt cũng không
/135
|