Vạn Kiệt thấy cảnh như vậy, cằm cũng mau rớt xuống, đây thật là thiếu phu nhân sao?
Cố Mộ Nghiêm nhanh nhẹn né tránh, sợ đả thương cô, cho nên chỉ phòng chứ không tấn công, nhưng Tần Tích không có ý dừng lại chút nào, trên đường đi đến, anh nghĩ qua trăm ngàn cảnh tượng bọn họ gặp mặt, nhưng không có nghĩ đến, Tần Tích lại trở nên lợi hại như vậy, anh thừa dịp cô chưa chuẩn bị, ôm lấy cô vào trong ngực, Tần Tích tránh thoát không ra: Khốn kiếp, anh buông tôi ra!
Tần Mộ Tây ở bên cạnh suy nghĩ một chút và nói: Mẹ, mẹ nói có phải cậu gạt chúng ta hay không, thật ra thì cha không có chết.
Nếu như không chết, tại sao cậu của con lại gạt mẹ chứ?
Tần Mộ Tây bẫy cha trả lời: Có thể là cha làm chuyện thật sự có lỗi với chúng ta, cậu sợ mẹ đau lòng, cho nên đã lừa dối mẹ đó.
Cố Mộ Nghiêm nhìn Tần Mộ Tây: Con hai tuổi rưỡi.
Đúng vậy, lần đầu tiên gặp mặt không phải nói cho chú biết rồi ư.
Cố Mộ Nghiêm chợt nghĩ đến, đêm trước đám cưới ba năm về trước, Tần Tích thần thần bí nói với anh, đêm tân hôn muốn nói cho anh biết một chuyện, chẳng lẽ khi đó Tần Tích phát hiện mình mang thai sao? Nếu như khi đó Tần Tích thật sự mang thai, như vậy Mộ Tây là con của anh, nghĩ đến đây, trong lòng Cố Mộ Nghiêm mừng như điên: Mộ Tây, con có thể là con của chú đó.
Không thể nào, cha của Mộ Tây đã chết sớm rồi! Tần Tích phản bác.
Có phải con của anh hay không, đi bệnh viện sẽ biết, bé nhất định là con của anh. Trừ anh ra, còn có ai mạnh mẽ như người máy đây, có thể cho ra đời một đứa con trai thông minh như vậy.
Hơi thở Cố Mộ Nghiêm phun trên cổ Tần Tích, tim của cô đột nhiên đập tăng nhanh mấy nhịp, cô có chút ảo não, mình cũng không phải là cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi, thật sự không có tiền đồ mà: Anh buông tôi ra đi!
Không buông, đời này đều không buông ra. Lời nói của Cố Mộ Nghiêm như một lời thề vậy, ôm lấy cô, cuối cùng thì chỗ trống trong lòng cũng đã được lấp đầy rồi, anh rốt cuộc đợi được cô.
Tần Tích tức giận: Coi như anh là cha của Mộ Tây vậy thì thế nào, ai nói chúng ta phải ở bên nhau, anh buông tôi ra.
Không hiểu sao lại xuất hiện một người đàn ông nói là anh ta là cha của con trai mình, không hiểu sao anh ta lại ôm cô không buông, Tần Tích suy nghĩ có chút hỗn loạn, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, không phải anh trai nói cha Mộ Tây ngoài ý muốn đã chết rồi sao? Chuyện này cô nhất định phải hỏi rõ ràng mới được.
“Người phụ nữ đáng chết, anh vì em thủ thân như ngọc lâu như vậy, em dám nói ra lời phụ lòng anh như vậy, em có lương tâm không hả. Gân xanh Cố Mộ Nghiêm nổi lên.
Ai biết anh nói là thật hay giả. Tần Tích thừa dịp anh chưa chuẩn bị, tránh ra khỏi trói buộc của anh, sau đó lại tấn
Cố Mộ Nghiêm nhanh nhẹn né tránh, sợ đả thương cô, cho nên chỉ phòng chứ không tấn công, nhưng Tần Tích không có ý dừng lại chút nào, trên đường đi đến, anh nghĩ qua trăm ngàn cảnh tượng bọn họ gặp mặt, nhưng không có nghĩ đến, Tần Tích lại trở nên lợi hại như vậy, anh thừa dịp cô chưa chuẩn bị, ôm lấy cô vào trong ngực, Tần Tích tránh thoát không ra: Khốn kiếp, anh buông tôi ra!
Tần Mộ Tây ở bên cạnh suy nghĩ một chút và nói: Mẹ, mẹ nói có phải cậu gạt chúng ta hay không, thật ra thì cha không có chết.
Nếu như không chết, tại sao cậu của con lại gạt mẹ chứ?
Tần Mộ Tây bẫy cha trả lời: Có thể là cha làm chuyện thật sự có lỗi với chúng ta, cậu sợ mẹ đau lòng, cho nên đã lừa dối mẹ đó.
Cố Mộ Nghiêm nhìn Tần Mộ Tây: Con hai tuổi rưỡi.
Đúng vậy, lần đầu tiên gặp mặt không phải nói cho chú biết rồi ư.
Cố Mộ Nghiêm chợt nghĩ đến, đêm trước đám cưới ba năm về trước, Tần Tích thần thần bí nói với anh, đêm tân hôn muốn nói cho anh biết một chuyện, chẳng lẽ khi đó Tần Tích phát hiện mình mang thai sao? Nếu như khi đó Tần Tích thật sự mang thai, như vậy Mộ Tây là con của anh, nghĩ đến đây, trong lòng Cố Mộ Nghiêm mừng như điên: Mộ Tây, con có thể là con của chú đó.
Không thể nào, cha của Mộ Tây đã chết sớm rồi! Tần Tích phản bác.
Có phải con của anh hay không, đi bệnh viện sẽ biết, bé nhất định là con của anh. Trừ anh ra, còn có ai mạnh mẽ như người máy đây, có thể cho ra đời một đứa con trai thông minh như vậy.
Hơi thở Cố Mộ Nghiêm phun trên cổ Tần Tích, tim của cô đột nhiên đập tăng nhanh mấy nhịp, cô có chút ảo não, mình cũng không phải là cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi, thật sự không có tiền đồ mà: Anh buông tôi ra đi!
Không buông, đời này đều không buông ra. Lời nói của Cố Mộ Nghiêm như một lời thề vậy, ôm lấy cô, cuối cùng thì chỗ trống trong lòng cũng đã được lấp đầy rồi, anh rốt cuộc đợi được cô.
Tần Tích tức giận: Coi như anh là cha của Mộ Tây vậy thì thế nào, ai nói chúng ta phải ở bên nhau, anh buông tôi ra.
Không hiểu sao lại xuất hiện một người đàn ông nói là anh ta là cha của con trai mình, không hiểu sao anh ta lại ôm cô không buông, Tần Tích suy nghĩ có chút hỗn loạn, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, không phải anh trai nói cha Mộ Tây ngoài ý muốn đã chết rồi sao? Chuyện này cô nhất định phải hỏi rõ ràng mới được.
“Người phụ nữ đáng chết, anh vì em thủ thân như ngọc lâu như vậy, em dám nói ra lời phụ lòng anh như vậy, em có lương tâm không hả. Gân xanh Cố Mộ Nghiêm nổi lên.
Ai biết anh nói là thật hay giả. Tần Tích thừa dịp anh chưa chuẩn bị, tránh ra khỏi trói buộc của anh, sau đó lại tấn
/135
|