Hôn ước hào môn: Vợ yêu bé nhỏ của đại thúc

Chương 116 - Anh Là Người Đàn Ông Của Em

/135


Tần Mộ Tây gọi người kia lại: Đợi chút, tôi nhớ gần đây có một khách sạn năm sao, đi chỗ đó xách về đi.

Những người khác nghe xong lời này tập thể ngổn ngang trong gió, chưa từng thấy qua con tin có yêu cầu nhiều như vậy.

Chỉ chốc lát sau, thủ hạ quả thật xách một túi thức ăn của khách sạn năm sao trở lại, đặt lên bàn mùi thơm bay bốn phía, chung quanh đều có tiếng nuốt nước miếng, Vạn Hổ hung ác liếc thủ hạ một cái, đồ không có tiền đồ mà.

Tần Mộ Tây vốn không cảm thấy đói, nhưng ngửi được mùi thơm cũng có chút không nhịn được, là người đầu tiên cầm đũa lên nếm thử một miếng, nhưng ăn một miếng đã cảm thấy ngon, nhưng mẹ của chú Cố làm ngon hơn nhiều, bé vẫn cảm thấy thức ăn nhà họ Cố làm phù hợp khẩu vị của bé nhất.

Vạn Hổ đi tới bên cạnh hỏi tiểu đệ vừa mới xách túi kia về: Tốn bao nhiêu tiền?

Hai ngàn đồng.

Mày ăn cứt đó à, xách đồ mắc như vậy. Vạn Hổ len lén ngắt cánh tay của mình: Lão tử cũng chưa từng ăn một bữa đắt tiền như vậy.

Tiểu đệ không dám la đau, rưng rưng nói: Đại ca, lát nữa không phải kiếm về nhiều hơn sao ạ.

Đúng vậy, sao tao không nghĩ đến nhỉ, tao đệm lên trước, sau đó muốn đám người đó cho tao. Sắc mặt Vạn Hổ lập tức thay đổi tốt hơn, tay khoác lên trên bả vai thủ hạ: Mày thông minh lắm!

Thỏ được vỗ béo sẽ làm thịt, người cũng giống vậy thôi, trước phục vụ bọn họ ăn no, sau đó nếu dám không trả tiền, sẽ đánh cho thức ăn đều phun ra.

Trong phòng tràn đầy hương thơm, Vạn Hổ cũng cảm thấy đói bụng, đá tiểu đệ bên cạnh một cái: Đi, lấy chút thức ăn cho tao.

Đại ca, trong nhà không có thức ăn, chỉ còn lại một bánh bao không nhân, anh có ăn không? Tiểu đệ không biết từ chỗ móc ra một bánh bao không nhân lớn Đông Bắc.

Vạn Hổ cau mày, nhưng vẫn nhận lấy, há miệng rộng cắn một cái, cứng đến nỗi thiếu chút nữa là răng gãy rồi, hắn (VH) tức giận nhìn hắn ta (tiểu đệ) chằm chằm: Cút sang một bên.

Tần Mộ Tây cầm lên một khối điểm tâm: Hổ ca, có muốn nếm một chút không.

Có thể không? Ánh mắt Vạn Hổ lập tức sáng lên.

Dĩ nhiên có thể, cho anh, đến bên cạnh ăn đi. Tần Mộ Tây đưa tay cho hắn.

Vâng. Vạn Hổ hấp ta hấp tấp chạy tới, đưa hai tay nhận lấy, sau đó lại hấp ta hấp tấp ngồi ăn ở bên cạnh, tiểu đệ nhìn thấy, không nhịn được lắc đầu, đại ca, tiết tháo của tên bắt cóc đâu rồi, toàn bộ rơi đầy đất, vỡ thành đống cặn bã rồi.

Vạn Hổ ăn được một nửa chợt ý thức hơn, mẹ nó, tao cũng không phải là chó, mới vừa rồi cậu ta trêu chọc chó đúng không, tức giận muốn đập cái đĩa, nhưng nhìn đến còn dư lại một nửa điểm tâm, lại có chút không bỏ được, mẹ nó, TMD thật sự ăn ngon, chờ hắn ăn xong rồi đập cái đĩa ngay.

Đại Kiệt thấy Tần Tích bọn họ ăn gần xong, đi tới nói bên tai Vạn Hổ: Đại ca, đến lúc rồi.

Vạn Hổ buông cái đĩa trong tay xuống, sau đó hùng dũng oai vệ đứng dậy nhìn bọn họ: Ăn no rồi đúng không, vậy bây giờ chúng ta có thể nói giá tiền chứ.

Tần Tích uống một hớp nước trà: Có thể, anh muốn bao nhiêu?

Vạn Hổ vừa nghe mừng rỡ, con tin không chỉ có rất phối hợp, mà đưa tiền vẫn sảng khoái như thế, không hung hăng kiếm một khoản thì hắn quả thật có lỗi với chính mình, hắn ho nhẹ hai


/135

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status