Hàn Tiến cho rằng hắn cổ ý ném đổi phương xuống nước, đổi phương chắc sẽ không nề mặt mình, ai ngờ biểu hiện của người đàn ông đó có chút kì lạ, từ đầu đến cuối đều bình lặng theo sau hắn và Tư Đề Nhĩ Bá Cách, dường như không biết trên vai mình đang mang gánh nặng gì. Đã trông thấy ánh đèn sáng ở quán rượu, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh ồn ào từ quán rượu vọng lại, Hàn Tiến dừng bước, quay mình chỉ vào người đàn ông :'Tự mình giới thiệu một chút, ta là Lạp Phi Nhĩ, là một tên qúy tộc vô dụng, phá gia chi tử". Người đàn ông lần đầu nghe thấy kiểu giới thiệu tự trào phúng như vậy có chút ngạc nhiên, sau đó cũng đưa tay ra :" Ta là Ma Tín Khoa, kiếm sĩ cao giới". "Trời ơi..." Tư Đế Nhĩ Bá Cách mở tròn hai mắt, kí ức của hắn chưa từng hỗn loạn nên hắn nhớ rất rõ kiếm sĩ cao giới nghĩa là gì. Người trong nghề mà đẳng cấp thấp nhất gọi là chiến sĩ, phân giới cao thấp lần lượt là võ sĩ, sau khi trở thành võ sĩ cao giới sẽ đứng trước một lựa chọn là trở thành kiếm sĩ hoặc kị sĩ, kiếm sĩ cao giới là đấu sĩ, mà đấu sĩ tuyệt đối thuộc người ở chức vụ cao cấp. Nếu đem người trong nghề ở đại lục phân ra làm mười giới thì kiếm sĩ cao giới thuộc cấp thứ sáu. Trấn Lạp Đông chỉ là một trấn nhỏ, khoảng cách giữa hắn và đổi phương quá lớn rồi, cho dù đang ở đỉnh cao của thế giới này thì thực lực của hắn cũng không có cách gì sánh được với kiếm sĩ đang ở trước mắt. 'Thiếu gia, cậu làm sao vậy?" Ma Tín Khoa vội buông tay ra, hắn ngở là mình dùng sức mạnh quá khiến Hàn Tiến bị đau. "Không sao, nghĩ đến một vài chuyện, thật ngại quá" Hàn Tiến miền cưởng cười nói :"Có chuyện này cần ngài giúp. Đợi đến khi gặp tên lùn đó ngài có thể phối hợp với ta không?" "Cần ta làm gì?" "Không cần ngài làm gì, ngài luôn đứng đằng sau ta là được rồi". Ma Tín Khoa nghĩ một chút gật đầu cười nói :"Được". Theo lí thường mà nói Hàn Tiến không nên đưa ra yêu cầu như thế vì hai bên không có quan hệ gì, mà Ma Tín Khoa lại đáp ứng. Tướng mạo, khí chất, khẩu khí, nụ cười của Hàn Tiến đều có tác dụng nhất định, tuy không thể nói ai gặp cũng đều thích nhưng chí ít không khiến người khác ghét. Đi vào quán rượu, trong quán không có bao nhiêu người, ở đây rất bình thường. Trấn Lạp Đông chỉ là một trấn nhỏ, Hàn Tiến trông thấy một người chỉ cao hơn một mét nhưng dáng người chắc khỏe đang ngồi trước quầy rượu lớn tiêng nói gì đó, còn cô gái đổi diện trong quầy rượu vui vẻ cười theo, nghe có vẻ rất chăm chú. Hàn Tiến nhẹ nhàng đi đến đứng bên cạnh tên lùn đó, nhẹ giọng nói :"Thật ngại quá, làm phiền một chút. Xin hỏi ngài có phải đại sư Duy Lạp Nhĩ không?" Hàn Tiến vừa nói vừa chăm chú nhìn Duy Lạp Nhĩ. Đây là một tên lùn không thích giữ vệ sinh, từ bên cạnh hắn có thể nhìn rõ ráy tai trong lỗ tai của đổi phương. Khuôn mặt và chiều cao không thể sánh được với bộ râu lớn, trên bộ râu còn dính vài vụn bánh mì, Trên người mặc bộ áo giáp cũ kĩ bẩn thỉu. Mùi rượu và mùi mồ hôi hòa lẫn với nhau tạo thành thứ mùi khó chịu. Đôi ủng của đổi phương còn cũ nát hơn cả chiếc áo giáp, trong đó đầu mũi giày của một chiếc đã bị hỏng, lộ ra những móng chân bẩn thỉu. Hàn Tiến rõ tính khả dụng của kế hoạch được nâng cao lên như thế nào. Lúc sắp đến hắn đã hỏi kĩ tiểu thư Khởi Lệ tình hình của Duy Lạp Nhĩ. Tiểu thư đã đưa Duy Lạp Nhĩ từ thành Thánh Quân về trấn Lạp Đông, tiệm vũ khí vừa mở được hai ngày. Duy Lạp Nhĩ đột nhiên đưa ra lời cầu hôn vô lí, cũng chính là nói Duy Lạp Nhĩ chưa nhận được chút tiền lương nào, hơn nữa, của cải tích lũy được cũng đã hết sạch. Tính khí của hắn rất tàn bạo, vì có chút hiểu lầm nhỏ trong thành Thánh Quân mà ra tay đánh người, kết quả làm bị thương một quý tộc, nếu không phải tiểu thư cho hắn mượn một khoản tiền thì hắn sớm đã bị bắt giam trong ngục rồi. "Cút đi, đừng làm phiền ta,Duy Lạp Nhĩ căn bản không để ý đến Hàn Tiến, xua xua tay như đang đuổi một con ruồi Ma Tín Khoa khẽ hắng giọng, bước tới trước nửa bước, Duy Lạp Nhĩ chợt quay người lại, ánh mắt thu vào cây kiếm lớn mà Ma Tín Khoa vác trên vai, lại nhìn tấm huy chương đeo trước ngực Ma Tín Khoa, lúc ấy mới không cam tâm mà cầm cốc rượu đặt xuống, mở miệng nói :"Vị này… Thiếu gia tìm tôi có việc gì?" 'Ta muốn ngươi rèn cho ta một bộ áo giáp. Rất vội còn giá tiền,ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu" Hàn Tiến lạnh nhạt nói, cốc rượu trong tay Duy Lạp Nhĩ sớm đã hết, chần chừ không bỏ cốc rượu xuống, rõ ràng hiện nay Duy Lạp Nhĩ đang ở vào cảnh túng quẫn, đương nhiên sau màn chiêu mộ hắn sẽ cho hắn một ít tiền, nếu không thì Duy Lạp Nhĩ căn bản không có tiền để mở tiệm. Chỉ có điều khoản tiền này không phải lớn lắm, thuê một cửa tiệm lại thêm mấy việc gần đây, tiền bạc hầu như đã tiêu hết rồi 'Ta không có thời gian, ngài đi tìm người khác đi" Duy Lạp Nhĩ nhất quyết từ chổi. 'Ta chỉ cần một bộ áo giáp rất bình thường, năm lượng vàng". Một chiếc áo giáp thông thường nhiều nhất chỉ tầm một, hai lượng vàng, Hàn Tiến đưa ra giá đó là quá cao rồi. "Không nghe thấy? Ta nói rồi,ta không có thời gian" Duy Lạp Nhĩ đập mạnh xuống bàn kêu lớn, vừa nãy là nhìn thấy tên dụng binh đó khó động vào hắn chẳng có cách nào mới phải nói vài câu với Hàn Tiến, thấy Hàn Tiến quấn mãi không chịu đi, hắn lại không khống chế được bản tính của mình. "Mười lượng vàng, không thể cao hơn được nữa" Hàn Tiến cười nói :"Ta không có lựa chọn nào khác, nhất định trước sáng mai phải làm xong bộ áo giáp ta yêu cầu, cho nên ta đưa ra mức giá tuyệt đổi khiến ngươi vừa lòng, hi vọng ngươi cũng khiến ta vừa ý". Lời của Hàn Tiên ẩn chứa sự đe dọa, nhưng vẫn có chừng mực, tránh để người khác cảm thấy phản cảm. ''Oa,mười lượng vàng à...." cô gái ở quán rượu phát ra tiếng nói nho nhỏ. Duy Lạp Nhĩ nhìn cô gái rồi lại nhìn Hàn Tiến. Với tính khí của hắn, bây giờ hắn chẳng muốn làm gì, chỉ muốn uổng rượu, nhưng thật sự giá đổi phương đưa ra rất dễ mê hoặc người khác, Duy Lạp Nhĩ để lộ ra sự do dự không quyết. 'Ta không biết ngươi đang do dự cái gì?" Mặt Hàn Tiến lộ rõ hòa khí :"Nghe nói ngươi là đại sư rèn giỏi nhất, chỉ cần một buổi tối, thậm chí nửa buổi tối đã có thể kiếm được mười lượng vàng rồi, nếu trong thành Thánh Quân thì đó là giá cho một bộ giáp ma pháp". Duy Lạp Nhĩ vuốt chùm râu một lúc lâu rồi nhảy từ trên ghế xuống, giọng não nề :"Các người đi theo ta". Hàn Tiến khẽ cười, chậm rãi theo sau Duy Lạp Nhĩ. Cô gái trong quán rượu đột nhiên gọi :"Này....Duy Lạp Nhĩ Tiên sinh, còn chưa đưa tiền rượu". "Hét cái gì. Lẽ nào sợ ta đây quỵt tiền" Duy Lạp Nhĩ tức đến nỗi râu vểnh hết lên, quay người lại chửi, giọng hắn vang to vô cùng, ngay cả các bình rượu trên tủ rượu cũng lay động, hét xong ánh mắt chuyến sang nhìn Hàn Tiến, ý rất rõ ràng, ta đây vừa tìm được mối làm ăn lớn, lẽ nào còn tiếc ít tiền? Hàn Tiến chợt nhớ Khôi Lệ tiểu Thư có nói Duy Lạp Nhĩ là một tên lùn chiến đầu cao giới, xem ra tuy thực lực của hắn không như Ma Tín Khoa nhưng cũng không kém lắm, vì khách trong quán rượu, bao gồm cả hai cô gái đều có vẻ rất sợ hắn. Bổn người đi hết nửa thôn lại về trước cửa tiệm của Khởi Lệ tiểu thư. Trời đã tối, cửa tiệm sớm đã đóng cửa, Duy Lạp Nhĩ thẫn thờ nhìn ánh đèn trên lầu hai, Hàn Tiến không thúc giục hắn, chỉ lặng lẽ quan sát biến đổi của Duy Lạp Nhĩ. Thói quen nghề nghiệp của hắn chính là vậy, luôn thích lặng lẽ quan sát. Lát sau, Duy Lạp Nhĩ móc ra chùm chìa khóa. Đến trước một ngôi nhà bình thường đổi diện cửa tiệm, dùng chìa khóa mở cửa rồi đi thẳng vào trong. Căn phòng bên ngoài rất trổng trải, một cái bàn kê ở góc tường, lại không có chiếc ghế nào, Duy Lạp Nhĩ mở cửa phòng trong, Hàn Tiến cũng muốn theo vào, ai ngờ Duy Lạp Nhĩ trừng mắt đứng chắn trước cửa :"Ngài không biết quy tắc sao? Muốn làm gi?" Hàn Tiến đờ người, cười nói:''Ngươi hiểu lầm ta rồi, ta chỉ là muốn nói rõ một chút.." ''Nói rõ cái gì?" "Áo giáp ta cần và áo giáp thông thường có khác nhau một chút'' Hàn Tiến dùng tay đo lên ngực và tay của mình :"Ngực không thể bị chắn, cánh tay bên trái có thể rèn theo bình thường nhưng cánh tay bên phải phải lộ ra, còn nửa sau lưng…” Hàn Tiến nói liên miên một hồi không dứt, mắt Duy Lạp Nhĩ càng lúc càng mở lớn, cuối cùng không chịu được, ngắt lời Hàn Tiên :"Ngươi muốn áo giáp như vậy để làm gì?" "Cái này ngươi không cần biết" Hàn Tiến lạnh lùng đáp :"Nếu không thì ta đã tùy ý mua một bộ, hà tất phải bỏ tiền ra nhờ ngươi rèn riêng cho ta?" Duy Lạp Nhĩ lắc lắc đầu, lẩm bẩm câu gì đó, rồi bịch! Đóng chặt cửa lại. Tai Hàn Tiến rất hữu dụng, hắn nghe thấy Duy Lạp Nhĩ nói : Nhà ngươi thật đáng thương, não nhất định bị dâng cho thú miệng rộng trong rừng sâu rồi.
/93
|