Buổi trưa chính là lúc náo nhiệt nhất của trấn Lạp Đông, Hàn Tiến và tiểu thư Khởi Lệ yên lặng đứng trên lầu hai, từ cửa sổ quan sát động tĩnh bên dưới.
Người dưới lầu đã tụ tập thành một vòng tròn, có khoảng hơn hai trăm người. Lão già ngồi bên cạnh tiểu thư Khởi Lệ khi Hàn Tiến nói chuyện với tiểu thư Khởi Lệ hôm qua đó đang đứng giữa đường, nhổ nước bọt lung tung rồi nói gì đó.
"Tên khốn kiếp đó cũng dám xưng là đại sư rèn?" Lão già chỉ tay vào một bộ áo giáp rồi nói, giọng ông ta to, rõ ràng, Hàn Tiến và Khởi Lệ trên lầu cũng nghe rõ.
Bên cạnh lão đặt một cái giá gỗ, trên giá treo một bộ áo giáp, hình dáng bộ áo giáp đó rất kì dị, đầy tính tượng hình, chỗ cần bằng phẳng thì lại xuất hiện vài túi lồi lên, chỗ cần tròn nhẵn lại mài thêm một cạnh cứng, đáng tức nhất là hai bên trái phải của bộ giáp hoàn toàn không tương xứng, đặc biệt là chân giáp bên phải, ngắn một cách thảm hại, nhỏ một cách thảm hại, cả bộ áo giáp nhìn từ hình dạng mà nói, xấu xí đến nỗi không thể xấu hơn được nữa.
Lão già rất biết mắng người, đầu tiên công kích tay nghề của đại sư rèn Duy Lạp Nhĩ, đợi sau khi người xung quanh tiếp nhận rồi liền quay sang bắt đấu công kích nhân phẩm của Duy Lạp Nhĩ, tiếp đó lại bắt đầu chất vấn nghi ngờ trí tuệ của phụ mẫu hắn, cuối cũng kéo sang cả tộc bọn người lùn, cứ thế luyên thuyên không dứt.
"Đến rồi, đến rồi..."người đứng bên ngoài bắt đầu xôn xao.
Duy Lạp Nhĩ mắt còn đẩy dử từ bên ngoài chen vào, hắn uống say vừa tỉnh lại, nghe thấy người bên ngoài đang chửi bọn người lùn liền vô cùng tức giận.
Lão già nhìn thấy Duy Lạp Nhĩ tiến tới, giả bộ không biết gì, vẫn mắng chửi không ngừng, chỉ có điều đề tài chuyển về tay nghề Duy Lạp Nhĩ.
Duy Lạp Nhĩ nhìn chằm chằm vào bộ áo giáp, đột nhiên tức giận nhảy dựng lên :"Mẹ chúng nó, nói năng bậy bạ".
"Ta nói năng bậy bạ?" Lão già cười lạnh nói :"Duy Lạp Nhĩ đại sư, phía sau áo giáp còn có ấn trương của ngài. Lẽ nào bộ áo giáp này không phải ngài rèn?"
"Là ta rèn", Duy Lạp Nhĩ hét lớn như sấm :"Nhưng...Nhưng đây là yêu cầu của khách hàng".
"Yêu cầu của khách hàng? Hahaha,Duy Lạp Nhĩ đại sư, đừng coi người khác đều là ngốc hết, Ai lại yêu cầu bộ giáp như thế này. Đây là thứ người có thể mặc sao?" Nghe lời nói này, mọi người đứng xem ở xung quanh cười phá lên. Lão già dương dương tự đắc nói :"Ta nói cho ngươi biết, vị khách mà ngươi nói vì bị lừa, lại đang vội nên đã sớm rời khỏi trấn Lạp Đông rồi, cho nên mới đem bộ áo giáp này giao cho ta, để ta vạch trần chân tướng thật sự của ngươi"
"Ngươi...ngươi..." Duy Lạp Nhĩ tức đến nỗi mặt đỏ lên, lại còn nói không nên lời, nói ra chưa chắc có người tin.
Lão già càng đắc ý, chủ đề lại chuyển sang phụ mẫu và chủng tộc người lùn của Duy Lạp Nhĩ. Người ở xung quanh không ngừng cười lớn, sắc mặt Duy Lạp Nhĩ càng lúc càng đỏ, cuối cùng tức giận đến nỗi không nhẫn nhịn được nữa, hét lớn một tiếng, lao vào đấm một phát mạnh vào bụng lão già. Theo mong muốn của Duy Lạp Nhĩ, hắn rất muốn đánh vỡ mồm lão già nhưng chiều cao là một vấn đề, chỉ có thể thuận tầm tay mà đánh đối phương.
Lão già trở tay không kịp, bị đánh một cú chính diện, cả thân người bay ra ngoài như diều gặp gió, va phải bảy, tám người xung quanh, lăn quay ra đất không động đậy gì, máu tươi lẫn nước bọt tìm miệng phun ra.
"Đánh chết người rồi..." đám đông xung quanh bị một phen hoảng hồn, chen nhau chạy toán loạn tứ phía.
"Bây giờ phiền phức của tiểu thư được giải quyết rồi", Hàn Tiến thu tẩm mắt lại, ngồi ngay ngắn trên ghế.
Tiểu thư Khởi Lệ quay mạnh người, nhìn trực tiếp Hàn Tiến, ngực nàng phập phồng gấp gáp, ánh mắt sắc lạnh, còn thêm vài phần phẫn nộ và trì triết.
"Sao? Có chỗ nào không đúng sao?" Hàn Tiến thờ ơ hỏi.
"Không, ngươi rất đúng"' Tiểu thư Khởi Lệ thở dài nói.
"Đã như vậy... tiểu thư không phải nên đưa nốt cho ta nửa số ngân lượng còn lại sao?" Hàn Tiến lộ ra nụ cười nói.
Khởi Lệ tiểu thư lôi ra một bọc vải định ném xuống đất nhưng cuối cùng từ từ đặt xuống bàn, nói rành rẽ từng từ :"Lạp Phi Nhĩ thiếu gia. Lần này thật "cám ơn"'ngài quá rồi".
"Tiểu thư khách sáo quá rồi" Hàn Tiến không thèm nhìn xem bên trong có bao nhiêu, cứ thế nhận lấy, ngừng lại một lúc rồi nói :"Xem ra bây giờ ta đã trở thành người không được hoan nghênh rồi, có điều...ta phải nói với tiểu thư, tuy ta một qúy tộc sa cơ thất thế nhưng điều đó không có nghĩa là kẻ khác có thể tùy tiện khinh thường ta, đương nhiên ta cũng rất tiếc, ta chỉ nghĩ trừng phạt hắn nhẹ nhàng một chút, để hắn sau này quản lí cho tốt cái mồm của mình, không ngờ cuối cùng lại thành ra như thế".
Khởi Lệ tiểu thư không nói gì nữa, chỉ lạnh lùng xua xua tay.
Hàn Tiến cười đứng dậy, chậm rãi đi xuống lầu dưới, Tư Đế Nhĩ Bá Cách ngoan ngoãn theo sau.
Từ cửa sau của cửa tiệm đi ra một con đường khác, Hàn Tiến hít một hơi dài, tâm trạng của hắn có chút đi xuống, thật ra những lời vừa nãy đều là nói thật, đáng tiếc đối phương lại không tin lời hắn giải thích.
Tuy cuối cùng có chút ngoài ý muốn nhưng đối với Khởi Lệ tiểu thư mà nói, tuyệt đối không phải chuyện xấu vì nàng có thêm một con đường, có thể dựa vào đó khống chế Duy Lạp Nhĩ, thậm chí có thể ép hắn kí khế ước nô lệ. Nàng là khổ chủ, nếu từ chổi bồi thường thì Duy Lạp Nhĩ nhất định phải chịu trừng phạt khủng khiếp, kí khế ước sẽ trở thành con đường sống cuối cùng của hắn, có điều Hàn Tiến rõ hơn cả, bất luận tiểu thư chọn lựa thế nào, cùng đều là sự giãy giụa cuối cùng mà thôi.
Phát hiện ánh sáng bị người khác che mất, Hàn Tiến quay đầu lại, phía sau ngoài Tư Đế Nhĩ Bá Cách ra còn có Ma Tín Khoa cao lớn, Hàn Tiến kì lạ hỏi :"Ma Tín Khoa, nhiệm vụ của ngài đã xong rồi, còn theo chúng ta là gì?"
"Quan hệ thuê mướn đã hết, ta còn lưu lại làm gi?" Ma Tín Khoa cười nói.
"ồ..." Hàn Tiến còn muốn hỏi cái gì, ai ngờ đột nhiên nghe tiếng người gọi phía sau :"Cuối cùng tìm được hai người các ngươi rồi", sau đó vai bị người ta nắm chặt.
Hàn Tiến quay người lại, nhận ra đối phương, Tư Đế Nhĩ Bá Cách hôm qua lén chỉ cho hắn nhìn qua, người đang nắm chặt vai hắn là quan gia cũ của nhà hắn, Ba Ba Thác.
"Các người còn có lương tâm không?" Ba Ba Thác cật lực nói :"Nể mặt lão gia, ta luôn coi các ngươi là con mình, có lần nào các ngươi cầu xin mà ta không giúp đỡ? Cuối cùng lại dám đến nhà ta trộm đồ? Hai tên súc sinh các ngươi lập tức cỡi ra cho ta, cỡi ra cho ta..." Ba Ba Thác vừa kêu vừa kéo y phục của Hàn Tiến xuống.
Hàn Tiến cau mày, đưa tay ra đẩy một cái khiến Ba Ba Thác lui ra.
Ba Ba Thác lùi mấy bước, hắn tức đến nỗi bắt đầu lải nhải :"Được đấy, còn dám động thủ. để ta..."
Đột nhiên Ba Ba Thác khựng lại, người phụ nữ bẽn cạnh hắn vừa định mỡ miệng ra mắng chửi cũng ngẩn ra, mấy người của đội trị an theo sau cũng đờ người, Hàn Tiến nắm trong lòng bàn tay một đống tiền vàng, xòe tay ném ra, những đồng vàng trong không trung tỏa sáng lấp lánh. Tiếp đó Hàn Tiến lại giơ tay ra, bàn tay hắn như có sức hấp dẫn, đồng tiền đang rơi xuống lại trở về tay hắn, không thiếu một đồng, động tác vò cùng ung dung tự tại.
"Tiếp theo" Hàn Tiến khẽ cười, hắn búng nhẹ ngón tay cái, một đồng tiền vàng sáng lắp lánh bay thẳng đến chỗ Ba Ba Thác.
Có lẻ tình huống trước mắt quá quen thuộc, quen đến nỗi khắc sâu vào tận xương cốt, nụ cười tươi rói của Ba Ba Thác nở trên môi, hắn dùng động tác nhanh nhẹn không hề phù hợp với tuồi tác của một lão già đón lấy, giữ chặt đồng vàng, lớn tiếng nói :"Đa tạ thiếu gia ban thường..."
"Haha...." Hàn Tiến cười, hắn không để ý đến Ba Ba Thác nữa, quay người nói với Tư Đế Nhĩ Bá Cách và Ma Tín Khoa :"Đi, ta mời các ngươi một bữa".
Ba Ba Thác rốt cuộc cũng già rồi, sau khi nhận được đồng tiền vàng một lúc mới phản ứng lại, lật mặt không được, không lật mặt cũng không xong, cuối cùng thì sự cung phụng lúc nãy là do hắn cam tâm tình nguyện làm, chẳng có ai bắt ép, hắn ngẩn ngơ đứng đó không nói được gì.
"Tránh ra" Ma Tín Khoa đưa tay đẫy một cái khiến đám trị an đang đứng chắn giữa đường lui sang một bên, mặt bọn chúng đều biến sắc, nhưng thấy huy chương trên ngực Ma Tín Khoa liền cúi đầu lủi mất.
Thật ra phẩn lớn những tên trước mặt đều giống nhau, muốn có quyền, muốn có tiền, muốn có sức mạnh khiến người khác kính nể, kẻ yếu rất khó nhận được sự tôn trọng của người khác.
Trong một lữ quán nhỏ ở phía Đông trấn Lạp Đông, ba người Hàn Tiến ngồi vây quanh một chiếc bàn, Ma Tín Khoa đặt thực đơn xuống hỏi :"Lạp Phi Nhĩ thiếu gia, ngài muốn ăn gì?"
"Sau này đừng dùng kính ngữ nữa, không tự nhiên, cứ gọi là Lạp Phi Nhĩ đi" Hàn Tiến cười nói.
Ma Tín Khoa nghĩ một lúc rồi gặt đầu nói :"Cũng được".
"Các người gọi của mình đi, còn ta..." Hàn Tiến do dự một lúc :"Lấy cho ta hai đĩa sắn nước muối".
Kì thực theo cách nghĩ của hắn, hắn không muốn ăn ở đây, quá lãng phí rồi, đến chợ mua ít sắn sau đó tự mình nướng có phải ngon không? Nhưng thái độ Ma Tín Khoa có chút ám muội, tuy xót tiền nhưng trước khi làm rõ mục đích của Ma Tín Khoa, chỗ không nên tiết kiệm thì không được tiết kiệm, Dựa vào trực giác, hắn tin Ma Tín Khoa có thiện ý.
"Thứ đó có gì là ngon?" Ma Tín Khoa chép chép miệng.
"Ta thích thanh đạm" Hàn Tiến cười nói.
Lát sau món họ gọi đều đà được mang lên, Ma Tín Khoa gọi thịt thảo trĩ hương, tim rồng nướng, còn có một bình rượu, Tim rồng nướng nghe ra đáng sợ, có điều rồng này không phải rồng thật, chỉ là một loại động vật nhỏ ăn cỏ giống như thằn lằn, không hề có sức công kích. Còn về Tư Đế Nhĩ Bá Cách, hắn cái gì cũng không gọi, trong mười mấy năm hắn luôn kiên trì không ngừng để đoán biết ý của thiếu gia, cảm nhận được sự thay đổi tâm tình của thiếu gia, coi đó là nghề cả đời của mình, tuy Lạp Phỉ Nhĩ thật sự đã biến mất nhưng không thể nghi ngờ Tư Đế Nhĩ Bá Cách vẫn tìm ra đường cảm ứng được mọi tin tức, giống như bây giờ, hắn biết rõ Hàn Tiến đang xót đống tiền, tuy nụ cười của Hàn Tiến rất ấm áp, hào phóng.
"Ma Tín Khoa, ngài vừa nói ngài và Khởi Lệ tiểu thư đã hết hợp đồng?" Hàn Tiến hỏi.
"ừ" Ma Tín Khoa gật đầu :"Tiểu thư thuê ta chính là muốn để ta đối phó với tay Duy Lạp Nhĩ, đều bị cậu giải quyết rồi, tiểu thư còn giữ ta lại làm gì?"
"Vậy thì nhanh quá, bên này vừa xong việc liền lập tức đuổi ngài đi" Hàn Tiến than thở.
"Haha....sau khi đến trấn Lạp Đông ta cái gì cũng chưa làm, ngược lại lại còn nhận được tiền, bảo ta đi thì đi vậy".
"Vậy ngài còn dừng chân lại làm gì?" Hnà Tiến cười híp mắt lại hỏi.
"Cậu muốn làm cái gì?"
"Ta? Ta vẫn chưa nghĩ đến".
"Ta cũng chưa có kế hoạch gì" Ma Tín Khoa nhổ ra một miếng xương, cười nói :"Thầy giáo đã nói, đầu óc ta không tốt, ông ấy khuyên ta kết giao nhiều với người thông minh, như vậy mới có thể học hỏi được chút".
"Ồ" Hàn Tiến khẽ cười thầm, Ma Tín Khoa tuyệt đối không giống vẻ ngoài thật thà của hắn, ngược lại hắn vô cùng nhanh nhẹn, ví dụ nói, hôm qua phối hợp với mình uy hiếp Duy Lập Nhĩ, ví dụ như vừa này chọc giận mấy tên đội trị an, vì mình mà ra tay.
"Lạp Phi Nhĩ, cậu là người vô cùng thông minh" Ma Tín Khoa đột nhiên nói thẳng vào vấn đề.
"Vì sao lại nói vậy?" Hàn Tiến cười hỏi.
"Hôm qua cậu nói có thể dùng đầu óc để giải quyết vấn đề của Duy Lạp Nhĩ, ta cho rằng cậu là một tên nói khoác, ai ngờ cậu lại thật sự làm được, có điều cách của cậu có chút tàn nhẫn, haha...".
"Ta không cho là mình đã sai" Hàn Tiến thật thà nói. Hắn rất rõ Ma Tín Khoa nói như vậy là để thăm dò mình :"Khởi Lệ tiểu thư giúp đỡ hắn, tin tưởng hắn, hắn đã làm gì? Một tên phản trắc khốn khiếp, có tư cách để yêu cầu người khác sao?"
"ừ...cậu nói vậy cũng có lí" Ma Tín Khoa nghĩ một lúc, gật đầu nói :"Đúng rồi, khi ta xuồng lầu đuổi theo cậu, nghe thấy tiểu thư Khởi Lệ gọi tên cậu, Lạp Phi Nhĩ, ta thấy tiểu thư thích cậu rồi đấy".
"Thật sao?" Tư Đế Nhĩ Bá Cách vui mừng thốt lên, hắn biết tâm sự của thiểu gia, nghe được tin này trong lòng liền cảm thấy vui mừng cho Hàn Tiến.
"Nghĩ cái gì vậy" Hàn Tiến liếc Tư Đế Nhĩ Bá Cách :"Thích? Ài… tiểu thư chính là đang
căm hận ta đấy".
"Thiếu gia, vì sao vậy?"
"Vì người của tiểu thư bị Duy Lạp Nhĩ đánh, liền cho rằng tất cả đều là do ta đã bố trí từ trước".
"Vậy có phải cậu không cố ý ?" Ma Tín Khoa hỏi.
"Đúng" Hàn Tiến khẽ nói, trong khoảng thời gian ngắn, Ma Tín Khoa đã mấy lần thăm
dò mình rồi, bất luận đối phương rút ra kết luận gì, hắn đã nhìn thấu sự thật thà của Ma Tín
Khoa rồi :"Ta sai là ở chổ đã đánh giá quá cao Duy Lạp Nhĩ, ta cho rằng hắn đánh người
trong thành Thánh Quân cuối cùng đành phải trốn chạy đến trấn này nhất định sẽ nhớ kĩ bài
học đó, ai ngờ…hắn lại nóng tính đến vậy, vừa rồi liền đánh chết người".
Ma Tín Khoa trầm ngâm một lát :"Lạp Phi Nhĩ, cậu nói....Khởi Lệ tiểu thư là người như thế nào?"
"Rất thông minh, chỉ có điều vẫn còn chưa có kinh nghiệm, chắc là trước đây chưa từng trải qua tôi luyện" Hàn Tiến nghĩ :"Khi ta để người của tiểu thư ra phố mắng chửi, nàng ấy không phản đối, điều này có nghĩa nàng ấy chưa nhìn thấy nguy hiểm, nhưng khi sự việc phát sinh liền cho là tất cả đều do ta sắp đặt trước, Ta nghĩ, đã đủ chứng minh sự thông minh của nàng ấy rồi".
Ma Tín Khoa vò vò tóc, dường như có thể hiểu ý của Hàn Tiến, lại vừa như không hiểu lắm.
"Cho tiểu tử thêm mấy năm nữa, chắc chắn nàng ấy sẽ trở thành người rất lợi hại" Hàn Tiến chỉ vào đầu mình :"Đương nhiên, đó là nếu nàng ấy có thể sống an toàn thêm mấy năm nữa".
"Lạp Phi Nhĩ, câu này là có ý gì?" Ma Tín Khoa hỏi.
"Một tên lùn đã phạm tội, không còn chỗ dựa chống đỡ, hắn liệu có dám phản bội lại tiểu thư?" Hàn Tiến nói nhỏ :"Theo ta thấy không ngoài hai tình huống, một là bị người khác lợi dụng, một là bị kẻ khác uy hiếp. Ta biết những điều này, mà tiểu thư cũng biết, nhưng tiểu thư làm gì? Đầu tiên cử ngài đi giết Duy Lạp Nhĩ, sau đó để ta đi đối phó với hắn, haha....Ma Tín Khoa, ngài vẫn còn không hiểu?"
-Ma Tín Khoa lắc lắc đầu, hai mắt nhìn Hàn Tiến không chớp, lần này hắn không phải đang ra vẻ thật thà, hắn thật sự là không hiểu.
"Khi tranh giành với một người hay một vài người, tiểu thư tuyệt đối ở vào thế hạ phong cho nên nàng ấy chỉ có thể, cũng chỉ dám chĩa mũi dùi về phía Duy Lạp Nhĩ, thậm chí không nghĩ đến cách thuyết phục, khuyên can, trực tiếp chọn cách cực đoan, vì nàng ấy rất rõ, dưới sự thao túng của đám người kia, khả năng quay đầu của Duy Lạp Nhĩ là rất nhỏ, rất nhỏ".
'Nhưng....điểu đó chỉ có thể nói rõ tiểu thư đang rơi vào cảnh khó khăn, không có nghĩ tính mạng đang gặp nguy hiểm chứ?" Ma Tín Khoa nói :"Cũng có thể những người đó muốn ép tiểu thư đáp ứng điều kiện gì đó của chúng?"
"Không tồi, chuyện này cũng có thể nghĩ đến?" Hàn Tiến nửa cười nửa không nói :"Thầy của ngài nhìn nhầm ngài rồi".
"Ha…" -Ma Tín Khoa có chút lúng túng gãi gãi đầu, sau đó liền chuyển đề tài :"Lạp Phi
Nhĩ, cậu nói tiếp đi".
"Khởi Lệ tiểu thư có gặp nguy hiểm hay không là do tính tình nàng ấy quyết định" Hàn Tiến chậm rãi nói :"Nói thật, ta đi tìm tiểu thư một mặt là muốn kiếm tiền, mặt khác là muốn dùng hành động này để tự tiến cử mình, Ta đã có thể giải quyết được tên Duy Lạp Nhĩ đó thì cũng có thể giải quyết những việc khác cho tiểu thư, tuy đối thủ của tiểu thư lợi hại nhưng chí ít ta có thể cho nàng ấy chút hi vọng, không phải là nên thửxem sao?"
Ma Tín Khoa chăm chú lắng nghe, còn Tư Đế Nhĩ Bá Cách đã sớm thành ngốc rồi.
"Là ta tự cho mình là thông minh. Sai lầm của ta không chỉ là nhìn nhầm Duy Lạp Nhĩ, càng nhìn nhầm tiểu thư. Sau khi phát sinh sự việc, nàng ấy một chút cùng không che đậy sự
căm ghét đối với ta, có điều nàng ấy lại đưa cho ta số vàng đã giao ước từ trước, haha,nếu nàng ấy không thanh toán để báo thù ta thì ta không còn cách nào khác, hơn nữa nàng ấy vốn dĩ định ném tiền xuống đất để thể hiện sự khinh miệt và căm tức của mình, nhưng cuối cùng lại đem tiền đặt lên bàn" Hàn Tiến ngừng một lúc rồi nói tiếp :"Điều này khiến ta biết tiểu thư là người thông minh xuất chúng, lại rất có nguyên tắc, nàng ấy sẽ không vì hận thù trong lòng mà lật lọng, bội ước,cũng không vì đối phương là người giao dịch mà che giấu sự căm hận của mình. Một người thông minh, có nguyên tắc, thông thường tính cách đều rất cương quyết khẳng khái, nói như vậy, nếu đứng trước thế lực hoặc người không có cách nào kháng cự lại, họ thà làm ngọc nát còn hơn cúi mình làm ngói lành để sống. Ngài đã hiểu chưa?"
"Hiểu" Ma Tín Khoa gật đầu :"Trong đại lục ngày càng hỗn loạn này người như vậy càng ngày càng hiếm".
"Thật ra đây đều là suy đoán của ta" Hàn Tiến đưa miếng sắn cuối cùng bỏ vào trong miệng :"Sự việc chưa chắc sẽ diễn biến như lời ta nói, chuyện ngoại lệ có thể tùy lúc phát sinh".
"Ý của cậu là…điều cậu nói đều là lời bỏ đi?"
"Ngài có thể coi đó là lời bỏ đi" Hàn Tiến cười nói, ánh mắt hắn chợt dừng lại trên bàn, giá tiền của một đĩa sắn chỉ có hai mươi đồng, tính toán cấn thận một lúc, cửa tiệm này chỉ có thể thu được một chút tiền.
Hàn Tiến vẫy vẫy tay, một người làm thuê vội chạy đến, có trời mới biết nhân viên phục vụ ở đây có thể xem là người làm thuê hay không. Hắn cười hỏi :"Thiếu gia, ngài cần gi?"
"Đem đến năm mươi đĩa sắn nước muối".
"Bao nhiêu?" chỉ có Tư Đế Nhĩ Bá Cách còn giữ được sắc mặt không đồi, những người khác đều ngạc nhiên đồng thanh hỏi, họ đều cho rằng mình nghe nhầm.
"Năm mươi đĩa sắn nước muối, có vấn đề gì?"
Tên làm thuê ngẩn ra một lúc,không nói có vấn đề cũng không nói không có vấn đề, tiếp đó liềm chạy ra phía đằng sau quán.
"Cậu gọi nhiều như vậy để làm gi?" Ma Tín Khoa ngạc nhiên hỏi.
"Ăn" Hàn Tiến trả lời rất đơn giản.
Không lâu sau, từng đĩa, từng đĩa sắn được đem lên, Hàn Tiến cũng không khách khí, bỏ từng miếng lớn vào nhai. Thể lực đã có nền tảng nhất định, không cần nhai chậm nhai kĩ mới có thể hấp thụ năng lượng, tự nhiên đòi hỏi phải có tốc độ.
Khi ăn mấy đĩa đầu tâm trạng Ma Tín Khoa còn có chút náo nhiệt, nhưng khi Hàn Tiến ăn nhanh như gió, chớp mắt đã hết hai mươi đĩa sắn thì Ma Tín Khoa hai mắt trợn tròn, thâm chí không chịu được phải cúi xuống xem xét động tĩnh ở dưới bàn, cho là Hàn Tiến đã dùng cách gì đó để ném chỗ sắn đi, nhưng Hàn Tiến đang ở vào thời kì then chốt để tích lũy năng lượng nguyên thủy, ngay cả nước để ngâm sắn hắn cũng không bỏ đi chứ đừng nói là cả củ sắn, trên bàn, dưới bàn đều rất sạch sẽ.
Chớp mắt Hàn Tiến đã ăn hết hơn bốn mươi đĩa, người phục vụ cũng đã tê hết cả tay rồi Ma Tín Khoa đặt chén rượu trong tay xuống hỏi :"Ta... ta nói, Lạp Phi Nhĩ, cậu sẽ không phải là cự long đúng không? Sao có thể ăn nhiều như vậy?"
"Có con cự long nào trông giống ta sao?"
"Không biết chừng, cự long cao cấp có thể sẽ biết thuật biến hình".
"Ngài nghe nói có cự long nào thích ăn sắn chưa?" Hàn Tiến trong lúc vội vã cũng không quên nỡ nụ cười :"Thịt nướng thơm ngon lại không ăn, ăn sắn?"
"Có lí" Ma Tín Khoa nghĩ nghĩ một lát :"Nhưng nếu cậu là một cự long rất nghèo thì sao?"
" Ta thật sự là....cứ cho là ta rất nghèo, nhưng cự long tượng trưng cho cái gì? Có thời gian ở đây nói chuyện với ngài thì ta bay đến thành Thánh Quân tìm lãnh chủ Địch Tư Mà Khắc không tốt hơn sao?"
"Nhưng người căn bản không thể ăn nhiều như vậy được. Nếu....nếu tính cách của cậu có chút lập dị....ta thây rất kì quái, đằng này lại thích ăn sắn?"
"Ma Tín Khoa, nói thật sư phụ ngài trước đây có phải đã kích thích ngài nhiều quá?" Hàn Tiến hỏi. Hắn đã nhìn ra rồi, không thể đánh giá thấp đầu óc Ma Tín Khoa, nhưng cũng không cấn đánh giá cao hắn, hắn thích cãi nhau với người khác không phải vì đã nhận ra vấn đề, đơn thuần chỉ là vì thói quen.
"Có ý gì?"
"Không có ý gì cả" Hàn Tiến lắc đầu nói :"Được, ta thừa nhận mình là cự long, được rồi chứ?"
"Ai tin chứ?" Ma Tín Khoa giễu cợt :"Cậu nếu là cự long sẽ tha cho Khởi Lệ tiểu thư? Ta cho cậu biết, cự long đều vô cùng dâm đãng"
Mặc dù Hàn Tiến luôn nghiêm khắc yêu cẩu bản thân mình nhưng thiểu chút nữa đập cả chiếc đĩa đang ở trên tay lên mặt Ma Tín Khoa. Đây là loại người gì? Khi phân tích tiểu thư liền ở đó không ngừng tranh cãi. Được, đang làm việc thì phải cẩn trọng, không cần để ý đến hắn. Vừa nãy phủ nhận mình là cự long, Ma Tín Khoa ra sức tranh cãi, cuối cùng khi thừa nhận rồi hắn lại bắt đầu phản đối đối phương, thật khiến người khác không còn gì để nói. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài của Ma Tín Khoa hoặc tiếp xúc trong thời gian ngắn, chẳng có ai có thể nhìn ra hắn là loại người như thế này cả.
Người dưới lầu đã tụ tập thành một vòng tròn, có khoảng hơn hai trăm người. Lão già ngồi bên cạnh tiểu thư Khởi Lệ khi Hàn Tiến nói chuyện với tiểu thư Khởi Lệ hôm qua đó đang đứng giữa đường, nhổ nước bọt lung tung rồi nói gì đó.
"Tên khốn kiếp đó cũng dám xưng là đại sư rèn?" Lão già chỉ tay vào một bộ áo giáp rồi nói, giọng ông ta to, rõ ràng, Hàn Tiến và Khởi Lệ trên lầu cũng nghe rõ.
Bên cạnh lão đặt một cái giá gỗ, trên giá treo một bộ áo giáp, hình dáng bộ áo giáp đó rất kì dị, đầy tính tượng hình, chỗ cần bằng phẳng thì lại xuất hiện vài túi lồi lên, chỗ cần tròn nhẵn lại mài thêm một cạnh cứng, đáng tức nhất là hai bên trái phải của bộ giáp hoàn toàn không tương xứng, đặc biệt là chân giáp bên phải, ngắn một cách thảm hại, nhỏ một cách thảm hại, cả bộ áo giáp nhìn từ hình dạng mà nói, xấu xí đến nỗi không thể xấu hơn được nữa.
Lão già rất biết mắng người, đầu tiên công kích tay nghề của đại sư rèn Duy Lạp Nhĩ, đợi sau khi người xung quanh tiếp nhận rồi liền quay sang bắt đấu công kích nhân phẩm của Duy Lạp Nhĩ, tiếp đó lại bắt đầu chất vấn nghi ngờ trí tuệ của phụ mẫu hắn, cuối cũng kéo sang cả tộc bọn người lùn, cứ thế luyên thuyên không dứt.
"Đến rồi, đến rồi..."người đứng bên ngoài bắt đầu xôn xao.
Duy Lạp Nhĩ mắt còn đẩy dử từ bên ngoài chen vào, hắn uống say vừa tỉnh lại, nghe thấy người bên ngoài đang chửi bọn người lùn liền vô cùng tức giận.
Lão già nhìn thấy Duy Lạp Nhĩ tiến tới, giả bộ không biết gì, vẫn mắng chửi không ngừng, chỉ có điều đề tài chuyển về tay nghề Duy Lạp Nhĩ.
Duy Lạp Nhĩ nhìn chằm chằm vào bộ áo giáp, đột nhiên tức giận nhảy dựng lên :"Mẹ chúng nó, nói năng bậy bạ".
"Ta nói năng bậy bạ?" Lão già cười lạnh nói :"Duy Lạp Nhĩ đại sư, phía sau áo giáp còn có ấn trương của ngài. Lẽ nào bộ áo giáp này không phải ngài rèn?"
"Là ta rèn", Duy Lạp Nhĩ hét lớn như sấm :"Nhưng...Nhưng đây là yêu cầu của khách hàng".
"Yêu cầu của khách hàng? Hahaha,Duy Lạp Nhĩ đại sư, đừng coi người khác đều là ngốc hết, Ai lại yêu cầu bộ giáp như thế này. Đây là thứ người có thể mặc sao?" Nghe lời nói này, mọi người đứng xem ở xung quanh cười phá lên. Lão già dương dương tự đắc nói :"Ta nói cho ngươi biết, vị khách mà ngươi nói vì bị lừa, lại đang vội nên đã sớm rời khỏi trấn Lạp Đông rồi, cho nên mới đem bộ áo giáp này giao cho ta, để ta vạch trần chân tướng thật sự của ngươi"
"Ngươi...ngươi..." Duy Lạp Nhĩ tức đến nỗi mặt đỏ lên, lại còn nói không nên lời, nói ra chưa chắc có người tin.
Lão già càng đắc ý, chủ đề lại chuyển sang phụ mẫu và chủng tộc người lùn của Duy Lạp Nhĩ. Người ở xung quanh không ngừng cười lớn, sắc mặt Duy Lạp Nhĩ càng lúc càng đỏ, cuối cùng tức giận đến nỗi không nhẫn nhịn được nữa, hét lớn một tiếng, lao vào đấm một phát mạnh vào bụng lão già. Theo mong muốn của Duy Lạp Nhĩ, hắn rất muốn đánh vỡ mồm lão già nhưng chiều cao là một vấn đề, chỉ có thể thuận tầm tay mà đánh đối phương.
Lão già trở tay không kịp, bị đánh một cú chính diện, cả thân người bay ra ngoài như diều gặp gió, va phải bảy, tám người xung quanh, lăn quay ra đất không động đậy gì, máu tươi lẫn nước bọt tìm miệng phun ra.
"Đánh chết người rồi..." đám đông xung quanh bị một phen hoảng hồn, chen nhau chạy toán loạn tứ phía.
"Bây giờ phiền phức của tiểu thư được giải quyết rồi", Hàn Tiến thu tẩm mắt lại, ngồi ngay ngắn trên ghế.
Tiểu thư Khởi Lệ quay mạnh người, nhìn trực tiếp Hàn Tiến, ngực nàng phập phồng gấp gáp, ánh mắt sắc lạnh, còn thêm vài phần phẫn nộ và trì triết.
"Sao? Có chỗ nào không đúng sao?" Hàn Tiến thờ ơ hỏi.
"Không, ngươi rất đúng"' Tiểu thư Khởi Lệ thở dài nói.
"Đã như vậy... tiểu thư không phải nên đưa nốt cho ta nửa số ngân lượng còn lại sao?" Hàn Tiến lộ ra nụ cười nói.
Khởi Lệ tiểu thư lôi ra một bọc vải định ném xuống đất nhưng cuối cùng từ từ đặt xuống bàn, nói rành rẽ từng từ :"Lạp Phi Nhĩ thiếu gia. Lần này thật "cám ơn"'ngài quá rồi".
"Tiểu thư khách sáo quá rồi" Hàn Tiến không thèm nhìn xem bên trong có bao nhiêu, cứ thế nhận lấy, ngừng lại một lúc rồi nói :"Xem ra bây giờ ta đã trở thành người không được hoan nghênh rồi, có điều...ta phải nói với tiểu thư, tuy ta một qúy tộc sa cơ thất thế nhưng điều đó không có nghĩa là kẻ khác có thể tùy tiện khinh thường ta, đương nhiên ta cũng rất tiếc, ta chỉ nghĩ trừng phạt hắn nhẹ nhàng một chút, để hắn sau này quản lí cho tốt cái mồm của mình, không ngờ cuối cùng lại thành ra như thế".
Khởi Lệ tiểu thư không nói gì nữa, chỉ lạnh lùng xua xua tay.
Hàn Tiến cười đứng dậy, chậm rãi đi xuống lầu dưới, Tư Đế Nhĩ Bá Cách ngoan ngoãn theo sau.
Từ cửa sau của cửa tiệm đi ra một con đường khác, Hàn Tiến hít một hơi dài, tâm trạng của hắn có chút đi xuống, thật ra những lời vừa nãy đều là nói thật, đáng tiếc đối phương lại không tin lời hắn giải thích.
Tuy cuối cùng có chút ngoài ý muốn nhưng đối với Khởi Lệ tiểu thư mà nói, tuyệt đối không phải chuyện xấu vì nàng có thêm một con đường, có thể dựa vào đó khống chế Duy Lạp Nhĩ, thậm chí có thể ép hắn kí khế ước nô lệ. Nàng là khổ chủ, nếu từ chổi bồi thường thì Duy Lạp Nhĩ nhất định phải chịu trừng phạt khủng khiếp, kí khế ước sẽ trở thành con đường sống cuối cùng của hắn, có điều Hàn Tiến rõ hơn cả, bất luận tiểu thư chọn lựa thế nào, cùng đều là sự giãy giụa cuối cùng mà thôi.
Phát hiện ánh sáng bị người khác che mất, Hàn Tiến quay đầu lại, phía sau ngoài Tư Đế Nhĩ Bá Cách ra còn có Ma Tín Khoa cao lớn, Hàn Tiến kì lạ hỏi :"Ma Tín Khoa, nhiệm vụ của ngài đã xong rồi, còn theo chúng ta là gì?"
"Quan hệ thuê mướn đã hết, ta còn lưu lại làm gi?" Ma Tín Khoa cười nói.
"ồ..." Hàn Tiến còn muốn hỏi cái gì, ai ngờ đột nhiên nghe tiếng người gọi phía sau :"Cuối cùng tìm được hai người các ngươi rồi", sau đó vai bị người ta nắm chặt.
Hàn Tiến quay người lại, nhận ra đối phương, Tư Đế Nhĩ Bá Cách hôm qua lén chỉ cho hắn nhìn qua, người đang nắm chặt vai hắn là quan gia cũ của nhà hắn, Ba Ba Thác.
"Các người còn có lương tâm không?" Ba Ba Thác cật lực nói :"Nể mặt lão gia, ta luôn coi các ngươi là con mình, có lần nào các ngươi cầu xin mà ta không giúp đỡ? Cuối cùng lại dám đến nhà ta trộm đồ? Hai tên súc sinh các ngươi lập tức cỡi ra cho ta, cỡi ra cho ta..." Ba Ba Thác vừa kêu vừa kéo y phục của Hàn Tiến xuống.
Hàn Tiến cau mày, đưa tay ra đẩy một cái khiến Ba Ba Thác lui ra.
Ba Ba Thác lùi mấy bước, hắn tức đến nỗi bắt đầu lải nhải :"Được đấy, còn dám động thủ. để ta..."
Đột nhiên Ba Ba Thác khựng lại, người phụ nữ bẽn cạnh hắn vừa định mỡ miệng ra mắng chửi cũng ngẩn ra, mấy người của đội trị an theo sau cũng đờ người, Hàn Tiến nắm trong lòng bàn tay một đống tiền vàng, xòe tay ném ra, những đồng vàng trong không trung tỏa sáng lấp lánh. Tiếp đó Hàn Tiến lại giơ tay ra, bàn tay hắn như có sức hấp dẫn, đồng tiền đang rơi xuống lại trở về tay hắn, không thiếu một đồng, động tác vò cùng ung dung tự tại.
"Tiếp theo" Hàn Tiến khẽ cười, hắn búng nhẹ ngón tay cái, một đồng tiền vàng sáng lắp lánh bay thẳng đến chỗ Ba Ba Thác.
Có lẻ tình huống trước mắt quá quen thuộc, quen đến nỗi khắc sâu vào tận xương cốt, nụ cười tươi rói của Ba Ba Thác nở trên môi, hắn dùng động tác nhanh nhẹn không hề phù hợp với tuồi tác của một lão già đón lấy, giữ chặt đồng vàng, lớn tiếng nói :"Đa tạ thiếu gia ban thường..."
"Haha...." Hàn Tiến cười, hắn không để ý đến Ba Ba Thác nữa, quay người nói với Tư Đế Nhĩ Bá Cách và Ma Tín Khoa :"Đi, ta mời các ngươi một bữa".
Ba Ba Thác rốt cuộc cũng già rồi, sau khi nhận được đồng tiền vàng một lúc mới phản ứng lại, lật mặt không được, không lật mặt cũng không xong, cuối cùng thì sự cung phụng lúc nãy là do hắn cam tâm tình nguyện làm, chẳng có ai bắt ép, hắn ngẩn ngơ đứng đó không nói được gì.
"Tránh ra" Ma Tín Khoa đưa tay đẫy một cái khiến đám trị an đang đứng chắn giữa đường lui sang một bên, mặt bọn chúng đều biến sắc, nhưng thấy huy chương trên ngực Ma Tín Khoa liền cúi đầu lủi mất.
Thật ra phẩn lớn những tên trước mặt đều giống nhau, muốn có quyền, muốn có tiền, muốn có sức mạnh khiến người khác kính nể, kẻ yếu rất khó nhận được sự tôn trọng của người khác.
Trong một lữ quán nhỏ ở phía Đông trấn Lạp Đông, ba người Hàn Tiến ngồi vây quanh một chiếc bàn, Ma Tín Khoa đặt thực đơn xuống hỏi :"Lạp Phi Nhĩ thiếu gia, ngài muốn ăn gì?"
"Sau này đừng dùng kính ngữ nữa, không tự nhiên, cứ gọi là Lạp Phi Nhĩ đi" Hàn Tiến cười nói.
Ma Tín Khoa nghĩ một lúc rồi gặt đầu nói :"Cũng được".
"Các người gọi của mình đi, còn ta..." Hàn Tiến do dự một lúc :"Lấy cho ta hai đĩa sắn nước muối".
Kì thực theo cách nghĩ của hắn, hắn không muốn ăn ở đây, quá lãng phí rồi, đến chợ mua ít sắn sau đó tự mình nướng có phải ngon không? Nhưng thái độ Ma Tín Khoa có chút ám muội, tuy xót tiền nhưng trước khi làm rõ mục đích của Ma Tín Khoa, chỗ không nên tiết kiệm thì không được tiết kiệm, Dựa vào trực giác, hắn tin Ma Tín Khoa có thiện ý.
"Thứ đó có gì là ngon?" Ma Tín Khoa chép chép miệng.
"Ta thích thanh đạm" Hàn Tiến cười nói.
Lát sau món họ gọi đều đà được mang lên, Ma Tín Khoa gọi thịt thảo trĩ hương, tim rồng nướng, còn có một bình rượu, Tim rồng nướng nghe ra đáng sợ, có điều rồng này không phải rồng thật, chỉ là một loại động vật nhỏ ăn cỏ giống như thằn lằn, không hề có sức công kích. Còn về Tư Đế Nhĩ Bá Cách, hắn cái gì cũng không gọi, trong mười mấy năm hắn luôn kiên trì không ngừng để đoán biết ý của thiếu gia, cảm nhận được sự thay đổi tâm tình của thiếu gia, coi đó là nghề cả đời của mình, tuy Lạp Phỉ Nhĩ thật sự đã biến mất nhưng không thể nghi ngờ Tư Đế Nhĩ Bá Cách vẫn tìm ra đường cảm ứng được mọi tin tức, giống như bây giờ, hắn biết rõ Hàn Tiến đang xót đống tiền, tuy nụ cười của Hàn Tiến rất ấm áp, hào phóng.
"Ma Tín Khoa, ngài vừa nói ngài và Khởi Lệ tiểu thư đã hết hợp đồng?" Hàn Tiến hỏi.
"ừ" Ma Tín Khoa gật đầu :"Tiểu thư thuê ta chính là muốn để ta đối phó với tay Duy Lạp Nhĩ, đều bị cậu giải quyết rồi, tiểu thư còn giữ ta lại làm gì?"
"Vậy thì nhanh quá, bên này vừa xong việc liền lập tức đuổi ngài đi" Hàn Tiến than thở.
"Haha....sau khi đến trấn Lạp Đông ta cái gì cũng chưa làm, ngược lại lại còn nhận được tiền, bảo ta đi thì đi vậy".
"Vậy ngài còn dừng chân lại làm gì?" Hnà Tiến cười híp mắt lại hỏi.
"Cậu muốn làm cái gì?"
"Ta? Ta vẫn chưa nghĩ đến".
"Ta cũng chưa có kế hoạch gì" Ma Tín Khoa nhổ ra một miếng xương, cười nói :"Thầy giáo đã nói, đầu óc ta không tốt, ông ấy khuyên ta kết giao nhiều với người thông minh, như vậy mới có thể học hỏi được chút".
"Ồ" Hàn Tiến khẽ cười thầm, Ma Tín Khoa tuyệt đối không giống vẻ ngoài thật thà của hắn, ngược lại hắn vô cùng nhanh nhẹn, ví dụ nói, hôm qua phối hợp với mình uy hiếp Duy Lập Nhĩ, ví dụ như vừa này chọc giận mấy tên đội trị an, vì mình mà ra tay.
"Lạp Phi Nhĩ, cậu là người vô cùng thông minh" Ma Tín Khoa đột nhiên nói thẳng vào vấn đề.
"Vì sao lại nói vậy?" Hàn Tiến cười hỏi.
"Hôm qua cậu nói có thể dùng đầu óc để giải quyết vấn đề của Duy Lạp Nhĩ, ta cho rằng cậu là một tên nói khoác, ai ngờ cậu lại thật sự làm được, có điều cách của cậu có chút tàn nhẫn, haha...".
"Ta không cho là mình đã sai" Hàn Tiến thật thà nói. Hắn rất rõ Ma Tín Khoa nói như vậy là để thăm dò mình :"Khởi Lệ tiểu thư giúp đỡ hắn, tin tưởng hắn, hắn đã làm gì? Một tên phản trắc khốn khiếp, có tư cách để yêu cầu người khác sao?"
"ừ...cậu nói vậy cũng có lí" Ma Tín Khoa nghĩ một lúc, gật đầu nói :"Đúng rồi, khi ta xuồng lầu đuổi theo cậu, nghe thấy tiểu thư Khởi Lệ gọi tên cậu, Lạp Phi Nhĩ, ta thấy tiểu thư thích cậu rồi đấy".
"Thật sao?" Tư Đế Nhĩ Bá Cách vui mừng thốt lên, hắn biết tâm sự của thiểu gia, nghe được tin này trong lòng liền cảm thấy vui mừng cho Hàn Tiến.
"Nghĩ cái gì vậy" Hàn Tiến liếc Tư Đế Nhĩ Bá Cách :"Thích? Ài… tiểu thư chính là đang
căm hận ta đấy".
"Thiếu gia, vì sao vậy?"
"Vì người của tiểu thư bị Duy Lạp Nhĩ đánh, liền cho rằng tất cả đều là do ta đã bố trí từ trước".
"Vậy có phải cậu không cố ý ?" Ma Tín Khoa hỏi.
"Đúng" Hàn Tiến khẽ nói, trong khoảng thời gian ngắn, Ma Tín Khoa đã mấy lần thăm
dò mình rồi, bất luận đối phương rút ra kết luận gì, hắn đã nhìn thấu sự thật thà của Ma Tín
Khoa rồi :"Ta sai là ở chổ đã đánh giá quá cao Duy Lạp Nhĩ, ta cho rằng hắn đánh người
trong thành Thánh Quân cuối cùng đành phải trốn chạy đến trấn này nhất định sẽ nhớ kĩ bài
học đó, ai ngờ…hắn lại nóng tính đến vậy, vừa rồi liền đánh chết người".
Ma Tín Khoa trầm ngâm một lát :"Lạp Phi Nhĩ, cậu nói....Khởi Lệ tiểu thư là người như thế nào?"
"Rất thông minh, chỉ có điều vẫn còn chưa có kinh nghiệm, chắc là trước đây chưa từng trải qua tôi luyện" Hàn Tiến nghĩ :"Khi ta để người của tiểu thư ra phố mắng chửi, nàng ấy không phản đối, điều này có nghĩa nàng ấy chưa nhìn thấy nguy hiểm, nhưng khi sự việc phát sinh liền cho là tất cả đều do ta sắp đặt trước, Ta nghĩ, đã đủ chứng minh sự thông minh của nàng ấy rồi".
Ma Tín Khoa vò vò tóc, dường như có thể hiểu ý của Hàn Tiến, lại vừa như không hiểu lắm.
"Cho tiểu tử thêm mấy năm nữa, chắc chắn nàng ấy sẽ trở thành người rất lợi hại" Hàn Tiến chỉ vào đầu mình :"Đương nhiên, đó là nếu nàng ấy có thể sống an toàn thêm mấy năm nữa".
"Lạp Phi Nhĩ, câu này là có ý gì?" Ma Tín Khoa hỏi.
"Một tên lùn đã phạm tội, không còn chỗ dựa chống đỡ, hắn liệu có dám phản bội lại tiểu thư?" Hàn Tiến nói nhỏ :"Theo ta thấy không ngoài hai tình huống, một là bị người khác lợi dụng, một là bị kẻ khác uy hiếp. Ta biết những điều này, mà tiểu thư cũng biết, nhưng tiểu thư làm gì? Đầu tiên cử ngài đi giết Duy Lạp Nhĩ, sau đó để ta đi đối phó với hắn, haha....Ma Tín Khoa, ngài vẫn còn không hiểu?"
-Ma Tín Khoa lắc lắc đầu, hai mắt nhìn Hàn Tiến không chớp, lần này hắn không phải đang ra vẻ thật thà, hắn thật sự là không hiểu.
"Khi tranh giành với một người hay một vài người, tiểu thư tuyệt đối ở vào thế hạ phong cho nên nàng ấy chỉ có thể, cũng chỉ dám chĩa mũi dùi về phía Duy Lạp Nhĩ, thậm chí không nghĩ đến cách thuyết phục, khuyên can, trực tiếp chọn cách cực đoan, vì nàng ấy rất rõ, dưới sự thao túng của đám người kia, khả năng quay đầu của Duy Lạp Nhĩ là rất nhỏ, rất nhỏ".
'Nhưng....điểu đó chỉ có thể nói rõ tiểu thư đang rơi vào cảnh khó khăn, không có nghĩ tính mạng đang gặp nguy hiểm chứ?" Ma Tín Khoa nói :"Cũng có thể những người đó muốn ép tiểu thư đáp ứng điều kiện gì đó của chúng?"
"Không tồi, chuyện này cũng có thể nghĩ đến?" Hàn Tiến nửa cười nửa không nói :"Thầy của ngài nhìn nhầm ngài rồi".
"Ha…" -Ma Tín Khoa có chút lúng túng gãi gãi đầu, sau đó liền chuyển đề tài :"Lạp Phi
Nhĩ, cậu nói tiếp đi".
"Khởi Lệ tiểu thư có gặp nguy hiểm hay không là do tính tình nàng ấy quyết định" Hàn Tiến chậm rãi nói :"Nói thật, ta đi tìm tiểu thư một mặt là muốn kiếm tiền, mặt khác là muốn dùng hành động này để tự tiến cử mình, Ta đã có thể giải quyết được tên Duy Lạp Nhĩ đó thì cũng có thể giải quyết những việc khác cho tiểu thư, tuy đối thủ của tiểu thư lợi hại nhưng chí ít ta có thể cho nàng ấy chút hi vọng, không phải là nên thửxem sao?"
Ma Tín Khoa chăm chú lắng nghe, còn Tư Đế Nhĩ Bá Cách đã sớm thành ngốc rồi.
"Là ta tự cho mình là thông minh. Sai lầm của ta không chỉ là nhìn nhầm Duy Lạp Nhĩ, càng nhìn nhầm tiểu thư. Sau khi phát sinh sự việc, nàng ấy một chút cùng không che đậy sự
căm ghét đối với ta, có điều nàng ấy lại đưa cho ta số vàng đã giao ước từ trước, haha,nếu nàng ấy không thanh toán để báo thù ta thì ta không còn cách nào khác, hơn nữa nàng ấy vốn dĩ định ném tiền xuống đất để thể hiện sự khinh miệt và căm tức của mình, nhưng cuối cùng lại đem tiền đặt lên bàn" Hàn Tiến ngừng một lúc rồi nói tiếp :"Điều này khiến ta biết tiểu thư là người thông minh xuất chúng, lại rất có nguyên tắc, nàng ấy sẽ không vì hận thù trong lòng mà lật lọng, bội ước,cũng không vì đối phương là người giao dịch mà che giấu sự căm hận của mình. Một người thông minh, có nguyên tắc, thông thường tính cách đều rất cương quyết khẳng khái, nói như vậy, nếu đứng trước thế lực hoặc người không có cách nào kháng cự lại, họ thà làm ngọc nát còn hơn cúi mình làm ngói lành để sống. Ngài đã hiểu chưa?"
"Hiểu" Ma Tín Khoa gật đầu :"Trong đại lục ngày càng hỗn loạn này người như vậy càng ngày càng hiếm".
"Thật ra đây đều là suy đoán của ta" Hàn Tiến đưa miếng sắn cuối cùng bỏ vào trong miệng :"Sự việc chưa chắc sẽ diễn biến như lời ta nói, chuyện ngoại lệ có thể tùy lúc phát sinh".
"Ý của cậu là…điều cậu nói đều là lời bỏ đi?"
"Ngài có thể coi đó là lời bỏ đi" Hàn Tiến cười nói, ánh mắt hắn chợt dừng lại trên bàn, giá tiền của một đĩa sắn chỉ có hai mươi đồng, tính toán cấn thận một lúc, cửa tiệm này chỉ có thể thu được một chút tiền.
Hàn Tiến vẫy vẫy tay, một người làm thuê vội chạy đến, có trời mới biết nhân viên phục vụ ở đây có thể xem là người làm thuê hay không. Hắn cười hỏi :"Thiếu gia, ngài cần gi?"
"Đem đến năm mươi đĩa sắn nước muối".
"Bao nhiêu?" chỉ có Tư Đế Nhĩ Bá Cách còn giữ được sắc mặt không đồi, những người khác đều ngạc nhiên đồng thanh hỏi, họ đều cho rằng mình nghe nhầm.
"Năm mươi đĩa sắn nước muối, có vấn đề gì?"
Tên làm thuê ngẩn ra một lúc,không nói có vấn đề cũng không nói không có vấn đề, tiếp đó liềm chạy ra phía đằng sau quán.
"Cậu gọi nhiều như vậy để làm gi?" Ma Tín Khoa ngạc nhiên hỏi.
"Ăn" Hàn Tiến trả lời rất đơn giản.
Không lâu sau, từng đĩa, từng đĩa sắn được đem lên, Hàn Tiến cũng không khách khí, bỏ từng miếng lớn vào nhai. Thể lực đã có nền tảng nhất định, không cần nhai chậm nhai kĩ mới có thể hấp thụ năng lượng, tự nhiên đòi hỏi phải có tốc độ.
Khi ăn mấy đĩa đầu tâm trạng Ma Tín Khoa còn có chút náo nhiệt, nhưng khi Hàn Tiến ăn nhanh như gió, chớp mắt đã hết hai mươi đĩa sắn thì Ma Tín Khoa hai mắt trợn tròn, thâm chí không chịu được phải cúi xuống xem xét động tĩnh ở dưới bàn, cho là Hàn Tiến đã dùng cách gì đó để ném chỗ sắn đi, nhưng Hàn Tiến đang ở vào thời kì then chốt để tích lũy năng lượng nguyên thủy, ngay cả nước để ngâm sắn hắn cũng không bỏ đi chứ đừng nói là cả củ sắn, trên bàn, dưới bàn đều rất sạch sẽ.
Chớp mắt Hàn Tiến đã ăn hết hơn bốn mươi đĩa, người phục vụ cũng đã tê hết cả tay rồi Ma Tín Khoa đặt chén rượu trong tay xuống hỏi :"Ta... ta nói, Lạp Phi Nhĩ, cậu sẽ không phải là cự long đúng không? Sao có thể ăn nhiều như vậy?"
"Có con cự long nào trông giống ta sao?"
"Không biết chừng, cự long cao cấp có thể sẽ biết thuật biến hình".
"Ngài nghe nói có cự long nào thích ăn sắn chưa?" Hàn Tiến trong lúc vội vã cũng không quên nỡ nụ cười :"Thịt nướng thơm ngon lại không ăn, ăn sắn?"
"Có lí" Ma Tín Khoa nghĩ nghĩ một lát :"Nhưng nếu cậu là một cự long rất nghèo thì sao?"
" Ta thật sự là....cứ cho là ta rất nghèo, nhưng cự long tượng trưng cho cái gì? Có thời gian ở đây nói chuyện với ngài thì ta bay đến thành Thánh Quân tìm lãnh chủ Địch Tư Mà Khắc không tốt hơn sao?"
"Nhưng người căn bản không thể ăn nhiều như vậy được. Nếu....nếu tính cách của cậu có chút lập dị....ta thây rất kì quái, đằng này lại thích ăn sắn?"
"Ma Tín Khoa, nói thật sư phụ ngài trước đây có phải đã kích thích ngài nhiều quá?" Hàn Tiến hỏi. Hắn đã nhìn ra rồi, không thể đánh giá thấp đầu óc Ma Tín Khoa, nhưng cũng không cấn đánh giá cao hắn, hắn thích cãi nhau với người khác không phải vì đã nhận ra vấn đề, đơn thuần chỉ là vì thói quen.
"Có ý gì?"
"Không có ý gì cả" Hàn Tiến lắc đầu nói :"Được, ta thừa nhận mình là cự long, được rồi chứ?"
"Ai tin chứ?" Ma Tín Khoa giễu cợt :"Cậu nếu là cự long sẽ tha cho Khởi Lệ tiểu thư? Ta cho cậu biết, cự long đều vô cùng dâm đãng"
Mặc dù Hàn Tiến luôn nghiêm khắc yêu cẩu bản thân mình nhưng thiểu chút nữa đập cả chiếc đĩa đang ở trên tay lên mặt Ma Tín Khoa. Đây là loại người gì? Khi phân tích tiểu thư liền ở đó không ngừng tranh cãi. Được, đang làm việc thì phải cẩn trọng, không cần để ý đến hắn. Vừa nãy phủ nhận mình là cự long, Ma Tín Khoa ra sức tranh cãi, cuối cùng khi thừa nhận rồi hắn lại bắt đầu phản đối đối phương, thật khiến người khác không còn gì để nói. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài của Ma Tín Khoa hoặc tiếp xúc trong thời gian ngắn, chẳng có ai có thể nhìn ra hắn là loại người như thế này cả.
/93
|