Màn đêm vừa buông xuồng Hàn Tiến và Tư Đế Nhĩ Bá Cách đã về đến thị trần, hai người đã sửa soạn cẩn thận, bộ áo dài mặc trên người là do Tư Đế Nhĩ Bá Cách lấy trộm về, chưa nói đến quần áo đẹp thế nào, chí ít cũng không có vết vá, mặt mũi sạch sẽ, sắc diện hồng hào, khiến người khác phải yêu thích. Nhưng Tư Đế Nhĩ Bá Cách khí chất rõ ràng chưa đủ, hai mắt không ngừng nhìn ngang nhìn ngửa, còn Hàn Tiến lại vô cùng điềm tĩnh, bước chân chậm rãi khoan thai có phần ung dung tự tại, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt lấp lánh ánh cười, toàn thân toát ra khí chất bất phàm, khiến người khác có cảm giác được gột rửa trong gió xuân.
Người trong trấn trông thấv Hàn Tiến cũng phải chú ý đến hai chủ tớ, trong đó vài người có chút ấn tượng với Lạp Phi Nhĩ đờ ra một lúc mới chợt hoảng hồn nhận ra hắn,đều nghi ngờ lén lút thì thầm bàn tán sau lưng.
Thật ra con người Lạp Phi Nhĩ vốn dĩ rất tốt, hai mươi năm trước phụ mẫu hắn cũng nổi tiếng là trai anh hùng gái thuyền quyên nên gen di truyền tất nhiên cũng sẽ không tồi, duy có một điều đáng tiếc là Lạp Phi Nhĩ không thể coi là có khí chất, càng không thể sánh với thần thái bây giờ, Hàn Tiến đã bồ sung những khiếm khuyết của Lạp Phi Nhĩ, nếu Hàn Tiến sửa soạn hơn chút nữa,thay một bộ quần áo đắt tiền thì dù cho chạy đến thành Thánh Quân cũng vẫn là một thiếu niên thu hút ánh mắt của mọi người.
"Tư Đế Nhĩ Bá Cách đi đâu rồi nhỉ?" Hàn Tiến nhẹ giọng hỏi.
"ở đây" Tư Đế Nhĩ Bá Cách dùng tay chỉ chỉ, chợt do dự nói :"Thiếu gia, sau khi về trấn người không ngừng cười, không...không mệt à?"
"Đồ ngốc, ngươi hiểu cái gì" Hàn Tiến đưa tay gõ gõ lên đầu Tư Đế Nhĩ Bá Cách :"Mỉm cười là vũ khí tốt nhất, cười với kẻ địch sẽ làm giảm đi sự cảnh giác của hắn, cười với bằng hữu sẽ làm tăng sự thân thiết giữa hai người, cười với phụ nữ sẽ rút ngắn khoảng cách với đổi phương, thậm chí...được rồi, nói với ngươi ngươi cũng không hiểu, ngươi còn nhỏ quá",
"Tôi..." Tư Đế Nhĩ Bá Cách vốn định nói tôi còn lớn hơn cậu mấy tháng nhưng hắn lại không dám nói, đành phải chuyển chủ đề :"Thiếu gia, vậy tôi có phải mĩm cưỡi không?" nói xong, Tư Đế Nhĩ Bá Cách bắt chước nụ cười của Hàn Tiến, chỉ là nụ cười của hắn có chút…
"Được rồi" Hàn Tiến lắc đẩu bất lực, khí chất rất khó có thể thay đồi trong một thời gian ngắn, Tư Đế Nhĩ Bá Cách căn bản là gia nô của Lạp Phi Nhĩ, sau này lại lang thang trở thành ăn mày, cử chỉ hành vi của hắn đều lộ rõ sự gượng gạo, bảo hắn cười chẳng bằng bảo hắn ra vẻ ủ rũ.
Mãi nói chuyện, hai người đã đến nơi cẩn đến, Toàn bộ tòa lẩu nhỏ trước mắt đều được xây nên từ đá, trước lầu không có bảng hiệu, chỉ treo vài bộ áo giáp và các loại kiếm dài, Hiển nhiên đây là một cửa tiệm vũ khí. Theo Tư Đế Nhĩ Bá Cách nói, lầu một là cửa tiệm, lầu hai chính là nơi ở của tiểu thư Khởi Lệ, Phong cách kiến trúc của căn nhà rất thoáng đãng, thu hút sự chú ý của mọi người trong cái trấn Lạp Đông bé nhỏ này. Có điều Hàn Tiến càng không hiểu được tại sao Khởi Lệ tiểu thư lại rời bỏ thành Thánh Quân để đến nơi này? Nói cách khác cô ấy có thể đạt được cái gì ở nơi đây?
Hàn Tiến vừa định đi vào trong, một người trung niên đã ra nghênh đón, xem xét Hàn Tiến một lúc, rất khách khí hỏi :"Vị thiếu gia này, thật xin lỗi, chúng tôi đã ngừng buôn bán rồi, nếu ngài muốn mua vũ khí, hãy đợi vài hôm nữa hãy đến".
"Ông hiểu lầm rồi, ta đến tìm tiểu thư Khởi Lệ có chuyện muốn thương lượng" Hàn Tiến khẽ cười nói.
"Ngài là..." người trung niên nghi hoặc hỏi. Giống như dáng điệu mà hắn vừa nói, nụ cười của Hàn Tiến đã phát huy tác dụng nhất định. Kì thực bây giờ tâm tình của tiểu thư Khởi Lệ không được tốt lắm, dựa vào tình trạng bình thường, người trung niên này nên trực tiếp từ chối Hàn Tiến, với thân phận của tiểu thư Khởi Lệ cũng chẳng sợ đắc tội với ai trong trấn Lạp Đông này. Có điều nụ cười của Hàn Tiến rất rạng rỡ, tràn đầy thiện ý, khí chất cũng khác thường. Tục ngữ nói cường quyền không đánh thắng nụ cười, khiến người trung niên thay đồi ý kiến, quay sang hỏi một câu.
"Ta là Lạp Phi Nhĩ, dòng dõi quý tộc lâu đời" Hàn Tiến nhẹ nhàng nói :"Phiền ông có thể đi thông báo một chút không?" Hàn Tiến báo rõ thân phận của mình, không phải là muốn lấy thế ép người, nghiêm khắc mà nói, đây chính là ám hiệu tâm lí học, ta là quý tộc mà ta khách khí với ngươi như vậy, thế thì ngươi hà tất phải làm kẻ ác, ngược lại nên để chủ nhân của ngươi quyết định.
"Thì ra là Lạp Phi Nhĩ thiếu gia, xin ngài đợi một chút" người đó khẽ gật đẩu cười rồi quay người đi vào bên trong.
Không lâu sau, người đó lại xuất hiện ở cửa, lên tiếng :"Lạp Phi Nhĩ thiếu gia, mời".
"Đa tạ" Hàn Tiến không chút khiêm nhường nhưng cũng không vội vã, khoan thai bước vào trong.
Trong cửa tiệm lạnh lẽo, mấy người làm thuê ngồi quanh chiếc bàn thẩm thì thảo luận gì đó, xem ra sự rút lui của tên đại sư lùn đó có ảnh hường rất lớn đối với nơi này, Hàn Tiến vừa suy nghĩ vừa theo người trung niên đó đi lên lầu hai.
Trong phòng khách lẩu hai, trên chỗ chủ tọa có một cô nương tầm mười bảy, mười tám tuồi, tướng mạo vô cùng mĩ miều, mày cong như vầng trăng, phía dưới là đôi mắt long lanh như biết nói, đồng tử màu bích lam, giống như sự thuần khiết của bầu trời, cánh mũi cao thẳng tắp, miệng hơi mỏng, hai bên má có lúm đồng tiền nho nhỏ như nét điểm xuyết trên bức tranh long đồ, khiến cô nương đó có thêm mấy phần linh khí, làn da trắng ngần khôn tả, không có chút tì vết, trông như một bức tranh tuyệt mĩ. Qua những gì đã trải qua, Hàn Tiến cũng không tránh khỏi ngần ngơ một lúc mới định thần lại được, đồng thời cũng hiểu tại sao trước đây Lạp Phi Nhĩ lại tương tư như vậy, đáng tiếc hắn chỉ thuần túy là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, đừng nói Lạp Phi Nhĩ đã khuynh gia bại sản, cho dù hắn tuồi trẻ tài cao, với người con gái giống như Khởi Lệ tiểu thư cũng không thể thừa nhận tên quý tộc bé nhỏ như hắn.
Nhưng lúc đó, ánh mắt Khởi Lệ tiểu thư đang chăm chú nhìn người đàn ông vạm vỡ trước mặt, trên mặt có chút phẫn nộ, Hàn Tiến nhận ra người đó, khi bọn hắn bị đội trị an thị trấn gây khó dễ chính người này đã thấy chuyện bất bình mà ra tay cứu giúp.
"Đừng quên ta đã thuê ngươi. Lẽ nào ngay cả chuyện này ngươi cũng không làm được?" tiểu thư Khởi Lệ cuối cùng cũng lên tiếng, mặc dù khẩu khí rất lợi hại nhưng tiếng nói lại nhẹ nhàng dễ nghe , như con chim hoàng yến, vì thế sự nghiêm nghị mà nàng tạo ra cũng bị chính bản thân hóa giải rồi.
"Tiểu thư Khởi Lệ, ta có nguyên tắc của mình" người đàn ông vuốt cằm, nói một cách khó khăn :"Ta là một kẻ đánh thuê, không phải sát thủ, chỉ có thể nói tiểu thư đã thuê nhầm người rồi".
Tiểu thư Khởi Lệ khẽ cắn môi, lạnh lùng nói :"Hai mươi lượng tiền vàng".
"Đây không phải là chuyện tiền bạc"' người đàn ông khẽ cau mày, trong giọng nói ồm ồm có chút ngữ khí kiên quyết không thể thay đổi.
"Ngươi..." tiểu thư Khởi Lệ có chút tức giận, chữ "ngươi" vừa ra khỏi miệng đã tắc lại.
Người trung niên đi đến bên cạnh tiểu thư, hạ giọng nói gì đó. Tiểu thư Khởi Lệ ngẩng đầu lên, hướng về phía Hàn Tiến :"Lạp Phi Nhĩ thiếu gia? Xin thứ lỗi, ta thấy tên ngài rất xa lạ, ngài là...."
"Ta là người lớn lên ở trấn Lạp Đồng, tiểu thư thấy ta rất xa lạ,haha, điều đó là chuyện bình thường." Hàn Tiến cười nói, Tuy Khởi Lệ có chút đường đột, không để tâm đến tay qúy tộc này, thậm chí ngay cả ngồi cũng không mời nhưng hắn vẫn giữ nụ cười và sự lễ phép :"Ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?"
"Mời ngồi, mời ngồi, là ta đã thất lễ" Khởi Lệ tiểu thư để lộ ra nụ cười miễn cưỡng :"Ngài đến đây có chuyện gì muốn nói với ta? Xin thứ lồi, ta hiện giờ rất bận, cho nên..."
"Ta hiểu" Hàn Tiến cố ý cười mĩm, lùi một bước nói :"Nghe nói Khởi Lệ tiểu thư gặp khó khăn? Ta có thể hóa giải vấn đề đó cho tiểu thư".
"ổ...không ngờ chuyện của ta lan truyền đến nhanh như vậy" Khởi Lệ khẽ chớp mắt, nói một cách dửng dưng :"Cho ta mạo muội hỏi một chút, ngài dựa vào cái gì để giải quyết vấn đề nầy? Ngài dường như không phải người trong nghề? Ta có nghĩa vụ phải bảo cho ngài biết, Duy Lap Nhĩ không chỉ là đại sư rèn mà còn là tên lùn chiến đấu cấp cao"
"Bạo lực không thể hóa giải mọi vấn đề" Hàn Tiến khẽ cười đáp.
"Ta có chút hồ đồ rồi, vậy ngài..."
"Đầu óc? Cũng chính là nói tiểu thư hiện nay chưa nghĩ được biện pháp?" Khởi Lệ tiểu thư lộ rõ nụ cười bất lực còn lão già đang ngồi bên cạnh tiểu thư phát ra vài tiếng cười khan.
"Thẳng thắn mà nói, tiểu thư Khởi Lệ, ta biết địa vị của tiểu thư rất cao, kiến thức rất sâu" Hàn Tiến mặt không biến sắc nói :"Duy Lạp Nhĩ chỉ là một tên lùn, hắn thực sự có dũng khí cầu hôn tiểu thư? Thật buồn cười.-.haha. coi như có dũng khí cũng có thể là nhận sứ mệnh từ một người hoặc vài người nào đó?" trước khi gặp tiểu thư Khởi Lệ, Hàn Tiến vẫn tin "tình báo" truyền đến từ Tư Đế Nhĩ Bá Cách, nhưng sau khi gặp rồi, hắn đã lập lại toàn bộ nội dung của tin tình báo, dù cho trong thời đó của hắn, thời đại kêu gọi giải phóng nữ giới một cách rầm rộ, càng là mĩ nữ càng có khả năng trở thành đồ chơi cho lợi ích giai cấp, huống hồ ở đây? Một cô nương dung mạo nghiêng nước nghiêng thành có thân phận và địa vị, những kẻ giàu có mới có tư cách theo đuổi, một tên lùn định trèo cao? Đó đơn giản chỉ là mơ hão. Trừ khi hắn điên rồi.
Sắc mặt Khởi Lệ tiểu thư chợt đông cứng lại, nói từng câu từng chữ :"Lạp Phi Nhĩ thiếu gia, ngài thật sự là người của trấn Lạp Đông?"
"Tiểu thư có thể cho người đi hỏi khắp nơi, tuy danh tiếng của ta chẳng tốt đẹp gì nhưng ta đích thực là người ở đây".
Khởi Lệ lặng lẻ nhìn Hàn Tiến, chốc lát sắc mặt dẩn chuyển sang ấm áp :"Đuợc rồi, ngài sẽ dùng biện pháp gì để giải quyết chuyện của ta, ta đã không muốn biết nữa rồi, điều ta cảm thấy hứng thú là ngài hi vọng sẽ đạt được gì từ chổ ta?" nói xong Khởi Lệ tiểu thư để lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Hàn Tiến giơ ra hai ngón tay.
"Ngài đây là có ý gì?"
"Hai mươi lượng vàng".
Tiểu thư bất ngờ, bất giác quay sang người đàn ông kia, nàng biết "hai mươi lượng vàng"' này không phải thứ đối phương muốn bừa mà là vừa nãy nàng chính miệng nói ra.
Lào già bên cạnh tiểu thư đứng dậy, vội bước ra bên ngoài, trong phòng chìm trong không khí trầm mặc, một lúc sau, lão già quay lại, hai mắt liếc ngang Hàn Tiến, dùng giọng điệu châm chọc nói :"Lạp Phi Nhĩ thiếu gia, ngài cho rằng ngài đáng hai mươi lượng vàng sao?"
Khởi Lệ tiểu thư cau mày, sau khi tự mình đi vào đại sảnh, Tư Đế Nhĩ Bá Cách cúi đẩu không nói gì trong lòng thấp thỏm không yên bỗng nhảy dựng lên, nói lớn :"Đồ khốn. mau xin lỗi chủ nhân của ta".
"Phế thải! ngươi đang nói với ai vậy?" Lão già nổi giận đùng đùng xông đến.
"Câm mồm!" Hàn Tiến và Khởi Lệ cũng lên tiếng, hơn nữa hai người họ đều có sức trói buộc giống nhau đối với thuộc hạ, lão già và Tư Đế Nhĩ Bá Cách đều tức tối lùi lại.
"Các hạ, hai mươi lượng vàng này không liên quan đến ta, điều quan trọng là phiền phức mà tiểu thư gặp phải có đáng dùng hai mươi lượng này để giải quyết hay không, nếu ngươi cho rằng Khởi Lệ tiểu thư không đáng, vậy ta chẳng còn gì để nói nữa" Hàn Tiến dửng dưng nói. Vẻ mặt hắn không có chút biến sắc, dường như không để ý đến sự vô lễ của đổi phương, còn về trong lòng có oán hận hay không thì chỉ mình hắn biết.
"Được rồi, ta tin ngài" Khởi Lệ tiểu thư nở nụ cười rạng rỡ, cố ý bỏ qua sự châm chọc của Hàn Tiến :"Vậy ngài cần mấy ngày? Nói thẳng, ta không thể đem tất cả hi vọng gửi gắm vào mình ngài được".
"Một ngày?" Khởi Lệ tiểu thư lộ ra vẻ kinh, ngạc, rồi cười nói :"Được, ta sẽ đợi tin tức của ngài".
"Khởi Lệ tiểu thư, quả thật ta hiện giờ rất nghèo, hơn nữa kế hoạch của ta cũng cần chút kinh phí nhất định, tiểu thư cho rằng có nên đưa trước cho ta một phần tiền không?"
"Lạp Phi Nhĩ thiếu gia, ngài như vậy là đang làm khó ta rồi" Khởi Lệ tiểu thư nhẹ giọng nói :"Ta không hiểu chút gì về ngài, nếu ngài cấm tiền của ta..."
"Sợ ta chạy trốn mất sao?" Hàn Tiến cười lớn, ánh mắt hắn dừng lại trên người đàn ông kia :"Tiểu thư quên rồi, tiểu thư còn thuê một vị dụng binh khỏe mạnh lực lưỡng, có thể để hắn theo giám sát ta, nếu ta thật sự chạy rồi, hắn đương nhiên sẽ có trách nhiệm bồi thường, nếu ta thành tâm thành ý phục vụ tiểu thư, tiểu thư có thể giải quyết được phiền phúc khiến mình đau đầu, xem như cũng không có tổn thất gì".
Người đàn ông lộ rõ vẻ khinh ghét còn ánh mắt tiểu thư dao động, nhìn thấy hết biểu hiện thay đổi trên nét mặt người đàn ông đó, liền vui vẻ gật đầu nói :"Được, thỏa thuận như vậy đi".
Người trong trấn trông thấv Hàn Tiến cũng phải chú ý đến hai chủ tớ, trong đó vài người có chút ấn tượng với Lạp Phi Nhĩ đờ ra một lúc mới chợt hoảng hồn nhận ra hắn,đều nghi ngờ lén lút thì thầm bàn tán sau lưng.
Thật ra con người Lạp Phi Nhĩ vốn dĩ rất tốt, hai mươi năm trước phụ mẫu hắn cũng nổi tiếng là trai anh hùng gái thuyền quyên nên gen di truyền tất nhiên cũng sẽ không tồi, duy có một điều đáng tiếc là Lạp Phi Nhĩ không thể coi là có khí chất, càng không thể sánh với thần thái bây giờ, Hàn Tiến đã bồ sung những khiếm khuyết của Lạp Phi Nhĩ, nếu Hàn Tiến sửa soạn hơn chút nữa,thay một bộ quần áo đắt tiền thì dù cho chạy đến thành Thánh Quân cũng vẫn là một thiếu niên thu hút ánh mắt của mọi người.
"Tư Đế Nhĩ Bá Cách đi đâu rồi nhỉ?" Hàn Tiến nhẹ giọng hỏi.
"ở đây" Tư Đế Nhĩ Bá Cách dùng tay chỉ chỉ, chợt do dự nói :"Thiếu gia, sau khi về trấn người không ngừng cười, không...không mệt à?"
"Đồ ngốc, ngươi hiểu cái gì" Hàn Tiến đưa tay gõ gõ lên đầu Tư Đế Nhĩ Bá Cách :"Mỉm cười là vũ khí tốt nhất, cười với kẻ địch sẽ làm giảm đi sự cảnh giác của hắn, cười với bằng hữu sẽ làm tăng sự thân thiết giữa hai người, cười với phụ nữ sẽ rút ngắn khoảng cách với đổi phương, thậm chí...được rồi, nói với ngươi ngươi cũng không hiểu, ngươi còn nhỏ quá",
"Tôi..." Tư Đế Nhĩ Bá Cách vốn định nói tôi còn lớn hơn cậu mấy tháng nhưng hắn lại không dám nói, đành phải chuyển chủ đề :"Thiếu gia, vậy tôi có phải mĩm cưỡi không?" nói xong, Tư Đế Nhĩ Bá Cách bắt chước nụ cười của Hàn Tiến, chỉ là nụ cười của hắn có chút…
"Được rồi" Hàn Tiến lắc đẩu bất lực, khí chất rất khó có thể thay đồi trong một thời gian ngắn, Tư Đế Nhĩ Bá Cách căn bản là gia nô của Lạp Phi Nhĩ, sau này lại lang thang trở thành ăn mày, cử chỉ hành vi của hắn đều lộ rõ sự gượng gạo, bảo hắn cười chẳng bằng bảo hắn ra vẻ ủ rũ.
Mãi nói chuyện, hai người đã đến nơi cẩn đến, Toàn bộ tòa lẩu nhỏ trước mắt đều được xây nên từ đá, trước lầu không có bảng hiệu, chỉ treo vài bộ áo giáp và các loại kiếm dài, Hiển nhiên đây là một cửa tiệm vũ khí. Theo Tư Đế Nhĩ Bá Cách nói, lầu một là cửa tiệm, lầu hai chính là nơi ở của tiểu thư Khởi Lệ, Phong cách kiến trúc của căn nhà rất thoáng đãng, thu hút sự chú ý của mọi người trong cái trấn Lạp Đông bé nhỏ này. Có điều Hàn Tiến càng không hiểu được tại sao Khởi Lệ tiểu thư lại rời bỏ thành Thánh Quân để đến nơi này? Nói cách khác cô ấy có thể đạt được cái gì ở nơi đây?
Hàn Tiến vừa định đi vào trong, một người trung niên đã ra nghênh đón, xem xét Hàn Tiến một lúc, rất khách khí hỏi :"Vị thiếu gia này, thật xin lỗi, chúng tôi đã ngừng buôn bán rồi, nếu ngài muốn mua vũ khí, hãy đợi vài hôm nữa hãy đến".
"Ông hiểu lầm rồi, ta đến tìm tiểu thư Khởi Lệ có chuyện muốn thương lượng" Hàn Tiến khẽ cười nói.
"Ngài là..." người trung niên nghi hoặc hỏi. Giống như dáng điệu mà hắn vừa nói, nụ cười của Hàn Tiến đã phát huy tác dụng nhất định. Kì thực bây giờ tâm tình của tiểu thư Khởi Lệ không được tốt lắm, dựa vào tình trạng bình thường, người trung niên này nên trực tiếp từ chối Hàn Tiến, với thân phận của tiểu thư Khởi Lệ cũng chẳng sợ đắc tội với ai trong trấn Lạp Đông này. Có điều nụ cười của Hàn Tiến rất rạng rỡ, tràn đầy thiện ý, khí chất cũng khác thường. Tục ngữ nói cường quyền không đánh thắng nụ cười, khiến người trung niên thay đồi ý kiến, quay sang hỏi một câu.
"Ta là Lạp Phi Nhĩ, dòng dõi quý tộc lâu đời" Hàn Tiến nhẹ nhàng nói :"Phiền ông có thể đi thông báo một chút không?" Hàn Tiến báo rõ thân phận của mình, không phải là muốn lấy thế ép người, nghiêm khắc mà nói, đây chính là ám hiệu tâm lí học, ta là quý tộc mà ta khách khí với ngươi như vậy, thế thì ngươi hà tất phải làm kẻ ác, ngược lại nên để chủ nhân của ngươi quyết định.
"Thì ra là Lạp Phi Nhĩ thiếu gia, xin ngài đợi một chút" người đó khẽ gật đẩu cười rồi quay người đi vào bên trong.
Không lâu sau, người đó lại xuất hiện ở cửa, lên tiếng :"Lạp Phi Nhĩ thiếu gia, mời".
"Đa tạ" Hàn Tiến không chút khiêm nhường nhưng cũng không vội vã, khoan thai bước vào trong.
Trong cửa tiệm lạnh lẽo, mấy người làm thuê ngồi quanh chiếc bàn thẩm thì thảo luận gì đó, xem ra sự rút lui của tên đại sư lùn đó có ảnh hường rất lớn đối với nơi này, Hàn Tiến vừa suy nghĩ vừa theo người trung niên đó đi lên lầu hai.
Trong phòng khách lẩu hai, trên chỗ chủ tọa có một cô nương tầm mười bảy, mười tám tuồi, tướng mạo vô cùng mĩ miều, mày cong như vầng trăng, phía dưới là đôi mắt long lanh như biết nói, đồng tử màu bích lam, giống như sự thuần khiết của bầu trời, cánh mũi cao thẳng tắp, miệng hơi mỏng, hai bên má có lúm đồng tiền nho nhỏ như nét điểm xuyết trên bức tranh long đồ, khiến cô nương đó có thêm mấy phần linh khí, làn da trắng ngần khôn tả, không có chút tì vết, trông như một bức tranh tuyệt mĩ. Qua những gì đã trải qua, Hàn Tiến cũng không tránh khỏi ngần ngơ một lúc mới định thần lại được, đồng thời cũng hiểu tại sao trước đây Lạp Phi Nhĩ lại tương tư như vậy, đáng tiếc hắn chỉ thuần túy là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, đừng nói Lạp Phi Nhĩ đã khuynh gia bại sản, cho dù hắn tuồi trẻ tài cao, với người con gái giống như Khởi Lệ tiểu thư cũng không thể thừa nhận tên quý tộc bé nhỏ như hắn.
Nhưng lúc đó, ánh mắt Khởi Lệ tiểu thư đang chăm chú nhìn người đàn ông vạm vỡ trước mặt, trên mặt có chút phẫn nộ, Hàn Tiến nhận ra người đó, khi bọn hắn bị đội trị an thị trấn gây khó dễ chính người này đã thấy chuyện bất bình mà ra tay cứu giúp.
"Đừng quên ta đã thuê ngươi. Lẽ nào ngay cả chuyện này ngươi cũng không làm được?" tiểu thư Khởi Lệ cuối cùng cũng lên tiếng, mặc dù khẩu khí rất lợi hại nhưng tiếng nói lại nhẹ nhàng dễ nghe , như con chim hoàng yến, vì thế sự nghiêm nghị mà nàng tạo ra cũng bị chính bản thân hóa giải rồi.
"Tiểu thư Khởi Lệ, ta có nguyên tắc của mình" người đàn ông vuốt cằm, nói một cách khó khăn :"Ta là một kẻ đánh thuê, không phải sát thủ, chỉ có thể nói tiểu thư đã thuê nhầm người rồi".
Tiểu thư Khởi Lệ khẽ cắn môi, lạnh lùng nói :"Hai mươi lượng tiền vàng".
"Đây không phải là chuyện tiền bạc"' người đàn ông khẽ cau mày, trong giọng nói ồm ồm có chút ngữ khí kiên quyết không thể thay đổi.
"Ngươi..." tiểu thư Khởi Lệ có chút tức giận, chữ "ngươi" vừa ra khỏi miệng đã tắc lại.
Người trung niên đi đến bên cạnh tiểu thư, hạ giọng nói gì đó. Tiểu thư Khởi Lệ ngẩng đầu lên, hướng về phía Hàn Tiến :"Lạp Phi Nhĩ thiếu gia? Xin thứ lỗi, ta thấy tên ngài rất xa lạ, ngài là...."
"Ta là người lớn lên ở trấn Lạp Đồng, tiểu thư thấy ta rất xa lạ,haha, điều đó là chuyện bình thường." Hàn Tiến cười nói, Tuy Khởi Lệ có chút đường đột, không để tâm đến tay qúy tộc này, thậm chí ngay cả ngồi cũng không mời nhưng hắn vẫn giữ nụ cười và sự lễ phép :"Ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?"
"Mời ngồi, mời ngồi, là ta đã thất lễ" Khởi Lệ tiểu thư để lộ ra nụ cười miễn cưỡng :"Ngài đến đây có chuyện gì muốn nói với ta? Xin thứ lồi, ta hiện giờ rất bận, cho nên..."
"Ta hiểu" Hàn Tiến cố ý cười mĩm, lùi một bước nói :"Nghe nói Khởi Lệ tiểu thư gặp khó khăn? Ta có thể hóa giải vấn đề đó cho tiểu thư".
"ổ...không ngờ chuyện của ta lan truyền đến nhanh như vậy" Khởi Lệ khẽ chớp mắt, nói một cách dửng dưng :"Cho ta mạo muội hỏi một chút, ngài dựa vào cái gì để giải quyết vấn đề nầy? Ngài dường như không phải người trong nghề? Ta có nghĩa vụ phải bảo cho ngài biết, Duy Lap Nhĩ không chỉ là đại sư rèn mà còn là tên lùn chiến đấu cấp cao"
"Bạo lực không thể hóa giải mọi vấn đề" Hàn Tiến khẽ cười đáp.
"Ta có chút hồ đồ rồi, vậy ngài..."
"Đầu óc? Cũng chính là nói tiểu thư hiện nay chưa nghĩ được biện pháp?" Khởi Lệ tiểu thư lộ rõ nụ cười bất lực còn lão già đang ngồi bên cạnh tiểu thư phát ra vài tiếng cười khan.
"Thẳng thắn mà nói, tiểu thư Khởi Lệ, ta biết địa vị của tiểu thư rất cao, kiến thức rất sâu" Hàn Tiến mặt không biến sắc nói :"Duy Lạp Nhĩ chỉ là một tên lùn, hắn thực sự có dũng khí cầu hôn tiểu thư? Thật buồn cười.-.haha. coi như có dũng khí cũng có thể là nhận sứ mệnh từ một người hoặc vài người nào đó?" trước khi gặp tiểu thư Khởi Lệ, Hàn Tiến vẫn tin "tình báo" truyền đến từ Tư Đế Nhĩ Bá Cách, nhưng sau khi gặp rồi, hắn đã lập lại toàn bộ nội dung của tin tình báo, dù cho trong thời đó của hắn, thời đại kêu gọi giải phóng nữ giới một cách rầm rộ, càng là mĩ nữ càng có khả năng trở thành đồ chơi cho lợi ích giai cấp, huống hồ ở đây? Một cô nương dung mạo nghiêng nước nghiêng thành có thân phận và địa vị, những kẻ giàu có mới có tư cách theo đuổi, một tên lùn định trèo cao? Đó đơn giản chỉ là mơ hão. Trừ khi hắn điên rồi.
Sắc mặt Khởi Lệ tiểu thư chợt đông cứng lại, nói từng câu từng chữ :"Lạp Phi Nhĩ thiếu gia, ngài thật sự là người của trấn Lạp Đông?"
"Tiểu thư có thể cho người đi hỏi khắp nơi, tuy danh tiếng của ta chẳng tốt đẹp gì nhưng ta đích thực là người ở đây".
Khởi Lệ lặng lẻ nhìn Hàn Tiến, chốc lát sắc mặt dẩn chuyển sang ấm áp :"Đuợc rồi, ngài sẽ dùng biện pháp gì để giải quyết chuyện của ta, ta đã không muốn biết nữa rồi, điều ta cảm thấy hứng thú là ngài hi vọng sẽ đạt được gì từ chổ ta?" nói xong Khởi Lệ tiểu thư để lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Hàn Tiến giơ ra hai ngón tay.
"Ngài đây là có ý gì?"
"Hai mươi lượng vàng".
Tiểu thư bất ngờ, bất giác quay sang người đàn ông kia, nàng biết "hai mươi lượng vàng"' này không phải thứ đối phương muốn bừa mà là vừa nãy nàng chính miệng nói ra.
Lào già bên cạnh tiểu thư đứng dậy, vội bước ra bên ngoài, trong phòng chìm trong không khí trầm mặc, một lúc sau, lão già quay lại, hai mắt liếc ngang Hàn Tiến, dùng giọng điệu châm chọc nói :"Lạp Phi Nhĩ thiếu gia, ngài cho rằng ngài đáng hai mươi lượng vàng sao?"
Khởi Lệ tiểu thư cau mày, sau khi tự mình đi vào đại sảnh, Tư Đế Nhĩ Bá Cách cúi đẩu không nói gì trong lòng thấp thỏm không yên bỗng nhảy dựng lên, nói lớn :"Đồ khốn. mau xin lỗi chủ nhân của ta".
"Phế thải! ngươi đang nói với ai vậy?" Lão già nổi giận đùng đùng xông đến.
"Câm mồm!" Hàn Tiến và Khởi Lệ cũng lên tiếng, hơn nữa hai người họ đều có sức trói buộc giống nhau đối với thuộc hạ, lão già và Tư Đế Nhĩ Bá Cách đều tức tối lùi lại.
"Các hạ, hai mươi lượng vàng này không liên quan đến ta, điều quan trọng là phiền phức mà tiểu thư gặp phải có đáng dùng hai mươi lượng này để giải quyết hay không, nếu ngươi cho rằng Khởi Lệ tiểu thư không đáng, vậy ta chẳng còn gì để nói nữa" Hàn Tiến dửng dưng nói. Vẻ mặt hắn không có chút biến sắc, dường như không để ý đến sự vô lễ của đổi phương, còn về trong lòng có oán hận hay không thì chỉ mình hắn biết.
"Được rồi, ta tin ngài" Khởi Lệ tiểu thư nở nụ cười rạng rỡ, cố ý bỏ qua sự châm chọc của Hàn Tiến :"Vậy ngài cần mấy ngày? Nói thẳng, ta không thể đem tất cả hi vọng gửi gắm vào mình ngài được".
"Một ngày?" Khởi Lệ tiểu thư lộ ra vẻ kinh, ngạc, rồi cười nói :"Được, ta sẽ đợi tin tức của ngài".
"Khởi Lệ tiểu thư, quả thật ta hiện giờ rất nghèo, hơn nữa kế hoạch của ta cũng cần chút kinh phí nhất định, tiểu thư cho rằng có nên đưa trước cho ta một phần tiền không?"
"Lạp Phi Nhĩ thiếu gia, ngài như vậy là đang làm khó ta rồi" Khởi Lệ tiểu thư nhẹ giọng nói :"Ta không hiểu chút gì về ngài, nếu ngài cấm tiền của ta..."
"Sợ ta chạy trốn mất sao?" Hàn Tiến cười lớn, ánh mắt hắn dừng lại trên người đàn ông kia :"Tiểu thư quên rồi, tiểu thư còn thuê một vị dụng binh khỏe mạnh lực lưỡng, có thể để hắn theo giám sát ta, nếu ta thật sự chạy rồi, hắn đương nhiên sẽ có trách nhiệm bồi thường, nếu ta thành tâm thành ý phục vụ tiểu thư, tiểu thư có thể giải quyết được phiền phúc khiến mình đau đầu, xem như cũng không có tổn thất gì".
Người đàn ông lộ rõ vẻ khinh ghét còn ánh mắt tiểu thư dao động, nhìn thấy hết biểu hiện thay đổi trên nét mặt người đàn ông đó, liền vui vẻ gật đầu nói :"Được, thỏa thuận như vậy đi".
/93
|