Thanh Hư nhàn nhạt nhìn Tiêu Từ một cái: Ta sẽ trả lại.
Tiêu Từ ra vẻ lau mồ hôi: Ngươi nhớ là được rồi.
Thanh Hư có chút nổi giận, nhìn hắn người giựt nợ sao? Vốn đợi nói lên đôi câu, nhưng nhìn vẻ mặt Ta biết ngay ngươi nhất định sẽ không nhịn được mà ầm ĩ với ta của Tiêu Từ, lập tức đổi một dáng vẻ không sao cả.
Lúc ăn cơm, Tiêu Từ tựa như một mèo trêu chọc con chuột, thỉnh thoảng trêu chọc Thanh Hư một cái, Thanh Hư ba phen mấy bận không nhịn được muốn phát tác, lại im hơi lặng tiếng trầm mặc. Mấy người khác nhìn hai người họ đấu pháp, chỉ cảm thấy thức ăn đều thơm ngon hơn rất nhiều.
Tống đạo sĩ tốn bắt mạch cho Tiết Diệc Thanh tốn thời gian rất lâu, kiểm tra màu da, sắc môi, bựa lưỡi, đang lúc mọi người cũng có chút đợi không được nữa mới cau mày nói: Ta phải suy nghĩ thật kỹ về phương thuốc, đợi nghĩ kỹ rồi ta sẽ đưa thuốc cho các ngươi.
Minh Phỉ nhìn vẻ mặt ông dường như có chút mệt mỏi rồi, liền đứng dậy cáo từ.
Tiêu Từ thấy thế, cũng nói: Ta và cùng đi với các ngươi.
Thanh Hư liếc nàng một cái, quay mặt đi.
Lúc Tiêu Từ đi ngang qua bên cạnh hắn, giả vờ lơ đãng dùng sức đạp hắn một cước, đi tới cửa viện quay đầu lại, nét mặt tươi cười như hoa phất phất tay với Thanh Hư: Ta đi nhé!
Thanh Hư không có biểu tình. Sau lưng hắn, Vô Nhai lại vui mừng phất phát tay với Tiêu Từ: Tiểu Tiêu, ngươi chậm một chút.
Tiêu Từ gật đầu: Ừ, lần sau ta lại đến, không cho bán cây quýt đắt tiền như vậy. Khóe mắt cũng liếc nhìn Thanh Hư một cái, cười híp mắt lôi kéo Minh Phỉ và Tiết Diệc Thanh rời đi.
Thanh Hư quay đầu lại nhàn nhạt nhìn Vô Nhai: Từ khi nào trong quan này có thể tùy ý đền đáp hả? Không cho phép ăn cơm tối.
Vô Nhai uất ức nói: Đạo trưởng, không phải ta đang nghĩ tới thiếu bạc nàng mà chột dạ sao? Thấy sắc mặt Thanh Hư không tốt, sờ sờ đầu, Ta đi xem còn có người mua không. Liền lùi lại ba bước, rất nhanh không còn hình bóng.
Tống đạo sĩ đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên nói: Nhưng gì ta mới vừa nói với nàng ngươi đều nghe?
Thanh Hư không lên tiếng.
Tống đạo sĩ phủi áo đứng dậy: Có vài người, có một số việc, cách nhau quá xa không kịp chạm tay, là được khi hắn chết rồi. Vô cùng chấp nhất, đối với mình không tốt, đối với người khác cũng là gánh nặng nặng nề.
Ánh mắt Thanh Hư lóe lên, nhìn bóng lưng Tống đạo sĩ, cất cao giọng nói: Sư phụ, vốn dĩ người không xem bói đúng không? Người đang lừa nàng à? Nếu không tại sao cuối cùng ta vẫn không học được bản lĩnh này của người?
Tống đạo sĩ dừng lại: Đây là lần cuối cùng ta trả lời ngươi, mỗi sự vật sống ở trên đời đều tồn tại đạo lý của nó, bất kể thiệt giả, chỉ cần làm cho người ta tin tưởng thì nó chính là thật. d/đ'l;q;d Ngươi biết tại sao ngươi học không được không? Bởi vì ngươi nhìn không thấu, xem không hiểu. Suy cho cùng ngươi không thuộc vai lứa của ta, đợi sau khi ta mọc cánh thành tiên thì ngươi liền đi đi.
Sư phụ. . . . . . Thanh Hư bất đắc dĩ, lão già này, đi theo ông nhiều năm như vậy mà vẫn không rõ ông hư hay thật.
Tống đạo sĩ ngửa mặt lên trời ngáp một cái: Già rồi, già rồi, không còn dùng được, haiz.
Đẩy cửa, vào trong phòng, bất nhã ngã lên giường duỗi chân một cái, Đồ nhi ngoan giúp sư phụ cởi giày, sư phụ già rồi khom lưng không nổi nữa.
Thanh Hư đi vào ngồi xổm xuống, cầm chân của ông lên, động tác vô cùng êm ái giúp ông cởi giày xuống, để dựa chỉnh tề vào bên giường, sau đó đặt hai chân lên giường giúp ông rồi bóp nhẹ mấy cái, thở dài: Tốt xấu gì người cũng phải cởi quần áo rồi hãy ngủ tiếp.
Tống đạo sĩ thoải mái hừ hừ mấy tiếng, lật người đưa lưng về phía hắn làm bộ đã ngủ.
Thanh Hư bất đắc dĩ giúp ông đắp chăn lên, đi tới bên cửa sổ tìm quyển sách ngồi xuống, mới rủ mắt đã nhìn thấy dấu chân rõ ràng bên trên đôi giày bố.
Tiết Diệc Thanh nằm bên cạnh cửa sổ xe, cách tấm rèm tham lam nhìn ra phía ngoài đường phố náo nhiệt của Thủy Thành phủ, không còn hơi sức nói: Biểu tẩu, Lão Đạo Sĩ lại muốn lấy thuốc gì cho ta uống? Chỉ mong không quá khó uống. Không đợi Minh Phỉ trả lời, nàng lại cười tươi như hoa, Thôi, thôi, thuốc đắng dã tật nha, làm sao có thể có thuốc nào dễ uống chứ? Nếu có thật còn không phải phát tài rồi à?
Minh Phỉ thương tiếc vỗ vỗ tay của nàng, Bình thường, thuốc Lão Đạo Trưởng kê đều không khó uống.
Tiết Diệc Thanh cười cười, trong
/607
|