Hỉ Doanh Môn

Chương 224 - Chương 222

/607


Gió đêm khẽ lay động, ánh nắng chiều xuyên qua cành lá ngọn cây, chiếu xuống mặt đất rải đá xanh những bóng hình nhảy nhót, Hoa ma ma đi nhanh đến, nhỏ giọng hỏi Kim Trâm: “Đại gia và nãi nãi đâu?”

Kim Trâm đang muốn trả lời, trong nhà đã truyền đến giọng nói của Minh Phỉ: “Chuyện gì? Đi vào đi.”

Hoa ma ma đi vào cúi người nói: “Đại gia, nãi nãi, sát vách phái người tới nói, Tôn quan chủ tìm tai trừ tà phù thủy, có xin cho ngài một đạo bùa, mời ngài đi qua hưởng dụng đấy.”

Cung Viễn Hòa ném cuốn sách đang cầm trên tay sang một bên, nhàn nhạt nói: “Nói ta đang bận, không đi.”

Minh Phỉ cười lắc đầu: “Không sao, ta đi.” Nàng quay đầu gọi Kim Trâm: “Kim Trâm, lấy bốn quả quýt hôm nay mua ở đạo khánh, đặt vào một cái hộp đẹp mắt mang đi cùng.”

Kim Trâm lên tiếng.

Cung Viễn Hòa nhìn nàng hỏi: “Nàng muốn qua đó xem náo nhiệt?”

Minh Phỉ soi gương kiểm tra mái tóc, lấy một chiếc trâm cắm lên: “Chẳng lẽ chàng quên rồi? Lúc trước, Tôn đạo cô từng đáp ứng yêu cầu của mẫu thân ta, chuyển vận mệnh cho ta đấy. Sau đó, tại bữa tiệc trong ngày sinh nhật của ta, ngay trước mặt chúng ddlqd phu nhân, tiểu thư đã thay ta nói những lời hữu ích, vô luận như thế nào thì cũng coi như là bạn cố tri đi. Hơn nữa, công công cho người tới kêu, nếu hai chúng ta đều không đi, sẽ khiến cho người khác nói xấu chúng ta.”

Cung Viễn Hòa tựa tiếu phi tiếu nói: “Đúng, lúc ấy nhạc mẫu đã tốn một ngàn lượng bạc để chuyển vận mệnh cho một mình nàng, thì so với bọn họ chỉ tốn năm trăm lượng bạc để chuyện vận mệnh cho người cả một nhà thì quá rẻ rồi.”

Minh Phỉ gật đầu: “Đúng vậy. Có thể thấy được là quan hệ của Tôn đạo cô và thẩm nương không giống bình thường. Trước kia ta từng nghe nói qua, khi còn bé, Cung Tịnh Kì có quái bệnh triền thân không bớt, từng mời đạo cô đến cứu giúp. Lúc ấy, Tôn đạo cô còn nói nàng bị trúng tà, bị người khác hạ chú. Làm một lễ cúng bái, uống ba chén nước phép, không đến nửa tháng đã tốt lên. Có chuyện thần kì như vậy sao?”

Cung Viễn Hòa nghe nàng nhắc tới chuyện này thì không khỏi cười chê: “Quái bệnh gì triền thân chứ? Cũng chỉ bởi vì nàng ta là nữ hài nhi, ta là hài tử, thím không phục, cảm thấy hai mẹ con chúng ta hấp dẫn quá nhiều sự chú ý của mấy người trong nhà, cho nên đương nhiên sẽ bị bệnh. Đợi đến sau đó nói là bà ta bị người hạ chú nguyền rủa, huyên náo ngổn ngang.” Khi đó, cứ hễ Cung Trung Tố muốn ở bên Tiết thị thì Thiệu thị thường lấy cớ Cung Tịnh Kỳ phát bệnh, dù là khuya khoắt thế nào cũng gọi Cung Trung Tố đi qua.

Minh Phỉ khẽ mỉm cười: “Cho nên ta mới nói, quan hệ giữa bọn họ không cạn. Ta cảm thấy được, có lẽ, Tôn đạo cô cũng cực kì quen thuộc với Chu di nương nữa đấy. Ta cũng có ý định chọn một lúc nào đó thuận lợi cũng nên mời Tôn quan chủ tới nhà chúng ta uống tách trà, sẵn xem chút phong thủy luôn.”

Cung Viễn Hòa cúi đầu trầm tư chốc lát rồi liếc nàng: “Cần gì xin bà ta tới chứ? Nàng đến thẳng đạo quán của bà ta bái phỏng không thích hợp hơn sao?”

Minh Phỉ lắc đầu: “Không được, bà ta quen biết quá nhiều người, cũng nắm rất nhiều chuyện, nếu ta cố ý đến tìm, sẽ khiến người khác nổi lên cảnh giác, ngược lại không tốt chút nào.”

Cung Viễn Hòa tỏ vẻ xem thường.

Kim Trâm đang cầm cái hộp đi vào: “Nãi nãi, đã chuẩn bị đồ xong rồi, lúc này mang đi sao?”

Minh Phỉ đứng dậy: “Chàng dùng cơm tối trước đi, không cần chờ ta.”

Đi vào cửa của chi thứ hai, Minh Phỉ không nhịn được nhíu nhíu mày, khói xanh lượn lờ khắp nơi, từ hành lang, ven đường đi, bên vách tường, khắp nơi nơi đều cắm hương, không đi được mấy bước, cũng có thể nhìn thấy tiền vàng mã hỏa táng bay khắp nơi, bùa cũng dán khắp nơi từ cửa đến vách tường… quả nhiên là giống trống khua chiêng.

Cung Trung Tố không có ra mặt, Cung nhị phu nhân dẫn theo Cung Tịnh Kì, nói cười ríu rít mời Tôn đạo cô ăn trái cây uống nước trà; Chu di nương và Lý di nương thì đứng ở bên dưới, trong tay mỗi người cũng đang cầm một cái lư hương, trong lò, hương khói bay mù mịt quanh quẩn, hun đến mắt của hai ngưởi đỏ ngầu, cay xè; nhưng Cung Nghiên Bích cũng không thấy ở đây.

Minh Phỉ nhìn sang Chu di nương, quả nhiên thấy gương mặt xinh đẹp của Chu di nương vừa đỏ vừa sưng, trên trán còn có sưng một cục tím bầm, nước mắt rơi xuống không ngừng, nhìn qua đặc biệt nhếch nhác. Trên mặt Lý di nương ngược lại bình tĩnh vô ba, nhìn thấy Minh Phỉ đi vào, nàng nở nụ cười thân thiện như chào hỏi.

Cung nhị phu nhân thấy Minh Phỉ đi tới, mỉm cười ngoắt tay nàng bảo đến gần: “Sao chỉ có một mình ngươi thôi? Viễn Hòa đâu rồi?”

Minh Phỉ nhìn lướt qua hai chén nước đang để trước mặt bà ta thì cười nói: “Hắn có chút không khỏe trong người, khi đi phủ nha về thì vội vàng nằm nghỉ, con đến cũng giống như là hắn đến.” Nàng cười chào hỏi Tôn đạo cô: “Lâu quá không gặp, quan chủ vẫn khỏe chứ?”

Tôn đạo cô cười hành lễ: “Đại nãi nãi khách khí rồi.”

“Ngươi đang cầm cái gì vậy?” mắt Cung nhị phu nhân rất tinh, liếc thấy cái hộp Kim Trâm đang bưng trên tay thì hỏi


/607

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status