Chỗ ở của Tống đạo sĩ là ở hậu viện sâu nhất, rường cột chạm trổ tinh xảo, hoa cỏ sum suê tươi tốt, quả nhiên là phong thái hoàng gia. Minh Phỉ đi theo bước chân Tiêu Tử đi vào viện, đi tới một vách tường phía trước, nghĩ đến có lần Cung Viễn Hòa nói vách tường này một con trâu húc phải cũng không thể sập được, không nhịn được bước lên đẩy thử một cái. Chợt nghe có người trầm giọng nói: “Không phải bức tường này đâu, mà là bức tường ngoài cùng ở phía nam.”
Minh Phỉ theo giọng nói nhìn lại, chỉ thấy Thôi Mẫn mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, bên hông có đeo một sợi lụa màu thạch anh, gác tay đứng ở hành lang, mỉm cười nhàn nhạt nhìn mình. Tống đạo sĩ mặc một chiếc áo choàng xanh, trong tay cầm một cái ddlqd phất trần, mặt mũi hiền lành, dáng vẻ phiêu diêu tự tại đứng bên cạnh hắn cười nói: “Thôi đại nhân nói đúng lắm, bức tường đó là do bần đạo nhờ mười tiểu đạo sĩ đẩy cũng không hề hấn gì.”
Minh Phỉ buồn cười, sau khi chắp tay chào hỏi Tống đạo sĩ rồi mới hướng Thôi Mẫn hành lễ: “Thôi đại nhân vạn phúc.”
“Thì ra, đạo trưởng và biểu muội là chỗ quen biết cũ.” Thôi Mẫn quét ánh nhìn về phía Minh Phỉ rồi cười nói: “Đã hơn một năm không gặp, thấy ngươi đã trưởng thành không ít. Đã là thân thích, không cần khách khí như thế.”
Hắn mới chỉ tình cờ ở xa xa gặp nàng một lần khi nàng đi theo Trần thị đến điếu Vương thị, không nghĩ tới, thế nhưng hắn lại có thể nhớ chính xác không nhận lầm nàng, đây là người có nhãn lực và trí nhớ bậc nào chứ? Đây cũng là một bản lĩnh, tối thiểu sẽ không đắc tội với người không nên đắc tội.
Thôi Mẫn đi đến: “Ta ở tại Viên gia, biểu tẩu của ngươi có một loại trà ngon, nếu biểu muội có thời gian, không ngại cùng biểu muội phu đến uống một tách trà.”
Minh Phỉ cười đồng ý, Thôi Mẫn đi qua Tống đạo sĩ, bước ra khỏi viện môn.
Tiêu Từ nhào tới kéo tay áo Tống đạo sĩ nói: “Sư phụ, người xem, Vô Bờ thấy bạc liền sáng mắt, lại ra giá cao để bán quýt của chúng ta. Thu của bằng hữu ta đây hai lượng bạc một quả, hắn thật sự rất quá đáng, ngươi bảo hắn trả lại tiền cho chúng ta đi.”
Tiết Dã Thanh nghe vậy có chút muốn ngất xỉu, không phải chỉ bán năm bạc tiền tử một quả thôi sao?
Tống đạo sĩ cười chỉ vào Minh Phỉ: “Nàng sẽ bỏ ra hai lượng để mua một quả quýt sao? Lão đạo sĩ không tin.” Rồi chỉ chỉ tay về phía Tiết Dã Thanh: “Nếu nói là nha đầu kia thì ta còn tin một chút.”
Tiết Dã Thanh không phục: “Lão đạo trưởng, ngài làm sao dám chắc ta sẽ bị lừa chứ?”
Một tiếng “lừa” vừa thốt ra miệng, một đạo đồng mi thanh mục tú đứng bên cạnh Tống đạo sĩ không nhịn được thấp giọng ho một tiếng. Tiêu Tử cười đến mặt mày cong cong: “Thanh muội muội, vậy thì ngươi một lời trúng…”
Tống đạo sĩ nghiêm mặt nói: “Nha đầu này từ đâu tới, lại dám nói ta đây gạt người vậy? Chẳng lẽ chán sống rồi sao? Dám can đảm coi rẻ pháp lệnh thiên tử à?”
Tiết Dã Thanh nghe vậy bị dọa sợ đến tái xanh mặt, nhìn về phía Minh Phỉ cầu cứu: “Biểu tẩu, ta không có ý đó.”
Minh Phỉ cười nói: “Chớ sợ, lão đạo trưởng chỉ hù dọa muội thôi.” Lại cùng Tống đạo sĩ nói chuyện: “Lão đạo trưởng, đây là biểu muội của ta, nàng rất nhát gan, ngài đừng có hù dọa nàng sợ.”
Lão đạo sĩ cười ha ha: “Tất cả vào đi.”
Lá gan Tiết Dã Thanh cũng lập tức lớn hơn, kiều tiếu nhăn nhăn mũi lầm bầm: “Không những thích gạt người, còn thích hù dọa người khác nữa chứ.”
Sau khi hàn huyên, Tống đạo sĩ nhận thấy ánh mắt của Minh Phỉ nhìn về phía Tiêu Từ có vẻ tò mò thì cười cười: “Cảnh trí nơi này xem như cũng không tệ, tiểu Tiêu, con dẫn Tiết tiểu thư đi ra ngoài đi dạo đi, thuận tiện làm phiền con đến dưới bếp sai ngươi làm một ít thức ăn chay mang lên.”
“Vâng.” Tiêu Từ quan sát Minh Phỉ rồi cười kéo Tiết Dã Thanh đi ra ngoài: “Phía sau viện có hoa phù dung ngũ sắc nở rất đẹp, ta dẫn ngươi đi xem.”
Tiết Dã Thanh nghĩ Minh Phỉ có chuyện cùng Tống đạo sĩ nói nên cũng thuận theo mà rời đi cùng Tiêu Từ.
Tống đạo sĩ nhìn hộp quà Minh Phỉ mang đến, đó là hai đạo bào vải bông, giày vớ đầy đủ cho mùa đông thì vân vê chòm râu bạc trắng cười: “Xem ra là ngươi tính toán thực hiện lời hứa của ngươi, muốn phụng dưỡng ta về già phải không?”
Minh Phỉ cười nói: “Năm đó, ta đã cắt tóc thề, chưa bao giờ dám nghĩ sẽ quên. Chỉ khổ nỗi ta là thân nữ nhi, không thể đi đâu một mình được, nên có nhiều sơ sót. Nếu không phải cơ duyên xảo hợp, đạo trưởng trở lại Thủy Thành phủ dưỡng lão, chỉ sợ ta phải nuốt lời rồi.”
Tống đạo sĩ khẽ mỉm cười: “Ở kinh thành, ca ca ngươi theo lời ngươi dặn dò, hễ thời tiết có chút thay đổi thì lập tức chuẩn bị thức ăn và y phục rất chu đáo. Khi ta mang bệnh, cũng đã từng vì ta mà tìm y tìm thuốc khắp nơi, tên tiểu tử này làm người không tệ chút nào.”
Nói đến Thái Quang Đình, Minh Phỉ rất kiêu ngạo chỉ cười đáp lại.
Tống đạo sĩ lấy ra một cái áo khoác, khoác lên người, nhìn hoa trên áo nghịch ngợm cười nói: “Rất thích hợp với ta, thật không có phí công mà thương ngươi. Nếu như ngươi muốn ddlqd thực hiện lời hứa thì ngươi nhớ, bốn mùa quanh năm cung dưỡng ta giống như ngươi vậy, không thể thiếu, so sánh với ca ca ngươi thì càng không được kém hơn.”
Ánh mặt trời xuyên qua một nửa cửa sổ đang mở, chiếu lên râu tóc bạc trắng của hắn màu vàng kim hơi nhạt, trên mặt hắn có nét cười giống như đứa trẻ bình thường nghịch ngợm và ánh mắt cơ trí, tim Minh Phỉ nóng lên, lầm bầm một tiếng: “Được.”
Tống đạo sĩ lại lất một khối bánh điểm tâm, vừa cắn được một miếng thì lập tức ném xuống: “Bánh điểm tâm này không ngọt chút nào, cái này nhất định là loại hạt dẻ mới rụng xuống, ta đã nói với ngươi rồi, hạt dẻ mới rụng xuống phải phơi nắng thêm mấy ngày nữa, đợi nó khô hẳn thì làm bánh mới có vị ngọt được. Phạt ngươi làm lại lần nữa.”
Hắn không chút khách khí trách nàng khiến cho trái tim Minh Phỉ cảm thấy ấm
Minh Phỉ theo giọng nói nhìn lại, chỉ thấy Thôi Mẫn mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, bên hông có đeo một sợi lụa màu thạch anh, gác tay đứng ở hành lang, mỉm cười nhàn nhạt nhìn mình. Tống đạo sĩ mặc một chiếc áo choàng xanh, trong tay cầm một cái ddlqd phất trần, mặt mũi hiền lành, dáng vẻ phiêu diêu tự tại đứng bên cạnh hắn cười nói: “Thôi đại nhân nói đúng lắm, bức tường đó là do bần đạo nhờ mười tiểu đạo sĩ đẩy cũng không hề hấn gì.”
Minh Phỉ buồn cười, sau khi chắp tay chào hỏi Tống đạo sĩ rồi mới hướng Thôi Mẫn hành lễ: “Thôi đại nhân vạn phúc.”
“Thì ra, đạo trưởng và biểu muội là chỗ quen biết cũ.” Thôi Mẫn quét ánh nhìn về phía Minh Phỉ rồi cười nói: “Đã hơn một năm không gặp, thấy ngươi đã trưởng thành không ít. Đã là thân thích, không cần khách khí như thế.”
Hắn mới chỉ tình cờ ở xa xa gặp nàng một lần khi nàng đi theo Trần thị đến điếu Vương thị, không nghĩ tới, thế nhưng hắn lại có thể nhớ chính xác không nhận lầm nàng, đây là người có nhãn lực và trí nhớ bậc nào chứ? Đây cũng là một bản lĩnh, tối thiểu sẽ không đắc tội với người không nên đắc tội.
Thôi Mẫn đi đến: “Ta ở tại Viên gia, biểu tẩu của ngươi có một loại trà ngon, nếu biểu muội có thời gian, không ngại cùng biểu muội phu đến uống một tách trà.”
Minh Phỉ cười đồng ý, Thôi Mẫn đi qua Tống đạo sĩ, bước ra khỏi viện môn.
Tiêu Từ nhào tới kéo tay áo Tống đạo sĩ nói: “Sư phụ, người xem, Vô Bờ thấy bạc liền sáng mắt, lại ra giá cao để bán quýt của chúng ta. Thu của bằng hữu ta đây hai lượng bạc một quả, hắn thật sự rất quá đáng, ngươi bảo hắn trả lại tiền cho chúng ta đi.”
Tiết Dã Thanh nghe vậy có chút muốn ngất xỉu, không phải chỉ bán năm bạc tiền tử một quả thôi sao?
Tống đạo sĩ cười chỉ vào Minh Phỉ: “Nàng sẽ bỏ ra hai lượng để mua một quả quýt sao? Lão đạo sĩ không tin.” Rồi chỉ chỉ tay về phía Tiết Dã Thanh: “Nếu nói là nha đầu kia thì ta còn tin một chút.”
Tiết Dã Thanh không phục: “Lão đạo trưởng, ngài làm sao dám chắc ta sẽ bị lừa chứ?”
Một tiếng “lừa” vừa thốt ra miệng, một đạo đồng mi thanh mục tú đứng bên cạnh Tống đạo sĩ không nhịn được thấp giọng ho một tiếng. Tiêu Tử cười đến mặt mày cong cong: “Thanh muội muội, vậy thì ngươi một lời trúng…”
Tống đạo sĩ nghiêm mặt nói: “Nha đầu này từ đâu tới, lại dám nói ta đây gạt người vậy? Chẳng lẽ chán sống rồi sao? Dám can đảm coi rẻ pháp lệnh thiên tử à?”
Tiết Dã Thanh nghe vậy bị dọa sợ đến tái xanh mặt, nhìn về phía Minh Phỉ cầu cứu: “Biểu tẩu, ta không có ý đó.”
Minh Phỉ cười nói: “Chớ sợ, lão đạo trưởng chỉ hù dọa muội thôi.” Lại cùng Tống đạo sĩ nói chuyện: “Lão đạo trưởng, đây là biểu muội của ta, nàng rất nhát gan, ngài đừng có hù dọa nàng sợ.”
Lão đạo sĩ cười ha ha: “Tất cả vào đi.”
Lá gan Tiết Dã Thanh cũng lập tức lớn hơn, kiều tiếu nhăn nhăn mũi lầm bầm: “Không những thích gạt người, còn thích hù dọa người khác nữa chứ.”
Sau khi hàn huyên, Tống đạo sĩ nhận thấy ánh mắt của Minh Phỉ nhìn về phía Tiêu Từ có vẻ tò mò thì cười cười: “Cảnh trí nơi này xem như cũng không tệ, tiểu Tiêu, con dẫn Tiết tiểu thư đi ra ngoài đi dạo đi, thuận tiện làm phiền con đến dưới bếp sai ngươi làm một ít thức ăn chay mang lên.”
“Vâng.” Tiêu Từ quan sát Minh Phỉ rồi cười kéo Tiết Dã Thanh đi ra ngoài: “Phía sau viện có hoa phù dung ngũ sắc nở rất đẹp, ta dẫn ngươi đi xem.”
Tiết Dã Thanh nghĩ Minh Phỉ có chuyện cùng Tống đạo sĩ nói nên cũng thuận theo mà rời đi cùng Tiêu Từ.
Tống đạo sĩ nhìn hộp quà Minh Phỉ mang đến, đó là hai đạo bào vải bông, giày vớ đầy đủ cho mùa đông thì vân vê chòm râu bạc trắng cười: “Xem ra là ngươi tính toán thực hiện lời hứa của ngươi, muốn phụng dưỡng ta về già phải không?”
Minh Phỉ cười nói: “Năm đó, ta đã cắt tóc thề, chưa bao giờ dám nghĩ sẽ quên. Chỉ khổ nỗi ta là thân nữ nhi, không thể đi đâu một mình được, nên có nhiều sơ sót. Nếu không phải cơ duyên xảo hợp, đạo trưởng trở lại Thủy Thành phủ dưỡng lão, chỉ sợ ta phải nuốt lời rồi.”
Tống đạo sĩ khẽ mỉm cười: “Ở kinh thành, ca ca ngươi theo lời ngươi dặn dò, hễ thời tiết có chút thay đổi thì lập tức chuẩn bị thức ăn và y phục rất chu đáo. Khi ta mang bệnh, cũng đã từng vì ta mà tìm y tìm thuốc khắp nơi, tên tiểu tử này làm người không tệ chút nào.”
Nói đến Thái Quang Đình, Minh Phỉ rất kiêu ngạo chỉ cười đáp lại.
Tống đạo sĩ lấy ra một cái áo khoác, khoác lên người, nhìn hoa trên áo nghịch ngợm cười nói: “Rất thích hợp với ta, thật không có phí công mà thương ngươi. Nếu như ngươi muốn ddlqd thực hiện lời hứa thì ngươi nhớ, bốn mùa quanh năm cung dưỡng ta giống như ngươi vậy, không thể thiếu, so sánh với ca ca ngươi thì càng không được kém hơn.”
Ánh mặt trời xuyên qua một nửa cửa sổ đang mở, chiếu lên râu tóc bạc trắng của hắn màu vàng kim hơi nhạt, trên mặt hắn có nét cười giống như đứa trẻ bình thường nghịch ngợm và ánh mắt cơ trí, tim Minh Phỉ nóng lên, lầm bầm một tiếng: “Được.”
Tống đạo sĩ lại lất một khối bánh điểm tâm, vừa cắn được một miếng thì lập tức ném xuống: “Bánh điểm tâm này không ngọt chút nào, cái này nhất định là loại hạt dẻ mới rụng xuống, ta đã nói với ngươi rồi, hạt dẻ mới rụng xuống phải phơi nắng thêm mấy ngày nữa, đợi nó khô hẳn thì làm bánh mới có vị ngọt được. Phạt ngươi làm lại lần nữa.”
Hắn không chút khách khí trách nàng khiến cho trái tim Minh Phỉ cảm thấy ấm
/607
|