Hỉ Doanh Môn

Chương 221 - Chương 219

/607


Cung Viễn Hòa không cho Cung Trung Tố có cơ hội lại nói tiếp: “Lần này, là sinh thần cữu cữu 50 tuổi, những năm này, hắn đối đãi với con giống như nhi tử ruột thịt, lại nói, cữu cữu chỉ có mẫu thân là người thân thiết nhất, nói thế nào thì con cũng phải đến chúc mừng cữu cữu. Còn Thôi đại nhân bên kia cũng là thân thích với Thái gia, nhạc phụ nhạc mẫu ở xa không thể đích thân đến, chúng ta thay mặt nhạc phụ nhạc mẫu cũng nên đến chúc mừng, có gì không đúng chứ.”

Lời hắn nói đều có lý lập tức khiến cho Cung Trung Tố ngượng ngập vô cùng. Sinh thần của Tiết đại cữu, theo lý là hắn cũng nên tự mình đến chúc mừng, thế nhưng hắn lại quên, thậm chí ngay cả một phần lễ cũng không sắp xếp để Cung Viễn Hòa chuyển đến. Nghĩ vậy thì không khỏi oán Cung Viễn Hòa: “Sinh thần cữu cữu ngươi, sao ngươi không nhắc nhở ta một tiếng?”

Nếu đã không để trong lòng, có nhắc nhở cũng không có ý nghĩa gì. Cung Viễn Hòa cười nói: “Con thấy trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, thật sự phụ thân không thể phân thân được, nên không nói với ngài. Dù không nói nhưng con cũng thay ngài chuẩn bị một phần lễ, cữu cữu còn hỏi thăm sức khỏe của ngài, đáp lễ ngài bằng một phần quà là nhân sâm trăm năm, mới vừa rồi con đã giao toàn bộ cho quản sự.”

Cung Trung Tố lắp bắp nói: “Ta thì cần gì đến nhân sâm trăm năm chứ? Hai ngày nữa, ngươi mang qua biếu cho Vương gia gia đi. Tuổi của ông ấy lớn, dùng rất thích hợp.” Lập tức lên tiếng gọi Lý di nương: “Nàng mang nhân sâm trăm năm mới vừa rồi bọn ddlqd họ biếu cất đi, hai ngày nữa mang đến tặng cho Vương lão gia.” Cái gì không cần chứ? Đó là lấy thứ này để tạ Vương lão nhân khi ông đã giúp cho hôn sự Cung Nghiên Bích. Tay trái nhận đồ của bọn họ, tay phải lấy nó đi đền đáp người khác vì một đứa con khác. Minh Phỉ cảm thấy không thú vị, nháy mắt với Cung Viễn Hòa, ý bảo hắn mau về nhà.

Cung Viễn Hòa hiểu ý Minh Phỉ, thừa dịp Cung Trung Tố không chú ý cũng nháy mắt với nàng, ý bảo nàng bình tĩnh chớ nóng.

Cung Trung Tố vẫn không chịu để Cung Viễn Hòa rời đi: “Khi nào thì ngươi trở về phủ nha làm việc? Đi nghe ngóng một chút thử xem đơn kiện của chúng ta khi nào thì xử? Sao lâu như vậy vẫn không thấy động tĩnh gì?”

Cung Viễn Hòa cố ý nói cho hắn nghe: “Con đã xin phép nghỉ nửa tháng, vẫn còn hai ngày nữa mới đến phủ nha. Năm nay phủ nha có nhiều việc quá, cũng đã lâu chưa có dịp nghỉ ngơi, để hai ngày nữa đến cũng không muộn.”

Cung Trung Tố có chút ý giận muốn phát tát tính khí lên song đã kịp suy nghĩ lại hạ giọng hỏi thăm: “Lần trước, ngươi nói với ra về Thẩm đại tiểu thư kia, đó là do ai giới thiệu?”

Cung Viễn Hòa cũng hàm hồ nói: “Là nghe một đồng liêu nói chuyện, hình như có quan hệ bà con xa với Thẩm gia.” Lập tức ánh mắt Cung Trung Tố sáng lên: “Thật chứ?”

Cung Viễn Hòa chỉ cười cười không nói.

Cung Trung Tố cũng cảm thấy bản thân mình có chút luống cuống, vội nhấc chung trà lên uống một ngụm nhỏ để che giấu, vẩy vẩy sợi râu dê, uy nghiêm thấp giọng ho một tiếng, nói: “Vị cô nương kia, ta đã đi nghe ngóng, đích xác rất không tệ. Chỉ là nhà bọn hắn có chút hiểu lầm với nhà chúng ta, ngươi đã quen biết với thân thích nhà bọn họ, vậy thì lập tức thay nhị đệ ngươi thúc đẩy cửa hôn sự này đi chứ?”

Cung Viễn Hòa cố ý tỏ vẻ khổ sở nói: “Như vậy là đã cự tuyệt một lần rồi? Chỉ sợ con có tới cửa cũng không dễ dàng thay đổi chủ ý, đến lúc đó sẽ càng khó coi hơn.”

Cung Trung Tố nói: “Ngươi còn chưa thử làm sao biết? Nhị đệ ngươi nhân phẩm đoan chính, là người đôn hậu, không cần ta nói ngươi cũng biết rồi, hoàn toàn xứng với nàng. Ngươi đi thử một chút, nếu như không thành thì nhị đệ ngươi cũng cảm kích ngươi.”

Cung Viễn Hòa không còn cách nào đành nói: “Vậy để con suy nghĩ chút biện pháp xem sao.”

Thấy chuyện đã xong, lúc này Lý di nương mới dám xen vào nói chuyện: “Đại gia và đại nãi nãi vừa mới trở về, chắc hẳn vẫn còn chưa dùng cơm, để ta nói phòng bếp chuẩn bị cơm canh, cũng không lâu lắm đâu, ta sẽ sai người bê lên dùng.”

Nói chuyện nửa ngày, chỉ có một mình nàng nhớ bọn họ mới lặn lội đường xa về nhà, bụng còn đói. Minh Phỉ coi như không nghe thấy, cũng không có ý định ăn cơm cùng bọn họ, song vẫn cảm tạ một phần tâm tư này của Lý di nương, liền cười nói: “Làm phiền di nương quan tâm, trên đường về chúng ta đã ăn rồi.”

Cung Trung Tố cũng không để ý đến những thứ này, khoát khoát tay một cái nói: “Nếu mệt mỏi thì trở về nghỉ ngơi đi, nhớ đừng quên hai chuyện vừa rồi ta nói với ngươi.”

Lý di nưong tiễn hai người ra ngoài, Minh Phỉ lấy từ trong tay áo ra một hà bao kín đáo đưa cho nàng: “Di nương, dầu gì chúng ta cũng mới ra ngoài một chuyến, vốn định mang về cho ngươi ít vật liệu may y phục nhưng ta lại không biết ngươi thích màu sắc hay hoa gì, cho nên có mua cho ngươi một đôi bông tai, mong ngươi không ghét bỏ.”

Trong hà bao là một đôi bông tai làm bằng vàng ròng. Lúc trước, Lý di nương đã tặng cho nàng một tấm áo do nàng ta tỉ mỉ thêu, vì vậy, vốn nàng thật sự có suy nghĩ đáp lễ lại cho nàng ta một ít vật liệu may y phục, nhưng sau đó nghĩ lại, tình hình chi thứ hai như thế, ngay cả một bộ y phục tốt có lẽ Lý di nương cũng không ddlqd dám mặc lên người, không bằng tặng nàng một thứ trang sức gì đó còn thích hợp hơn. Lý di nương nhận hà bao không giấu được vui mừng: “Nãi nãi bận rộn như vậy mà vẫn còn nhớ mua đồ cho ta, khiến cho ta thật ngượng ngùng quá.” Cũng không mở ra mà chỉ cẩn thận cất vào trong ngực.

Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ đi ra khỏi cổng thùy hoa, đột nhiên nói: “Di nương này có chút ý tứ. Dù không biết chữ, cũng chỉ là một quân cờ, nhưng

/607

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status