Ngày thoải mái vui sướng luôn trôi qua rất nhanh, đảo mắt liền tới ngày mùng mười đó.
Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ từ biệt người một nhà Tiết Đại Cữu, dẫn theo Tiết Diệc Thanh nước mắt ngắn dài và mấy rương quà tặng lớn Tiết gia cho rời khỏi Phủ Minh, lên thuyền đi về Thủy Thành Phủ.
Phiền muộn lần đầu xa nhà của Tiết Diệc Thanh rất nhanh bị ngư dân bắt cá trên sông và chim Cốc phân tán đi, lôi kéo tay Minh Phỉ vừa gọi vừa nhảy, quấn lấy muốn ăn cá nhà người ta mới vừa đánh lên, đợi đến khi cá làm xong bưng lên, nàng lại nói nàng không có khẩu vị. Bị nàng nháo, Minh Phỉ cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hơn rất nhiều, gần như là ngủ một giấc, thì thấy được bến tàu Thủy Thành Phủ.
Tiết Minh Quý dẫn một nhóm người nghênh đón ở đại môn, Minh Phỉ hỏi hắn: Viện của Biểu tiểu thư thu dọn xong chưa?
Tiết Minh Quý nói: Mấy ngày trước nhận được thư nãi nãi gởi, liền cho người thu dọn Lự Ba Các xong, bây giờ nãi nãi muốn đi xem? Hay là đợi lát nữa đi xem?
Minh Phỉ thấy vẻ mặt mệt mỏi của Tiết Diệc Thanh, cười nói với Cung Viễn Hòa: Thôi, ta đưa nàng đến Lự Ba Các trước, thuận tiện xem một chút có cần thêm gì hay không. Chàng đi xem Truy Phong trước, chờ ta trở lại thu dọn xong, chúng ta lại cùng nhau đi sát vách thỉnh an công công.
Lự Ba Các cách chủ viện có chút xa, hơn ở chỗ bên hồ lớn có rừng hoa quế, phong cảnh rất tuyệt đẹp, đứng ở trên lầu đẩy cửa sổ ra ngắm nhìn, toàn cảnh là màu xanh biếc và mùi hoa quế xông vào mũi, làm người ta thư thản thoải mái.
Minh Phỉ cảm thấy người trong nhà vốn rất ít, để cho Tiếc Diệc Thanh ở nơi này quá mức vắng lạnh, liền nói: Nơi này không được, ta chọn cho muội cái viện khác cách viện chúng ta gần một chút.
Tiết Diệc Thanh ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cười nói: Đừng ạ, muội thích nơi này. Vừa thanh tĩnh cảnh sắc lại vừa đẹp, nếu biểu tẩu đổi viện cho muội, cũng phải chờ muội ở chỗ này chán rồi đổi lại.
Trong nhà của chúng ta không thể so với nhà muội, người rất ít, ban đêm rất vắng lạnh. Minh Phỉ còn muốn khuyên, Tiết Diệc Thanh đã giơ một đầu ngón tay lên, Xuỵt. . . . . . Tẩu nghe. . . . . .
Minh Phỉ ngừng nói, một trận gió nhẹ thổi qua, ngoài cửa sổ truyền đến một trận tiếng động Xào xạc , dường như là tiếng gió thổi qua rừng cây, sợt qua mặt nước.
Tiết Diệc Thanh vui thích nói: Là tiếng hoa rơi, mới vừa rồi trong rừng vừa hạ xuống một đợt mưa hoa quế. Muội sẽ ở nơi này.
Nhìn nụ cười điềm tĩnh của nàng, Minh Phỉ có chút thất thần, có lẽ đứa trẻ thân thể không tốt mẫn cảm hơn, dễ dàng phát hiện vẻ đẹp khác biệt và vui vẻ rất nhỏ bé trong cuộc sống mà mọi người không thể phát hiện ra hơn. Trong nháy mắt đó, Minh Phỉ nhớ lại một bóng dáng, hắn dùng thị giác tỉ mỉ tinh tế của hắn khám phá vẻ đẹp chung quanh, sử dụng ngòi bút chắc nịch tinh tế của hắn ghi chép xuống thế giới trong mắt của hắn. Cùng là người có sức khỏe kém, Minh Phỉ nhìn khuôn mặt xanh trắng gần như trong suốt của Tiết Diệc Thanh, bỗng có loại cảm giác thở không thông.
Vậy ta gọi người mang nước nóng cho muội, sau khi tắm xong muội ngủ một giấc thật ngon, ta chờ muội ăn cơm. Minh Phỉ chỉ chỉ bày biện xung quanh, Muội xem muội còn cần cái gì, đừng khách sáo với ta.
Không cần á, rất tốt rồi. Tiết Diệc Thanh chạy đến gian phòng bên cạnh mở cửa sổ bên trong ra, quan sát phong cảnh bên ngoài, bất quá chỉ vừa mới nhìn, đã nhỏ giọng gọi Minh Phỉ: Biểu tẩu, tẩu qua đây xem, kia là ai vậy? Thế nào lại hung dữ như vậy?
Cách hai vách ngăn tường viện, dưới núi đá giả, hai nữ nhân đang ẩu đả. Một nữ nhân mặc áo màu tím nhạt nắm tóc một nữ nhân mặc áo màu đỏ tươi nằm dưới chân nàng ta, đang ra sức kéo. Nữ nhân mặc áo màu đỏ tươi bị nắm buộc phải ngước đầu, lại dùng sức giãy về phía trước, ôm chặt lấy chân nữ nhân mặc áo màu tím nhạt kia.
Nga ma ma đi theo Tiết Diệc Thanh thấy rõ chuyện gì xảy ra, biết sát vách cũng là người Cung gia, nhìn cách ăn mặc của hai người kia, không phải nô tỳ tầm thường, nghĩ đến đây là việc xấu trong nhà người ta, liền hung hăng trợn mắt nhìn Tiết Diệc Thanh một cái, không đợi Minh Phỉ qua tới, liền đóng cửa sổ lại.
Minh Phỉ nghe tiếng hô, bước nhanh tới: Ai? Lại thấy Nga ma ma vừa đóng cửa sổ lại, vừa cười nói: Tiểu thư lại nghịch ngợm, trêu chọc Biểu thiếu nãi nãi chơi thôi.
Tiết Diệc Thanh mặt đỏ lên, cúi thấp đầu không nói lời nào.
Trong lòng Minh Phỉ biết có chuyện khác thường, cũng không hỏi tới nữa, cười nói: Đi đường thật lâu, ăn không được bữa ngon, ngủ cũng không ngủ ngon, Thanh Thanh muội nghỉ ngơi trước đi. Ta phải đi rồi, còn phải đi sát vách thỉnh an công công nữa.
Tiết Diệc Thanh gật đầu một cái, khéo léo nói: Biểu tẩu, muội tiễn tẩu đi xuống. Đến cửa, không nhịn được tránh Nga ma ma hỏi khẽ Minh Phỉ: Biểu tẩu, ở sát vách chính là nhà Nhị thẩm của biểu ca sao?
Minh Phỉ nói: Đúng vậy. Có phải muội muốn đi chơi hay không? Hôm nào ta dẫn muội đi?
Tiết Diệc Thanh mỉm cười khoát tay: Không, không! Muội chỉ là hỏi một chút thôi.
Minh Phỉ ra khỏi Lự Ba Các, hỏi Kim Trâm và Hoa ma ma: Nếu ta nhớ không lầm, từ chỗ biểu tiểu thư đứng vừa rồi nhìn ra ngoài, vừa vặn có thể nhìn thấy sát vách thì phải?
Quay đầu lại: Chính là đấy. Chỉ tiếc không thể biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều nghĩ đến cũng không phải là chuyện tốt. Tiến lên đỡ tay Minh Phỉ, cười nói: Nãi nãi, trong khoảng thời gian này các ngài không ở nhà, chuyện vui
Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ từ biệt người một nhà Tiết Đại Cữu, dẫn theo Tiết Diệc Thanh nước mắt ngắn dài và mấy rương quà tặng lớn Tiết gia cho rời khỏi Phủ Minh, lên thuyền đi về Thủy Thành Phủ.
Phiền muộn lần đầu xa nhà của Tiết Diệc Thanh rất nhanh bị ngư dân bắt cá trên sông và chim Cốc phân tán đi, lôi kéo tay Minh Phỉ vừa gọi vừa nhảy, quấn lấy muốn ăn cá nhà người ta mới vừa đánh lên, đợi đến khi cá làm xong bưng lên, nàng lại nói nàng không có khẩu vị. Bị nàng nháo, Minh Phỉ cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hơn rất nhiều, gần như là ngủ một giấc, thì thấy được bến tàu Thủy Thành Phủ.
Tiết Minh Quý dẫn một nhóm người nghênh đón ở đại môn, Minh Phỉ hỏi hắn: Viện của Biểu tiểu thư thu dọn xong chưa?
Tiết Minh Quý nói: Mấy ngày trước nhận được thư nãi nãi gởi, liền cho người thu dọn Lự Ba Các xong, bây giờ nãi nãi muốn đi xem? Hay là đợi lát nữa đi xem?
Minh Phỉ thấy vẻ mặt mệt mỏi của Tiết Diệc Thanh, cười nói với Cung Viễn Hòa: Thôi, ta đưa nàng đến Lự Ba Các trước, thuận tiện xem một chút có cần thêm gì hay không. Chàng đi xem Truy Phong trước, chờ ta trở lại thu dọn xong, chúng ta lại cùng nhau đi sát vách thỉnh an công công.
Lự Ba Các cách chủ viện có chút xa, hơn ở chỗ bên hồ lớn có rừng hoa quế, phong cảnh rất tuyệt đẹp, đứng ở trên lầu đẩy cửa sổ ra ngắm nhìn, toàn cảnh là màu xanh biếc và mùi hoa quế xông vào mũi, làm người ta thư thản thoải mái.
Minh Phỉ cảm thấy người trong nhà vốn rất ít, để cho Tiếc Diệc Thanh ở nơi này quá mức vắng lạnh, liền nói: Nơi này không được, ta chọn cho muội cái viện khác cách viện chúng ta gần một chút.
Tiết Diệc Thanh ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cười nói: Đừng ạ, muội thích nơi này. Vừa thanh tĩnh cảnh sắc lại vừa đẹp, nếu biểu tẩu đổi viện cho muội, cũng phải chờ muội ở chỗ này chán rồi đổi lại.
Trong nhà của chúng ta không thể so với nhà muội, người rất ít, ban đêm rất vắng lạnh. Minh Phỉ còn muốn khuyên, Tiết Diệc Thanh đã giơ một đầu ngón tay lên, Xuỵt. . . . . . Tẩu nghe. . . . . .
Minh Phỉ ngừng nói, một trận gió nhẹ thổi qua, ngoài cửa sổ truyền đến một trận tiếng động Xào xạc , dường như là tiếng gió thổi qua rừng cây, sợt qua mặt nước.
Tiết Diệc Thanh vui thích nói: Là tiếng hoa rơi, mới vừa rồi trong rừng vừa hạ xuống một đợt mưa hoa quế. Muội sẽ ở nơi này.
Nhìn nụ cười điềm tĩnh của nàng, Minh Phỉ có chút thất thần, có lẽ đứa trẻ thân thể không tốt mẫn cảm hơn, dễ dàng phát hiện vẻ đẹp khác biệt và vui vẻ rất nhỏ bé trong cuộc sống mà mọi người không thể phát hiện ra hơn. Trong nháy mắt đó, Minh Phỉ nhớ lại một bóng dáng, hắn dùng thị giác tỉ mỉ tinh tế của hắn khám phá vẻ đẹp chung quanh, sử dụng ngòi bút chắc nịch tinh tế của hắn ghi chép xuống thế giới trong mắt của hắn. Cùng là người có sức khỏe kém, Minh Phỉ nhìn khuôn mặt xanh trắng gần như trong suốt của Tiết Diệc Thanh, bỗng có loại cảm giác thở không thông.
Vậy ta gọi người mang nước nóng cho muội, sau khi tắm xong muội ngủ một giấc thật ngon, ta chờ muội ăn cơm. Minh Phỉ chỉ chỉ bày biện xung quanh, Muội xem muội còn cần cái gì, đừng khách sáo với ta.
Không cần á, rất tốt rồi. Tiết Diệc Thanh chạy đến gian phòng bên cạnh mở cửa sổ bên trong ra, quan sát phong cảnh bên ngoài, bất quá chỉ vừa mới nhìn, đã nhỏ giọng gọi Minh Phỉ: Biểu tẩu, tẩu qua đây xem, kia là ai vậy? Thế nào lại hung dữ như vậy?
Cách hai vách ngăn tường viện, dưới núi đá giả, hai nữ nhân đang ẩu đả. Một nữ nhân mặc áo màu tím nhạt nắm tóc một nữ nhân mặc áo màu đỏ tươi nằm dưới chân nàng ta, đang ra sức kéo. Nữ nhân mặc áo màu đỏ tươi bị nắm buộc phải ngước đầu, lại dùng sức giãy về phía trước, ôm chặt lấy chân nữ nhân mặc áo màu tím nhạt kia.
Nga ma ma đi theo Tiết Diệc Thanh thấy rõ chuyện gì xảy ra, biết sát vách cũng là người Cung gia, nhìn cách ăn mặc của hai người kia, không phải nô tỳ tầm thường, nghĩ đến đây là việc xấu trong nhà người ta, liền hung hăng trợn mắt nhìn Tiết Diệc Thanh một cái, không đợi Minh Phỉ qua tới, liền đóng cửa sổ lại.
Minh Phỉ nghe tiếng hô, bước nhanh tới: Ai? Lại thấy Nga ma ma vừa đóng cửa sổ lại, vừa cười nói: Tiểu thư lại nghịch ngợm, trêu chọc Biểu thiếu nãi nãi chơi thôi.
Tiết Diệc Thanh mặt đỏ lên, cúi thấp đầu không nói lời nào.
Trong lòng Minh Phỉ biết có chuyện khác thường, cũng không hỏi tới nữa, cười nói: Đi đường thật lâu, ăn không được bữa ngon, ngủ cũng không ngủ ngon, Thanh Thanh muội nghỉ ngơi trước đi. Ta phải đi rồi, còn phải đi sát vách thỉnh an công công nữa.
Tiết Diệc Thanh gật đầu một cái, khéo léo nói: Biểu tẩu, muội tiễn tẩu đi xuống. Đến cửa, không nhịn được tránh Nga ma ma hỏi khẽ Minh Phỉ: Biểu tẩu, ở sát vách chính là nhà Nhị thẩm của biểu ca sao?
Minh Phỉ nói: Đúng vậy. Có phải muội muốn đi chơi hay không? Hôm nào ta dẫn muội đi?
Tiết Diệc Thanh mỉm cười khoát tay: Không, không! Muội chỉ là hỏi một chút thôi.
Minh Phỉ ra khỏi Lự Ba Các, hỏi Kim Trâm và Hoa ma ma: Nếu ta nhớ không lầm, từ chỗ biểu tiểu thư đứng vừa rồi nhìn ra ngoài, vừa vặn có thể nhìn thấy sát vách thì phải?
Quay đầu lại: Chính là đấy. Chỉ tiếc không thể biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều nghĩ đến cũng không phải là chuyện tốt. Tiến lên đỡ tay Minh Phỉ, cười nói: Nãi nãi, trong khoảng thời gian này các ngài không ở nhà, chuyện vui
/607
|