Editor: Lovenoo1510
Từ sớm Minh Phỉ đã mặc bộ đồ mới chờ ở trong phòng của Trần Thị, xác thực không cần xuất môn liền từ phòng Trần thị trở về thay quần áo, Kim Trâm theo sau che dù, không quên nhắc nhở nàng: “Tam tiểu thư cẩn thận một chút, đừng vảy ướt váy.”
Minh Phỉ chỉ lo nâng váy đi về phía trước, nửa đường gặp phải một tiểu nha hoàn mới, cũng không sợ mưa gió, trên đầu đội một lá sen cười hì hì chạy tới, thấy Minh Phỉ ở đối diện, liền ném lá sen đi, cười nói: “Tam tiểu thư, Đại công tử mời ngài qua nói chuyện.”
Minh Phỉ nhận ra là tiểu nha hoàn hồi môn trong phòng của Hàm Dung, còn nhỏ tuổi hơn so với Minh Ngọc, bình thường rất hồn nhiên ngây thơ, nên cũng không có nghi ngờ gì, chỉ hỏi nàng: “Đại công tử về từ lúc nào?”
Tiểu nha hoàn cắn đầu ngón tay nháy mắt suy nghĩ một chút, đưa lá sen qua nói: “Nô tỳ không biết. Chỉ biết Đại công tử lấy cái này ra.”
Minh Phỉ thấy lá sen xanh biếc đáng yêu, chỉ nghĩ Thái Quang Đình gặp được người bán sen sớm nên trở về. Giá đất trong kinh thành đắt, trừ nhà Công Khanh và Phú thương ra, có rất nhiều quan viên cũng chỉ có thể ở nương thân ở viện tử mà thôi, cũng không thể xây dựng được lâm viên. Mà nữ tử ở kinh thành lại thích nhã nhặn lịch sự, bất luận ở trong nhà tiếp khách cũng muốn cắm mấy cành hoa tươi. Mà hoa sen, vì phải có nước ao mới có thể sống, nên mọi người càng trân quý, lúc bình thường hoa sen thượng hạng có thể bán đến 50 văn một bông, nếu là cực quý, thì một bông cũng bán được 3, 4 trăm văn cũng là bình thường. Vì kiếm lời, trong kinh liền có người chuyên tìm cách dẫn nước nóng tới nuôi sen ở ngoại thành.
Kim Trâm và Minh Phỉ cũng nghĩ tới đi một chỗ, cười nói: “Đoán chừng là Đại công tử mua sen để Thiếu phu nhân và các tiểu thư xem, tiểu thư có muốn đổi lại y phục rồi đi không?”
Tiểu nha hoàn này nháy mắt nói: “Đại công tử phân phó bảo Tam tiểu thư tới sớm chút.” Vừa nói vừa gia cao lá sen lên chạy.
Minh Phỉ thấy nàng tự nhiên, liền cười nói: “Chắc hoa cũng không nhiều lắm, vả lại cũng chỉ là tới nhìn xem thôi, buổi tối chúng ta nấu cháo lá sen ăn.” Cũng không quản váy liền đi ra bên ngoài.
Kim Trâm không dám khuyên, không thể làm gì khác hơn là thỉnh thoảng nhắc nhở dưới chân nàng, mới đến cửa tiểu viện của Thái Quang Đình, chợt thấy một khối bàn đá xanh biếc không biết đã chuyển đi nơi nào, để lộ ra một hố nước sâu ở nơi đó.
Kim Trâm vội nói: “Tam tiểu thư ngài cẩn thận dưới chân.” Lại mắng: “Cũng không biết ai đang trực, thế nhưng lại để phiếm đá mọc cánh bay mất, bay rồi cũng không thấy tới đổi, nếu ai dẫm vào thì không phải là gặp tai ương sao.” Vừa dứt lời, chỉ thấy một người đội mưa từ bên cạnh chạy tới, thật vừa đúng lúc giẫm vào nước bên trong đường kia, bọt nước văng khắp nơi.
Kim Trâm sợ hãi kêu lên một tiếng, mở miệng mắng, liền nghe người nọ hô một tiếng “Tránh ra!” Tiếp theo thân thể lắc lư thẳng tắp ngã về phía Minh Phỉ, tốc độ rất nhanh, thế lại quá mạnh, quả thật làm cho không người nào tránh được. Minh Phỉ bị hắn đập vào nên đặt mông xuống dưới đất, đang giãy giụa né tránh, người nọ lại luống cuống tay chân níu lấy nàng, hình như là muốn đỡ nàng dậy, trong miệng không ngừng nói xin lỗi, tiếp đó dưới chân bị trượt, lại mạnh mẽ kéo Minh Phỉ ngã nhào trên mặt đất. Lúc này là hoàn toàn rơi xuống, Minh Phỉ và hắn đều nặng nề ngã xuống đất, gáy Minh Phỉ đập xuống đất, còn người nọ là một nửa chạm đất, một nửa đè lên trên người nàng.
Kim Trâm nhận ra đây là Cung Viễn Hoà, vừa nóng vừa giận, vừa thẹn, khẽ ném cái ô, luống cuống tay chân giải cứu cho Minh Phỉ, còn vừa nhìn trộm xung quanh, chỉ sợ một màn này bị người nhìn thấy. Này nhìn đến, quả thật là để cho nàng nhìn thấy chút gì đó, Thái Quang Nghi ở dưới một thân cây bên cạnh tường, mắt đang đăm đăm nhìn bên này.
Tim Kim Trâm run lên, kêu xong rồi, lại nhìn Minh Phỉ, bộ quần áo mới toanh của Minh Phỉ đã hỏng, trên cằm xinh xắn dễ thương cũng phủ lên mấy giọt nước đục, ngơ ngác nhìn tên đầu sỏ gây chuyện trước mặt, hình như toàn thân đều cứng ngắc.
Cả khuôn mặt Cung Viễn Hoà đỏ bừng, cúi thấp đầu đứng trước mặt Minh Phỉ không nhúc nhích, sắc mặt Minh Phỉ từ hồng chuyển sáng trắng, lúc sau từ trắng chuyển sang xanh mét, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập, trong đôi mắt hạnh dường như muốn phun ra lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Cung Viễn Hoà.
Kim Trâm thầm kêu không ổn, đang muốn tiến lên hoà giải, thì Minh Phỉ đã xong lên níu lấy cổ
Từ sớm Minh Phỉ đã mặc bộ đồ mới chờ ở trong phòng của Trần Thị, xác thực không cần xuất môn liền từ phòng Trần thị trở về thay quần áo, Kim Trâm theo sau che dù, không quên nhắc nhở nàng: “Tam tiểu thư cẩn thận một chút, đừng vảy ướt váy.”
Minh Phỉ chỉ lo nâng váy đi về phía trước, nửa đường gặp phải một tiểu nha hoàn mới, cũng không sợ mưa gió, trên đầu đội một lá sen cười hì hì chạy tới, thấy Minh Phỉ ở đối diện, liền ném lá sen đi, cười nói: “Tam tiểu thư, Đại công tử mời ngài qua nói chuyện.”
Minh Phỉ nhận ra là tiểu nha hoàn hồi môn trong phòng của Hàm Dung, còn nhỏ tuổi hơn so với Minh Ngọc, bình thường rất hồn nhiên ngây thơ, nên cũng không có nghi ngờ gì, chỉ hỏi nàng: “Đại công tử về từ lúc nào?”
Tiểu nha hoàn cắn đầu ngón tay nháy mắt suy nghĩ một chút, đưa lá sen qua nói: “Nô tỳ không biết. Chỉ biết Đại công tử lấy cái này ra.”
Minh Phỉ thấy lá sen xanh biếc đáng yêu, chỉ nghĩ Thái Quang Đình gặp được người bán sen sớm nên trở về. Giá đất trong kinh thành đắt, trừ nhà Công Khanh và Phú thương ra, có rất nhiều quan viên cũng chỉ có thể ở nương thân ở viện tử mà thôi, cũng không thể xây dựng được lâm viên. Mà nữ tử ở kinh thành lại thích nhã nhặn lịch sự, bất luận ở trong nhà tiếp khách cũng muốn cắm mấy cành hoa tươi. Mà hoa sen, vì phải có nước ao mới có thể sống, nên mọi người càng trân quý, lúc bình thường hoa sen thượng hạng có thể bán đến 50 văn một bông, nếu là cực quý, thì một bông cũng bán được 3, 4 trăm văn cũng là bình thường. Vì kiếm lời, trong kinh liền có người chuyên tìm cách dẫn nước nóng tới nuôi sen ở ngoại thành.
Kim Trâm và Minh Phỉ cũng nghĩ tới đi một chỗ, cười nói: “Đoán chừng là Đại công tử mua sen để Thiếu phu nhân và các tiểu thư xem, tiểu thư có muốn đổi lại y phục rồi đi không?”
Tiểu nha hoàn này nháy mắt nói: “Đại công tử phân phó bảo Tam tiểu thư tới sớm chút.” Vừa nói vừa gia cao lá sen lên chạy.
Minh Phỉ thấy nàng tự nhiên, liền cười nói: “Chắc hoa cũng không nhiều lắm, vả lại cũng chỉ là tới nhìn xem thôi, buổi tối chúng ta nấu cháo lá sen ăn.” Cũng không quản váy liền đi ra bên ngoài.
Kim Trâm không dám khuyên, không thể làm gì khác hơn là thỉnh thoảng nhắc nhở dưới chân nàng, mới đến cửa tiểu viện của Thái Quang Đình, chợt thấy một khối bàn đá xanh biếc không biết đã chuyển đi nơi nào, để lộ ra một hố nước sâu ở nơi đó.
Kim Trâm vội nói: “Tam tiểu thư ngài cẩn thận dưới chân.” Lại mắng: “Cũng không biết ai đang trực, thế nhưng lại để phiếm đá mọc cánh bay mất, bay rồi cũng không thấy tới đổi, nếu ai dẫm vào thì không phải là gặp tai ương sao.” Vừa dứt lời, chỉ thấy một người đội mưa từ bên cạnh chạy tới, thật vừa đúng lúc giẫm vào nước bên trong đường kia, bọt nước văng khắp nơi.
Kim Trâm sợ hãi kêu lên một tiếng, mở miệng mắng, liền nghe người nọ hô một tiếng “Tránh ra!” Tiếp theo thân thể lắc lư thẳng tắp ngã về phía Minh Phỉ, tốc độ rất nhanh, thế lại quá mạnh, quả thật làm cho không người nào tránh được. Minh Phỉ bị hắn đập vào nên đặt mông xuống dưới đất, đang giãy giụa né tránh, người nọ lại luống cuống tay chân níu lấy nàng, hình như là muốn đỡ nàng dậy, trong miệng không ngừng nói xin lỗi, tiếp đó dưới chân bị trượt, lại mạnh mẽ kéo Minh Phỉ ngã nhào trên mặt đất. Lúc này là hoàn toàn rơi xuống, Minh Phỉ và hắn đều nặng nề ngã xuống đất, gáy Minh Phỉ đập xuống đất, còn người nọ là một nửa chạm đất, một nửa đè lên trên người nàng.
Kim Trâm nhận ra đây là Cung Viễn Hoà, vừa nóng vừa giận, vừa thẹn, khẽ ném cái ô, luống cuống tay chân giải cứu cho Minh Phỉ, còn vừa nhìn trộm xung quanh, chỉ sợ một màn này bị người nhìn thấy. Này nhìn đến, quả thật là để cho nàng nhìn thấy chút gì đó, Thái Quang Nghi ở dưới một thân cây bên cạnh tường, mắt đang đăm đăm nhìn bên này.
Tim Kim Trâm run lên, kêu xong rồi, lại nhìn Minh Phỉ, bộ quần áo mới toanh của Minh Phỉ đã hỏng, trên cằm xinh xắn dễ thương cũng phủ lên mấy giọt nước đục, ngơ ngác nhìn tên đầu sỏ gây chuyện trước mặt, hình như toàn thân đều cứng ngắc.
Cả khuôn mặt Cung Viễn Hoà đỏ bừng, cúi thấp đầu đứng trước mặt Minh Phỉ không nhúc nhích, sắc mặt Minh Phỉ từ hồng chuyển sáng trắng, lúc sau từ trắng chuyển sang xanh mét, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập, trong đôi mắt hạnh dường như muốn phun ra lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Cung Viễn Hoà.
Kim Trâm thầm kêu không ổn, đang muốn tiến lên hoà giải, thì Minh Phỉ đã xong lên níu lấy cổ
/607
|