Edit: Thảo My
Thái Quang Đình mở thư ra, cũng đưa Thái Quang Nghi một phong thư, người nhận gọi Trịnh Trọng, nói đều là một chút chuyện vụn vặt ở Thái gia, xen lẫn mấy câu nói phẫn hận, nói cực kỳ oán độc, dù chưa chỉ đích danh, nhưng rất rõ ràng có thể nhìn ra nói nhằm vào ai, cuối cùng lại đòi tiền đối phương.
Thái Quang Đình cau mày nói: Ngươi từ nơi nào có được? Trịnh Trọng là ai ?
Ta tự có biện pháp của ta.
Cung Viễn Hòa nói: Trịnh Trọng là ai ta cũng không biết.
Nhà các ngươi cùng người nhà họ Trịnh có lui tới sao? Hoặc là thân thích Mưu gia?
Thái Quang Đình suy nghĩ thật lâu, nói: Ta đúng là không rõ Mưu gia có nhiều thân thích. Ngươi trở về đi nhớ giúp ta thăm dò điều tra.
Tiếp theo cuốn thư lại thu vào trong tay áo mình, quay đầu hỏi Cung Viễn Hòa: Ngươi đừng vội ngắt lời, chúng ta nhất mã quy nhất mã, nói đi, chuyện này ngươi chuẩn bị xong việc ra sao?
Cung Viễn Hòa trầm mặc chốc lát, nói: Ta là thật lòng cầu hôn .
Thái Quang Đình nói: Ngươi thật lòng cầu hôn? Mấy ngày trước đây ta tìm ngươi khắp nơi, ngươi lại đi nơi nào? Ngươi không phải nói ngươi muốn tìm người tới cầu hôn sao? Làm sao cuối cùng cũng không thấy? Ngươi ở đây nửa vời, ta cũng không dám cùng trong nhà nói gì. Ngươi thất bại, hiện tại thật đến chơi một bộ này? Vốn giao nàng cho ngươi ta đúng là rất yên tâm, bây giờ nhìn lại ta cũng không dám rồi.
Cung Viễn Hòa nói: Mấy ngày trước đây ta đến kinh. Vẫn đợi không được thư, sợ là ở cái trạm dịch lưu lại, cho nên cố ý cưỡi ngựa chạy tới lấy, kết quả không đợi được.
Cho nên ngươi sẽ tới tính toán nàng? Ngươi xem nàng làm cái gì rồi hả ?
Thái Quang Đình lặng phút chốc, cười lạnh nói: Là cha ngươi không đồng ý hay là thật sự không tìm được thư?
Chẳng lẽ còn muốn nhà ta áp đặt gả người cho ngươi hay sao?
Ta nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết, tuyệt sẽ không uỷ khuất nàng.
Cung Viễn Hòa giữ chặt Thái Quang Đình: Ta nhận sai, ngươi giúp ta nói một tiếng với nàng được chứ?
Thái Quang Đình nói: Nói gì?
Có thể nói ngoại trừ ta và Minh Ngọc ở ngoài, người nàng tín nhiệm nhất chính là ngươi.
Nàng tín nhiệm ngươi như thế, ngươi xem ngươi đã làm ngàn chuyện tốt nào?
Cung Viễn Hòa hạ mí mắt nói: Việc đã đến nước này, nói gì đều vô dụng.
Ngươi hỏi nàng muốn như thế nào mới có thể hết giận, ta đều để nàng ra tốt.
Nếu như cảm thấy ta ngã xuống một phen còn chưa đủ, nàng có thể lại để ta ngã một lần.
Thái Quang Đình giận quá hóa cười: Ngươi cũng thật buồn cười, có phải ta trước mặt mọi người nhục mạ ngươi lại đánh ngươi một bạt tai, sau đó ngươi lại trước mặt mọi người đánh chửi trở lại liền huề nhau hay không?
Người ta liền không nhớ được ta đã từng đánh ngươi bạt tai, từng nhục mạ ngươi?
Huống chi chuyện như vậy làm sao có thể so sánh?
Nếu là truyền ra nhàn thoại đi, ngươi bảo nàng làm người như thế nào?
Cung Viễn Hòa nói: Cái này ta biết rõ, lão Tam phái người đi theo ta, đoán chừng là dùng để chứng, bị ta sớm đuổi đi mua đồ rồi.
Quá trình cụ thể chỉ có hắn và Kim Trâm nhìn thấy, người khác không phát hiện, thời điểm tẩu tẩu ngươi mang người đi ra, chỉ nhìn thấy ta nằm trên mặt đất, hai nàng đều đứng, ngươi biết cần đi thương lượng tốt với mẫu thân ngươi, ngay trước mặt cha ngươi bắt được lão Tam, liền hết chuyện.
Thái Quang Đình trầm mặt: Chuyện này nếu như giải quyết không được, chúng ta không cần làm bằng hữu! Còn có, ngươi mau cút ra ngoài cho ta, ta nhìn thấy ngươi liền phiền!
Cung Viễn Hòa vội vàng ngồi dậy sửa sang y phục: Ngươi hỏi Lưu gia nói như thế nào?
Thái Quang Đình nghênh ngang rời đi: Nói không quan hệ với ngươi! Ngươi thay vì quan tâm người khác nói như thế nào, không bằng ngẫm lại ngươi làm sao giải quyết chuyện này đi.
Thái Quang Đình đến nhà chính, chỉ thấy Trần thị và Thái Quốc Đống mặt trầm xuống, trong phòng cũng chỉ có một mình Dư ma ma hầu hạ, giữ vững tinh thần tiến lên thỉnh an.
Tâm tình Thái Quốc Đống nghiêm trọng không tốt, hơn nửa ngày mới nói: Ngươi đều nghe nói?
Thái Quang Đình buông tay nói: Tam đệ đứng ở cửa đại môn chờ ta, vừa nhìn thấy ta liền vội vàng nói với ta rồi, nhưng hắn bị dọa, muốn khóc ấy.
Da mặt Thái Quốc Đống kéo căng
Hắn cũng mới vừa vào cửa, Thái Quang Nghi liền thất kinh, đánh khóc nức nở thừa nhận sai lầm, nếu như không phải là hắn xem tùy thời nhanh, vội vàng quát bảo ngưng lại, nói không chừng đã sớm ồn ào huyên náo rồi.
Trần thị lập tức nói: Đều là ta không tốt, ta không nên để Quang Nghi đi tiếp đãi hắn.
Người làm đứa nhỏ Quang Nghi này bị sợ tới mức, vốn là không phải chuyện bao lớn, không phải là vấp ngã sao?
Hắn cũng bị sợ đến đứng ở cửa đại môn đi coi chừng. . . . . .
Thái Quốc Đống nói: Đồ ngu xuẩn này! Gọi hắn đến cho tai!
Dư ma ma nghe thấy, lập tức đi ra ngoài.
Thái Quang Đình hắng giọng một cái, hỏi Trần thị: Ta nghe Tam đệ nói xong thật nghiêm trọng, cũng không biết chuyện này hôm nay có mấy người nhìn thấy?
Trần thị vội nói: Nghe nói lúc ấy cũng chỉ có Kim Trâm và Tam đệ ngươi nhìn thấy, khi Hàm Dung các nàng đi đến, chỉ nhìn thấy một người Cung Viễn Hòa ngủ ở trên đất.
Thái Quang Đình nhẹ nhàng thở ra: Vậy thì tốt, chỉ cần Kim Trâm và Tam đệ không nói lung tung, người khác cũng không bịa đặt ra cái nhàn thoại gì.
Thái Quốc Đống trừng mắt liếc hắn một cái: Ngươi có ý tứ gì?
Tam đệ ngươi như thế nào nói lung tung?
Thái Quang Đình cười theo nói: Nhi tử là lo lắng Tam đệ quá mức thành thật, nhìn chuyện này hôm nay, vốn tới không nhiều chuyện lắm, nếu hắn nhìn thấy, đã từng đỡ người dậy thì, làm sao vẫn còn bị dọa phải chạy?
Đi qua lại đi cửa lôi kéo ta nói xin lỗi, chỉ sợ chúng ta sẽ trách tội hắn.
Cha, tính tình Tam đệ này còn cần mài luyện nhiều hơn.
Thái Quốc Đống thở dài: Giang sơn dễ đổi bản tính cũng khó dời, ta nhìn hắn chính là cái dạng này.
Đang nói Thái Quang Ngh triệu tập tiến đến, Thái Quốc Đống đổ ập xuống mắng hắn một trận, nói lá gan hắn nhỏ không giống nam nhân, lớn như vậy chuyện gì cũng không làm được, đọc sách không được, để cho giúp đỡ tiếp đãi khách nhân cũng không thành, xảy ra chuyện chỉ biết là trốn ở một bên, qua đi còn dọa thành cái bộ dáng đó, thật sự không ra tức.
Trần thị cũng không sợ làm người ác, chờ Thái Quốc Đống nói mệt mỏi uống trà nghỉ xả hơi, liền cười mỉm nói: Quang Nghi là người thành thật, có một số việc nhỏ ta sợ ngươi xách không rõ rước lấy phiền toái, thiếu không được phải nhắc nhở ngươi hai câu, chuyện này hôm nay, không phải là đại sự gì, chính là bàn đá trong sân vỡ một khối, té người, đúng là bình thường.
Ngươi đừng nên nói lung tung .
Thái Quang Nghi liền cúi thấp đầu nói: Mẫu thân yên tâm, nhi tử sẽ không.
Lúc trước nhi tử chỉ là bị sợ hãi.
Thái Quốc Đống mắng: Biết ngươi sẽ không! Sợ ngươi ngu xuẩn chết đi! Ngươi chạy đến đại môn có được hay không. Đi coi chừng làm cái gì? Khóc cái gì? Nương lão tử ngươi đã chết?
Trần thị vội Phi! một tiếng, nói: Lão gia nói đi đâu rồi hả? Luận sự.
Thái Quốc Đống tổng kết nói: Ngươi nghe, chuyện này hôm nay về sau không được nhắc lại nữa!
Suy nghĩ một chút sợ Thái Quang Nghi khờ khạo, lại bổ sung một câu: Nếu ta nghe được nửa câu nhàn thoại, liền chỉ hỏi tội ngươi!
Trần thị thở dài: Quang Nghi chớ trách phụ thân ngươi nghiêm khắc, hắn cũng vì tốt cho huynh muội các ngươi. Lúc ấy Minh Tư chúng ta chính là không cẩn thận bị người nói xấu.
Thái Quang Nghi cằm nắm thật chặt, nói: Dạ, phụ thân và mẫu thân luôn vì muốn tốt cho các con.
Thái Quang Đình lại hỏi hắn: Tam đệ không có nói qua chuyện này với những người khác chứ?
Thái Quang Nghi vội vàng ngẩng đầu lên, khẩn trương nói: Không có, không có, ta chỉ nói với phụ thân và ca ca.
Thái Quốc Đống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép pán hận một tiếng: Đi đi!
Đợi Thái Quang Nghi đi xa, Thái Quang Đình mới nói: Mẫu thân để cho nhi tử hỏi thăm nghe ngóng chuyện rõ ràng.
Lưu phu nhân xác thực có một mao bệnh như vậy, cũng mời đại phu tới cửa thăm bệnh.
Nhưng nghe nói cũng là tứ xứ thu xếp suy nghĩ nói cửa hôn sự tốt, đại khái nhà chúng ta chẳng qua là một nhà trong đó.
Nói cách khác, nhà bọn họ cũng không phải rất bị người ta coi trọng, người ta cảm thấy hứng thú,
Thái Quang Đình mở thư ra, cũng đưa Thái Quang Nghi một phong thư, người nhận gọi Trịnh Trọng, nói đều là một chút chuyện vụn vặt ở Thái gia, xen lẫn mấy câu nói phẫn hận, nói cực kỳ oán độc, dù chưa chỉ đích danh, nhưng rất rõ ràng có thể nhìn ra nói nhằm vào ai, cuối cùng lại đòi tiền đối phương.
Thái Quang Đình cau mày nói: Ngươi từ nơi nào có được? Trịnh Trọng là ai ?
Ta tự có biện pháp của ta.
Cung Viễn Hòa nói: Trịnh Trọng là ai ta cũng không biết.
Nhà các ngươi cùng người nhà họ Trịnh có lui tới sao? Hoặc là thân thích Mưu gia?
Thái Quang Đình suy nghĩ thật lâu, nói: Ta đúng là không rõ Mưu gia có nhiều thân thích. Ngươi trở về đi nhớ giúp ta thăm dò điều tra.
Tiếp theo cuốn thư lại thu vào trong tay áo mình, quay đầu hỏi Cung Viễn Hòa: Ngươi đừng vội ngắt lời, chúng ta nhất mã quy nhất mã, nói đi, chuyện này ngươi chuẩn bị xong việc ra sao?
Cung Viễn Hòa trầm mặc chốc lát, nói: Ta là thật lòng cầu hôn .
Thái Quang Đình nói: Ngươi thật lòng cầu hôn? Mấy ngày trước đây ta tìm ngươi khắp nơi, ngươi lại đi nơi nào? Ngươi không phải nói ngươi muốn tìm người tới cầu hôn sao? Làm sao cuối cùng cũng không thấy? Ngươi ở đây nửa vời, ta cũng không dám cùng trong nhà nói gì. Ngươi thất bại, hiện tại thật đến chơi một bộ này? Vốn giao nàng cho ngươi ta đúng là rất yên tâm, bây giờ nhìn lại ta cũng không dám rồi.
Cung Viễn Hòa nói: Mấy ngày trước đây ta đến kinh. Vẫn đợi không được thư, sợ là ở cái trạm dịch lưu lại, cho nên cố ý cưỡi ngựa chạy tới lấy, kết quả không đợi được.
Cho nên ngươi sẽ tới tính toán nàng? Ngươi xem nàng làm cái gì rồi hả ?
Thái Quang Đình lặng phút chốc, cười lạnh nói: Là cha ngươi không đồng ý hay là thật sự không tìm được thư?
Chẳng lẽ còn muốn nhà ta áp đặt gả người cho ngươi hay sao?
Ta nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết, tuyệt sẽ không uỷ khuất nàng.
Cung Viễn Hòa giữ chặt Thái Quang Đình: Ta nhận sai, ngươi giúp ta nói một tiếng với nàng được chứ?
Thái Quang Đình nói: Nói gì?
Có thể nói ngoại trừ ta và Minh Ngọc ở ngoài, người nàng tín nhiệm nhất chính là ngươi.
Nàng tín nhiệm ngươi như thế, ngươi xem ngươi đã làm ngàn chuyện tốt nào?
Cung Viễn Hòa hạ mí mắt nói: Việc đã đến nước này, nói gì đều vô dụng.
Ngươi hỏi nàng muốn như thế nào mới có thể hết giận, ta đều để nàng ra tốt.
Nếu như cảm thấy ta ngã xuống một phen còn chưa đủ, nàng có thể lại để ta ngã một lần.
Thái Quang Đình giận quá hóa cười: Ngươi cũng thật buồn cười, có phải ta trước mặt mọi người nhục mạ ngươi lại đánh ngươi một bạt tai, sau đó ngươi lại trước mặt mọi người đánh chửi trở lại liền huề nhau hay không?
Người ta liền không nhớ được ta đã từng đánh ngươi bạt tai, từng nhục mạ ngươi?
Huống chi chuyện như vậy làm sao có thể so sánh?
Nếu là truyền ra nhàn thoại đi, ngươi bảo nàng làm người như thế nào?
Cung Viễn Hòa nói: Cái này ta biết rõ, lão Tam phái người đi theo ta, đoán chừng là dùng để chứng, bị ta sớm đuổi đi mua đồ rồi.
Quá trình cụ thể chỉ có hắn và Kim Trâm nhìn thấy, người khác không phát hiện, thời điểm tẩu tẩu ngươi mang người đi ra, chỉ nhìn thấy ta nằm trên mặt đất, hai nàng đều đứng, ngươi biết cần đi thương lượng tốt với mẫu thân ngươi, ngay trước mặt cha ngươi bắt được lão Tam, liền hết chuyện.
Thái Quang Đình trầm mặt: Chuyện này nếu như giải quyết không được, chúng ta không cần làm bằng hữu! Còn có, ngươi mau cút ra ngoài cho ta, ta nhìn thấy ngươi liền phiền!
Cung Viễn Hòa vội vàng ngồi dậy sửa sang y phục: Ngươi hỏi Lưu gia nói như thế nào?
Thái Quang Đình nghênh ngang rời đi: Nói không quan hệ với ngươi! Ngươi thay vì quan tâm người khác nói như thế nào, không bằng ngẫm lại ngươi làm sao giải quyết chuyện này đi.
Thái Quang Đình đến nhà chính, chỉ thấy Trần thị và Thái Quốc Đống mặt trầm xuống, trong phòng cũng chỉ có một mình Dư ma ma hầu hạ, giữ vững tinh thần tiến lên thỉnh an.
Tâm tình Thái Quốc Đống nghiêm trọng không tốt, hơn nửa ngày mới nói: Ngươi đều nghe nói?
Thái Quang Đình buông tay nói: Tam đệ đứng ở cửa đại môn chờ ta, vừa nhìn thấy ta liền vội vàng nói với ta rồi, nhưng hắn bị dọa, muốn khóc ấy.
Da mặt Thái Quốc Đống kéo căng
Hắn cũng mới vừa vào cửa, Thái Quang Nghi liền thất kinh, đánh khóc nức nở thừa nhận sai lầm, nếu như không phải là hắn xem tùy thời nhanh, vội vàng quát bảo ngưng lại, nói không chừng đã sớm ồn ào huyên náo rồi.
Trần thị lập tức nói: Đều là ta không tốt, ta không nên để Quang Nghi đi tiếp đãi hắn.
Người làm đứa nhỏ Quang Nghi này bị sợ tới mức, vốn là không phải chuyện bao lớn, không phải là vấp ngã sao?
Hắn cũng bị sợ đến đứng ở cửa đại môn đi coi chừng. . . . . .
Thái Quốc Đống nói: Đồ ngu xuẩn này! Gọi hắn đến cho tai!
Dư ma ma nghe thấy, lập tức đi ra ngoài.
Thái Quang Đình hắng giọng một cái, hỏi Trần thị: Ta nghe Tam đệ nói xong thật nghiêm trọng, cũng không biết chuyện này hôm nay có mấy người nhìn thấy?
Trần thị vội nói: Nghe nói lúc ấy cũng chỉ có Kim Trâm và Tam đệ ngươi nhìn thấy, khi Hàm Dung các nàng đi đến, chỉ nhìn thấy một người Cung Viễn Hòa ngủ ở trên đất.
Thái Quang Đình nhẹ nhàng thở ra: Vậy thì tốt, chỉ cần Kim Trâm và Tam đệ không nói lung tung, người khác cũng không bịa đặt ra cái nhàn thoại gì.
Thái Quốc Đống trừng mắt liếc hắn một cái: Ngươi có ý tứ gì?
Tam đệ ngươi như thế nào nói lung tung?
Thái Quang Đình cười theo nói: Nhi tử là lo lắng Tam đệ quá mức thành thật, nhìn chuyện này hôm nay, vốn tới không nhiều chuyện lắm, nếu hắn nhìn thấy, đã từng đỡ người dậy thì, làm sao vẫn còn bị dọa phải chạy?
Đi qua lại đi cửa lôi kéo ta nói xin lỗi, chỉ sợ chúng ta sẽ trách tội hắn.
Cha, tính tình Tam đệ này còn cần mài luyện nhiều hơn.
Thái Quốc Đống thở dài: Giang sơn dễ đổi bản tính cũng khó dời, ta nhìn hắn chính là cái dạng này.
Đang nói Thái Quang Ngh triệu tập tiến đến, Thái Quốc Đống đổ ập xuống mắng hắn một trận, nói lá gan hắn nhỏ không giống nam nhân, lớn như vậy chuyện gì cũng không làm được, đọc sách không được, để cho giúp đỡ tiếp đãi khách nhân cũng không thành, xảy ra chuyện chỉ biết là trốn ở một bên, qua đi còn dọa thành cái bộ dáng đó, thật sự không ra tức.
Trần thị cũng không sợ làm người ác, chờ Thái Quốc Đống nói mệt mỏi uống trà nghỉ xả hơi, liền cười mỉm nói: Quang Nghi là người thành thật, có một số việc nhỏ ta sợ ngươi xách không rõ rước lấy phiền toái, thiếu không được phải nhắc nhở ngươi hai câu, chuyện này hôm nay, không phải là đại sự gì, chính là bàn đá trong sân vỡ một khối, té người, đúng là bình thường.
Ngươi đừng nên nói lung tung .
Thái Quang Nghi liền cúi thấp đầu nói: Mẫu thân yên tâm, nhi tử sẽ không.
Lúc trước nhi tử chỉ là bị sợ hãi.
Thái Quốc Đống mắng: Biết ngươi sẽ không! Sợ ngươi ngu xuẩn chết đi! Ngươi chạy đến đại môn có được hay không. Đi coi chừng làm cái gì? Khóc cái gì? Nương lão tử ngươi đã chết?
Trần thị vội Phi! một tiếng, nói: Lão gia nói đi đâu rồi hả? Luận sự.
Thái Quốc Đống tổng kết nói: Ngươi nghe, chuyện này hôm nay về sau không được nhắc lại nữa!
Suy nghĩ một chút sợ Thái Quang Nghi khờ khạo, lại bổ sung một câu: Nếu ta nghe được nửa câu nhàn thoại, liền chỉ hỏi tội ngươi!
Trần thị thở dài: Quang Nghi chớ trách phụ thân ngươi nghiêm khắc, hắn cũng vì tốt cho huynh muội các ngươi. Lúc ấy Minh Tư chúng ta chính là không cẩn thận bị người nói xấu.
Thái Quang Nghi cằm nắm thật chặt, nói: Dạ, phụ thân và mẫu thân luôn vì muốn tốt cho các con.
Thái Quang Đình lại hỏi hắn: Tam đệ không có nói qua chuyện này với những người khác chứ?
Thái Quang Nghi vội vàng ngẩng đầu lên, khẩn trương nói: Không có, không có, ta chỉ nói với phụ thân và ca ca.
Thái Quốc Đống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép pán hận một tiếng: Đi đi!
Đợi Thái Quang Nghi đi xa, Thái Quang Đình mới nói: Mẫu thân để cho nhi tử hỏi thăm nghe ngóng chuyện rõ ràng.
Lưu phu nhân xác thực có một mao bệnh như vậy, cũng mời đại phu tới cửa thăm bệnh.
Nhưng nghe nói cũng là tứ xứ thu xếp suy nghĩ nói cửa hôn sự tốt, đại khái nhà chúng ta chẳng qua là một nhà trong đó.
Nói cách khác, nhà bọn họ cũng không phải rất bị người ta coi trọng, người ta cảm thấy hứng thú,
/607
|