Editor: Thư
Người đưa thiếp mời tới là một quản sự cực kỳ có thể diện, nói chuyện rất được, thái độ cực kỳ khiêm cung, nhân cực kỳ tinh ranh, thấy thái độ của Trần thị liền biết người ta không biết gia chủ nhà mình là ai, nhân tiện nói: Thiếu phu nhân nhà ta theo thiếu gia hồi kinh báo cáo công tác, ai ngờ thời vận không tốt, đi được nửa đường đã không còn, Tiểu Thư nhỏ vừa kinh hãi vừa bi thống muốn chết, may mắn phu nhân cùng các tiểu thư chân thực nhiệt tình... Tục ngữ nói đúng, dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than trong tuyết mới khó, lão gia cùng phu nhân nhà ta hết sức cảm kích, đã muốn tới sớm cửa bái tạ rồi, chỉ là việc vặt vãnh trong nhà quá nhiều, Tiểu Thư nhỏ lại là người đang có đại tang, thật sự là không tiện xuất hành. Đành chỉ có thể đơn giản dùng rượu nhạt thỉnh phu nhân, tiểu thư sang phủ một lần, vẫn mong phu nhân niệm tình.
Lúc này Trần thị mới hiểu được thì là nhà ngoại tổ phụ Thôi Cát Cát, chình là Vương thủ phụ Vương Giang và Dương gia phu nhân hạ thiếp mời, thầm nghĩ Vương gia này làm việc thật đúng là chu toàn, trên mặt vội tỏ ra vẻ đồng tình rồi hỏi thăm tình huống của Thôi Cát Cát một chút, lại hậu thưởng quản sự kia.
Thái Quốc Đống nghe nói chuyện này, lo lắng mà nói: Vết thương ở chân nàng không phải còn chưa tốt sao?
Trần thị thấy hắn quan tâm mình, lại nghĩ đến mấy ngày nay hắn cũng không đến chỗ Mộ Vân, mà là bồi bên người mình, không khỏi ôn nhu nói: Chỉ cần xương cốt không đoạn, còn có thể đi đường, thiếp thân liền muốn đi. Cho dù Vương đại nhân đã không còn là thủ phụ nữa, nhưng nghe nói Thánh Thượng vẫn còn rất thương mến ông ta, mặc dù đệ tử Vương gia không có nhân vật nào lợi hại, nhưng mà nhân mạch nhà bọn họ vẫn luôn không giống người khác. Nhà họ hiểu lễ tới thỉnh, mặc dù không muốn nịnh bợ nhà họ, lại cũng không có thể đắc tội được. Huống chi Quang Đình ở trong này, có thêm một người giúp đỡ cũng là chuyện tốt.
Thái Quốc Đống biết ở phương diện này từ trước đến Trần thị làm vô cùng tốt, cực kỳ có chừng mực, liền gật đầu nói: Chính là cái đạo lý này đây. Nàng dặn dò bọn nhỏ, ngàn vạn không nên nói lung tung. Nếu lỡ có người hỏi, đều phải khen ngợi cho tốt, không được nói ngắn nói dài, bất luận Thôi Mẫn như thế nào thì vẫn mãi mãi là phụ nhân của Thôi Tiểu Thư, Vương tông cũng không bắt được cán chuôi gì của hắn, không được đắc tội bất cứ người nào.
Trần thị nghe ra được đích danh, liền hỏi: Lần này Thôi Mẫn được điều đi đâu?
Thái Quốc Đống thở dài: Chính là nơi mà ta vẫn muốn đi
Tòng tam phẩm Tả tham chính ở Bố Chính Sứ tư tại Phủ Minh.
Trần thị nói: Không phải Thái Phó nói hoàng thượng muốn động nơi đó sao?
Không đợi Thái Quốc Đống giải thích, lập tức lại tự mình suy nghĩ cẩn thận: Chỉ sợ là khâm điểm đi?
Thái Quốc Đống nói: Đúng vậy, phỏng chừng về sau Bố Chính Sứ Phủ Minh là vì chuẩn bị cho hắn cũng nên, nàng vẫn cứ nhắc nhở Đại Bá Phụ một phen, nếu như có thể mưu đường ra khác liền sớm đi đi, nếu như không thể, ngàn vạn đừng đắc tội hắn.
Trần thị thật sự ghi nhớ, nói: Được, lúc chúng ta trở về ngang Phủ Minh, nhất định nói với ông.
Lại nghĩ đến tính tình kia của Trần phu nhân, đau đầu mà nói: Thôi, ngài vẫn lại cứ viết phong thư cho thiếp mang đến, thiếp trực tiếp giao cho Đại Bá Phụ, đỡ phải Đại Bá Mẫu lại đa tâm.
Ngày thứ hai Trần thị liền mang theo Hàm Dung cùng ba tỷ muội Minh Phỉ lục tung tìm y phục trang sức, muốn ăn mặc thật chỉnh tề khéo léo, không cho người khác xem thường.
Từ trước đến nay Minh Phỉ chỉ cầu ngắn gọn lịch sự tao nhã là chính, rất nhanh liền chọn xong y phục trang sức, đang giúp Minh Ngọc phối hợp, Bạch Lộ mặt trầm tiến vào nói: Ngũ Tiểu Thư đến đây.
Đã là đầu hạ, thời tiết dần dần nóng lên, Minh Bội mặc một bô sa y màu tím, vài bước đã đi vào, mở miệng liền nói: Các người đã tuyển chọn được y phục chưa?
Ánh mắt quay tròn tìm kiếm trong một chồng y phục.
Nàng chỉ nhỏ hơn Minh Phỉ một tuổi, dung mạo dáng người đều kế thừa Tứ Di Nương, từ trước đến nay có vẻ cao gầy, cho tới bây giờ ẩm thực cũng tốt lắm, phát dục xinh xắn, nhìn cũng không sai biệt lắm so với Minh Phỉ.
Có kết cục thảm hại của Minh Tư ở đó, nàng đặc biệt quý trọng mỗi một cơ hội xuất môn làm khách, hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất xuất sắc nhất gắn ở trên người.
Lục tung khắp tủ quần áo của chính mình, vẫn luôn cảm thấy được thiếu một thứ.
Minh Phỉ biết nàng có chủ ý gì, liền cười nói: Đây là của Minh Ngọc, của nàng muội mặc không vừa.
Dặn dò Kim Trâm mở tủ quần áo của mình: Muội đi chọn đi, nếu đã thích, lấy đi mặc cũng được. Không cần lục lọi nữa.
Minh Bội mừng rỡ, Muội muốn mượn Tam Tỷ Tỷ cái quần lụa mỏng màu vàng dầu nhạt chỉ bạc, còn có kiện áo lót xanh lá mạ bằng thun nữa.
Nói xong lại giả vờ hỏi Minh Phỉ: Tam Tỷ Tỷ, hai kiện này tỷ không mặc đúng không?
Minh Phỉ ảm đạm cười: Không mặc, các ngươi tìm cho Ngũ Tiểu Thư.
Bạch Lộ cùng Đan Hà trợn trừng mắt, không tình nguyện lấy đồ ra giao cho Minh Bội, Minh Bội cảm tạ, vui rạo rực ra về.
Bạch Lộ nói: Tam Tiểu Thư, người luôn luôn để mặc nàng như, nàng càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước, cái gì cũng phải tới nơi này lấy, không biết, còn tưởng rằng người nào đó xén bớt của nàng.
Minh Phỉ cười nói: Chỉ là một bộ quần áo mà thôi, nàng và ta la tỷ muội một hồi, chẳng lẽ không đáng? Ta cũng không mặc.
So với Minh Tư như tử địch với nàng thì quả thực Minh Bội tốt hơn nhiều lắm.
Sáng sớm ngày thứ hai Trần thị gọi ba tỷ muội qua nhìn xem họ ăn mặc.
Minh Ngọc mặc váy áo màu phấn, lại chải hai cái búi tóc bánh bao, đội vào một vòng tường vi hồng nhạt, mang vòng cổ dây vải Bát Bảo, đáng yêu đẹp đẽ như ngọc.
Bên tai Minh Phỉ đeo hai khỏa đông châu mượt mà lủng lẳng, giữa tóc cắm thêm mấy đóa trâm hoa phối một cây trâm ngọc lan Hòa Điền, mặc váy màu xanh biển phối với áo cũng xanh ấm áp, bên hông đeo đai lưng gấm Phỉ Thúy bản to, giầy màu đậu xanh ẩn hiện bên mép váy, nhìn qua vừa không khoa trương lại đẹp mắt, vô cùng tươi mát lịch sự tao nhã.
Trần thị lại nhìn Minh Bội, liếc mắt một cái liền nhận ra đó là quần áo của Minh Phỉ, không khỏi hơi hơi cau mi, bất quá xem Minh Bội không có tô son điểm phấn, trang sức cũng không quá với thân phân, vẫn không có điểm phá nàng, chỉ nói: Tốt lắm, tất cả mọi người không có mặc đỏ thẫm, đến nhà người ta làm khách phải biết chiếu cố tâm tình chủ gia, các con hiểu chuyện lắm.
Đang nói chuyện, Ngân Bình tiến vào bẩm báo xe ngựa Vương gia đã đến cửa.
Trần thị vừa mừng vừa sợ, vui vì thế mà Vương gia lại long trọng phái xe ngựa tới đón, kinh hãi là vì chỉ là bèo nước tương phùng, lại long trọng như vậy, tới cùng có chủ ý gì.
Không khỏi giữ vững tinh thần tiếp nhận bà tử có thể diện của Vương gia đến đỡ Hàm Dung cũng ba tỷ muội Minh Phỉ lên xe ngựa.
Xe ngựa đi được ước chừng nửa canh giờ mới dừng lại, lại vừa vặn đến trước cửa thùy hoa của Vương phủ, chỉ thấy một vị phu nhân hơn ba mươi tuổi dẫn Thôi Cát Cát toàn thân quần áo trắng, như sao quanh trăng sáng, một mực đứng trước cửa thuỳ hoa, cười mỉm chào đón Phu nhân có thể tới là được, bà bà ta đang tụng kinh đây.
Ma ma Vương gia đi theo vội vàng giới thiệu: Đây là đại phu nhân nhà ta.
Thì ra là đại cữu mẫu của Thôi Cát Cát, Trần thị vội vàng đưa tay vịn Hàm Dung đang chờ phía trước mà làm lễ, sau khi đã bớt bỡ ngỡ, Vương đại phu nhân đích thân dẫ mọi người đi vào trong, lại cười tít mắt liếc một lượt ba tỷ muội Minh Phỉ, nói: Phu nhân có phúc, có một nàng dâu thanh lịch đại lượng cùng ba nhi nữ như hoa như ngọc.
Lại hỏi ngày đó vị tiểu thư nào đã an ủi Thôi Cát Cát.
Minh Ngọc trướng đỏ mặt, vô cùng xấu hổ, vẫn tự nhiên thanh thản đi ra hành lễ.
Vương Đại phu nhân cười nói: Thì ra lại vẫn còn nhỏ như vậy... Phu nhân thật sự biết giáo dưỡng.
Lại che miệng nghẹn ngào nói: Thương cho Cát Cát nhà chúng ta... Cũng không biết có thể được phúc khí thế này hay không.
Nha hoàn ma ma bên người Thôi Cát Cát nghe vậy, đều đã đỏ tròng mắt.
Trần thị không thể tiếp lời, đành phải nói: Cát Cát vừa nhìn đã biết là người có phúc khí.
Lập tức liền có người khuyên Vương Đại Phu Nhân, khi nói chuyện đến chỗ chính viện Vương phủ, lại thấy bảy tám nha hoàn mặc gấm la ngay ngắn chỉnh tề xuyên khoanh tay đứng ở dưới mái hiên, khắp cả khu vườn không nghe thấy chút tạp âm nào, Minh Phỉ ngầm cảm thán quy củ của gia nhân nhà này thật nghiêm chỉnh.
Có người đi vào bẩm báo, ba bốn vị phụ nhân trẻ tuổi ăn mặc hoa lệ đỡ cái một vị lão thái thái chừng sau mươi mặt mày phúc hậu đang tươi cười ra đón, khách
Người đưa thiếp mời tới là một quản sự cực kỳ có thể diện, nói chuyện rất được, thái độ cực kỳ khiêm cung, nhân cực kỳ tinh ranh, thấy thái độ của Trần thị liền biết người ta không biết gia chủ nhà mình là ai, nhân tiện nói: Thiếu phu nhân nhà ta theo thiếu gia hồi kinh báo cáo công tác, ai ngờ thời vận không tốt, đi được nửa đường đã không còn, Tiểu Thư nhỏ vừa kinh hãi vừa bi thống muốn chết, may mắn phu nhân cùng các tiểu thư chân thực nhiệt tình... Tục ngữ nói đúng, dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than trong tuyết mới khó, lão gia cùng phu nhân nhà ta hết sức cảm kích, đã muốn tới sớm cửa bái tạ rồi, chỉ là việc vặt vãnh trong nhà quá nhiều, Tiểu Thư nhỏ lại là người đang có đại tang, thật sự là không tiện xuất hành. Đành chỉ có thể đơn giản dùng rượu nhạt thỉnh phu nhân, tiểu thư sang phủ một lần, vẫn mong phu nhân niệm tình.
Lúc này Trần thị mới hiểu được thì là nhà ngoại tổ phụ Thôi Cát Cát, chình là Vương thủ phụ Vương Giang và Dương gia phu nhân hạ thiếp mời, thầm nghĩ Vương gia này làm việc thật đúng là chu toàn, trên mặt vội tỏ ra vẻ đồng tình rồi hỏi thăm tình huống của Thôi Cát Cát một chút, lại hậu thưởng quản sự kia.
Thái Quốc Đống nghe nói chuyện này, lo lắng mà nói: Vết thương ở chân nàng không phải còn chưa tốt sao?
Trần thị thấy hắn quan tâm mình, lại nghĩ đến mấy ngày nay hắn cũng không đến chỗ Mộ Vân, mà là bồi bên người mình, không khỏi ôn nhu nói: Chỉ cần xương cốt không đoạn, còn có thể đi đường, thiếp thân liền muốn đi. Cho dù Vương đại nhân đã không còn là thủ phụ nữa, nhưng nghe nói Thánh Thượng vẫn còn rất thương mến ông ta, mặc dù đệ tử Vương gia không có nhân vật nào lợi hại, nhưng mà nhân mạch nhà bọn họ vẫn luôn không giống người khác. Nhà họ hiểu lễ tới thỉnh, mặc dù không muốn nịnh bợ nhà họ, lại cũng không có thể đắc tội được. Huống chi Quang Đình ở trong này, có thêm một người giúp đỡ cũng là chuyện tốt.
Thái Quốc Đống biết ở phương diện này từ trước đến Trần thị làm vô cùng tốt, cực kỳ có chừng mực, liền gật đầu nói: Chính là cái đạo lý này đây. Nàng dặn dò bọn nhỏ, ngàn vạn không nên nói lung tung. Nếu lỡ có người hỏi, đều phải khen ngợi cho tốt, không được nói ngắn nói dài, bất luận Thôi Mẫn như thế nào thì vẫn mãi mãi là phụ nhân của Thôi Tiểu Thư, Vương tông cũng không bắt được cán chuôi gì của hắn, không được đắc tội bất cứ người nào.
Trần thị nghe ra được đích danh, liền hỏi: Lần này Thôi Mẫn được điều đi đâu?
Thái Quốc Đống thở dài: Chính là nơi mà ta vẫn muốn đi
Tòng tam phẩm Tả tham chính ở Bố Chính Sứ tư tại Phủ Minh.
Trần thị nói: Không phải Thái Phó nói hoàng thượng muốn động nơi đó sao?
Không đợi Thái Quốc Đống giải thích, lập tức lại tự mình suy nghĩ cẩn thận: Chỉ sợ là khâm điểm đi?
Thái Quốc Đống nói: Đúng vậy, phỏng chừng về sau Bố Chính Sứ Phủ Minh là vì chuẩn bị cho hắn cũng nên, nàng vẫn cứ nhắc nhở Đại Bá Phụ một phen, nếu như có thể mưu đường ra khác liền sớm đi đi, nếu như không thể, ngàn vạn đừng đắc tội hắn.
Trần thị thật sự ghi nhớ, nói: Được, lúc chúng ta trở về ngang Phủ Minh, nhất định nói với ông.
Lại nghĩ đến tính tình kia của Trần phu nhân, đau đầu mà nói: Thôi, ngài vẫn lại cứ viết phong thư cho thiếp mang đến, thiếp trực tiếp giao cho Đại Bá Phụ, đỡ phải Đại Bá Mẫu lại đa tâm.
Ngày thứ hai Trần thị liền mang theo Hàm Dung cùng ba tỷ muội Minh Phỉ lục tung tìm y phục trang sức, muốn ăn mặc thật chỉnh tề khéo léo, không cho người khác xem thường.
Từ trước đến nay Minh Phỉ chỉ cầu ngắn gọn lịch sự tao nhã là chính, rất nhanh liền chọn xong y phục trang sức, đang giúp Minh Ngọc phối hợp, Bạch Lộ mặt trầm tiến vào nói: Ngũ Tiểu Thư đến đây.
Đã là đầu hạ, thời tiết dần dần nóng lên, Minh Bội mặc một bô sa y màu tím, vài bước đã đi vào, mở miệng liền nói: Các người đã tuyển chọn được y phục chưa?
Ánh mắt quay tròn tìm kiếm trong một chồng y phục.
Nàng chỉ nhỏ hơn Minh Phỉ một tuổi, dung mạo dáng người đều kế thừa Tứ Di Nương, từ trước đến nay có vẻ cao gầy, cho tới bây giờ ẩm thực cũng tốt lắm, phát dục xinh xắn, nhìn cũng không sai biệt lắm so với Minh Phỉ.
Có kết cục thảm hại của Minh Tư ở đó, nàng đặc biệt quý trọng mỗi một cơ hội xuất môn làm khách, hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất xuất sắc nhất gắn ở trên người.
Lục tung khắp tủ quần áo của chính mình, vẫn luôn cảm thấy được thiếu một thứ.
Minh Phỉ biết nàng có chủ ý gì, liền cười nói: Đây là của Minh Ngọc, của nàng muội mặc không vừa.
Dặn dò Kim Trâm mở tủ quần áo của mình: Muội đi chọn đi, nếu đã thích, lấy đi mặc cũng được. Không cần lục lọi nữa.
Minh Bội mừng rỡ, Muội muốn mượn Tam Tỷ Tỷ cái quần lụa mỏng màu vàng dầu nhạt chỉ bạc, còn có kiện áo lót xanh lá mạ bằng thun nữa.
Nói xong lại giả vờ hỏi Minh Phỉ: Tam Tỷ Tỷ, hai kiện này tỷ không mặc đúng không?
Minh Phỉ ảm đạm cười: Không mặc, các ngươi tìm cho Ngũ Tiểu Thư.
Bạch Lộ cùng Đan Hà trợn trừng mắt, không tình nguyện lấy đồ ra giao cho Minh Bội, Minh Bội cảm tạ, vui rạo rực ra về.
Bạch Lộ nói: Tam Tiểu Thư, người luôn luôn để mặc nàng như, nàng càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước, cái gì cũng phải tới nơi này lấy, không biết, còn tưởng rằng người nào đó xén bớt của nàng.
Minh Phỉ cười nói: Chỉ là một bộ quần áo mà thôi, nàng và ta la tỷ muội một hồi, chẳng lẽ không đáng? Ta cũng không mặc.
So với Minh Tư như tử địch với nàng thì quả thực Minh Bội tốt hơn nhiều lắm.
Sáng sớm ngày thứ hai Trần thị gọi ba tỷ muội qua nhìn xem họ ăn mặc.
Minh Ngọc mặc váy áo màu phấn, lại chải hai cái búi tóc bánh bao, đội vào một vòng tường vi hồng nhạt, mang vòng cổ dây vải Bát Bảo, đáng yêu đẹp đẽ như ngọc.
Bên tai Minh Phỉ đeo hai khỏa đông châu mượt mà lủng lẳng, giữa tóc cắm thêm mấy đóa trâm hoa phối một cây trâm ngọc lan Hòa Điền, mặc váy màu xanh biển phối với áo cũng xanh ấm áp, bên hông đeo đai lưng gấm Phỉ Thúy bản to, giầy màu đậu xanh ẩn hiện bên mép váy, nhìn qua vừa không khoa trương lại đẹp mắt, vô cùng tươi mát lịch sự tao nhã.
Trần thị lại nhìn Minh Bội, liếc mắt một cái liền nhận ra đó là quần áo của Minh Phỉ, không khỏi hơi hơi cau mi, bất quá xem Minh Bội không có tô son điểm phấn, trang sức cũng không quá với thân phân, vẫn không có điểm phá nàng, chỉ nói: Tốt lắm, tất cả mọi người không có mặc đỏ thẫm, đến nhà người ta làm khách phải biết chiếu cố tâm tình chủ gia, các con hiểu chuyện lắm.
Đang nói chuyện, Ngân Bình tiến vào bẩm báo xe ngựa Vương gia đã đến cửa.
Trần thị vừa mừng vừa sợ, vui vì thế mà Vương gia lại long trọng phái xe ngựa tới đón, kinh hãi là vì chỉ là bèo nước tương phùng, lại long trọng như vậy, tới cùng có chủ ý gì.
Không khỏi giữ vững tinh thần tiếp nhận bà tử có thể diện của Vương gia đến đỡ Hàm Dung cũng ba tỷ muội Minh Phỉ lên xe ngựa.
Xe ngựa đi được ước chừng nửa canh giờ mới dừng lại, lại vừa vặn đến trước cửa thùy hoa của Vương phủ, chỉ thấy một vị phu nhân hơn ba mươi tuổi dẫn Thôi Cát Cát toàn thân quần áo trắng, như sao quanh trăng sáng, một mực đứng trước cửa thuỳ hoa, cười mỉm chào đón Phu nhân có thể tới là được, bà bà ta đang tụng kinh đây.
Ma ma Vương gia đi theo vội vàng giới thiệu: Đây là đại phu nhân nhà ta.
Thì ra là đại cữu mẫu của Thôi Cát Cát, Trần thị vội vàng đưa tay vịn Hàm Dung đang chờ phía trước mà làm lễ, sau khi đã bớt bỡ ngỡ, Vương đại phu nhân đích thân dẫ mọi người đi vào trong, lại cười tít mắt liếc một lượt ba tỷ muội Minh Phỉ, nói: Phu nhân có phúc, có một nàng dâu thanh lịch đại lượng cùng ba nhi nữ như hoa như ngọc.
Lại hỏi ngày đó vị tiểu thư nào đã an ủi Thôi Cát Cát.
Minh Ngọc trướng đỏ mặt, vô cùng xấu hổ, vẫn tự nhiên thanh thản đi ra hành lễ.
Vương Đại phu nhân cười nói: Thì ra lại vẫn còn nhỏ như vậy... Phu nhân thật sự biết giáo dưỡng.
Lại che miệng nghẹn ngào nói: Thương cho Cát Cát nhà chúng ta... Cũng không biết có thể được phúc khí thế này hay không.
Nha hoàn ma ma bên người Thôi Cát Cát nghe vậy, đều đã đỏ tròng mắt.
Trần thị không thể tiếp lời, đành phải nói: Cát Cát vừa nhìn đã biết là người có phúc khí.
Lập tức liền có người khuyên Vương Đại Phu Nhân, khi nói chuyện đến chỗ chính viện Vương phủ, lại thấy bảy tám nha hoàn mặc gấm la ngay ngắn chỉnh tề xuyên khoanh tay đứng ở dưới mái hiên, khắp cả khu vườn không nghe thấy chút tạp âm nào, Minh Phỉ ngầm cảm thán quy củ của gia nhân nhà này thật nghiêm chỉnh.
Có người đi vào bẩm báo, ba bốn vị phụ nhân trẻ tuổi ăn mặc hoa lệ đỡ cái một vị lão thái thái chừng sau mươi mặt mày phúc hậu đang tươi cười ra đón, khách
/607
|